• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười sáu năm sau.

Tàu thăm dò sao Hỏa do Trung Quốc tự phát triển đã hạ cánh thành công và bắt đầu hoạt động. Nó được thiết kế làm nhiệm vụ trong vòng 5 năm. Nó được cải tiến hơn các tàu thăm dò trước đây, nó có thể đi sâu vào lòng đất tới hàng chục mét để dò xét toàn diện về nguồn đất, tìm kiếm dấu hiệu nguồn nước, đánh giá bầu khí quyển và điều tra xem có bất kỳ nơi nào đủ điều kiện để con người có thể cư trú không, dù chỉ có 1% cơ hội. Tàu thám hiểm tự hành thăm dò này có trình độ AI hóa cao và có thể bắt chước bộ não con người để phân tích suy nghĩ, tự tìm kiếm các khu vực và vị trí khác nhau, sau đó so sánh và quyết định đi đến vị trí mà nó cho là có nhiều khả năng đáp ứng các điều kiện hơn. Nó có thể tự lập kế hoạch về con đường tốt nhất để tiếp cận mục tiêu, không giống như những loại máy di chuyển chậm rãi theo một quỹ đạo được cài đặt sẵn, rồi gửi lại thông tin về mặt đất trước đó. Ngoài ra, nó có thể tự quản lý sức khỏe, tự phát hiện vấn đề và tối ưu hóa hệ thống. Người ta nói rằng nó là một phần quan trọng trong kế hoạch “2040 lên sao Hỏa” của Trung Quốc.

Ngay sau khi chiếc tàu này đặt chân lên sao Hỏa, nó đã thu hút sự chú ý của cả nước, mọi người đều tò mò về những gì nó sẽ tìm thấy và liệu nó có thể giành chiến thắng trong cuộc cạnh tranh dò xét sao Hỏa với NASA và châu Âu không.

Và một điểm nữa khiến nó thu hút sự chú ý của công chúng chính là nó đặc biệt sến súa — trình độ thả thính sến súa còn hơn cả con người.

Cái máy này có thể nói “I love you” bằng ngôn ngữ chính thức của tất cả các quốc gia trên thế giới với một giọng nam rất trầm thấp, có thể đọc thuộc lòng hàng trăm bài thơ tình kinh điển, hát hàng trăm bản tình ca nổi tiếng, miệng siêu ngọt ngào, lời yêu thương nói không ngớt. Ví dụ mỗi lần trước khi xuất phát đi đào đất đều phải thổ lộ một câu kiểu: “Chào buổi sáng, sắp phải đi đào hố rồi, hôm nay cũng muốn nói yêu em trên sao Hỏa ~” và tiếp theo sẽ nói ‘I love you’ bằng một ngôn ngữ ngẫu nhiên. Hoặc là khi nhìn đến ngọn núi lửa Olympus Mons, liền sẽ vừa đi bộ đến đó vừa đọc những bài thơ tình Hy Lạp cổ đại liên quan đến các vị thần trên đỉnh Olympus.

(*Olympus Mons là ngọn núi lửa lớn trên sao Hỏa. Ngọn núi này cao 25 km, gấp 3 lần đỉnh Everest và là ngọn núi cao nhất trong hệ Mặt Trời.)

Rất nhiều khán giả thích xem nó, thậm chí nó còn trở nên nổi tiếng ở nước ngoài.

Là sự kiện quan trọng nhất ngành hàng không vũ trụ thời điểm đó, nhà thiết kế chính của chiếc máy thăm dò này cũng được nhiều phương tiện truyền thông đưa tin.

Người này chỉ mới hơn 35 tuổi, là kỹ sư trưởng thiết kế hàng không vũ trụ trẻ nhất thời điểm đó. Tuy rằng cụm từ ‘kỹ sư trưởng thiết kế trẻ nhất’ không ngừng xuất hiện trong lĩnh vực khoa học công nghệ, nhưng người đàn ông này đã phá kỷ lục khi trở thành kỹ sư trưởng thiết kế chính vào năm 34 tuổi. Anh tốt nghiệp lớp thực nghiệm ngành Khoa học kỹ thuật đại học Thanh Hoa, sau đó chỉ dùng bốn năm để lấy bằng tiến sĩ tại đại học MIT, trong khi thời gian thông thường là 5 năm. Sau khi trở về Trung Quốc, anh gia nhập Viện Công nghệ Vũ trụ Trung Quốc, là học viện thứ năm của Tập đoàn Khoa học và Công nghệ hàng không vũ trụ Trung Quốc. Từ đây con đường thăng quan tiến chức của anh lên nhanh như hỏa tiễn. Chỉ sau sáu năm làm việc, anh đã dẫn dắt nhóm của mình tham gia nghiên cứu dự án ‘Thám hiểm sao Hỏa’. Nghe nói khi vừa về nước anh đã được tham gia thiết kế xe thám hiểm sao Hỏa số 3, giải quyết được không ít chỗ khó và thể hiện năng lực chuyên môn xuất sắc, sau đó anh tham gia vào dự án xe thám hiểm số 4 với tư cách là kỹ sư phó thiết kế. Cuối cùng, ở tuổi 34, anh đã trở thành ‘kỹ sư trưởng tổng dự án’, cũng là vị kỹ sư trưởng đầu tiên trong lĩnh vực máy thăm dò mà không phải là viện sĩ.

(*MIT: tên viết tắt của Viện Công nghệ Massachusetts, viện đại học nổi tiếng trong các ngành khoa học vật lý, kỹ thuật. MIT và cựu sinh viên đóng vai trò lớn trong nhiều phát kiến khoa học công nghệ hiện đại. Viện MIT cũng là một đối tác nghiên cứu quốc phòng quan trọng của chính phủ Mĩ, đặc biệt trong các dự án về hạt nhân, khoa học không gian, khoa học máy tính và công nghệ nano.)

Mà sau khi vị kỹ sư trưởng thiết kế chính xuất hiện trong cuộc phỏng vấn video với một bên truyền thông cấp quốc gia, anh đã được đối xử như minh tinh nổi tiếng…

Trẻ tuổi, thông minh, lý lịch huy hoàng — 2017 là Trạng nguyên kì thi cấp 3 tỉnh LL, 2020 là Bảng nhãn kì thi đại học tỉnh LL, luôn đứng hạng nhất trong lớp thực nghiệm ngành Khoa học kĩ thuật đại học Thanh Hoa, chỉ dùng bốn năm hoàn thành xong chương trình tiến sĩ, còn được học bổng toàn phần, lại còn là Kỹ sư trưởng thiết kế của tàu dò xét sao Hỏa ‘Chúc Dung’.

Điều vô cùng, vô cùng quan trọng là con người anh tuấn đẹp trai không thua ngôi sao điện ảnh này chưa kết hôn, đến nay vẫn còn độc thân.

Có người tìm được bức ảnh khi anh mới 18 tuổi và là Bảng nhãn kì thi đại học, so sánh với bây giờ mới phát hiện mặt mũi vẫn y chang, ngũ quan vẫn sắc nét, chỉ là khi đó mặt mày còn non nớt, còn bây giờ từ dáng người, đến khí chất, đến ánh mắt đều trở nên trưởng thành chín chắn, lại còn có nét quyến rũ của người đàn ông hơn 30 thành công trong sự nghiệp. Tổng kết là vẻ hấp dẫn chỉ có tăng chứ không giảm.

Một ít người sùng bái anh ấy như theo đuổi ngôi sao, một số người thì bình tĩnh nhận ra rằng – ‘Chúc Dung’ có cái tính cách sến súa thả thính như thế kia, thì vị kỹ sư trưởng này không thể nào độc thân từ đó đến giờ được, chỉ biết cảm thán ‘không biết thần tiên phương nào có thể độc chiếm được người như vậy.’

———–

Bắc Kinh, tháng bảy.

Thẩm Hi có nhà ở Bắc Kinh nên không mang hành lý, anh bước ra khỏi tòa nhà Sân bay Quốc tế Bắc Kinh, ngăn lại một chiếc taxi không người lái rồi đi thẳng đến tòa nhà mới của đài truyền hình Bắc Kinh BTV, một loạt hành động vô cùng trôi chảy quen thuộc.

Tựa như sắp sửa lâm trận —-

Bởi vì cần phải làm một hạng mục nhỏ, anh buộc phải đến Tửu Tuyền, Cam Túc tham gia trực tiếp quá trình làm, nếu không phải ngày mai có lễ trao giải ‘Người ảnh hưởng Trung Quốc’ chắc giờ này vẫn còn chưa được về. Có 20 nhân vật có sức ảnh hưởng được vào vòng bỏ phiếu, cuối cùng chọn ra 10 người đoạt giải, Thẩm Hi dùng ngón chân cũng biết chắc chắn ngày mai anh sẽ đứng trên sân khấu. ‘Người ảnh hưởng Trung Quốc’ do mấy chục bên truyền thông cùng tổ chức, được ủy ban trung ương hết sức ủng hộ, xem như cũng là sự kiện quan trọng trong mấy năm qua.

Mà hôm nay, anh phải tới nhận phỏng vấn bên BTV. BTV sẽ phỏng vấn tất cả các ứng cử viên từ thứ hai đến thứ sáu, chờ sau khi giải thưởng “Người ảnh hưởng Trung Quốc” kết thúc sẽ đăng tải những thông tin và tiết mục liên quan.

Tới thời gian hẹn trước, Thẩm Hi trực tiếp đi vào phòng phỏng vấn. Trước khi bước vào, anh đã đến toilet chỉnh trang lại dung nhan cho đến khi vừa lòng. Anh luôn luôn đẹp trai như thế, dù cho đi đường xá mệt nhọc cũng không ảnh hưởng đến thần thái của anh.

Trong trường quay phỏng vấn, người dẫn chương trình đang lật xem tư liệu, bộ dáng lạnh lùng, vừa ngẩng mặt lên nhìn đã khiến trái tim Thẩm Hi đập mạnh.

Người này rất nổi danh trên toàn Trung Quốc, làm mê đắm già trẻ lớn bé, là biên tập viên kênh thời sự của BTV. Năm 2020 đạt Trạng nguyên kì thi đại học tỉnh LL, luôn đứng đầu hệ báo chí Học viện Báo chí, đại học Bắc Kinh, học thạc sĩ tại đại học Colombia, sau đó về nước phụ trách chuyên mục điều tra tại bên truyền thông nọ. Vì đã đi nhiều xem nhiều nghe nhiều nên anh luôn có thể chú ý tới những điều người khác hay bỏ qua, phát hiện được những chuyện người khác bị che mắt, đồng thời anh cũng xây dựng một tài khoản cá nhân chuyên đăng bài công khai. Trong 7 năm qua, có rất nhiều video, hình ảnh, bài báo xuất phát từ người đàn ông này đã gây chấn động trong nước, gây bàn tán trong giới học thuật, đồng thời cũng khiến các cơ quan nhà nước phải chú ý. Điều đặc biệt đáng kinh ngạc là người này biết rất nhiều và luôn có thể trà trộn thuận lợi vào các công ty, xí nghiệp liên quan khi thu thập tin tức. Anh nhận không biết bao nhiêu giải phóng viên xuất sắc của năm. Tuy nhiên, sau bảy năm làm việc, anh ấy buộc phải nghỉ việc vì một sự kiện nọ mà cấp trên cũng không thể bảo vệ được. Nhàn rỗi một năm thì anh đã được đài truyền hình Bắc Kinh tuyển dụng và gia nhập BTV với một vài cấp dưới đáng tin và nhiều quyền tiếp cận manh mối hơn. Hai ba năm nay anh đã lên sóng một vài tiết mục điều tra thành công như <Hồ sơ phá án>, cũng dẫn một vài chương trình talk show, như <Hard Talk> phiên bản tiếng Trung. Hơn nữa vì cơ duyên ngẫu nhiên mà bắt đầu nhận thêm nhiệm vụ làm người dẫn chương trình, năm trước còn nhận được giải ‘Top 10 người dẫn chương trình của năm’.

Lần này, anh bị kéo đến phỏng vấn các ứng cử viên nhiều tiềm năng cho ‘Người ảnh hưởng Trung Quốc’, tuy rằng rất bất đắc dĩ vì đây không phải là lĩnh vực của anh. Nhưng người dẫn chương trình bình thường phụ trách mảng này đang nghỉ phép tạm thời nên đài truyền hình gọi anh lên giúp đỡ, cứ phỏng vấn theo kịch bản, dù sao cũng đều là bộ mặt của đài.

So với lúc mười tám tuổi, anh cũng có chút thay đổi. Khí chất càng thêm lạnh lùng trong trẻo, ngũ quan nẩy nở, sự ngây ngô biến mất nhường chỗ cho sự bình tĩnh của người đã trải nghiệm nhiều, làn da lại vẫn mịn màng trơn láng như thuở thiếu niên, là một trong số ít nam nhân có thể miêu tả bằng từ ‘đại mỹ nhân’.

“….” Hạ Cửu Gia ngẩng đầu, sau đó đứng dậy, nở nụ cười chuyên nghiệp, “Ngài Thẩm”. Hạ Cửu Gia biết người trong đơn vị đều gọi Thẩm Hi là ‘Ngài Thẩm’, ‘Kỹ sư trưởng Thẩm’.

“Hân hạnh hân hạnh, đừng gọi tôi như thế, nghe lạ lẫm quá. Cứ gọi Thẩm Hi là được.” Thẩm Hi nói ẩn ý.

Chờ nhân viên sắp xếp mọi việc thỏa đáng, cuộc phỏng vấn cá nhân chính thức bắt đầu.

Hạ Cửu Gia đầu tiên tập trung hỏi về ‘Chúc Dung’, về sao Hỏa, về kế hoạch, về tương lai nhân loại.

Câu hỏi thứ năm là: “Rất nhiều người cực kì tò mò, vì sao Chúc Dung sẽ nói ‘Tôi yêu em’ bằng 100 loại ngôn ngữ, còn có thể đọc thơ tình, hát tình ca… Vì sao vậy ạ?”

Màn hình bên cạnh chiếu một đoạn video ngắn, Chúc Dung đang lải nhải: “A, tôi đang trên sao Hỏa rồi”, “Tôi yêu em”, “I love you”, “Je t’aime”….

“Vì vui mà thôi. Có thể nói là… sở thích cá nhân.” Thẩm Hi bắt chéo đôi chân dài, ngón tay thon dài gõ nhẹ vài cái lên tay vịn ghế dựa, mắt chăm chú nhìn Hạ Cửu Gia, “Bởi vì… có một người… sẽ thích nghe.” Ừm, sự rải cơm chó của Thẩm Hi đã vượt ra khỏi lớp 12-6, ra khỏi trường R, ra khỏi thành phố CC và tỉnh LL, ra khỏi Trung Quốc mà vượt ra hẳn vũ trụ.

“…” Biết đối phương đang ám chỉ điều gì, Hạ Cửu Gia cố gắng kiềm chế sự rung động, vì thói quen nghề nghiệp mà nhanh nhạy bắt được từ ngữ mấu chốt: “Có một người? Là chỉ người yêu sao?”

Thẩm Hi mỉm cười: “Ừ.”

Lo sợ nếu tiếp tục đối phương sẽ thốt ra câu gì gây rúng động, Hạ Cửu Gia đem đề tài kéo về: “Vấn đề cá nhân chờ lúc sau sẽ nói tiếp, chúng ta đừng chạy xa đề tài chính quá — Nghe nói Viện nghiên cứu hàng không vũ trụ có kế hoạch đáp xuống bề mặt sao Hỏa vào năm 2040. Trước mắt có dự định tổ chức kế hoạch huấn luyện không ạ?” Kế hoạch nghiên cứu đã được duyệt, Thẩm Hi cũng nằm trong danh sách đoàn đội, chuyện này ai cũng biết.

“Chưa nghe nói, nhưng chắc cũng sẽ nhanh thôi.”

“Nếu có kế hoạch huấn luyện, vậy nội dung chính sẽ là gì? Loài người sẽ gặp phải khó khăn gì khi muốn đáp xuống bề mặt sao Hỏa?”

Thẩm Hi đáp: “Căn cứ kế hoạch huấn luyện của nước Mỹ thì khó khăn không phải là kỹ thuật, mà là vấn đề tâm lý trong suốt chặng đường bay quá dài…”

“Ngài có hy vọng mình sẽ tự đặt chân lên sao Hỏa không?”

“Đương nhiên.” Thẩm Hi vuốt cằm, “Không ai biết chính xác thành phần đoàn đội sẽ đi lên. Nhưng chắc chắn sẽ có kỹ sư công trình, và có thể có cả phóng viên nữa. Cùng bước trên con đường mà thế hệ trước đã đi qua, cùng xem phong cảnh mà thế hệ trước chưa nhìn thấy. Cho dù vào vũ trụ cũng muốn đồng hành.”

Tim Hạ Cửu Gia lại hẫng một nhịp, anh điều chỉnh tư thế, bắt chéo chân, vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Nhưng con người có thể di cư lên sao Hỏa thật sao?”

“Chúng ta có hy vọng, nhưng cũng không chắc chắn được điều gì. Bầu khí quyển sao Hỏa loãng, đất lại có độc tính cao và không tìm thấy nguồn nước uống được… Tuy nhiên, khi tiếp tục khám phá và tìm hiểu sâu hơn, những vấn đề này có thể sẽ tìm được phương án giải quyết với công nghệ. Con người có kỳ vọng vào điều này, nên mới có từng thế hệ không nản lòng mà dấn bước trên sự nghiệp nghiên cứu tinh cầu này chứ không phải những tinh cầu khác.” Mười ngón tay Thẩm Hi giao nhau, một bên khuỷu tay đặt lên tay vịn ghế, một bên khuỷu ép sát phần eo, nút áo trên cùng của sơ mi đen cởi ra, giọng nói trầm thấp, giữa sự trầm ổn trưởng thành vẫn ẩn giấu một tia thả thính ngả ngớn.

Từng vấn đề trôi qua, cuối cùng đến phần chuyện cá nhân.

Hạ Cửu Gia hỏi: “Ngài có phải luôn là học sinh ngoan trong mắt các thầy cô không?” Anh cảm thấy không cần hỏi mấy câu này ‘vấn đề riêng tư’ này, anh có thể thay ngài Thẩm trả lời tất cả.

“Không phải.” Khóe miệng Thẩm Hi khẽ nhếch, “Tôi yêu sớm, còn bị thầy giám thị bắt được, cô hiệu trưởng tự mình chia rẽ nhưng không chia tách nổi.”

“Thú vị thật,” Biết Thẩm Hi có chừng mực, Hạ Cửu Gia cũng phối hợp một chút, cười cười, tỏ vẻ đồng cảm như muốn giúp cuộc nói chuyện sinh động hơn, “Tôi cũng yêu sớm, cũng bị phát hiện, hiệu trưởng cũng chia rẽ nhưng không thành.” Thật ra qua 16 năm thì từ ‘yêu sớm’ đã dần biến mất – đối với việc yêu đương, chẳng có gì là sớm hay là muộn cả.

Tạm dừng chút, anh lại hỏi: “Đối tượng yêu sớm khi đó… có phải là đối tượng thổ lộ của Chúc Dung mà ngài nhắc qua lúc nãy không?”

“Đúng vậy, chúng tôi vẫn bên nhau đến bây giờ, đã 18 năm.” Thẩm Hi lại nói: “Khi đó tôi còn trốn học, trèo tường, đi học thì nói chuyện, cùng từng ngủ gục, làm việc khác trong giờ học, mặc đồng phục thì quên đeo huy hiệu trường, lại còn thích đặt biệt danh cho các thầy cô.”

Hạ Cửu Gia không kiềm chế được, ý cười hiện lên đáy mắt.

“Cậu MC à,” Thẩm Hi đột nhiên hỏi lại, “Lúc còn đi học cậu có biệt danh không?”

“Từng có.”

“Gọi là gì?”

“Gọi là Đông nhi, nghe rất kì lạ đúng không. Ban đầu là ‘Nhóc Thịt Đông’, cuối cùng chỉ giữ lại một chữ còn thêm chữ nhi.”

“Nhóc Thịt Đông à?” Thẩm Hi cười khẽ, “Đặt tên vừa hay lại vừa giống.”

“…..” Tự tâng bốc mình à? Mặt mũi đâu.

Thẩm Hi lại hỏi: “Vậy cậu thích không?”

Hạ Cửu Gia cũng ăn ngay nói thật: “Cũng không ghét. Ban đầu tôi không thích nhưng từ lớp 11 bắt đầu cảm thấy cũng dễ nghe.” Thật ra không phải bắt đầu thích biệt danh mà là bắt đầu thích người đặt biệt danh nọ.

Hai người trôi chảy nói tiếp từ thời học sinh đến khi công tác, cuối cùng Hạ Cửu Gia nói: “Ngài 34 tuổi đã làm kỹ sư trưởng phụ trách toàn hạng mục, quả là phá vỡ định kiến của công chúng.”

“Phải có trí tưởng tượng thôi.” Thẩm Hi trả lời, “Trên thế gian này mọi chuyện đều có thể xảy ra. Tôi không thấy chuyện này có gì là kì diệu. Thực ra tôi cho rằng, gặp được đúng người, mới là một chuyện vô cùng đặc biệt. Vũ trụ lớn như thế, thời gian dài như thế, trong dòng chảy đó ta lại có thể gặp được nhau.”

Hạ Cửu Gia nâng mắt nhìn đối phương, giả bộ tiếp tục không biết gì: “Chuyện này không giống —-“

Cả cuộc phỏng vấn khoảng chừng 90 phút. Sau khi kết thúc, người quay phim gỡ máy quay ra, lên tiếng chào hỏi đi ra ngoài trước. Hạ Cửu Gia cũng sắp xếp lại tài liệu, đứng dậy, đứng đắn cảm ơn và chào hỏi Thẩm Hi, rồi tạm biệt.

Thật không ngờ, khi anh mới vừa bước tới cửa ra, liền bị Thẩm Hi ôm chầm từ đằng sau, ấn lên cánh cửa!!

Thẩm Hi siết eo anh: “Cậu MC à, hôn một cái nào… Chỉ một cái thôi, một cái hôn thôi mà!!” Phảng phất như hóa thành tên háo sắc!

“Ngài…”

“Cậu MC đẹp trai quá… Lại hôn thêm cái nữa…”

“…” Một bên má Hạ Cửu Gia dán vào cửa, một bên thì bị hôn lấy hôn để, bèn nói: “Phòng này có camera.”

“??!!” Quả nhiên Thẩm Hi buông ra và lùi về sau, “Có camera??” Anh đương độ 35, 36, có uy tín, có danh dự, ở trước mặt người ngoài tỏ vẻ tinh anh trưởng thành, chỉ về đến nhà mới lộ nguyên hình.

“Gạt anh đó, không có đâu.” Hạ Cửu Gia đưa tay vặn mở cửa, “Chờ ở lầu một, 6 giờ em tan làm. Giờ em phải qua bên biên tập xem cắt ghép.”

“Ừm…” Thẩm Hi cũng đi ra ngoài, bước qua một tấm bảng màu đen trên hành lang, trên đó là dòng chữ: <Tìm kiếm chân tướng sự thật>.

6 giờ tối, Hạ Cửu Gia đến quán cà phê, dẫn Thẩm Hi rời khỏi tòa nhà đài truyền hình.

Trước tiên bọn họ ghé một nhà hàng Nhật Bản cao cấp ăn tối. Bây giờ thu nhập của hai người đều khá khẩm hơn trước nhiều – tiền lương của Thẩm Hi không cao, lên làm kỹ sư trưởng dự án cũng không quá cao như mọi người tưởng, nhưng mà công ty ‘Quản gia Ánh Dương’ được tập đoàn Thanh Thần đầu tư càng làm càng lớn, còn sắp lên sàn chứng khoán. Hồi đó khi Thẩm Hi bán sáng chế lấy 1,8% cổ phần công ty, bây giờ chỉ riêng tiền chia hoa hồng hàng năm cũng là một khoản lớn. Quản gia Ánh Dương mấy năm nay dẫn đầu thị trường bồn cầu AI, ý tưởng cốt lõi vẫn dựa vào sáng chế độc quyền của Thẩm Hi, Thẩm Hi quả thật cũng xứng danh ‘Vua bồn cầu’. Còn Hạ Cửu Gia thu nhập không thấp, hơn nữa bình thường còn viết tiểu thuyết, viết điều tra, lượng tiêu thụ không phải cực cao nhưng cũng không tệ, cũng có chút nhuận bút dư giả.

Cô bé phục vụ đứng ở cửa nhà hàng Nhật Bản, gặp mỗi khách hàng đều chào ‘konnichiwa’, nhưng tới phiên Thẩm Hi lại biến thành câu chào tiếng Trung: “Kính chào quý khách.”

“….” Thẩm Hi dừng lại, vô cùng tò mò mà hỏi cô bé: “Vì sao chào bọn họ lại dùng tiếng Nhật, còn chào bọn tôi lại dùng tiếng Trung? Có tiêu chuẩn gì hả?”

Hạ Cửu Gia quay đầu lại gọi: “Thẩm, ca.”

“…Ờm.” Qua nhiều năm, Hạ Cửu Gia có một thói quen không thay đổi – nếu bỗng nhiên kêu ‘Thẩm ca’ thì có ý nghĩa là “Đừng dọa người ta, mau lăn lại đây.”

Ăn xong bữa tối, uống thêm chút rượu, Thẩm Hi ngồi vào xe Hạ Cửu Gia, Thẩm Hi cũng có thể ra lệnh cho nó, bèn đọc rõ ràng: “Đài thiên văn quốc gia.”

“???” Hạ Cửu Gia hỏi, “Không trở về nhà à?”

“Đi hẹn hò trước.”

Xe chậm rãi lăn bánh ra ngoại ô Bắc Kinh. Nghiên cứu thiên văn và hàng không vũ trụ thực ra là hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau, nhưng một số kính thiên văn ở đây cũng đảm nhận nhiệm vụ quan trắc ‘Chúc Dung’, có kết nối mạng lưới, nên Thẩm Hi mới có thể đi vào.

Thẩm Hi nói muốn đưa bạn bè đi ngắm bầu trời đầy sao, một nghiên cứu sinh rất nhiệt tình chỉ dẫn. Cậu ta đặt một chiếc máy lên đài ngắm cảnh và hướng thẳng lên mặt trăng: “Kỹ sư trưởng Thẩm, cái máy này là hàng tốt đấy nhé… Anh nhìn xem, mọi chi tiết đều rõ như tranh, bao nhiêu hố trên mặt trăng cũng đều thấy được.”

Thẩm Hi ôm Hạ Cửu Gia cùng xem, Hạ Cửu Gia phát hiện quả thật không giống ống nhòm bình thường, khóe miệng nhếch lên vui vẻ. Tình nhân ngắm ánh trăng, nguyện cầu tình yêu bền chặt.

Nghiên cứu sinh kia lại cho bọn họ xem những hành tinh khác. Thẩm Hi nắm eo thon của Nhóc Thịt Đông, vừa nhìn vừa giải thích: “Nhìn thấy không? Sông băng…. Núi đá…”, “Nhìn kia kìa… chính là cái kia… mặt trăng Europa của sao Mộc… có một đại dương dưới bề mặt nó… biết đâu con người có thể đổ bộ lên đó.”

Qua một chốc liền ra khỏi Thái Dương Hệ: “Kia là chòm sao Orion (chòm Thợ Săn). Tay trái ông ta nắm bộ da sư tư, tay phải cầm cây gậy. Trong thần thoại Hy Lạp, nhờ tài săn bắn xuất sắc mà chàng thợ săn lọt vào mắt xanh của nữ thần săn bắn Artemis, nhưng người em song sinh của Artemis là Apollo ghen ghét, dùng quỷ kế làm cho Artemis bắn mũi tên tẩm chất độc vào người chàng thợ săn. Khi Artemis phát hiện mình đã làm chuyện sai lầm bèn biến chàng thành chòm sao bảo hộ cho săn bắn.”

Thẩm Hi trước đó vẫn luôn thích dẫn Hạ Cửu Gia đi ngắm sao, lúc còn học ở Thanh Hoa liền trộm lén dùng kính viễn vọng đường kính 80cm ngắm nghía. Mấy chòm sao này đều có chuyện thần thoại đi kèm, khi nghe kể về chúng, con người không còn bị giới hạn ở phía dưới chân của mình nữa, mà như đi đến giữa vũ trụ, đó là một trải nghiệm diệu kì.

Nghiên cứu sinh nọ lại dẫn Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi đi mấy cái kính viễn vọng đường kính mấy mét, mấy chục mét, còn có mấy trăm mét. Nhưng tất cả chỉ có thể nhìn không thể chạm vào, mà có dù muốn chạm thì cũng không biết dùng thế nào.

Cậu nghiên cứu sinh vừa rời đi, hai người họ quay lại đài ngắm cảnh. Cả một bầu trời đầy sao khiến người ta luôn cảm thấy khó tin nó có thật. Chúng nó tỏa sáng óng ánh, lúc mờ lúc tỏ, lúc xa lúc gần. Bầu trời đêm đen kịt, xung quanh im lặng như tờ. Dưới bầu trời, thành phố Bắc Kinh xa xôi vẫn rực rỡ ánh đèn, vốn dĩ nó rất rộng lớn, nhưng nhìn từ đây lại rất nhỏ bé. Hai tay Hạ Cửu Gia nắm lấy lan can trước mặt, còn Thẩm Hi đứng đằng sau, giang hai tay vòng qua bên eo sườn đối phương, nắm lấy lan can kim loại, một lúc sau, anh nhấc tay chạm vào Hạ Cửu Gia, rồi ôm chặt người yêu, nhìn về ánh đèn xa xăm: “Đông bảo, tụi mình đã không gặp nhau một tháng rồi…”

“Ai bảo anh luôn bận việc vũ trụ.” Một người thường đi Cam Túc, một người đi khắp nước làm phóng sự, một năm có đến bốn năm tháng yêu xa.

Thẩm Hi nói: “Em mới là vũ trụ của anh.”

“Xạo.”

“Thật mà.”

Hạ Cửu Gia quay đầu lại, đôi mắt đối phương sáng lấp lánh tựa sao trời, anh rơi vào một nụ hôn nồng nhiệt.

Hai người ở đài ngắm cảnh chơi gần hai tiếng, đầu tiên dùng kính viễn vọng xem trăng, rồi lại ngắm sao ngắm Bắc Kinh, hôn môi, nói chuyện phiếm, kể về một tháng qua, rồi lại nhớ về một năm trước, hai năm trước, mười tám năm trước.

Bọn họ nói đến trường R, đến lúc vừa thi xong đại học. Năm đó, Đại học Bắc Kinh đã tăng thêm 6 suất tuyển đặc biệt, trong đó có 4 suất tự nhiên và 2 suất xã hội. Trừ bỏ ngành tài chính nhận một tự nhiên một xã hội, thì bốn người còn lại lựa chọn chuyên ngành khác nhau. Không ngờ đội tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh năm đó lại mắc chứng trì hoãn nghiêm trọng, mọi thủ tục đều chỉ được hoàn thành trước khi hết hạn 15 phút, suýt chút nữa thì làm cho năm người còn lại trừ Hạ Cửu Gia lên cơn đau tim, may mà cuối cùng cũng được báo danh, quả là thời khắc sinh tử.

Sau khi ghi danh xong, Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi tự thuê xe đi du lịch. Hai người bây giờ không nhớ rõ chi tiết của chuyến đi đó, nhưng có một kỉ niệm mãi không thể quên là đi được nửa đường thì điện thoại Thẩm Hi hết pin nên phải dùng điện thoại Hạ Cửu Gia để hướng dẫn đường đi. Hạ Cửu Gia sau đó ngủ gục mà điện thoại thì tắt màn hình mấy lần, chẳng ngờ là Hạ Cửu Gia lại dùng app ‘học từ vựng, mở điện thoại’, mỗi lần muốn mở khóa màn hình đều phải đọc năm từ vựng. Thế là Thẩm Hi mỗi khi muốn xem GPS chỉ đường, thì phải vừa lái xe trên cao tốc vừa học thuộc năm từ vựng GRE! Đến bây giờ anh vẫn nhớ như in 15 từ vựng học hôm đó.

Tới Bắc Kinh, hai người bắt đầu ở cùng nhau. Bắc Kinh rất lớn, rất phồn hoa, họ nắm tay nhau đi tới những kiến trúc cổ hoang vắng đổ nát, thăm những chùa miếu nhỏ ít người viếng, cũng đi qua những quán bar ngợp trong vàng son, còn cùng nhau tới thư viện, bảo tàng, nhà hát, rạp hát lớn… Dường như đi mãi cũng không hết nơi đi. Bọn họ gặp gỡ rất nhiều người, từ những người chủ doanh nghiệp start up, đến CEO công ty lớn, từ học giả đến viện sĩ, đến chính khách… Bắc Kinh có sức sống rất khác với thành phố CC.

Mấy năm sau, Thẩm Hi đến Boston nỗ lực lấy học vị tiến sĩ, Hạ Cửu Gia thì chọn đi học ở New York – thành phố cũng ở bờ Đông nước Mỹ như Boston. Nhưng Hạ Cửu Gia chỉ học thạc sĩ, sau hai năm liền tốt nghiệp về nước, từ đó Thẩm Hi điên cuồng học tập, chương trình học ba năm rút ngắn còn hai năm, còn hoàn thành xong luận văn tốt nghiệp để vội vàng về nước tìm Nhóc Thịt Đông của mình.

Bọn họ luôn đồng hành cùng nhau trong quá trình trưởng thành của mỗi người. Họ đã chứng kiến ​​từng bước phát triển và thay đổi của nhau.

Hàn huyên kể chuyện một hồi, hai người từ đài ngắm cảnh đi xuống. Dưới lầu một của đài thiên văn có một thiết bị bắt chước trọng lực trên các hành tinh ngoài không gian, vô cùng tiên tiến. Hạ Cửu Gia bước lên một bước liền cảm thấy cả người nhẹ hẫng, vừa nhìn lên màn hình đã biết đây là trọng lực trên sao Hỏa.

Thẩm Hi cũng bước lên trang bị, cúi đầu nhìn màn hình, sau đó đột nhiên đưa tay ôm lấy Hạ Cửu Gia đứng đối diện!

“Này!” Hạ Cửu Gia la lên, “Làm gì đó?!”

Thẩm Hi cười: “Làm chuyện quan trọng, tất nhiên là muốn thử xem ở trọng lực 3,721 m/s² thì ôm em, hôn em có cảm giác gì.”

“…” Thấy xung quanh thật sự không có ai, Hạ Cửu Gia cúi đầu, lén lút hôn môi dưới Thẩm Hi.

Có lẽ sẽ có một ngày bọn họ thật sự có thể đi khám phá một thế giới rộng lớn, hoặc có thể không, ai mà biết trước được điều gì. Nhưng quan trọng là cả hai luôn cùng hướng đến việc ‘cùng nhau nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn và cùng nhau sống một cuộc sống thú vị hơn’.

———–

Về đến nhà đã gần một giờ, Hạ Cửu Gia mệt mỏi, vừa ngã đầu xuống gối là ngủ luôn.

Tối hôm sau diễn ra buổi tiệc trao giải ‘Người ảnh hưởng Trung Quốc’.

Hạ Cửu Gia là người dẫn chương trình có tiếng của một trong các bên tổ chức chương trình, nên phải tới hàng đầu ngồi. Bài hát chủ đề, lãnh đạo phát biểu…. Hạ Cửu Gia không quá chú tâm xem.

Cũng may là chương trình nhanh chóng chuyển tới phần công bố người đoạt giải.

Người thứ nhất được giải chính là ‘kỹ sư trưởng’ Thẩm Hi!

Anh bước lên sân khấu, nhận lấy bó hoa tươi và giấy chứng nhận từ lãnh đạo chính phủ, mắt còn đeo một chiếc mắt kính phòng phóng xạ, tai nghe lời giới thiệu: “Thuở thiếu niên chăm chỉ, thời thanh niên đầy trách nhiệm, chính là anh – kỹ sư trưởng thiết kế của tàu dò xét thám hiểm sao Hỏa ‘Chúc Dung’, chính là người đang làm sinh động ngành hàng không Trung Quốc…” Mặc dù Thẩm Hi đã sớm nghe quen những lời khen ngợi nhưng vẫn không thể không nổi da gà.

“Cảm ơn, cảm ơn mọi người.” Thẩm Hi chỉnh micro, “Có được vinh dự này là kết quả nỗ lực chung của cả tập thể. Cảm ơn kỹ sư phó xx, xx, xxx, xxx, cảm ơn tất cả các kỹ sư… Gần hai năm nay, mọi người đều làm việc hơn 80 giờ một tuần, có người còn không thể về nhà vào dịp Tết. Ngoài ra, xin cảm ơn cha mẹ tôi và cảm ơn người quan trọng nhất của tôi. Tôi đã từng tự cho mình thông minh sẵn, nhưng từ năm 16 tuổi, tôi đã không ngừng nỗ lực để xứng đôi với người ấy. May mắn chúng ta đã gặp nhau sớm. Cảm ơn em đã thay đổi cuộc đời của tôi theo mọi nghĩa, cả trong cuộc sống và trong sự nghiệp. Cảm ơn sự ủng hộ, niềm tin, tình yêu của em và cảm ơn cả sự tồn tại của em nữa. Đời này tôi đã vô cùng may mắn.”

Hạ Cửu Gia: “…” Người đàn ông này trưởng thành điềm tĩnh thật đó, nhưng sao vẫn lộ chút thả thính rải cơm chó ta.

Người thứ hai nhận giải tên Thẩm Ý Hành, CEO một công ty dược, từng sáng tạo ra loại thuốc tây đầu tiên thực sự do người Trung Quốc chế tạo ra, năm nay lại sáng chế thêm được một loại, có thể giúp tỉ lệ sống sót sau điều trị của một loại ung thư nọ tăng cao.

Anh ta rất tao nhã, khác hẳn phong cách của Thẩm Hi: “…Ước nguyện ban đầu rất đơn giản – tôi muốn giảm bớt chi phí chữa bệnh của người Trung Quốc nên phải có những loại thuốc cải tiến được sáng chế và phát triển trong nước. Nếu không, hoặc là chúng ta sẽ uống những loại thuốc phỏng chế theo thuốc đã có từ hai mươi, ba mươi năm trước, hoặc phải dùng giá cao mua thuốc tân tiến của Mỹ. Thiên phú của tôi hữu hạn, chắc chắn không thể là nét mực đậm màu trên hành trình đối kháng với bệnh tật của nhân loại, nhưng tôi hy vọng đã trải được những viên đá đầu tiên trên con đường các thế hệ sau, giúp cho thời gian tìm ra các phương thuốc chữa bệnh được rút ngắn lại…”

Người thứ ba, thứ tư, thứ năm… Hạ Cửu Gia nhận ra, mười năm làm phóng viên, làm biên tập viên đã giúp anh quen biết thật nhiều người – hơn phân nửa người lên sân khấu hôm nay đều từng có giao tiếp với anh.

Người cuối cùng là Hà Tu Ý, là diễn viên đoạt được giải ảnh đế, anh đã thực hiện một chương trình phúc lợi công cộng và sử dụng ảnh hưởng của mình để mời mọi người chú ý đến các nhóm yếu thế – không chỉ quyên góp tiền, mà còn thực sự đi sâu tìm hiểu và thể hiện tình trạng của các nhóm đó.

Náo nhiệt mãi đến hơn mười giờ đêm mới kết thúc.

Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi ăn cơm chiều quá sớm nên bụng lại réo vang, bèn ghé đại một tiệm KFC gần nhà gọi đồ ăn. Hai người sợ bị những khách hàng khác nhận mặt nên chọn chỗ góc vừa ăn vừa trò chuyện.

Đăng mải mê ăn, hai người bỗng nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau!

Nhìn qua thì hóa ra một người đàn ông và một cô gái đang ầm ĩ chỗ quầy tính tiền! Lý do là KFC đóng cửa lúc 11 giờ, bây giờ chỉ còn lại một cái hamburger, hai người đồng thời chạy tới order, người đàn ông kia cảm thấy cô gái muốn cướp đoạt đồ của mình, muốn dùng vũ lực khiến cô tránh ra, bèn đẩy cô một cái thật mạnh, còn nói: “Tôi tới trước, đồ đàn bà tránh ra!”

Hạ Cửu Gia lập tức bật dậy khỏi ghế, dự định đẩy ngã người đàn ông, tốt nhất là chế ngự không cho anh ta cựa quậy, rồi báo cảnh sát.

Ai ngờ, khi hai người giãy ra khỏi nhân viên KFC đang can ngăn, cô gái lập tức đánh ngược lại, khiến đối phương gào khóc, chạy vòng quanh của tiệm KFC, né trái né phải.

Hạ Cửu Gia: “…” Anh cảm thấy cô gái kia thật giống người tỉnh LL, ngoại hình giống mà tính cách cũng giống, người dân quê anh phong cách hơi lực điền.

Cuối cùng người đàn ông chật vật mở cửa hông chạy trốn ra ngoài, cô gái đuổi theo sát sao. Hai người chạy ngang qua một sạp báo, cô gái đưa tay với lấy tờ poster quảng cáo tạp chí cuốn thành hình cây gậy, tiếp tục đánh người phía trước, một bên chạy một bên đuổi, chớp mắt không thấy tăm hơi! Chủ sạp báo đang dọn quán bất ngờ muốn hóa đá tại chỗ.

Hạ Cửu Gia: “….” Anh đành chậm rãi ngồi xuống.

Thẩm Hi cười: “Đông nhi, em vẫn giống y như hồi cấp 3 á.”

“???”

“Không thay đổi.”

Hạ Cửu Gia hỏi: “Vậy anh thích hay ghét?”

“Thích.”

Hạ Cửu Gia cũng mỉm cười, sau đó ngậm lấy sợi khoai tây chiên giữa hai hàm răng, hơi nghiêng đầu, ý bảo Thẩm Hi dùng răng nhận lấy. Sợi khoai tây chiên rất dài, hai người ngồi không xa lắm nhưng cũng không tính gần, cứ thế ái muội mà thân cận nhau trong chốc lát. Hạ Cửu Gia đã trộm lướt nhìn, cả cửa hàng đều đang thảo luận cuộc đánh nhau khi nãy, không ai nhìn bên này. Còn Thẩm Hi càng không thèm quay đầu lại nhìn, bảo anh ngậm thì anh cứ ngậm thôi.

———–

Về đến nhà đã là 11 giờ rưỡi.

Vừa vào cửa, Thẩm Hi đã đẩy Hạ Cửu Gia tựa sát tường, hôn lên cổ và trái cổ anh, giọng ậm ừ: “Đông nhi, Đông nhi, anh chờ không được, nhịn lâu lắm rồi —“

Hạ Cửu Gia không kịp chuẩn bị mà đột ngột bị đẩy vào tường, anh khẽ hở môi, một chiếc lưỡi lập tức tiến vào.

Thẩm Hi vừa hôn môi vừa cởi quần áo người yêu, Hạ Cửu Gia nhanh chóng trần như nhộng. Thẩm Hi ôm lấy người đi đến phòng khách, vừa cởi thắt lưng bắt đầu cọ cọ.

Hạ Cửu Gia: “Ưm…”

Không ngờ ngay lúc này những người trong viện nghiên cứu chỗ Thẩm Hi gọi video liên tục như phát cuồng, Thẩm Hi lo lắng có việc gì thật sự gấp, đành phải đứng dậy, kéo khóa quần, rồi quay lưng vào tường nhận cuộc gọi.

Hạ Cửu Gia thấy Thẩm Hi đã quần áo chỉnh tề mà bản thân thì toàn thân trần trụi, không mảnh che thân trên sô pha, làn da ửng đỏ, liền cảm thấy xấu hổ. Vài phút sau Thẩm Hi gọi điện thoại xong, cúi xuống ôm lấy Nhóc Thịt Đông đi lên lầu hai, thả người trong bồn tắm phòng ngủ, mở vòi nước, giúp Hạ Cửu Gia tắm rửa trong ngoài sạch sẽ.

Sau đó anh ôm Hạ Cửu Gia nằm lên giường, tự mình đi xối nước lạnh, mặc vào áo tắm nhưng không thèm cột dây đai liền vội vàng nhào lên chiếc giường quen thuộc, lại tiếp tục hôn, ôm, cọ.

“Chú tâm chút nha.” Hạ Cửu Gia nói, “Em thích anh mới nhường anh, để mình làm bottom cho anh làm top.”

Thẩm Hi liên tục cảm ơn: “Ừ, ừ.”

“…” Lần nào cũng vậy, mỗi lần nói điều này là Thẩm Hi như uống thuốc, có thể giày xéo cả đêm.

Thẩm Hi nâng chân Hạ Cửu Gia lên. Hạ Cửu Gia vừa bị chạm nhẹ vào một chỗ quen thuộc liền không nhịn được rên rỉ: “Ưm…. A.”

“Mới như vậy đã chịu không nổi rồi sao?” Thẩm Hi bắt đầu nói dirty talk trên giường, “Đông nhi… Cục cưng… Em dâm quá… dâm muốn chết.”

Không ngờ Hạ Cửu Gia có lòng tự trọng cao, không thích nghe lời này liền đưa bàn chân trắng nõn đạp nhẹ vào cơ ngực Thẩm Hi, đẩy Thẩm Hi lùi lại phía sau giường: “Nói ai dâm đó? Vậy thì sao chứ? Như vầy có gì không được hả?”

Thẩm Hi vừa thấy không ổn liền vội vàng bò lại, ôm thắt lưng Hạ Cửu Gia giải thích: “Anh nói chính mình, nói bản thân… anh là đại dâm ma nhất trái đất này, chịu không, ngàn vạn lần đừng không làm đêm nay.” Nghẹn hơn tháng rồi.

Hạ Cửu Gia lại cảm thấy buồn cười: “Chuyên gia hàng không vũ trụ nói chuyện gì nghe cũng nghiêm túc hết. Vậy ý anh là, ra khỏi trái đất là không có gì nữa đúng không.”

“Không có, không có.” Thẩm Hi hôn hôn hai má người yêu, “Đại dâm ma của toàn bộ vũ trụ chính là anh, đừng ai tranh giành.”

“…” Hạ Cửu Gia vốn cũng không tức giận thật, lúc này càng không hờn dỗi gì, lại ngoan ngoãn nằm xuống.

Thẩm Hi dựng thẳng chân Hạ Cửu Gia, đôi môi ngậm lấy trung tâm dục vọng của đối phương.

“…” Tay Hạ Cửu Gia nắm chặt drap giường. Cảm giác người yêu sắp xuất ra, Thẩm Hi nhả thứ đang ngậm trong miệng ra, dùng ngón cái chặn phần đỉnh đầu giúp Hạ Cửu Gia thả lỏng hơn, sau đó lại nâng chân đối phương, chậm rãi đi vào.

Hai thân thể đã quấn lấy nhau 16 năm nên vô cùng hòa hợp. Đầu tiên Thẩm Hi cố ý ma sát vòng quanh điểm mẫn cảm, chờ Hạ Cửu Gia uốn éo thân thể, cọ cọ drap giường mới nhẹ nhàng mà đâm sượt qua.

“Thẩm Hi… Thẩm Hi…” Hạ Cửu Gia gọi.

Thẩm Hi ôm chặt eo Hạ Cửu Gia, càng ngày càng đâm mạnh vào điểm nhạy cảm làm Hạ Cửu Gia cảm thấy thân thể mình như đang trên một con thuyền nhỏ xóc nảy. Thẩm Hi vừa đâm vừa dùng tay trái sờ mắt cá chân Hạ Cửu Gia, tay phải ôm phần eo sườn đối phương.

Cuối cùng Thẩm Hi nhấc mạnh đầu gối Hạ Cửu Gia, khiến mông anh bị nhấc lên cách giường, đổ về phía trước, đồng thời mạnh mẽ dập nhanh mấy trăm lần vào điểm nhạy cảm, làm giọng Hạ Cửu Gia vút cao pha chút khàn khàn: “Ha….Ưm!”

Anh xuất ra trước.

Còn Thẩm Hi, sau mấy trăm cú đưa đẩy, ‘nòng súng’ căng cứng, bèn ôm chặt người yêu thỏ thẻ, “Cục cưng, Đông bảo, anh bắn vào trong được không?”

“…” Hai người thường không bắn trong, Hạ Cửu Gia cũng không thích lắm vì ‘nòng súng’ của Thẩm Hi quá dài, luôn bắn vừa nhiều vừa sâu, khó rửa sạch sẽ, ngày hôm sau thậm chí hôm sau nữa mỗi lần đi toilet đều phát hiện tàn dư chảy ra, làm quần lót luôn ẩm ướt. Nhưng cũng may là anh chưa bao giờ trải nghiệm vụ tiêu chảy trong truyền thuyết.

Tuy nhiên, tối nay Thẩm Hi là tiêu điểm của cả nước mà vẫn công khai nói cảm ơn mình, Hạ Cửu Gia cũng nhất thời mềm lòng, liền đáp ứng: “Ưm..Được…”

Thẩm Hi rốt cuộc cũng cử động, chất lỏng nóng bỏng bắn thẳng vào chỗ sâu bên trong.

Hai người lăn lộn trên giường cả đêm, drap giường vừa dính bẩn vừa nhăn nhúm.

Đến buổi sáng, lúc hai người ôm nhau tâm tình, Thẩm Hi bỗng nhớ tới một việc: “Đúng rồi, cục cưng.”

“Sao?”

“Lớp 12-6 trường R dự định họp lớp vào ngày 5 tháng 7. Kỉ niệm 16 năm tốt nghiệp. Tụi nó nói đây là khoảng thời gian Dương Quá gặp lại Tiểu Long Nữ. Em có muốn về CC tham dự không?”

“Về đi”, Hạ Cửu Gia nói, “Anh đặt vé máy bay đi, đã lâu không gặp bọn An Chúng.”

“Ok.”

Thẩm Hi bắt lấy điện thoại, gõ tin trong wechat: [Tớ và Hạ Cửu Gia cũng tham gia]

====

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK