• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng lặng ngắt như tờ, thỉnh thoảng chỉ vang lên tiếng một chiếc xe vội vã chạy xẹt qua con đường trước nhà Thẩm Hi và tiếng mưa rơi lộp độp trên thân xe.

“Ba mẹ —-” Thẩm Hi thế mà vẫn dám nói tiếp, “Con dâu của hai người thích Bắc Đại. Em ấy nói bên kia chuyên ngành đa dạng, tài nguyên phong phú. Có được cũng có mất, em ấy không tính toán làm nghiên cứu, thay vì chỉ đào sâu vào một ngành, em ấy quan tâm đến mở rộng kiến thức liên ngành hơn.”

Ba mẹ Thẩm Hi không thể tiếp tục nghe thêm nữa. Nhan Gia Chi dù sao cũng đã làm giám đốc điều hành doanh nghiệp nhà nước hơn mười năm, bà cắt ngang bằng một giọng đầy uy lực: “Thẩm Hi! Con đang nói bậy bạ gì đó?!”

“Con không nói bậy.” Thẩm Hi muốn đem bao cao su ra chứng minh cả hai đang yêu đương, nhưng chợt nhớ đến bọn họ không xài bao, cậu ngẩn người một lúc mới cầm lấy Ipad mở email, mở ra ‘thư kiểm điểm’ từng viết gửi cô hiệu trưởng, nói tiếp: “Thầy cô trường R từng phát hiện tụi con… sau đó xử lý như những cặp đôi bình thường khác. Thông báo phê bình, viết kiểm điểm, lại vi phạm lần nữa sẽ thông báo đến phụ huynh.”

Thẩm Sĩ Nghị và Nhan Gia Chi yên lặng xem xong, trong lòng hiểu được chuyện này là thật. Cả hai đều biết Thẩm Hi nổi loạn, ngạo mạn, tự cho là đúng, nhưng chưa từng dự đoán được cậu sẽ phản nghịch đến mức này.

Nhan Gia Chi muốn bùng cơn giận, nhưng cố nén lại, thể hiện mình bình tĩnh lý trí: “Thẩm Hi, con đã mười tám rồi mà không hiểu chuyện ư?! Muốn gì làm nấy, không lo bản thân không quan tâm ba mẹ!”

Thẩm Hi kinh ngạc: “Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên trong mười tám năm qua, ba mẹ mới nhận ra con không hiểu chuyện sao?”

Thẩm Sĩ Nghị và Nhan Gia Chi: “…”

“Ba mẹ,” Thẩm Hi cũng không chọc điên đấng sinh thành nữa, “Mối quan hệ này là con chủ động. Cùng Hạ Cửu Gia yêu đương là chuyện con suy xét kĩ càng nhất cuộc đời này. Trước kia con hai người chưa từng nghĩ tới tương lai, mỗi ngày chỉ như chơi đùa, học tập là trò chơi, viết code là trò chơi, đánh đàn hay chơi bóng cũng vậy, đến lúc nào chán thì ngưng. Nhưng mà từ khi ở bên Cửu Gia, tương lai của con mới dần dần trở nên rõ ràng, con có thể nhìn thấy phương hướng cuộc đời mình. Không giấu ba mẹ, hướng đi kết hợp hàng không vũ trụ và trí thông minh nhân tạo này chính là do hai chúng con thuận miệng thảo luận mà nghĩ ra. Chỉ cậu ấy mới sánh đôi với con, hiểu con, giúp con từ từ tốt hơn. Những ngày này con vô cùng vui vẻ, đặc biệt hạnh phúc.”

Nhan Gia Chi cố gắng bình tĩnh nói lý lẽ với Thẩm Hi: “Thẩm Hi à, con mới mười tám, con chưa gặp được một người con gái đặc biệt xuất chúng ở trường R, ở thành phố CC là chuyện bình thường. Chờ đến khi tới Bắc Kinh, vào Thanh Hoa, bắt đầu tiếp xúc với tinh anh đến từ khắp đất nước, con sẽ có cảm nhận khác. Về phần Cửu Gia, ba mẹ cũng thật lòng cảm ơn bạn ấy đã giúp con như thế.”

Thẩm Hi chân thành nói: “Ba mẹ, con không muốn hai người mang hy vọng không thực tế nên con nói thẳng, đời này kiếp này, đời sau, kiếp sau nữa, con đều chỉ thuộc về một người. Nếu phải móc trái tim ra chứng minh con sợ rằng sẽ dọa ba mẹ mất, lỡ có móc ra được, cũng sẽ đầy tràn tới nỗi Cửu Gia đếm không hết. Con không có khả năng chú ý người khác, cũng không thể tưởng tượng được mình sẽ thích người khác.”

“……..”

“Con nghĩ đây là cách tốt nhất. Nếu như sau này ba mẹ muốn có cháu, thì có thể sang Mỹ dùng phương pháp mang thai hộ. Còn có ngân hàng trứng để thụ tinh nhân tạo, có thể lựa chọn các điều kiện ngoại hình, chiều cao, nghề nghiệp…v.v”

Tuy nhiên Thẩm Sĩ Nghị và Nhan Gia Chi không bị thuyết phục: “Ba con là giáo sư của đại học LL, vừa mới lên chức viện trưởng viện máy tính, mẹ con là giám đốc xí nghiệp XX, sắp nhận chức hội trưởng hội doanh nghiệp, có uy tín có danh dự, con… muốn người ta nhìn ba mẹ bằng ánh mắt gì?”

Thẩm Hi: “…???”

Thẩm Hi cũng không biết ‘người ta’ là những người nào. Cậu và Nhóc Thịt Đông không hề quan tâm cái gọi là ‘người ta’, nhưng nếu theo cách nói của người khác thì ‘người ta’ muôn hình muôn vẻ, nơi đâu cũng có tựa như không khí vậy, muốn giấu không nổi, ngăn không được.

Cậu đáp: “Vậy thì tụi con tốt nghiệp xong sẽ không quay lại đây… Ba mẹ về hưu xong cũng chuyển đến Bắc Kinh ở, khiến cho người ngoài không có cơ hội xầm xì bàn tán.”

Nhan Gia Chi tức đến bật cười: “Sắp xếp mọi thứ rõ ràng ghê nhỉ.”

“Vâng ạ.”

“Đáng tiếc ba mẹ không muốn rời đi. Thẩm Hi, suy nghĩ của con bị dẫn dắt lệch lạc… Con không phải đồng tính luyến ái.”

“???”

“Hồi tiểu học không phải con từng xem loại truyện tranh… kia à, toàn là tình yêu trai gái đấy thôi.”

“???” Thẩm Hi nhớ lại, thật đúng là mình đã xem qua, bèn nói dối: “Đó là bạn cùng lớp nhét vào cặp con.”

Mẹ Thẩm Hi rõ ràng không tin: “Con vốn không phải gay. Đến Bắc Kinh vào Thanh Hoa rồi, con để ý xung quanh một chút sẽ gặp được cô gái con thích.”

“Không có khả năng!”

Nghe thấy con trai mình ngay lập tức phản đối không chút do dự, không hề quan tâm đến sự nhẫn nhịn và khuyên bảo của mình, Nhan Gia Chi nổi lửa, bước lên trước, chỉ ngón tay vào chóp mũi của Thẩm Hi, nhẫn kim cương lấp lóe nơi ngón áp út, đôi mắt bà mở to, vẻ mặt đáng sợ: “Thẩm Hi! Mẹ biết con luôn cứng đầu cứng cổ, ba mẹ không thuyết phục hay thay đổi được gì, vậy thì cút nhanh lên, cút đi Bắc Kinh, đừng có bước chân về nhà này lần nào nữa!! Coi như ba mẹ chưa từng sinh đứa con này, cả đời không có chuyện gì sai lầm cả!!!”

Người Đông Bắc, dù là nam hay nữ đều thật đáng sợ khi họ nổi cơn tam bành.

ThẩmHi hít sâu một hơi rồi thở dài: “Ba mẹ, chuyện này chúng ta sẽ nói sau, từ từ mình trao đổi. Điều quan trọng nhất bây giờ là Hạ Cửu Gia. Mẹ nghĩ xem, nếu tụi con không chia tay, thì sau này em ấy chính là con dâu của mẹ, sao có thể thấy chết mà không cứu đúng không ạ. Còn nếu sau này tụi con chia tay thì xem như nhà mình đã giúp đỡ một ân tình, con không thua thiệt gì em ấy cả. Tất nhiên khả năng xảy ra trường hợp sau là gần như bằng không. “

“Con——“

Thẩm Hi bất chấp: “Bạn cùng bàn muốn học Bắc Đại, nếu em ấy muốn thi lại, thì con cũng thi lại. Lúc trước đến giữa năm cấp 3 em ấy mới có hứng thú với ngành báo chí, không kịp chuyển khối, nhưng ngữ văn và ngoại ngữ vẫn rất ổn, ôn thêm địa lý lịch sử chính trị là được.” Đây chỉ là lời nói dọa dẫm thôi, dù cho trước khi thi đại học cậu cũng nghĩ vẩn vơ rằng: lỡ như Nhóc Thịt Đông thi rớt, muốn thi lại, cho dù cậu được Trạng Nguyên thì cũng sẽ cùng theo.

Nhan Gia Chi sửng sốt: “Con điên à???”

“Dạ.” Thẩm Hi ngẩng đầu, “Mẹ biết vì sao hai năm qua con đột nhiên điên cuồng học tập không? Bởi vì con rất muốn mình trở nên xứng đôi với em ấy. Nếu không có Cửu Gia dẫn dắt, con chưa chắc có thể vào trường top 700 đâu. Chuyện đồng tính nói sau, bây giờ… nếu ba mẹ không chịu hỗ trợ, thì tụi con sẽ đăng ký học lại.”

“Con…!!”Nhan Gia Chi cảm thấy Hạ Cửu Gia sẽ không tới mức đó, nhưng bà cũng nghe qua truyền thuyết học thần chỉ yêu Thanh Bắc, thà rằng học lại cũng không vào trường khác.

Bà tức đến khó thở.

Lúc này Thẩm Sĩ Nghị lên tiếng: “Thôi đi ngủ đã. Hơn 12 giờ đêm rồi, giờ này có đi nhờ vả người khác cũng không thích hợp.”

“Dạ, ba mẹ ngủ ngon.” Thẩm Hi biết ba mẹ cần thời gian tiêu hóa, thảo luận.

Thẩm Hi trở lại phòng ngủ. Tuy có nói qua ‘buổi tối chắc không gọi điện thoại’, nhưng Thẩm Hi biết chắc chắn tối nay Hạ Cửu Gia ngủ không yên, bèn nhắn: [Đông bảo, Đông bảo.]

Hạ Cửu Gia hồi phục: [???]

[Không xong rồi, chắc mai cũng không ra khỏi nhà được…]

Hạ Cửu Gia nhắn: [Đừng nói cậu come out nha?]

“!!!” Thẩm Hi giật thon thót.

[Tớ đoán. Cậu vội vã về nhà, thậm chí mai cũng không ra khỏi nhà được, chắc chắn có liên quan đến tớ. Có lẽ là xin ba mẹ cậu nghĩ ra biện pháp? Biện pháp gì? Ba cậu là viện trưởng đại học LL, chẳng lẽ còn quen bên Bắc Đại? Cậu muốn thử xin tăng thêm một suất tuyển thẳng? Ba mẹ cậu chắc chắn sẽ không đồng ý. Vì vậy, khả năng cậu come out vô cùng cao.]

“…” Đông bảo thông minh thật, Thẩm Hi thở dài, biết mình không thể giấu diếm sự thật: [Không phải, can thiệp vào kế hoạch chiêu sinh rất khó. Trưởng phòng giáo dục là đồng nghiệp cũ của ba, tớ muốn nhờ người kiểm tra dân tộc của Âu Dương Thiến.]

[… Đừng. Tất cả đều là mệnh, nghe theo số phận thôi. Cho dù dân tộc là giả thì sai lầm cũng là ba mẹ bạn ấy, 99% Âu Dương Thiến là vô tội, hãy khoan dung độ lượng thôi, đừng vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến vận mệnh của người khác. Thêm nữa cũng không có chứng cứ, vì chính mình muốn vào Bắc Đại mà nhờ cậy quan hệ điều tra ngầm, vừa hao phí nhân lực, lại không quang minh chính đại tí nào. Đại học Nhân dân cũng rất tốt, tớ đã nghĩ thông rồi.]

[Nhưng mà…] Giọt nước mắt lúc tối vẫn hun nóng trái tim Thẩm Hi.

[Thẩm Hi, so với Bắc Đại và Đại học Nhân dân thì tớ lo lắng ba mẹ cậu hơn.]

Thẩm Hi come out… Chỉ cần nghĩ tới thôi là tim đã đập nhanh điên cuồng rồi, từng nhịp liên hồi, vọng lên tận cuống họng.

[Hả? Không sao đâu.]

[Làm sao mà không có gì… Ba mẹ cậu có ý kiến gì không?]

[Hai người họ không tin, chắc chắn tớ không phải đồng tính luyến ái, đợi đến lúc vào Thanh Hoa đến Bắc Kinh, gặp nhiều thấy nhiều sẽ gặp được người con gái mình thích.]

“…” Hạ Cửu Gia trầm ngâm một lúc, mới nhắn tiếp, [Ba mẹ cậu mới hơn 40 tuổi, có kiến thức có tầm nhìn, cho nên sẽ không hoàn toàn phủ định người đồng tính. Ước chừng là cảm thấy cậu bốc đồng phản nghịch quậy phá, cảm thấy việc này vẫn còn quay đầu được.]

[Chắc thế.]

[Vậy thì cậu lên taobao mua mấy quyển tạp chí đã xuất bản từ lâu. Thailand có một quyển tạp chí cho gay tên là ‘Attitude’, một quyển khác tên ‘KAZZ’, chọn mấy cuốn trang bìa có hai anh trai để thân trần ý. Mua hai cuốn xuất bản tầm ba bốn năm trước, giấu ở chỗ không dễ bị phát hiện, ví dụ nhà kho, nhà để xe, dưới nệm, trong góc tủ quần áo… Sau đó trong mấy ngày nghỉ này ráng để ba mẹ cậu ‘vô tình’ tìm được tạp chí, lúc đó cậu giả bộ mình đã quên mất tụi nó từ lâu rồi, khiến cho họ không thể không tin con mình đồng tính luyến từ trước chứ không phải mới nay. Thêm nữa ở trang nào táo bạo nhất thì kẹp một tấm danh thiếp của gay bar. Ba mẹ cậu chắc chắn biết giới gay rất loạn, sẽ lo lắng cậu không có đối tượng sẽ đi gay bar chơi bời, rồi bị lôi kéo hư hỏng. Sau đó sẽ ngẫm lại, tớ là Trạng Nguyên đại học điểm gốc, sinh viên tốt nghiệp Đại học Nhân dân, còn từng học ở trường R, biết rõ nhau, quá đủ để an tâm.]

[Đông bảo à], tuy rằng đã sớm biết nhưng Thẩm Hi vẫn phải nhắc lại lần nữa, [Cậu thật sự rất tâm cơ.]

Hai người lại tán gẫu vài câu, Hạ Cửu Gia bảo Thẩm Hi quên chuyện nhờ vả ba mẹ kiểm tra Âu Dương Thiến đi, Thẩm Hi tuy đồng ý nhưng trong lòng vẫn không cam tâm.

Làm sao bây giờ.

Một đêm miên man khó ngủ.

———–

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Hi vẫn ủ rũ đi vào phòng ngủ ba mẹ: “Ba mẹ, chuyện về Hạ Cửu Gia thôi bỏ đi.” Cậu không cam lòng nhưng chẳng có biện pháp gì, cậu cả đời cũng không thể lừa gạt đối phương, dù có dùng cái lý do rất đường hoàng ‘vì tốt cho cậu’.

Thẩm Sĩ Nghị và Nhan Gia Chi cảnh giác nhìn cậu.

“Em ấy phát hiện, không cho con làm.” Thẩm Hi bật cười, “Em ấy bảo tất cả là mệnh, nghe theo số phận. Dù cho có giả làm người dân tộc thì sai lầm cũng thuộc về phụ huynh bạn kia, cậu ta chỉ mới 18 tuổi, là vô tội, nên khoan dung độ lượng, không muốn vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến vận mệnh của người khác. Còn bảo không có chứng cứ, nếu chỉ vì mình muốn vào Bắc Đại mà nhờ cậy quan hệ điều tra ngầm thì vừa hao phí nhân lực vừa không quang minh chính đại.”

“…”

“Em ấy là thế đó,” Thẩm Hi nhìn ba mẹ mình, “Chính trực ngay thẳng, một xíu chuyện mờ ám cũng không muốn làm.”

Ba mẹ Thẩm Hi nghĩ tới đứa bé kia – đẹp trai, thông minh, lễ độ, chỉ tiếc giới tính là nam.

Thực sự không chấp nhận được.

———–

Năm giờ chiều, một tin tức chấn động được đăng tải. Có phóng viên tiết lộ, Trạng nguyên khối khoa học tự nhiên tỉnh LL năm nay bị phụ huynh học sinh cùng trường tố cao gian lận thân phận dân tộc thiểu số.

Một hòn đá quăng vào mặt nước yên ả, khuấy động lên ngàn tầng sóng.

Không chỉ tỉnh LL mà cư dân mạng toàn quốc đều chú ý chuyện này, ai nấy vô cùng phẫn nộ, nghi ngờ sự công bằng của kì thi Đại học.

Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Tỉnh ủy và Văn phòng tuyển sinh của Tỉnh hoạt động hết công suất, mới một ngày đã công bố kết quả điều tra với công chúng. Trải qua điều tra, hỏi cung, xác nhận thân phận dân tộc thiểu số của Âu Dương Thiến là giả, hủy bỏ việc thêm điểm cộng vào kết quả thi đại học và tuyển sinh, cha của Âu Dương Thiến bị cách chức.

Tin tức cho hay cha Âu Dương Thiến là trưởng đồn công an địa phương HH, ở năm 2010 khi luật chưa nghiêm đã tự ý sửa chữa thân phận dân tộc của con gái, vợ và mẹ vợ thành dân tộc thiểu số – để thi Đại học được cộng 10 điểm. Vì Văn phòng tuyển sinh LL tỉnh chỉ nhìn vào cột ‘dân tộc’ của phụ huynh trong quá trình xét duyệt – con cái chỉ cần giống ba hoặc mẹ là được, nên Âu Dương Thiến thành công thoát khỏi tra xét.

Âu Dương Thiến mặc dù vẫn luôn nằm trong top 10 của trường nhưng chưa bao giờ đạt được hạng nhất. Ai ngờ thi Đại học phát huy tốt, điểm gốc được 729, thêm điểm cộng là trở thành Trạng Nguyên, các loại phỏng vấn, các loại tiền thưởng nối tiếp nhau mà đến, tiền đồ vô hạn. Vì thế liền bị những người biết ba mẹ cô đều là người Hán tố cáo, ở khu tự trị của dân tộc Triều Tiên, cha mẹ ai là người Hán ai là Triều nhìn là biết.

Hạ Cửu Gia cảm thấy Thẩm Hi nói không sai – bản thân mình luôn gặp những chuyện không tưởng nổi, thể chất thần kỳ.

Ngày 25, chiêu sinh bên Bắc Đại tuyên bố hiệp nghị tuyển thẳng không hợp lệ, Âu Dương Thiến không trúng tuyển, đồng thời thông báo nếu sau này có thí sinh ra trường hợp tương tự, một khi xét duyệt ra sẽ hủy bỏ tất cả ưu đãi, để bảo vệ sự công bằng của kì thi Đại học nên sẽ không xem xét bất cứ tình huống nào dù có bất đắc dĩ hay không. Đây là quyết định của bên tuyển sinh, đã gửi cho nhà trường phê duyệt.

Trạng nguyên khối tự nhiên ra sự tình thế này, Hạ Cửu Gia nghiễm nhiên trở thành hạng nhất, bên Bắc Đại lập tức gọi điện thoại tới, yêu cầu Hạ Cửu Gia mạnh dạn điền vào phần chọn chuyên ngành, nói rằng chắc chắn có suất cho cậu, hơn nữa hứa hẹn tương lai sẽ ủng hộ việc cậu học tự chọn liên ngành – thực ra bọn họ vẫn luôn liên hệ, cố gắng tranh thủ đạt được hợp tác.

Hạ Cửu Gia đồng ý, cũng ký tên vào hiệp nghị. Bên Bắc Đại cũng không hề sai, tuy lúc trước thành ý không đủ nhưng không liên quan đến học viện, chuyên ngành. Cậu đã có được điều cậu muốn.

Đợi đến tháng 9, cậu sẽ bay đến Bắc Đại, vừa học tập kĩ năng chuyên ngành vừa mở rộng tri thức.

Cùng ngày 25, Thẩm Hi ký hiệp nghị với Thanh Hoa, cũng thông báo đến Bắc Đại.

Tổ chiêu sinh Bắc Đại hỏi: “Em muốn đi Thanh Hoa à?”

Thẩm Hi lên cơn đùa: “Không em đi Lam Tường.”

Bên Bắc Đại chỉ nói: “Chúc em ở Lam Tường gặt hái được thành công.”

(*Lam Tường là tên gọi tắt của trường dạy nghề Sơn Đông Lam Tường. Trường này khá nổi tiếng trên mạng với nhiều câu nói và câu chuyện hài hước, nổi tiếng nhất là câu ‘Kĩ thuật máy móc nhà ai mạnh? Trung Quốc Sơn Đông tìm Lam Tường!)

——- Vài ngày sau, ôm tám Tiền Hậu – trùm tám chuyện với mạng lưới tin tức đã vượt ra khỏi trường R, cho hay Thanh Hoa, Đại học Nhân Dân v.v… đều tước bỏ tư cách tuyển sinh của Âu Dương Thiến, nhưng một trường khác trong Top 10 cho rằng con cái không nên trả giá cho hành vi của ba mẹ, vì thế đã chấp nhận cho cô vào học.

Kết quả không thảm lắm, nhưng đáng lẽ với số điểm gốc 729 cũng đủ giúp cô vào bất cứ trường nào cô muốn.

Hạ Cửu Gia cũng biết việc gian lận dân tộc không phải do Âu Dương Thiến ra chủ ý. Năm 2010 cô chỉ mới 8 tuổi.

Thật đáng tiếc – cô rất mạnh mẽ, cũng rất nỗ lực.Thế nhưng, tuy cô không phải là một người gian dối, nhưng cô lại là… một thí sinh gian dối.

====

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK