• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Cửu Gia bị hạ đường huyết bẩm sinh, lúc này hai mắt tối sầm, đầu óc tê dại, cậu vội vàng xé mở bịch kẹo dẻo, ngậm vài miếng, bình tĩnh lại, sau đó nhắn vào nhóm chat:

[Hạ Vĩnh Hòa: Cháu là Hạ Cửu Gia, con trai của Hạ Vĩnh Hòa.]

“…” Nhóm chat lập tức chết lặng.

Hạ Cửu Gia tiếp tục gõ chữ:

[Hạ Vĩnh Hòa: Các cô chú cho cháu xin thông tin liên hệ của người phụ trách “CC Travel”, cháu chân thành cảm ơn ạ.]

Hạ Cửu Gia muốn đi Nga.

Trước hết, cậu muốn tiếp xúc với các bên tin tức báo chí. Có lẽ thông tin “Con trai 17 tuổi của Hạ Vĩnh Hòa” có mặt tại hiện trường và đang chờ đợi có thể tăng thêm một chút sức ép cho việc tìm kiếm và cứu hộ. Chẳng hạn, việc tìm kiếm cứu nạn dự kiến ​​ban đầu là 48 giờ sẽ được kéo dài đến 49 giờ hoặc 50 giờ… Thứ hai, cậu hy vọng khi ba Hạ Vĩnh Hòa tỉnh dậy sẽ nhìn thấy mình đầu tiên. Không phải tin tức có nói là một số người bị thương nặng sao? Vậy thì sự hiện diện của gia đình và bạn bè sẽ tiếp thêm sức mạnh cho họ. Nếu cậu không thể ở bên cạnh ba vào thời điểm quan trọng, vậy sao cậu xứng đáng là con trai ba? Cuối cùng, cậu buộc phải bận rộn. Nếu không, cậu sẽ luôn suy nghĩ miên man, sẽ khiến mình suy sụp vì lo lắng.

“…” Nhóm chat im lặng một lúc đầu, sau đó tài khoản Vương Hạc – người ngay từ đầu chủ trương phải cho Hạ Cửu Gia biết – nhắn một chuỗi số:

[Giám đốc Lưu – 1858435..... ]

[Hạ Vĩnh Hòa: Cảm ơn chú.]

Điện thoại của giám đốc Lưu bận một lúc lâu mới được bắt máy. Xảy ra chuyện lớn như vậy, lại không biết trách nhiệm thuộc về bên nào, giọng ông Lưu khá hoang mang và cáu kỉnh.

Cổ họng Hạ Cửu Gia như nghẹn lại, mí mắt giật giật: “Chào bác Lưu, cháu là con trai Hạ Vĩnh Hòa, tên là Hạ Cửu Gia.” Cậu cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình: “Cháu mới biết tin ba cháu vẫn đang mất tích… Cháu muốn cùng cô cháu đi đến hiện trường. “

Quả nhiên, giám đốc Lưu trả lời qua loa, bắt đầu can ngăn: “Cháu mới 17 tuổi, chuyện này…”

“Cháu cũng muốn đến hiện trường.” Hạ Cửu Gia lặp lại.

“Thôi đi đi.” Giám đốc Lưu không có lập trường để từ chối, “Sáng mai, cháu và cô cháu cùng đi xin visa khẩn cấp, sau đó…”

“Bác Lưu,” Hạ Cửu Gia nói, “Cháu không chờ đợi nổi, cháu có một đề nghị”. Cho dù làm visa khẩn cấp, vẫn cần chờ thủ tục, cấp phép và in ấn, tuyệt đối không thể nhận ngay tại chỗ. Nhanh cũng phải mất một hoặc hai ngày, chậm thì tầm ba ngày sau.

“Hả?”

“Cháu vừa tra thông tin”, Hạ Cửu Gia nói, “Cần phải xin visa cho các chuyến du lịch cá nhân đến Nga, tuy nhiên, nếu một đoàn hơn 5 người đến Nga thì sẽ được miễn visa, trưởng đoàn đăng ký hồ sơ với Cục Du lịch là được. Xảy ra chuyện như thế này, công ty du lịch chắc chắn phải cử người đến đó. Chúng ta tăng thêm người, tạo thành một nhóm, đợi cho đến khi đến Nga, cũng không ai biết chúng ta có thật sự đi du lịch hay không.” Ba có công việc chính thức ở công ty du lịch thì chuyện này sẽ càng thuận tiện hơn.

“…” Giám đốc Lưu từ lâu đã nghe nói rằng con trai Hạ Vĩnh Hòa là học thần ở trường R. Ông thầm nghĩ quả là lợi hại, nhưng ông vẫn từ chối, giọng nói mang theo sự thiếu kiên nhẫn, “Không được, công ty không thể chịu trách nhiệm cho việc này.”

“Cháu sẽ ngoan ngoãn, theo sát mọi người.” Hạ Cửu Gia vừa mềm vừa cứng, “Bác Lưu, cháu đã không có mẹ, chỉ có ba. Cháu thật sự… không thể chờ được visa. Cháu sẽ tự chịu trách nhiệm về các khoản chi phí, công ty chỉ cần dẫn cháu đi là được…… ”Tiền không phải là vấn đề, Hạ Cửu Gia có thể vay cô chú.

Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng giám đốc Lưu im lặng vài giây, nói: “Không cần tạo thành nhóm. Trước mắt còn chưa nhận được thông báo kỉ luật. Sáng mai sẽ có một đoàn du lịch đi tới Moscow, cháu đi theo đoàn ấy. Sau khi đến Moscow, cháu theo tôi và giám đốc Trương rời đoàn đi Krasnodar, tự cháu phải theo sát sao. Đến nơi thì nói là thuộc công ty du lịch, còn cô cháu thì sáng mai đến lãnh sự quán như thường lệ. “

Nhiều người tự xưng là người thông minh rất thích “đi đường tắt” trong mọi việc.

Hạ Cửu Gia nghe hiểu toàn bộ, trả lời: “Dạ được. Sáng mai mấy giờ ạ?”

“4h30 đến CC Travel. 7h20 sẽ bay.” Đó là chuyến bay sớm nhất sau vụ tai nạn.

“Dạ.”

Đặt điện thoại xuống, Hạ Cửu Gia vẫn cảm thấy không chân thực.

Cậu cẩn thận nhớ lại những gì ba đã làm và nói trước khi rời nhà, nhưng trí nhớ cậu trở nên mơ hồ, không thể nhớ bất kỳ từ nào trong cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai ba con. Khi đó, họ rất giống những người trên bức tranh nổi tiếng “Chiếc bè của chiến thuyền Medusé” ở bảo tàng Louvre, họ chèo thuyền đi xa mà không biết điều gì sẽ chờ đợi mình phía trước.

Hạ Cửu Gia lảo đảo đẩy cửa phòng 338.

“Đông bảo?!” Thẩm Hi nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Cửu Gia liền sửng sốt, vội vàng bước đến bên cạnh Hạ Cửu Gia, vươn tay ôm lấy vai cậu, hỏi: “Sao vậy?”

“Thẩm Hi,” Hạ Cửu Gia nhìn chằm chằm vào người mình yêu, lên tiếng, “Sáng mai xin cô Dương Thụ Quả giúp tớ nghỉ dài hạn, nói nhà tớ có việc. Tớ cũng sẽ gửi tin nhắn cho cô, nhưng nhờ cậu… nói lại với cô lần nữa.”

“Đông bảo”, Thẩm Hi không đáp ứng, giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy, hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Hạ Cửu Gia: “……”

“Đông bảo,” giọng Thẩm Hi dịu dàng, “Có chuyện gì, ngay cả tớ cũng không được biết sao?”

“…” Hạ Cửu Gia sững sờ nhìn Thẩm Hi. Đúng vậy, cậu dự định sẽ chung sống với Thẩm Hi vài chục năm, có chuyện gì mà ngay cả Thẩm Hi cũng không thể nói được? Cậu luôn mạnh mẽ, kiêu ngạo, không muốn người khác thương hại mình, nhưng Thẩm Hi không phải người khác.

Lồng ngực Hạ Cửu Gia lên xuống phập phồng, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, thẳng thắn nói: “Ba tớ… đã xảy ra chuyện. Cậu đã đọc tin tức chưa? Một chiếc xe du lịch chở du khách Trung Quốc lao xuống biển ở Nga… Đó là đoàn mà ba tớ làm hướng dẫn viên.”

Thẩm Hi: “!!!”

Hạ Cửu Gia tiếp tục: “Ba tớ… mất tích. Ba tớ là một trong số mấy người đang mất tích.”

“Cậu muốn đến đó?”

“Ừ, sáng mai tớ bay đi Moscow.”

“Cậu có visa chưa?”

“Nga miễn visa cho nhóm trên 5 người đến du lịch. Ngày mai công ty ba tớ có đoàn đi Đông Âu, tớ đi theo”.

“Tớ cũng đi.” Thẩm Hi nói.

“Cậu… Không được, không biết phải ở đó bao lâu.”

“Tớ cũng phải đi, Đông bảo!” Thẩm Hi nói, “Vào lúc này, xin cậu… hãy để tớ được ở bên cạnh cậu. Nếu công ty du lịch không cho tớ đi, tớ sẽ cố gắng tìm cách. Hình như nếu quá cảnh sẽ được miễn visa trong vòng 72 giờ, tớ sẽ mua vé máy bay đến nước khác phòng hờ”. Có lẽ cậu không thể giúp được gì, nhưng ít nhất cậu có thể đồng hành cùng Hạ Cửu Gia.

Hạ Cửu Gia nhìn đối phương, đột nhiên cảm thấy yếu đuối, cậu gật đầu: “Được … đừng quên nói cho ba mẹ cậu biết.”

“Tớ biết rồi.” Thẩm Hi ngẫm nghĩ, sau đó nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Đông bảo, sắp đến giờ tắt đèn rồi.”

“Ừm.”

“Tối nay ở bên này đi… hai tụi mình chen chung một giường”.

Hạ Cửu Gia có linh cảm mạnh mẽ – mình quay về phòng chắc chắn sẽ không ngủ được, mà ngày mai còn có một trận chiến cam go đang chờ, ở bên Thẩm Hi cậu sẽ thấy ổn hơn, vì vậy nhẹ nhàng gật đầu: “Làm phiền cậu.”

Hạ Cửu Gia lười rửa mặt đánh răng, nhờ Chu Tri Cổ lúc này đang bưng chậu ra cửa sang phòng 336 bên cạnh thông báo một tiếng, sau đó cậu ném rơi dép lê leo lên giường Thẩm Hi.

Hai bạn cùng phòng còn lại đáng lẽ phải trêu đùa, nhưng họ cũng cảm thấy không khí trong phòng ngủ có gì đó không thích hợp, nên ngậm miệng đi ra ngoài đánh răng.

Thẩm Hi sau đó bước lên giường, kéo chăn bông phủ lên hai người, ôm chặt Hạ Cửu Gia từ phía sau, giọng nói trầm thấp, mang theo sức mạnh: “Cục cưng, sẽ ổn thôi, chắc chắn sẽ không có việc gì.”

“…… Ừm.”

“Tớ có thể chất may mắn lắm, đứng ở chỗ biển kia có thể tìm lại được ba chúng ta. Thật sự, mới mười bảy tuổi mà tớ đã gặp được bạn đời của mình, số mệnh tớ may mắn lắm đó.” Khi Thẩm Hi nói điều này, ‘bụp’ một tiếng, đèn trong ký túc xá tắt ngóm, phòng 338 chìm trong bóng tối.

Hạ Cửu Gia đáp: “… Ừm.”

Cậu chui vào lồng ngực Thẩm Hi, lòng cầu xin thần phật ngàn lần. Cậu vốn không tin những điều này, nhưng hiện tại cậu rất tuyệt vọng, chỉ có thể thử cái gọi là ‘mê tín’.

Vòng ôm của Thẩm Hi quả thực rất ấm áp. Hạ Cửu Gia co hai chân lại, cố gắng cuộn tròn người, dùng hết sức để cả người mình dán sát vào lòng Thẩm Hi, ngủ chập chờn lại tỉnh rồi lại ngủ, đứt quãng mà nghỉ ngơi được hai tiếng đồng hồ.

Đợi đến 3 giờ sáng, cậu gọi Thẩm Hi tỉnh dậy. Cả hai vội vã đến CC Travel, tìm được giám đốc Lưu và giám đốc Trương, mỗi người tự giới thiệu bản thân sau đó vội vàng lên xe công ty.

Hạ Cửu Gia bắt gặp rất nhiều ánh mắt tò mò dò hỏi của khách du lịch, cậu cảm thấy khó chịu nên cùng Thẩm Hi ngồi ở hàng ghế cuối. Hiện tại, trách nhiệm không thuộc về công ty CC Travel -công ty đón tiếp bên Nga và giấy tờ chứng nhận của tài xế đều đầy đủ hết. Phía Trung Quốc không ngay lập tức nhận trách nhiệm chuyện này, vẫn đang điều tra.

Sau khi vụ tai nạn xảy ra, 20% du khách trong đoàn này chọn hủy chuyến, 80% còn lại thì không biết rằng đoàn bị tai nạn là thuộc CC Travel.

Đến 6h40, khoảng nửa giờ trước khi bắt đầu tiết tự học buổi sáng, Hạ Cửu Gia nhận được một cuộc gọi.

Cô Dương Thụ Quả cuống cuồng: “Hạ Cửu Gia, mau trở về!”

Hạ Cửu Gia: “…Dạ?”

Giọng cô Dương Thụ Quả như nghẹn lại, cô thực sự lo lắng: “Bây giờ em ở hiện trường cứu hộ thì có thể làm được gì??? Hiện tại thông tin phát triển như vậy, em chờ ở trường học cũng được! Em ở đó chỉ sẽ làm hiện trường thêm hỗn loạn, công ty du lịch còn phải bận tâm chăm sóc cho em. Huống hồ đi đến một nơi xa lạ, lỡ có gì… Hạ Cửu Gia, em chưa thành niên, điều quan trọng nhất là phải bảo vệ chính mình, nếu như ba em không có việc gì, mà em lại xảy ra chuyện gì thì —“

Sự lo lắng của cô Dương rất dễ hiểu. Nhưng một đống lý do trên chỉ là lấy cớ mà thôi.

Ba Hạ Cửu Gia vẫn chưa được tìm thấy, tám phần mười đã là… Thế nên, đối với một đứa trẻ, việc chờ đợi ở trường dù trong vô vọng vẫn đỡ hơn việc sau khi trải qua bao khó khăn mà chỉ nhận được nỗi tuyệt vọng. Hơn nữa… nếu thi thể được vớt lên và đứa trẻ tận mắt chứng kiến ​​thì thật là sốc biết bao nhiêu! Thi thể của người thân duy nhất bị ngâm trong nước biển hàng chục tiếng đồng hồ không phải là chuyện một đứa trẻ 17 tuổi có thể chấp nhận được! Mà đứa trẻ đó sẽ phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học sau tám tháng nữa! Trời ạ! Thà được biết tin qua sự nói giảm nói tránh của giáo viên, sau đó nhìn thấy thi thể đã được xử lý rồi mới về nước thì hơn.

Hạ Cửu Gia chỉ nói, “Cảm ơn cô Dương, nhưng em phải đi – đã đến giờ lên máy bay rồi.”

Máy bay cất cánh lúc 7h20, check in sớm nửa tiếng là đúng 6h50.

Cô Dương hét lớn trong điện thoại: “Hạ Cửu Gia ——!!!”

Hạ Cửu Gia trực tiếp tắt máy.

Cô Dương lại gọi cho Thẩm Hi: “Thẩm Hi, quay về!”

Thẩm Hi: “Chậc.”

Cô Dương nghĩ nếu có thể khuyên một đứa quay về cũng được, bèn nói: “Thẩm Hi, em về trường đi. Ba người ta gặp chuyện… em đi thì giúp được gì?”

Cô Dương Thụ Quả biết rõ Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi là hạng nhất và hạng nhì trường, vô cùng nhiều khả năng là hạng nhất hạng nhì kì thi đại học. Lần này không biết phải đi bao lâu, ở thời điểm mấu chốt của lớp 12 này, vắng mặt một tháng cũng đủ ảnh hưởng thành tích! Quay về thi lại có khi còn rớt khỏi top 10! Một đứa đi đã đau đầu, đằng này hai đứa cùng đi đến chỗ tai nạn đó! Thẩm Hi cũng không quan tâm gì nói đi là đi! Lại nói cảnh tượng nơi đó như địa ngục trần gian, hai đứa trẻ có thể cùng bị sốc, càng thêm ảnh hưởng đến kì thi đại học tháng 6.

Kết quả, cô Dương chỉ nghe Thẩm Hi trả lời: “Có gì lúc về em nói sau. Em đi check in đây.”

“Thẩm Hi!!!”

Chờ thầy chủ nhiệm khối lại gọi điện thì điện thoại cả hai đều trong trạng thái tắt máy.

——-

Thành phố CC nằm ở Đông Bắc nên có đường bay thẳng đến Moscow. Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi sau khi đến Moscow thì tách khỏi đoàn du lịch, cùng giám đốc Lưu và giám đốc Trương đổi xe đến Krasnodar. Hai người lớn đều có visa công tác có thể tới lui nhiều lần, chỉ có Thẩm Hi và cậu là hơi phiền toái.

Họ không nhờ người đến đón mà tự mình thuê xe taxi, đi thẳng đến chiếc cầu nơi chiếc xe lao xuống biển.

Đến thời điểm này, đã 24 giờ trôi qua kể từ lúc xe du lịch lao xuống biển.

Hôm nay thời tiết rất thuận lợi cho việc cứu hộ, cây cối xung quanh đứng im lìm như trên poster quảng cáo.

Hạ Cửu Gia tận mắt thấy cây cầu ma quỷ. Dường như nó còn chưa hoàn công nhưng đã được thông xe, trên đường vẫn còn một vài vật liệu xây dựng nằm ngổn ngang.

Hạ Cửu Gia hỏi một số nhân viên cứu hộ mặc trang phục màu xanh dương về tình hình cụ thể. Đối phương cho hay còn sáu người vẫn đang mất tích. Hôm qua, một cuộc tìm kiếm toàn diện từ trên cao, trên mặt nước và bên dưới mặt nước đã được triển khai. Có máy bay trực thăng ở trên không, trên mặt nước có thuyền và dưới nước có thợ lặn… Mọi người đã tìm kiếm suốt đêm qua, nhưng trời quá tối nên vẫn chưa có kết quả.

Hạ Cửu Gia ủ rũ đáp: “Dạ…” Cậu đột nhiên hỏi tiếp, “Người nhà của người mất tích đã đến chưa?”

“Còn chưa có ai, nghe nói phải xin visa.”

“Dạ…” Xem ra chỉ có mình mình nghĩ đến phương án giả mạo du khách.

Lúc này, mặt biển thật phẳng lặng. Nhưng Hạ Cửu Gia không khỏi nghĩ thầm: Chính là ngươi phải không? Giả vờ ngoan ngoãn, nhưng thật ra lại ăn tươi nuốt sống mạng người?

Cậu thầm gọi trong lòng: “Ba”, “Ba ơi”, hy vọng đối phương có thể cảm nhận được, biết cậu đã tới đây rồi.

Dù con người có cầu nguyện thế nào đi nữa thì thời gian vẫn không ngừng trôi, tích tắc, tích tắc. Bình thường hay cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, chỉ đến thời điểm quan trọng nó mới tỏ ra lạnh lùng và tàn nhẫn biết bao. Ban đầu Hạ Cửu Gia có sự lạc quan không thể lý giải, cứ như thể một khi cậu xuất hiện ở đây, ba sẽ tới tìm cậu. Thế nhưng, trong suốt một giờ qua chỉ có những con sóng dữ dội tìm cậu.

Chờ đợi làm người ta thường thấy thời gian trôi rất lâu, thế mà lúc này Hạ Cửu Gia lại cảm thấy thời gian như đang bay, cho dù van xin thế nào nó cũng không buông tha một giây. Cậu không khỏi suy nghĩ: Một giờ trôi qua vô ích rồi vậy thì, giờ thứ hai, giờ thứ ba có trôi qua như vậy không? Bất chợt một lúc nào đó nhìn lên đồng hồ, bỗng nhận ra rằng đã không còn hy vọng?

Hạ Cửu Gia biết rằng việc tìm kiếm cứu nạn trên biển chỉ có hai trạng thái “tìm thấy” và “không tìm thấy”, sự biến chuyển sẽ diễn ra trong nháy mắt. Cậu cảm thấy thời gian dài hay ngắn cũng không quan trọng, miễn ở trong số giờ quy định cho việc cứu hộ là được. Nhưng mà cậu vẫn không biết nên làm gì bây giờ, vì vậy cậu mù quáng hy vọng rằng thời gian sẽ trôi chậm hơn một chút.

Sau vài phút, Hạ Cửu Gia nhìn về phía biển, bỗng nhiên mặt không biểu cảm lên tiếng: “Thẩm Hi à… lúc trước … ‘lúc trước’ là sau khi mẹ tớ qua đời, có người nói đứa nhỏ này khắc những người xung quanh.”

Thẩm Hi giật mình, có chút tức giận nói: “Nói nhảm gì đấy?!”

Hạ Cửu Gia vẫn ngẩn người nói tiếp: “Thẩm Hi… hay là cậu……”

“Đừng nói nhảm, được không?” Thẩm Hi nói, “Bài thi khoa học tự nhiên của cậu là 287 điểm, tớ là 283 điểm. Mà cậu lại tin những điều này? Đông bảo, sau này tớ sẽ khám phá vũ trụ và giải các câu đố của tự nhiên. Đừng tin mê tín dị đoan.”

“Nhưng lỡ mà…”

Thẩm Hi ngắt lời: “Cục cưng, tớ chỉ nói một câu thôi: cho dù là sự thật, tất nhiên không có khả năng là thật… Cho dù có bị ‘khắc’, cuộc đời này của tớ đến lúc bị ‘khắc’ mới kết thúc, nhưng nếu hiện tại chia tay cậu, vậy thì cuộc đời tớ trực tiếp kết thúc vào ngay lúc này. Cả đời mà không có cậu thì không thể gọi là cả đời.”

“Thẩm Hi… Aaa…!” Hạ Cửu Gia như tỉnh lại từ trong giấc mộng, lắc lắc đầu, thầm nghĩ vừa nãy mình thật sự rất ngốc nghếch.

Thẩm Tây ôm Hạ Cửu Gia vào trong lòng, sau đó chuyển sang đứng sóng vai, cậu mở ra tay Hạ Cửu Gia, luồn tay mình vào khe hở giữa các ngón tay đối phương, nắm thật chặt.

Hai người tiếp tục yên lặng chờ đợi. Thẩm Hi biết rằng mình không nên nói quá nhiều vào lúc này. Lòng bàn tay chạm vào độ ấm quen thuộc, sự lo lắng như được vơi đi rất nhiều.

Hạ Cửu Gia phát hiện mặc dù vẫn cảm thấy Thẩm Hi đến Nga cũng chẳng làm được gì, nhưng thực tế cậu vẫn rất cần Thẩm Hi ở bên mình, làm gì đó cũng được, mà không làm gì cũng được.

Ngay sau đó, Hạ Cửu Gia dùng cục wifi di động mà Thẩm Hi mang theo lên mạng đọc tin tức trong nước.

Nhiều phương tiện truyền thông vẫn đang chú ý đến vụ ‘xe du lịch rơi xuống biển’:

[XX Nhật Báo: #Xe du lịch ở Nga rơi xuống biển# 24 giờ đã trôi qua! Hiện tại, đã qua 12 giờ vàng cứu nạn, công tác cứu hộ vẫn đang được tiếp tục. Ngay cả khi chỉ còn một tia hy vọng cũng xin hãy cố gắng kiếm tìm!]

“…” Hạ Cửu Gia há miệng, chậm rãi hít vào, chậm rãi thở ra.

Cậu sắp không thể chịu đựng được nữa.

“Đông bảo…” Thẩm Hi nắm chặt ngón tay cậu, lần đầu tiên có cảm giác ngón tay của Đông bảo mong manh và mềm mại như vậy. Thẩm Hi lấy ra một ít kẹo cho Hạ Cửu Gia ngậm, trạng thái Hạ Cửu Gia trở nên tốt hơn rất nhiều.

Ngay khi hai người đang nắm chặt tay nhau, đột nhiên, trên biển xuất hiện một con thuyền màu đỏ phá sóng mà tới!!!

Cùng lúc đó, một số nhân viên người Nga mặc quần áo màu xanh có logo của Hội Chữ thập đỏ vội vã nâng một chiếc cáng lao đi!!!

“???” Máu Hạ Cửu Gia đột nhiên đông đặc, ngơ ngác chạy theo.

Bên kia, chiếc thuyền màu đỏ đã tấp vào bờ, các nhân viên không ngừng nghỉ nâng cáng chạy đến.

Một người lao ra phần mũi con thuyền đỏ, hét lên bằng tiếng Nga.

Hạ Cửu Gia hỏi: “Nói gì vậy?”

Thẩm Tây ngẩn ra: “Tớ không biết…… Hình như…… Tìm được một người…”

Không đợi Hạ Cửu Gia chạy đi tìm người hỏi thăm tình hình, các nhân viên đã nhanh chóng nâng chiếc cáng kia quay lại bờ.

Hạ Cửu Gia vội vàng chạy tới, chầm chậm đi theo cáng, không dám cản trở đối phương, sau đó mới gom hết can đảm tiến lại gần một chút, từ khe hở giữa đông đúc người nhìn về phía ‘người may mắn’ đang nằm trên đó.

Khi nhìn được rõ ràng, nước mắt cậu trào ra.

Là ba cậu.

Hạ Vĩnh Hòa.

Lúc này Hạ Vĩnh Hòa vô cùng suy yếu, mắt sưng tấy, tay, chân, môi gần như không có chút máu, trên người có nhiều vết thương khi rơi xuống biển, tuy nhiên chú sống sót một cách thần kỳ. Chú hé mắt, nhìn con trai đang khóc của mình.

Nhân viên hướng dẫn Hạ Cửu Gia đi đến bên cạnh một chiếc xe cấp cứu màu vàng, vừa sắp đồ vừa dùng giọng tiếng Anh hơi khó nghe nói: “Đúng là phép màu, không có áo phao, không bám vào vật nào, một người hơn 40 tuổi chỉ có bơi và trôi nổi hơn 25 tiếng mà còn sống.”

Hạ Cửu Gia trả lời: “Ba tôi làm hướng dẫn viên du lịch nhiều năm, thể lực rất tốt … Hơn nữa từ nhỏ đã biết bơi, hiểu cách tồn tại trong nước.”

“Thì ra là thế.”

“Cửu Gia…” Hạ Vĩnh Hòa đột nhiên lên tiếng, như có điều muốn nói, “Cửu Gia…”

“Ba, ba ơi.”

“Cửu Gia …” Giọng nói Hạ Vĩnh Hòa khàn đục, nhả chậm từng chữ: “Mẹ con… cứu ba…”

“Mẹ?” Hạ Cửu Gia khó hiểu.

“Ừ… có một lúc, ý thức của ba bắt đầu mơ hồ, cơ thể chìm xuống dần… nhưng đột nhiên… ba nghe thấy tiếng mẹ con gọi ba… nên ba… tỉnh lại… “. Hạ Vĩnh Hòa cử động ngón tay, muốn sờ vào giữa ngực mình,” Lúc đó … chiếc dây chuyền vàng mà ba mẹ mua trước khi kết hôn … chiếc dây chuyền có ảnh của mẹ con… đứt…”

Ánh mắt của Hạ Cửu Gia từ từ di chuyển đến cổ Hạ Vĩnh Hòa, sau đó cậu phát hiện sợi dây chuyền vàng mà hai người mua trước khi kết hôn, rồi mẹ đeo nó trong mười năm, và sau khi mẹ mất, ba đã gắn thêm một mặt dây chuyền, đặt vào ảnh mẹ vào và đeo trong mười năm qua đã biến mất.

Hạ Cửu Gia biết rõ mỗi lần ba đến thăm một danh lam thắng cảnh nào đều sẽ mở mặt dây chuyền ra, và giải thích cho ‘vợ’ mình lịch sử nơi đó, thói quen này cũng được mấy năm.

Hạ Vĩnh Hòa nói xong, hai mắt khẽ nhắm lại. Đại não đột nhiên thả lỏng khiến chú lại rơi vào trạng thái hôn mê ngắn hạn.

Chú nhớ lại lúc đó, mình đã lênh đênh trên biển khá lâu, đã xuất hiện triệu chứng sắp chết. Thân thể trở nên nhẹ hẫng, linh hồn bay bổng, từ trên cao nhìn xuống vạn vật, tựa như cách ly với thế giới dưới kia, bên tai còn có tiếng hát.

Đột nhiên, chú nghe thấy tiếng vợ gọi.

Vì mười năm không gặp, trong lúc mơ mơ màng màng chú muốn mở mắt ra xem lại thấy mình tỉnh táo trở lại, bèn dùng tay quạt nước, may mắn không chìm xuống.

Nhưng mà chiếc dây chuyền có ảnh người vợ quá cố lại đứt đoạn mất, sau đó chậm rãi chìm xuống, vĩnh viễn nằm lại nơi đáy biển yên tĩnh của eo biển Kerch thuộc Biển Đen.

Hạ Vĩnh Hòa cảm thấy linh hồn vợ vẫn luôn đi theo bảo vệ mình, ẩn giấu trong chiếc dây chuyền mua trước khi kết hôn, bây giờ ngăn chú gặp xui xẻo và chết thay chú một lần.

Sau khi nghe thấy những lời của Hạ Vĩnh Hòa, Hạ Cửu Gia gục đầu vào ngực Thẩm Hi, khóc thật to.

Cậu vẫn không tin vào quỷ thần, cho rằng đó là sự tình cờ, nhưng ba cậu tin và dựa vào điều đó để sống sót.

Sinh mệnh có kết thúc, nhưng sức mạnh tình thân vẫn luôn tồn tại.

====

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK