Vừa ngẩng đầu lên, cửa quán ăn đã xuất hiện trước mắt.
“Thẩm ca, Thẩm ca”, An Chúng và Tiền Hậu vẫn là cặp bài trùng một béo một gầy, một ngốc nghếch một nhanh mồm nhanh miệng, cả hai bây giờ đang phát hiện ra cùng một sự kiện, “Mấy mỹ nữ bên kia đều đang nhìn trộm mày kìa.”
Thẩm Hi không thèm quan tâm mà thong thả bước lên bậc thang.
“Rất là xinh luôn, mày không quay lại nhìn thử hả?”
“Đây là sự lạnh lùng của soái ca cao cấp, hiểu chưa?” Thẩm Hi đáp xong liền nói nhỏ vào tai Hạ Cửu Gia, “Đông bảo, tớ chỉ nhìn cậu thôi.”
“… Đừng lên cơn nữa.”
“Thật mà.”
Thẩm Hi chăm chú nhìn Đông bảo của mình. Vừa rồi khi Đông bảo nhấc đùi phải để lên bậc thang, phần vải chỗ mông căng ra, ôm trọn hình dáng mông đùi căng tròn, làm cho đầu cậu nảy lên một ý nghĩ kì quái – mông Hạ Cửu Gia vừa trắng, mềm, trơn, nhiều thịt, lại còn mẩy, hết xẩy. Hơn nữa bởi vì nhiều năm ngồi học, nên hai bên phần thịt đùi đều có một vết chai nho nhỏ, nhìn thì không thấy nhưng có thể liếm đến được.
Quán ăn nằm ở lầu bốn, là quán duy nhất trong khu chợ này có giá không bình dân, một mặt quán nhìn ra chợ đêm, một mặt hướng ra đường lớn. Trừ những bạn muốn thi lại, thì toàn lớp hơn 50 người đều tham gia bữa tiệc tạm biệt này. Một chuyến thang máy chắc chắn không thể chứa hết được, nên phải chia làm bốn đợt, lần lượt đi lên quán. Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi là đợt cuối cùng vào thang máy.
Ngay lúc cửa thang máy sắp khép lại, một cô bé xinh xắn chen kịp vào trong, cô bé mặc váy đầm kiểu Tây, tóc thắt nơ, đáng yêu như búp bê.
Thẩm Hi hỏi: “Bạn nhỏ, đi một mình à?”
Cô bé cười tươi: “Dạ.” Ba mẹ bé đều ở trên lầu, bé xuống dưới đi vệ sinh một mình.
“Mấy tuổi rồi?”
“6 tuổi ạ.”
“Anh 18 tuổi”, Thẩm Hi bỏ hai tay vào túi quần, dựa lưng vào vách thang máy, “Phải gọi là anh…”
“Dạ anh…”
“Em gái à, để anh nói em nghe một chuyện siêu quan trọng.”
“Gì ạ?”
“Đó là đừng nói chuyện với người lạ.”
Cô bé: “…”
Hạ Cửu Gia: “….” Bạn trai cậu thật là trẻ trâu xàm xí.
Vừa bước vào sảnh quán ăn là thấy được cô Dương Thụ Quả đang chính giữa chiếc bàn sát tường, bên cạnh có thầy cô môn Anh, môn Toán, môn Sinh. Hạ Cửu Gia, Thẩm Hi và mấy vị học bá cũng bị đẩy sang ngồi bàn bên thầy cô.
Thẩm Hi mở gói khăn giấy, lấy ra một tờ lau sạch sẽ mặt bàn trước mặt Hạ Cửu Gia, lại giúp cậu mở bao bì dụng cụ ăn uống, cẩn thận kiểm tra từng cái, thấy mép chén có chỗ bị mẻ bèn đổi với cái của mình, đưa cái chén lành lặn sang cho Hạ Cửu Gia.
Hạ Cửu Gia ngại ngùng nói: “Được rồi, được rồi.”
“Ừm.”
“Tự nhiên hôm nay ân cần vậy.” Mặt Hạ Cửu Gia hơi ửng đỏ, cậu hạ thấp giọng, nói nhỏ với Thẩm Hi.
Thẩm Hi bất ngờ, sau đó nhoẻn cười: “Có ngày nào mà tớ không ân cần? Đông nhi, gần ba năm qua, có ngày nào tớ không ân cần với cậu?”
“….” Đúng là không phản bác lại được.
“Cậu quen dần là vừa. Tớ sẽ còn ân cần trong tám mươi năm nữa.”
“…” Cảm giác ánh mắt cô Dương sắp quét qua tới, Hạ Cửu Gia vội đẩy ghế đứng lên, “Tớ đi rửa tay.”
Thẩm Hi lập tức nói: “Tớ cũng đi.”
Trong toilet, ngay khi Hạ Cửu Gia vừa mở vòi nước, điện thoại trong túi quần cậu vang lên. Hạ Cửu Gia dùng tay trái cầm điện thoại, báo cho Hạ Vĩnh Hòa tối nay mấy giờ mình sẽ về, trong khi tay phải vô thức nghịch dòng nước.
Thẩm Hi quay đầu nhìn xung quanh, thấy không có bạn học nào cùng vào toilet, cửa nhà vệ sinh cũng đóng lại, bèn đi đến bên cạnh Hạ Cửu Gia, nắm tay cậu rửa sạchsẽ, lại xịt thêm chút nước rửa tay, cẩn thận xoa xoa chà xát năm ngón tay, lòng bàn tay, mặt sau tay, cuối cùng duỗi ra ngón tay luồn vào từng khe hở tay Hạ Cửu Gia.
“…!!” Hạ Cửu Gia sợ hãi giật giật hai tay, nhưng không rút tay ra.
Sau khi đóng vòi nước, Thẩm Hi đi tới hộp khăn giấy đang treo trên tường, đưa tay vào lấy khăn mới biết nó trống trơn.
Hạ Cửu Gia thấy vậy, phẩy phẩy tay, dự định cứ thế để tay ướt quay về, cậu tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Con biết rồi.”
Thẩm Hi im lặng, kéo bàn tay ướt át kia nhét vào trong áo thun, làm cho đối phương sờ soạng cơ bụng của cậu. Hạ Cửu Gia sửng sốt, Thẩm Hi cũng không có động tĩnh gì, dùng chính áo thun mình lau khô tay cho Hạ Cửu Gia, còn thầm thì: “Bên ngoài có máy lạnh.”
“…”
Một bàn tay rửa xong, lại chuyển sang tay còn lại.
Hạ Cửu Gia thật sự không ngờ – cậu chỉ định đi rửa tay thôi, cuối cùng lại thành sờ tay sờ cơ bụng. Nhìn chiếc áo phông đen của Thẩm Hi bị thấm ướt, cậu không kiềm lòng được mà gãi gãi cằm đối phương, Thẩm Hi liền mỉm cười.
Lúc trở lại đại sảnh, các thầy cô đã gọi món xong. Tổng cộng có 4 bàn, mỗi bàn 14 người, gọi món y như nhau.
Với tư cách là Trạng Nguyên, Hạ Cửu Gia đương nhiên nhận được sự quan tâm đặc biệt, cậu cụng ly đáp lại lời chúc mừng của giáo viên chủ nhiệm, thầy cô các môn và bạn học cùng lớp. Tuy chỉ uống bia và tửu lượng Hạ Cửu Gia cũng khá, nhưng mặt và cổ cậu đều đỏ bừng, có khi phần ngực cũng đang đỏ ửng.
Trong lúc Hạ Cửu Gia quay cuồng bốn phía, nữ sinh ngồi bên phải cậu đột nhiên hỏi: “Học thần, sao gáy cậu lại có vết đỏ vậy?”
“???”
“Gáy cậu có vết đỏ.”
“…” Hạ Cửu Gia liếc nhìn Thẩm Hi, sau đó lại nhìn bạn gái kia, trả lời: “Bị một con muỗi thật to cắn.” Cậu biết nhất định là sáng nay Thẩm Hi thừa dịp mình còn chưa tỉnh ngủ đã để lại dấu hôn, bình thường nó vẫn được giấu dưới cổ áo, nhưng lúc này do cậu ngồi thẳng lưng, lại quay trái quay phải nên bị thấy được.
Nữ sinh: “À…”
Chỉ có Tưởng Khiết là fangirl bắt giữ được cái liếc nhẹ của Hạ Cửu Gia, bèn nở một nụ cười mờ ám. Cô cảm thấy hình như hai học thần có gì đó – Thẩm Hi thường hay mượn truyện tranh của cô xem, hơi một tí là nói lời ái muội, còn Hạ Cửu Gia… bình thường rất lạnh lùng, nhưng thỉnh thoảng cũng không che giấu được, ví dụ như bây giờ, bỗng nhiên bị hỏi chuyện ở gáy liền vô thức nhìn về phía người không liên quan.
Mọi người chúc mừng xong Hạ Cửu Gia bèn chuyển hướng qua Thẩm Hi.
“Đúng rồi Thẩm ca,” nhắc đến Bảng nhãn kì thi đại học, có người chợt nhớ ra liền hỏi, “Tui xem bài phỏng vấn của Z Video rồi… Đối tượng của cậu là ai vậy?”
Hầu hết các bên truyền thông đều xóa những phần liên quan đến ‘đối tượng’ trong bài phỏng vấn, chỉ có Z Video giữ lại một câu, chính là khi Thẩm Hi chia sẻ kinh nghiệm: “Phải thật lòng muốn yêu đương, phải có trình độ tương đồng, hai người cùng chí hướng dài lâu, cùng nhau cố gắng phấn đấu mới có thể tiến bộ.”
Thẩm Hi vừa lắc ly rượu vừa mỉm cười, khiến ly bia Thanh Đảo mang đến cảm giác như ly vang Lafite 82, càng có vẻ đặc biệt cool ngầu.
Cậu nhớ rõ bên Sina tỉnh LL giữ lại gần hết lời cậu nói, nhưng hình như chẳng ai đọc đến.
Cũng có người nhớ tới việc khác: “Thẩm ca, tao đọc tin thấy bên Quản gia Ánh Dương đã đưa bồn cầu AI của mày ra thị trường rồi đó.”
“Đúng vậy”, giọng Thẩm Hi ung dung, “Bán chạy lắm… Vài khu biệt thự cao cấp của tập đoàn Thanh Thần đều dùng nó… Hà Oánh nói Quản gia Ánh Dương đã có lợi nhuận, tháng 1 sang năm sẽ bắt đầu chia hoa hồng cho cổ đông.”
“Oa…Đại gia…Thật sự là vua bồn cầu!”
“Xì!”
Thẩm Hi vừa ‘Xì’ vừa giúp Hạ Cửu Gia lột vỏ tôm hùm đất. Cả lớp 12-6 gọi năm phần tôm hùm đất, phối hợp thêm mấy món thông thường cùng nhau ăn.
Hạ Cửu Gia nhìn thấy liền nói: “Không cần lo cho tớ.”
“Sẽ mệt.”
Hạ Cửu Gia bực, nhỏ giọng quát: “Ăn tôm hùm đất mà không tự mình bóc vỏ thì còn gì thú vị?”
Thẩm Hi giật mình, không dám nhúc nhích, chỉ nghĩ thầm Nhóc Thịt Đông càng ngày càng dữ.
Cậu nhớ đến khoảng thời gian trước, có một câu siêu khó trong bài tập hóa học, thầy ‘Vua tán đả’ nói không cần làm, trực tiếp bỏ qua luôn không giảng. Đến khi tiếng chuông tan học vừa reo, Hạ Cửu Gia mặt hằm hằm bước lên bàn giáo viên yêu cầu nghe giảng đề, khiến thầy Hóa sợ tái mặt, vừa giảng bài vừa trấn an, giọng thỏ thẻ dịu dàng như giọng loli. Hạ Cửu Gia nghe xong mới đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lớp giúp thầy, ai ngờ do luyện Muay Thái nên lực tay quá mạnh, làm cửa đóng ‘sầm’ thật to, khiến thầy Hóa – quán quân giải tán đả nghiệp dư cũng phải hoảng sợ.
Cuối bữa ăn, Thượng Quan Lăng Tiêu đề nghị nhân dịp hôm nay tụ tập đông đủ thì cả lớp cùng nhau làm ‘bản đồ ăn ké’, ghi lại danh sách chuyên ngành, trường học của mọi người trong lớp để thuận tiện sau này đi thăm bạn bè bốn phương. Tất nhiên sẽ có vài bạn không đậu nguyện vọng, nhưng đến lúc đó nói sau.
Cậu ta hỏi: “Đến Bắc Kinh… ngoài trừ Hạ Cửu Gia, Thẩm Hi, tớ thì còn ai nữa?” Điểm thi đại học của Thượng Quan Lăng Tiêu khá tốt, cậu đăng ký vào học ngành quản lí công Đại học Nhân dân Trung Hoa, vẫn muốn theo đuổi nghiệp chính trị.
Vài người đưa tay lên: “Tớ, tớ.” Trong đó có cả bạn cùng phòng kí túc xá với Thẩm Hi, ‘thẳng nam’ Châu Tri Cổ, muốn vào Bắc Đại học chuyên ngành Công nghệ thông tin. Cậu ta vẫn thường hay nói quan điểm mình là vợ phải trẻ trung xinh đẹp, có thu nhập cao nhưng vẫn phải biết làm việc nhà, sinh con đẻ cái.
Thượng Quan Lăng Tiêu lại hỏi: “Còn Thượng Hải? Tôn Thiên Xu đúng không?”
Tôn Thiên Xu cười: “Đúng vậy.” Thành tích thi đại học của cô phát huy vượt xa lúc bình thường, nên cô tính ghi danh vào ngành Tài chính của Đại học Phúc Đán.
Ngoài ra còn có Trác Nhiên. Trác Nhiên có thành tích thường thường, muốn vào học một trường không nằm trong danh sách 211 là Đại học Kinh tế đối ngoại Thượng Hải, bởi vì cậu ta cảm thấy chỉ có Thượng Hải là thời thượng, mấy nơi khác đều quê mùa.
Lý Dĩnh cũng giơ tay: “Tớ cũng Phúc Đán, ngành tiếng Anh.” Cô vốn không phải dạng thanh mảnh xinh đẹp, nhưng lúc này lại đeo băng đô, trang điểm phong cách loli. Thật ra kiểu tóc, trang điểm đều không phù hợp với cô, thậm chí nhìn còn kì cục, nhưng từ khi trường đại học Singapore nọ đến Đông Bắc tuyển sinh, lại loại người tuy cao điểm nhất nhưng ngoại hình không bằng mọi người là cô, Lý Dĩnh liền cố gắng trông trở nên đáng yêu xinh đẹp.
Những người ở lại thành phố CC có La Đình Đình, Tưởng Khiết, An Chúng, Tiền Hậu, hai người bạn chung phòng khác của Thẩm Hi và một số người nữa. Nhà La Đình Đình cũng khá giả, đã sớm sắp xếp tương lai cho cô, La Đình Đình sẽ vào đại học LL học nghiên cứu sinh, rồi thạc sĩ, rồi ở lại trường làm công tác liên quan đến sinh viên. Tưởng Khiết ráng vào được một trường đại học thuộc 211 ở thành phố, là kiểu người trong tỉnh nghe tiếng người ngoài tỉnh mù tịt. Hai người học kém An Chúng và Tiền Hậu thì một người muốn học đại học, một người ở nhà nghĩ tương lai. Ngoài ra hai cô nàng từng lấy đồ ăn vặt của lớp trong chuyến thăm đảo Chương là Kinh Linh và Phòng Na cũng ở lại tỉnh học.
Còn có mấy người xác định đi du học, ví dụ Lưu Tiểu Oánh. Cô sợ thi đại học nên khóc lóc xin gia đình đồng ý cho mình du học tự túc Canada.
Về phần Vạn Vũ Trạch – người có ba mẹ tốt nghiệp Thanh Hoa, Bắc Đại, thì nghe nói cậu ta tính toán chọn đại một trường học tạm, sau đó thi IELTS, sau kì nghỉ đông năm nhất sẽ xin ra nước ngoài, học lại đại học. Trong suốt năm lớp 12, ngày nào bố mẹ cậu ta cũng đến trường và đứng ngoài cửa sổ để xem con trai mình học bài, hở chút là đánh mắng, nhưng lại không có hiệu quả gì, Vạn Vũ Trạch chỉ thi được tầm 400 điểm. Bố mẹ cậu ta không chấp nhận, nên tính để cậu ta du học New Zealand.
Mọi người đều nói xong, cuối cùng đến Trương Mỹ Hòa. Cô lại cáu kỉnh nói: “Đại học Vũ Hán, ngành công nghệ thông tin. Haiz tui không giống mấy người, chỉ có thể dựa vào chính mình ~ trong nhà không có quan hệ.”
Ai nghe cũng biết cô đang châm chọc những người ‘có quan hệ’. Có vài người tuy điểm không cao, nhưng nghe nói có thể ‘cố gắng nhét vào’, chỉ cần vượt qua số điểm chuẩn của trường, lúc chọn ngành thì có thể ‘nhét’ vào những ngành điểm cao hơn, tuy rằng cũng không thể chọn ngành rất hot.
Thẩm Hi thấy Trương Mỹ Hòa như bị thần kinh. Ngày đầu tiên vào lớp 11 đối phương tràn ngập oán giận nói kháy mình ‘điểm thi vào cấp 3 cao hay thấp không phải xem trường cấp 2 tốt hay tệ à’. Sau đó khi mình lấy được giải nhất giải thưởng sáng chế khoa học, được ba mẹ hỗ trợ xin bằng sáng chế độc quyền, cậu ta lại gay gắt bảo ‘Ba giỏi giang thì hay lắm à? Khoe khoang nói mãi không ngừng’. Thẩm Hi biết nhà cậu ta ở ngoại tỉnh, tình trạng kinh tế không tốt lắm nhưng năng lực bản thân lại rất mạnh, khiến cậu ta vừa tự ti lại vừa kiêu ngạo, nhưng dù vậy thì đến bây giờ cái tính cách ấy vẫn khiến Thẩm Hi phiền chán.
Tên lưu manh Trương Dương thì thi đại học được 300 điểm, sẽ học đại học ở thành phố LL, thành phố lớn thứ hai của tỉnh LL, như thế là Trương Dương không thể quấy rầy Diệp Manh Manh được nữa.
Cuối cùng có người tám chuyện về Long Vân Phi – bạn cùng bàn cũ của Thẩm Hi, người sau đó đã chuyển sang lớp thực nghiệm: “Thẩm ca à, Long Vân Phi cũng muốn vào Thanh Hoa, học ngành công nghệ thông tin.”
‘Ờ.” Long Vân Phi cũng là học bá, nhưng tính cách không hợp cậu lắm, kiểu chỉ là bạn học bình thường nói hai ba câu, là một người tự cao, chơi được bóng rổ nhưng không giỏi lắm.
“Hơn nữa người ta cũng có người yêu rồi. Hotgirl lớp 12-30 ấy, cái cô sùng bái học thần, đã theo đuổi Long Vân Phi ba năm, kiên quyết từ chối sự theo đuổi của phú nhị đại cùng lớp, không thèm lấy một xu, còn nhớ rõ không? Hiện giờ cô ấy thành công rồi! Thằng Long đáp ứng rồi!”
Thẩm Hi cười: “Vậy thì chúc mừng hai người họ.” Vào Thanh Hoa không có gì để chúc mừng, nhưng có người yêu thì rất đáng để chúc phúc.
Bảy giờ rưỡi, sau khi tất cả bạn học trong lớp đều báo ý định của mình, Thượng Quan Lăng Tiêu ghi chép xong hết, liền nâng ly lên nói: “Được rồi, xin chúc toàn thể các bạn lớp 12-6 năm nào cũng vui như hôm nay, tuổi nào cũng hạnh phúc như hôm nay!!!”
“Cụng ly!!!” Ai có thể uống đều một hơi cạn sạch, “Năm nào cũng vui như hôm nay, tuổi nào cũng hạnh phúc như hôm nay….!”
Dưới ánh đèn rực rỡ, những chiếc ly thủy tinh va chạm vào nhau phát ra âm thanh giòn tan – ở vùng Đông Bắc, cụng ly càng mạnh càng chứng tỏ sự chân thành.
Chỉ có An Chúng học người Nga, cụng ly xong liền dùng sức ném ly xuống mặt đất ‘xoảng’, hô to: “Quá đã!!!”
Lớp 12-6: “….”
———–
Thanh toán xong hóa đơn, cả đám học sinh cùng bá vai nhau về trường học.
Ở ngay góc đường, Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi nhìn thấy thầy giáo dạy ngữ văn đang đứng khóc. Thầy xoay lưng ra ngã tư đường, giả vờ mạnh mẽ nhưng tay không ngừng chùi khóe mắt. Trường R luôn trọng toán khinh văn, giáo viên môn xã hội bỏ đi trường khác rất nhiều, năm nay học sinh khoa xã hội lại tăng lên, nên thầy mới được điều làm chủ nhiệm lớp. Thầy chỉ mới 32 tuổi, đây là lứa học sinh lớp 12 đầu tiên của thầy, cũng là lứa đầu tiên thầy chủ nhiệm. Vốn đang liên hoan trong quán, bỗng nhiên nghĩ đến thời khắc chia ly đến gần, thầy liền thấy ê ẩm trong lòng bèn ra ngoài khóc một chút, ai ngờ lại gặp lớp 12-6 vừa mới ăn xong đi ra.
Cô Dương Thụ Quả đi qua vỗ vỗ vai thầy, lại không nhìn thẳng vào thầy mà chỉ nói: “Rồi sẽ quen.” Sau đó cô chậm rãi bước qua.
7 giờ rưỡi một tối cuối tháng sáu, bầu trời đang độ hoàng hôn. Họ quay lại trường trong sắc vàng và đỏ.
Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi vừa đi vừa nhìn hai bên đường. Tiệm trà sữa, cửa hàng gà chiên, tiệm bánh bao… Tất cả đều vô cùng quen thuộc với họ, nhưng lần sau quay lại thì chẳng biết là năm nào tháng nào, chắc lúc đó khu chợ này đã hoàn toàn thay đổi.
Đi đến trước cửa tiệm cuối cùng trong dãy, Thẩm Hi nhìn thấy chủ quán đang bán trứng nhựa hình Heo Peppa, bèn dừng lại, chỉ vào đó hỏi: “Cái này là cái chi?” Bình thường Thẩm Hi đều nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, nhưng ngẫu nhiên tùy tâm tình mà sẽ nói giọng Đông Bắc.
Hạ Cửu Gia kéo Thẩm Hi rời đi: “Đồ chơi cho con nít… Bán cho con nít gần khu này.” Trường R là trường giỏi nổi tiếng, hoàn cảnh học khu cũng tốt, nên trẻ con khu này rất nhiều.
Thẩm Hi bất chấp tất cả mà mua. Mười tệ một cái. Thẩm Hi vừa đi vừa mở trứng ra xem, đầu cúi thấp chăm chú vô cùng, một phút đồng hồ sau mới cao hứng nói: “Đông nhi, Đông nhi, bên trong có món đồ chơi, còn có kẹo dẻo!”
Hạ Cửu Gia thở dài trong lòng – Thế mà mình chỉ cao hơn tên ngốc xít này có một điểm.
Mấy chục người lác đác đứng ở cổng trường học cùng tạm biệt bạn bè chung lớp, có vài người, bao gồm cả Hạ Cửu Gia đã tặng cho mỗi người trong lớp một món quà nhỏ.
Thượng Quan Lăng Tiêu nói: “Không sao mà, tụi mình đều có số điện thoại và wechat nhau. Hơn nữa nhà chúng ta đều ở đây, hàng năm về ăn Tết thì tụi mình tụ tập.”
“Ừ, đúng đó.” Học thần, học giỏi, học dở, học kém, học bình thường giờ phút này đều trao nhau những cái ôm, những cái nắm tay, những lời thầm thì từ biệt.
Ánh hoàng hôn vẫn rải xuống khắp nơi.
Cả thế giới đều đắm chìm trong ánh sáng đỏ rực, và những đám mây cũng được nhuộm sắc màu rực rỡ. Những đám mây gần phía mặt trời lặn có màu vàng và đỏ, còn những cái ở xa hơn có màu xanh và tím. Một số giống như vảy cá, nối tiếp nhau tầng tầng lớp lớp, trải dài khắp bầu trời như là vô tận. Mái nhà trường cấp 3 vốn màu đen kịt như thuốc nhuộm, lúc này lại như có một ngọn lửa phủ lên trên.
Mọi người vẫy tay tạm biệt, dần dần đi về nhà mình.
Vài phút sau tất cả đều đi hết, có người đi bộ có người ngồi xe, chỉ còn lại tòa nhà trường trung học R sừng sững lặng im đứng tại nơi nó đã tọa lạc suốt 70 năm qua.
Tại thời điểm đó chẳng ai ý thức được rằng cuộc chia tay nhẹ nhàng dưới ánh hoàng hôn trước cửa trường R cũng đồng nghĩa với việc từ nay về sau, mỗi người sẽ dấn thân vào một con đường hoàn toàn khác sau ba năm học tập và chung sống cùng nhau.