Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Nguyên Sinh hiểu rõ quy tắc này, không cần Hứa Dịch phải nhắc nhở.
"Ha.." Bổng, Nguyên Sinh đứng thẳng lưng, thần bí nói: "Thập Nhất, quá khứ của mày, tao đều biết hết. Chỉ bằng loại phế vật như mày cũng dám không biết xấu hổ tranh chức tổng đội trưởng?"
"Cậu nói cái gì?" Chân mày Thập Nhất hơi nhíu lại.
"Chậc chậc chậc..." Nguyên Sinh lắc đầu, cười nói: "Bốn năm trước, lúc mày còn chưa học võ, vẫn chưa là ám vệ của Tư gia... Mày có một người bạn gái là thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt..."
"Cậu...!" Bị Nguyên Sinh đề cập đến chuyện cũ, cơ thể Thập Nhất khẽ run lên.
"Đáng tiếc... Vào một buổi tối, mày cùng bạn gái đi dạo tại công viên, gặp được vài kẻ lưu manh say rượu..." Nụ cười trên mặt Nguyên Sinh càng tươi hơn.
"Đừng nói nữa!" Bàn tay Thập Nhất siết chặt, hô hấp càng thêm dồn dập.
"Sao nào, không dám đối mặt?" Nguyên Sinh cười lạnh, "Đáng thương, mấy tên lưu manh đó cưỡиɠ ɦϊếp bạn gái mày... Mày lại bỏ chạy, ha ha ha... Bỏ lại bạn gái mình rồi bỏ chạy, mày đúng là đủ tốt."
"Đừng nói... Đừng nói nữa!" Móng tay Thập Nhất bấm vào lòng bàn tay, máu tươi dọc theo đầu ngón tay chảy xuống mặt đất.
"Tối hôm đó, bạn gái mày nhảy xuống hồ tự sát... Haiz, ở lúc cô ấy bất lực nhất còn bị bạn trai vứt bỏ... Thật đáng buồn, đáng thương ha ha!" Nguyên Sinh lắc đầu.
"Tôi không có... Mày câm miệng!" Hốc mắt Thập Nhất chợt ướŧ áŧ, chuyện bốn năm trước bổng chốc hiện rõ trước mắt.
Khi đó cậu ta còn trẻ, đối phương người đông, còn có vũ khí, cậu ta thật sự chạy... nhưng là chạy đi tìm người trợ giúp!
Chẳng qua đã muộn, khi cậu ta quay lại, bạn gái đã nhảy xuống hồ tự sát...
Mấy năm nay, cậu ta vẫn luôn giằng vặt bản thân, đây cũng là nguyên nhân cậu ta học võ.
Sau khi học võ thành công, cậu ta tìm thấy đám lưu manh kia, chặt đầu bọn họ, sau đó lang thang... Được Tư gia thu nhận, trở thành một ám vệ của Tư gia.
Cậu ta không bỏ chạy, cũng chưa từng muốn bỏ cô ấy một mình!
Chỉ là tình thế bắt buộc, cậu ta muốn tìm sự trợ giúp...
Giọng nói và nụ cười của bạn gái hiện lên trong đầu, Thập Nhất gào rống như một con thú bị tổn thương: "Câm miệng! Câm miệng! Tôi không trốn! Không có..."
"Mày chỉ là một kẻ nhu nhược! Một tên phế vật! Lúc trước mày nên chết cùng bạn gái của mày! Bây giờ con có mặt mũi tranh chức tổng đội trưởng? Mày dựa vào cái gì?" Giọng của Nguyên Sinh nhanh hơn.
"Mẹ nó mày câm miệng cho tao! Câm miệng!" Thập Nhất hoàn toàn đánh mất lí trí, như một con dã thú, không suy nghĩ gì nhằm vào Nguyên Sinh mà tấn công.
"Ha..." Thấy kế hoạch của mình thành công, Nguyên Sinh vui vẻ cười một tiếng.
"Bụp!" Nguyên Sinh đánh vào bụng Thập Nhất, làm cậu ta ngã xuống đất.
"Mày chết đi!" Thập Nhất rống lên, giãy giụa muốn đứng dậy.
Nguyên Sinh dùng chân đạp lên ngực Thập Nhất, từ trên cao nhìn xuống: "Mày chính là một tên phế vậy, một phế vật ngay cả người đàn bà của mình cũng không bảo vệ nổi! Loại người như mày lấy tư cách gì mà tồn tại, chi bằng chết đi, cũng coi như không làm bạn gái mày thất vọng."
"Mày sủa bậy!" Đôi mắt Thập Nhất ngập tràn tơ máu, gân xanh trên trán hiện lên.
"Mày là một kẻ nhu nhược ném người đàn bà của mình để bỏ chạy, nhận rõ hiện thực đi." Khóe miệng Nguyên Sinh hơi cong lên.
Ám vệ bên dưới ồ lên, ai cũng không ngờ Thập Nhất có một đoạn quá khứ như vậy.
"Tao không phải, tôi không có..." Đầu óc Thập Nhất hỗn loạn, toàn thân đầy sơ hở.
Danh Sách Chương: