• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau ngày khai giảng vào lớp 11, Thẩm Hi thường xuyên không đến trường học, chỗ ngồi bên cạnh thường trống không làm Hạ Cửu Gia bỗng dưng cảm thấy có chút tịch mịch.

Các bạn học lớp 11-6 đều biết rất rõ nguyên nhân – Cuộc thi sáng chế Khoa học kỹ thuật thanh thiếu niên toàn quốc sắp sửa bắt đầu.

Thẩm Hi tổng cộng có hai đề án đều được phân về hạng mục "Công trình học". Trước đó cậu đã nộp báo cáo thông qua vòng sơ tuyển khu vực thành phố và toàn tỉnh, được tỉnh đề cử tham dự vòng chung kết toàn quốc. Sau đó, hội đồng giám khảo của vòng chung kết trải qua một tháng sàng lọc đã đào thải gần 90% trong tổng số 3000 tác phẩm tham dự, lựa chọn ra được gần 300 đề án tham dự vòng thi đấu cuối cùng. Thẩm Hi vô cùng may mắn khi hai đề án của cậu đều vượt qua vòng kiểm tra, hơn nữa, một đề án còn được nhà trường gửi gắm kỳ vọng rất lớn.

Năm nay là năm thứ 33 cuộc thi sáng chế Khoa học kỹ thuật được tổ chức, hoạt động chung kết sẽ tiến hành ở Trùng Khánh, thời gian diễn ra là một tuần. 300 cá nhân và đội nhóm sẽ tham gia triển lãm, các buổi hỏi đáp, trao đổi, cho đến ngày cuối cùng ban tổ chức mới công bố danh sách đoạt giải.

Bởi vì vòng sơ tuyển thành phố và toàn tỉnh, cùng vòng sơ loại lần hai và ba không cần các thí sinh nộp lên thành phẩm thật, chỉ cần nộp file word hoặc powerpoint là được nên khi ấy Thẩm Hi cũng không vội vã lắm. Nhưng cuộc tranh giải chính thức nhất định phải có thành phẩm thật, vì thế Thẩm Hi hiện tại tăng cường thời gian gấp rút làm việc trong phòng thí nghiệm, cùng thầy hướng dẫn hoàn thành tác phẩm.

- --------

Một ngày nọ, Hạ Cửu Gia được thầy hiệu trưởng trường trung học R mời đến "trò chuyện thân mật". Nội dung cuộc trò chuyện cũng đơn giản là nhà trường hy vọng Hạ Cửu Gia có thể tham gia các cuộc thi tài, nhưng vẫn không bỏ qua kì thi đại học mà tiến hành cả hai song song, mang về vinh dự hơn cho trường học. Trường R biết nếu Hạ Cửu Gia muốn tham gia thi đấu thì khả năng đạt được thứ hạng cao nhất sẽ rất lớn, thậm chí có thể vào được đội tuyển quốc gia, tham gia các trại hè giao lưu, giành thứ hạng tại quốc tế, đó chính là vinh dự cực lớn. Trường R mặc dù là ông lớn của tỉnh, nhưng vẫn chưa có học sinh nào gọi là thiên tài.

Hạ Cửu Gia nghe tai này lọt tai kia, chẳng quá để ý sự khuyên bảo tận tình của nhà trường. Cũng chả hiểu các ông các bà năm sáu chục tuổi này nghĩ gì, miệng lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại "chủ nghĩa tập thể". Mà thực tế ở những chuyện như vậy, chẳng ai chăm chỉ học tập vì nhà trường cả, ai cũng sẽ vì chính mình mà học.

Cậu còn chưa có phương hướng cho tương lai nên rất không muốn tập trung vào một môn quá nhiều. Hơn nữa, Hạ Cửu Gia thích việc "các phương diện đều trâu bò, một phương diện nọ vô cùng giỏi" hơn là giỏi lệch một môn.

Từ phòng hiệu trưởng đi ra, khi đi ngang qua phòng thầy hiệu phó kiêm trưởng phòng đào tạo, Hạ Cửu Gia nghe một trận gào thét truyền ra từ bên trong.

Thầy Vương phó hiệu trưởng như phát điên mà gào to: "Em như vậy là rất ẩu tả! Tùy tiện!!" Giọng thầy rất to, như muốn xuyên thủng màng tai, tựa hồ người phát ra âm thanh ấy đã không kiềm chế nổi, khiến các bạn học đi ngang qua hết sức tò mò, cứ ngó dáo dác ngoài khung cửa.

Hạ Cửu Gia nghĩ: Không biết là ai... mà có thể khiến thầy Vương phó hiệu trưởng gào to như sấm.

Từ từ... Hạ Cửu Gia dừng bước. Trong toàn bộ trường R có thể khiến thầy phó hiệu trưởng tức thành như vậy chỉ có...

Cậu lùi lại, học theo bạn học phía trước, từ khe cửa he hé nhìn vào phía bên trong ---

Hạ Cửu Gia thở ra một hơi dài. Quả nhiên, là vị kia nhà cậu, Thẩm Hi.

Thẩm Hi không mặc đồng phục mà mặc quần jeans, áo sơ mi trắng in một số hình vẽ, hai tay đang cắm vào túi quần, đứng dựa vào bàn làm việc của thầy phó hiệu trưởng. Bộ dạng cậu vô cùng nhàn nhã, tạo nên sự đối lập cực lớn với thầy Vương.

Thầy Vương lại vỗ bàn gầm thét: "Song song tham dự", đó chỉ là chó má!!! Trường học đều biết mỗi người chỉ có thể lựa chọn một đề án tham dự triển lãm... Cho nên, phải tập trung vào hy vọng lớn, bỏ qua hy vọng nhỏ!!!" Cuộc thi sáng chế Khoa học kỹ thuật thường có việc một thí sinh đăng ký nhiều hạng mục, nhưng nếu cùng làm triển lãm thuyết trình, triển lãm công khai, hỏi đáp biện luận cho tất cả đề án sẽ bị rối tay rối chân, vì vậy ban tổ chức quy định nếu có nhiều đề án được vào vòng chung kết thì thí sinh tự lựa chọn một đề án tham dự cuối cùng.

Dừng lại hai giây, thầy Vương dùng giọng chân thành thành khẩn tiếp tục thuyết phục: "Đề án "App nhận dạng thủ ngữ" có khả năng nhận giải nhất rất lớn. Đề tài này rất tốt, có ý nghĩa...thường được giám khảo thích. Thông qua app này, người câm điếc có thể trao đổi mọi lúc mọi nơi với người bình thường. Hơn nữa thầy nghe thầy hướng dẫn của em nói rằng công nghệ trong "App nhận dạng thủ ngữ" có liên quan đến trí thông minh nhân tạo và nhận dạng hình ảnh, mà tác phẩm của chúng ta không hề thua kém với những tiến sĩ từ các trường nổi tiếng... Thuật toán, lập trình đều rất chuyên nghiệp, nhanh gọn chính xác hơn công cụ truyền thống rất nhiều. Đề án này mà hoàn thiện, khẳng định khả năng cầm giải so với cái còn lại cao hơn nhiều."

"Nhưng rất nhàm chán thầy ạ." Hạ Cửu Gia nghe thanh âm Thẩm Hi lọt ra ngoài, "Em cũng biết đề án "App nhận dạng thủ ngữ" rất an toàn chắc chắn... Nhưng em muốn giới thiệu một tác phẩm khác cho cả nước hơn..."

Danh sách đề án đoạt giải của Cuộc thi sáng chế Khoa học kỹ thuật thanh thiếu niên toàn quốc hàng năm đều thu hút sự chú ý đông đảo của các trường đại học và các doanh nghiệp lớn nhỏ.

Thầy Vương như muốn lên cơn đau tim: "Thế vì sao còn muốn ghi danh hai cái?" Thầy dùng những ngón tay nần nẫn thịt gõ bàn bồm bộp, phát ra tiếng vang ầm ầm.

Thẩm Hi đáp: "App nhận dạng thủ ngữ" chỉ là dự bị thôi. Lúc ấy đề án kia của em còn chưa thành hình, hơn nữa cũng không biết có thể thành công hay không nên em dùng "App nhận dạng thủ ngữ" làm cái đảm bảo. Nếu như không làm được dề án kia, thì em sẽ tham dự bằng cái này, nếu em làm được thì sẽ chọn nó để tham dự. Không dối gạt thầy, "App nhận dạng thủ ngữ" là mã code em viết hồi cấp 2, mà tác phẩm còn lại là em dùng một năm lẻ sáu tháng, từ trước khi thi cấp 3 đã nghiên cứu vấn đề này, mấy ngày nay mới có thể hoàn thành." Ba Thẩm Hi là giáo sư thuộc khoa công nghệ thông tin tốt nhất toàn tỉnh, chuyên dạy về trí thông minh nhân tạo, cũng có danh tiếng trên toàn quốc. Thẩm Hi thường thường mượn dùng phòng thí nghiệm của ba cậu, các dụng cụ đều là chuẩn hạng nhất.

"Được rồi, được rồi", thầy Vương cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, "Tác phẩm đó của em, chủ đề quá... quá...thiếu lịch sự, quá thô tục. File powerpoint này, những từ ngữ này, câu từ này, những tấm hình khái niệm này, thầy.. thầy.. thực sự... Thẩm Hi, cuộc thi khoa học kỹ thuật kiểu này, hội đồng giám khảo vô cùng chủ quan. Đề tài đó của em không tốt, không cao cấp, mang đến cho người ta cảm xúc tiêu cực, huống chi giám khảo toàn là người lớn tuổi! Trừ phi ý tưởng và công nghệ rất sáng tạo và gây ấn tượng, nếu không sẽ không được giải nhất, không được triển lãm khắp nơi cho các chuyên gia trong ngoài nước ngắm nghía. Em đừng xem thường cuộc thi sáng chế này, rất nhiều con của các giáo sư, chuyên gia cũng sẽ tham dự, trình độ thật ra đều là của ba mẹ bọn họ. Còn có rất nhiều học sinh bỏ tiền ra mua đề án giả, thậm chí còn có công ty đặc biệt nhắm vào cuộc thi sáng chế khoa học kỹ thuật, chứ đừng nói còn có mấy suất giải nhất năm nào cũng đã định sẵn."

"A, thế ạ?" Thẩm Hi khoanh tay, môi hơi nhếch nhẹ, "Nhưng em vẫn cảm thấy, App kia không thú vị gì cả... Có vài công ty start up cũng đang làm đề tài này. Thế nên "đề án đoạt giải" rất đúng tiêu chuẩn cuộc thi khoa học kỹ thuật này sẽ khiến người ta cảm thấy người tên Thẩm Hi chả có chút thú vị gì, chỉ làm đúng quy trình, làm thứ an toàn là được giải. Nhưng đề tài còn lại thì trước mắt em chưa gặp qua ý tưởng tương tự... Nó sẽ khiến các trường đại học, các doanh nghiệp sáng bừng mắt lên..."

"Sáng cái rắm ấy!" Thầy Vương rốt cục không thể kiềm chế được biểu tình, lại rống lên, "Có chín trên mười phần, lạc quan thì bảy trên mười phần là nó chả lấy được giải gì! Nó rất rủi ro!!! Em nhìn lại powerpoint của em, những từ kia, hình ảnh kia xem... "App nhận dạng thủ ngữ" nhận được giải nhất là chuyện ván đã đóng thuyền, tại sao em không cần? Trường học gửi gắm hy vọng vào nó rất lớn!!!" Lần này, trường R chỉ có hai người lọt vào vòng chung kết. Giáo viên hướng dẫn cảm thấy người kia hy vọng không lớn, Thẩm Hi thì có khả năng cầm giải rất cao. Phải biết, cuộc thi sáng chế quy mô toàn quốc này rất được các trường coi trọng, mà trường R đã ba năm liên tục chưa từng cầm được giải nhất, thật không xứng với vị trí trong bảng xếp hạng toàn quốc của nó.

Qua vài giây, thầy Phó hiệu trưởng nói tiếp: "Đề án kì quái kia của em có thể để dành dự thi năm sau. Năm nay cứ ổn định mà giành lấy giải nhất."

Thẩm Hi đáp: "Năm sau có chuyện của năm sau. Năm sau em sẽ có thứ thú vị hơn."

Thầy phó hiệu trưởng: "..." Lại còn có thứ thú vị hơn nữa chứ...

Thầy không thể cưỡng ép học sinh phải phục tùng nhà trường, một lúc lâu sau, thầy Vương bày ra sự uy nghiêm của Phó hiệu trưởng, chỉ vào chỗ đối diện, lên tiếng: "Em suy nghĩ cẩn thận trong ba phút đi."

Thẩm Hi: "???"

"Sau ba phút, nếu vẫn muốn dùng đề án kia tham dự cuộc thi... trường sẽ không can ngăn nữa. Nhưng tôi phải nói lời này, cuộc thi sáng tạo khoa học kỹ thuật này tôi đã đồng hành 20 năm rồi. Đề án "App nhận dạng thủ ngữ" chắc chắn sẽ nhận được giải nhất. Mặc dù bây giờ ban tổ chức cuộc thi không thể trực tiếp gửi người thắng giải đi học những trường nổi tiếng nữa, nhưng vẫn có hàng tá học bổng được tài trợ bởi một số trường đại học và doanh nghiệp lớn, lại còn có thể đại diện Trung Quốc tham dự cuộc thi Intel ISEF (*Hội thi Khoa học và Kỹ thuật Quốc tế Intel ISEF là hội thi khoa học dành cho học sinh phổ thông lớn nhất thế giới) v.v... Những người đoạt giải sẽ nhận được lời mời ưu ái từ các trường danh giá như Đại học Stanford, Đại học UC Berkeley v.v... Còn đề án kia của em, tuyệt đối không phải là đề tài được giám khảo yêu thích, rất có thể phải nhận thất bại trở về. Em còn trẻ, muốn thể hiện bản thân, nhà trường hiểu, nhưng đấy chỉ là hư ảo, giải thưởng mới là thật, không nên bỏ qua cơ hội tốt như thế -------"

"Dạ" Thẩm Hi ngồi vào chỗ, vắt chéo chân dài, trong khi thầy Vương phó hiệu trưởng cúi đầu phê duyệt văn kiện. Tay phải Thẩm Hi chống cằm, tay trái cầm cây bút bi, cậu ấn đầu bút dọc theo mặt bàn gỗ. Trong không gian yên tĩnh, tiếng đầu bút kéo qua kéo lại phát ra đặc biệt vang dội, cả phòng làm việc trống trải chỉ nghe tiếng "cạch cạch" cực lớn, âm thanh tựa như tiếng tim đập trong lồng ngực.

Thầy Vương tâm phiền ý loạn lên tiếng: "Yên lặng". Đứa nào cũng không nghe lời... Hạ Cửu Gia thì không tham gia thi đua, Thẩm Hi thì tham gia nhưng lại làm bậy hết sức. Tổ hợp này thật làm người ta đau tim.

"Dạ", Thẩm Hi nhíu mày, buông bút xuống, tay trái đặt lên phần tay vịn, tư thế hết sức giống thiếu gia.

Ba phút trôi qua dài đằng đẵng.

Dường như qua một lúc thật lâu, thầy Vương mới hỏi: "Thế nào rồi?"

"..." Thẩm Hi dời tay khỏi cằm, đặt lên bàn gỗ của thầy Phó hiệu trưởng, ngón tay thon dài khẽ gõ hai cái, cậu chuyển mắt, trả lời: "Em muốn bỏ đề án "App nhận dạng thủ ngữ"."

Nghe vậy, thầy Vương hít một hơi thật sâu, sau đó mới đáp: "Được... được, biết rồi." Lúc này, thầy cố gắng biểu hiện thật phong độ.

"Dạ, vậy em đi đây." Thẩm Hi vừa nói vừa thở một hơi, xoay ghế 90 độ, thu hồi chân lại, đứng lên đưa lưng về phía thầy phó hiệu trưởng làm một động tác "bái bai", sau đó nhanh chóng đi ra khỏi phòng làm việc sáng ngời.

Vừa ra cửa liền thấy Nhóc Thịt Đông lấp ló sau cửa gỗ, Thẩm Hi sửng sốt một giây rồi lập tức nở nụ cười. Cậu biết, Nhóc Thịt Đông thấy mình bị mắng nên đang lo lắng cho cậu.

Hạ Cửu Gia mở lời: "Hi!", hoàn toàn không có chút cảm giác ngại ngùng khi nghe lén. Hoặc nói đúng hơn, nghe lén người khác thì không ổn, mà nghe lén Thẩm Hi thì khác.

Thẩm Hi cũng nói: "Hi!"

Hạ Cửu Gia suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn dứt khoát hỏi: "Hạng mục kia của cậu... rốt cuộc là thứ gì?" Mà có thể khiến thầy Vương phó hiệu trưởng tức giận đến vậy? Hạ Cửu Gia cũng không đoán, bởi vì suy nghĩ của Thẩm Hi người bình thường không có cách nào hiểu được.

"Hả?" Thẩm Hi lại cười lên, hết sức tự tin nói, "Bồn cầu."

Hạ Cửu Gia: "..."

Thẩm Hi vỗ tay một phát vang dội, ý chí hừng hực nói: "Trí thông minh nhân tạo. Bồn cầu AI!"

============

Editor"s Note: Thôi thế là hết quà Trung thu đền bù 2 tuần vắng mặt rùi nha. Tuy lầy lầy chứ Thẩm Hi con tui giỏi phết chớ đùa, còn bạn trai nó cũng giỏi mỗi tội lười, chả muốn tham gia gì, chỉ siêng trong việc giành hạng nhất với bồ của nó =)))) Các thầy không chỉ khổ với chúng nó lần này đâu, tương lai còn đau đầu nữa =))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK