Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Không chút nghi ngờ gì, đại ma đầu dễ dụ dỗ nhất trong lịch sử - Tư Dạ Hàn lại lần nữa bị mắc bẫy.
Tư Dạ Hàn nhìn bộ quần áo trên người cô: "Hôm nay chơi đủ rồi?"
"Đủ! Đủ đủ! Được hoạt động gân cốt quả nhiên thoải mái! Anh chờ một chút, em thay quần áo rồi chúng ta đi dạo phố, em dẫn anh đi ăn đồ ngon nha!" Diệp Oản Oản lái sang chuyện khác, sau đó chui vào phòng để quần áo nhanh như chớp.
Nguy hiểm thật!
Chờ lát nữa tìm cơ hội thích hợp đề nghị với Tư Dạ Hàn việc đi gặp phụ huynh thôi.
Nhìn theo bóng lưng cô gái, ánh mắt Tư Dạ Hàn tựa như ánh trăng trên mặt biển, bình tĩnh, hơi lạnh, rồi lại nổi sóng...
Lúc Diệp Oản Oản thay quần áo, Tư Dạ Hàn đã xuống dưới lầu, kế bên anh còn có Đại Bạch.
Khoảng thời gian gần đây Slutte đều ở Cẩm Viên, được Diệp Oản Oản nuôi kĩ nên cơ thể đã mập hơn không ít.
Rất nhanh, tiếng bước chân vang lên, Diệp Oản Oản đã thay xong quần áo.
Thiếu nữ mặc một chiếc váy hoa màu hồng nhạt, áo khoác là màu xám xanh trùng với màu áo của Tư Dạ Hàn. Váy ngắn trễ vai làm lộ ra xương quai xanh trắng nõn và đôi chân tinh tế, giày xăng đan màu trắng được thiết kế độc đáo, gót giày tựa như cây dây leo nở đầy hoa quấn lấy cổ chân mảnh khảnh, mái tóc bồng bềnh rơi trên bã vai, đung đưa theo bước chân của thiếu nữ.
Đôi mắt thiếu nữ vô cùng linh động, cười tươi chạy đến trước mặt Tư Dạ Hàn, tựa như nắng gắt chiếu rọi vào mặt băng, hòa tan tất cả lạnh lẽo trong tim anh.
"Em xong rồi! Chúng ta đi thôi!"
Diệp Oản Oản nói xong liền thấy bạch hổ đang nằm trên thảm nhung.
Ánh mắt kia... Dường như đang nhắc nhở cô gì đó.
Diệp Oản Oản vội vỗ trán một cái: "Mà khoan! Em phải cho Đại Bạch ăn đã!"
Trước kia cô đều trộm thịt, lén lút cho Đại Bạch ăn, bây giờ lá gan lớn rồi, bất kể có Tư Dạ Hàn hay không, cô đều quang minh chính đại cho Đại Bạch ăn.
Tư Dạ Hàn ngồi trên sofa, ánh mắt trông có vẻ lạ thường, nhìn Đại Bạch sống tại Cẩm Viên suốt thời gian này, ánh mắt rất khó hình dung.
Một lúc sau, Tư Dạ Hàn mới hỏi một câu: "Có phải nó béo lên hay không?"
Diệp Oản Oản vui sướng cầm thịt bò quay về, nghe vậy, bàn tay cô hơi khựng lại một chút, nghiêm túc phản bác: "Nói bậy! Không có! Không mập lên chút nào cả! Đại Bạch, nó... Nó chỉ đang xù lông thôi!"
Xù lông...
Khóe miệng Tư Dạ Hàn hơi giãn ra.
Đại Bạch đang xù lông lười biếng nằm trên thảm lông, nhàn nhã ăn thịt bò, cái đuôi phe phẩy có quy luật, lúc Diệp Oản Oản sờ trộm, nó cũng không phản ứng gì.
Ồ, thú cưng giống chủ...
Kỳ thật Đại Bạch chỉ ngạo kiều một chút thôi, chứ không đáng sợ như vậy...
Cho Đại Bạch ăn xong, Diệp Oản Oản kéo Tư Dạ Hàn ra khỏi cửa.
Ngoài cửa, một nhóm ám vệ đang chuẩn bị đi uống rượu, vừa vặn đụng phải Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn, quả thật sợ tới mức hồn phi phách tán, đồng loạt bịt tai chạy núp sau một lùm cây.
"Chạy nhanh! Giấu đi giấu đi! Đừng để lộ!"
Là họ nói muốn đi luyện võ...
Mọi người thò đầu nhìn lén, chỉ thấy thiếu nữ không lâu trước đây còn vô cùng bạo lực đang mặc váy hồng và giày cao gót, khoác cánh tay ông chủ nhà họ ra khỏi cửa, trông vô cùng yếu đuối mong manh, tựa như chim non nép vào người vậy...
Danh Sách Chương: