Hạ Cửu Gia lại đứng đầu toàn khối, vẫn là số điểm 740 cao kinh người, trừ phần tập làm văn và phần viết luận tiếng Anh, các môn còn lại đều đạt điểm tuyệt đối. Bạn ngồi cùng bàn của cậu – Thẩm Hi, bởi vì lo lắng bị ngăn cản chuyện yêu đương nên lần thi này vô cùng cố gắng, tiếp tục giành được hạng nhì toàn khối với tổng điểm 733. Hạng ba là Tề Noãn, hạng tư vẫn là Tôn Phỉ Phỉ, hạng năm là Lý Hà.
Ban giám hiệu trường R lại gọi Thẩm Hi và Hạ Cửu Gia qua nói chuyện. Lần này trọng điểm của nhà trường đã thay đổi, không còn bắt ‘chia tay’ nữa mà lại dặn dò ‘tình cảm là chuyện dài lâu, không nên nhất thời xúc động là chia tay rồi tự tổn thương chính mình. Quen nhau hay chia tay cũng phải cẩn thận suy xét, đừng thiếu anh em không sống được, làm rùm beng trời đất. Chờ thi đại học xong sẽ bàn bạc tương lai với thầy cô và cha mẹ hai bên.’ Thẩm Hi và Hạ Cửu Gia nghe mà dở khóc dở cười, không biết đáp lại điều gì.
Lần này ‘Hội hiểu chuyện lớp 11-6’ cũng có mấy người tiến bộ rõ ràng. An Chúng hạng 46, Tiền Hậu hạng 47, cả hai đều có thành tích môn Lý cao hơn những lần trước. Nguyên nhân rất đơn giản, là do Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi giúp cả hai luyện trúng tủ được vài dạng bài. Bây giờ còn chưa thi tổng hợp ba môn Lý – Hóa – Sinh, kỳ thi giữa kỳ thường kiểm tra kiến thức một tháng gần đây nên Hạ Cửu Gia kêu An Chúng, Tiền Hậu và các bạn học kém học thuộc lòng kiến thức, làm đi làm lại một số dạng bài nhất định sẽ có trong đề thi.
Sáng thứ hai, Hạ Cửu Gia bước vào lớp học liền thấy An Chúng đang ‘biểu diễn’.
An Chúng học dở tệ nhưng lần này thi được hạng không tồi, máu quậy phá lại trào lên, cậu ta vừa cầm một con dao rọc giấy nhỏ vừa nói: “Con dao này của tao cực cùn luôn, không cắt được gì cả…” Nói xong liền cầm nó rạch lên trang giấy, chỉ thấy trang giấy không phải như bị cắt làm hai, mà như bị cái gì móc vào làm rách.
“Cùn không?” An Chúng nói xong liền cầm dao đặt trên cổ tay tròn lẳn của mình, “Nhìn nè, tao ấn mạnh vậy mà không bị gì hết…”
Có người lo lắng kêu: “Đừng!”
An Chúng chỉ nhơn nhơn: “Không có gì đâu.. Không sao… Nó cùn lắm..” Vừa dứt lời, ánh dao lóe lên, cổ tay cậu ta thế mà lại chảy máu.
“Á!!” An Chúng sợ hãi gào lên.
“…” Thẩm Hi nói: “Mày bị ngốc hả?” Thẩm Hi không kiên nhẫn mà đứng dậy, đi đến chỗ An Chúng đang ngồi đằng sau: “Đi phòng y tế đi.”
An Chúng chỉ đành rầu thúi ruột đáp lại: “Ừa…”
Các bạn học xung quanh hỏi: “Cần tụi tao đi theo không? Lỡ phải đi bệnh viện thì sao?”
Thẩm Hi trả lời: “Chắc không cần đâu.”
Lúc trở về là tiết Vật lý đã trôi qua 15 phút.
Cô Dương Thụ Quả nhìn đám Thẩm Hi, An Chúng, Tiền Hậu.. bây giờ mới vào lớp, lòng có chút bất mãn. Thật ra cô đã sớm cảm thấy Thẩm Hi chơi với đám An Chúng, Tiền Hậu có vẻ ‘sa đọa’, giúp phụ đạo học là một chuyện, ngày ngày chơi với nhau lại là chuyện khác. Ông bà ta chả nói ‘gần mực thì đen, gần đen thì sáng’ đấy sao, huống hồ bây giờ Thẩm Hi còn kề cận Hạ Cửu Gia nữa…
Đang nghĩ ngợi cô Dương liền thấy cảnh Thẩm Hi dùng khuỷu tay khẽ cọ vào khuỷu tay Hạ Cửu Gia.
Tuy rằng mới giữa tháng năm, nhưng gần đây thời tiết nóng nực vô cùng, ai cũng mặc áo đồng phục ngắn tay. Thẩm Hi nghĩ không ai nhìn thấy nên đổi tay trái viết chữ, đưa tay đụng đụng Hạ Cửu Gia, cứ chạm nhau rồi từ từ tách ra, rồi lại dán sát vào nhau…Cứ thế mà chẳng hay cô Dương đứng trên bục giảng đã thu hết vào mắt.
Phản ứng của Hạ Cửu Gia là không có phản ứng gì cả.
“…” Cô Dương Thụ Quả lại cảm thấy Hạ Cửu Gia rất ngoan, không có chủ kiến riêng, nên bị Thẩm Hi lừa gạt đến con đường này. Về sự cứng rắn ngày hôm kia, chắc là trước đó Thẩm Hi đã nói gì rồi. Chẳng lẽ thật sự mặc kệ sao? Hiệu trưởng, hiệu phó, chủ nhiệm khối không rành học sinh, nhưng cô làm giáo viên chủ nhiệm còn không biết học sinh mình sao?
Haiz.
Cô Dương Thụ Quả tiếp tục giảng bài thi giữa kỳ. Tới một bài gần cuối, cô gọi An Chúng đứng dậy: “Em trả lời câu a, b, c của đề này đi!”
“!!!” An Chúng lúc này đang ngắm nghía vết thương nơi cổ tay mình, bất thình lình lại bị gọi đứng lên, còn chưa hiểu chuyện gì, cứ trừng mắt nhìn đề bài một lúc lâu.
“An Chúng”, cô Dương Thụ Quả lên tiếng, “Sao ở phòng thi có thể giải được, mà đứng trong lớp không nói được? 80 điểm câu này là em tự thi ra đúng không? Hạng 46 lớp là em tự thi được đúng không?”
“…” Rõ ràng An Chúng vô cùng tức giận, nhưng đầu óc lại như sương mù, không nghĩ ra điều muốn nói.
“…” Hạ Cửu Gia biết cô Dương cũng rõ ràng là An Chúng tự mình làm bài thi, nhưng cô muốn dùng ‘phương thức giáo dục khích tướng’ này để làm An Chúng cảm thấy xấu hổ, sau đó càng thêm cố gắng, ở kì thi cuối kì chứng minh mình thật sự có tiến bộ.
Cô Dương Thụ Quả vẫn luôn như vậy, vì điểm số mà nghĩ đủ mọi biện pháp. Khi cô dạy một bài mới sẽ đọc như súng liên thanh các loại câu hỏi, đề bài liên quan đến nội dung vừa học, yêu cầu học sinh ghi chép đề bài và đáp án vào những phần trống trong sách giáo khóa, nếu không đủ chỗ thì dán giấy. Cô đọc rất nhiều sách tham khảo, đề bài, các loại tổng kết v.v.. nên tiết nào mọi người cũng vội vàng viết đề cô đọc, không có khả năng chú ý những việc khác. Đến tiết sau, cô Dương vừa bước vào lớp sẽ cầm sách giáo khoa và kiểm tra một đề bài liên quan đến kiến thức tiết trước, còn bắt ba mẹ phải ký tên lên bài kiểm tra.
Nhưng Hạ Cửu Gia luôn cảm thấy, điểm cao thêm hai điểm, thậm chí hai mươi điểm có quan trọng đến như vậy sao? Cách giáo dục của cô sẽ phá hủy sự tự tin của một người, mà sự không tự tin dẫn đến tự ti này, có thể ảnh hưởng đến cả đời.
Hạ Cửu Gia nhìn cô Dương Thụ Quả rồi bỗng nhiên mở miệng đáp: “Đúng.”
“???” Toàn bộ lớp quay sang nhìn Hạ Cửu Gia.
Hạ Cửu Gia ngồi ở góc, thay An Chúng trả lời: “Đúng là An Chúng tự thi. Trước khi thi giữa kỳ, em đã ra cùng dạng đề bài như vậy, lúc đó cậu ấy làm được. Có lẽ mấy phút này tự dưng đầu óc đứng máy, quên mất khi ấy làm như thế nào, cũng là chuyện bình thường.”
“….” Nghe Hạ Cửu Gia bênh vực mình, An Chúng sắp xếp lại suy nghĩ, thế mà lại xem hiểu được đề, tay cầm bài thi của mình giảng từng bước.
“Ngồi xuống đi.” Cô Dương Thụ Quả nghe xong nói.
Bỗng nhiên cô nghĩ, có lẽ mình cũng không hiểu rõ Hạ Cửu Gia. Cô luôn nghĩ Hạ Cửu Gia là dạng ngoan ngoãn, không có chủ kiến riêng, nhưng không chừng Hạ Cửu Gia lại là người có chính kiến vững vàng nhất – lúc trả lời thay An Chúng, ánh mắt cậu giống y hệt thời điểm trong phòng hiệu trưởng – vô cùng bình tĩnh.
Thôi, mặc kệ vậy. Nếu hiệu trưởng đã không quản thì cô cũng không quản nữa.
Đến đây, trường R thật sự mặc kệ chuyện này.
—–
Cả ngày hôm nay đều dành để sửa bài thi giữa kỳ. Tuy rằng Hạ Cửu Gia biết làm hết nhưng vẫn cẩn thận lắng nghe vì các thầy cô sẽ nhắc đến những dạng bài có liên quan khác.
Buổi tối hai người cùng đi tản bộ, nhưng vì phải ‘cẩn thận’ nên gì cũng không dám làm, chỉ đi bộ vài vòng quanh sân thể dục. Trên đường trở về lại gặp Tiền Hậu, phòng ký túc xá của cậu ta hết nước nên trễ rồi vẫn phải chạy đi mua nước.
“Thẩm ca, Hạ ca!” ‘Ông tám’ Tiền Hậu vẫn luôn giữ vững phong độ tám chuyện, không bao giờ bỏ qua bất kì tin tức trọng đại nào, như hôm đến báo danh lớp mười thì tám về thầy Dư Trung Thiện, còn khai giảng lớp 11 thì tám về cô Dương Thụ Quả. Tiền Hậu nói: “Thẩm ca, Hạ ca à, còn nhớ cặp gay mấy tuần trước bị phê bình trước trường không, tao có manh mối nè!”
“Hả?” Thẩm Hi vừa nghe liền biết cậu ta cũng chưa nắm được tin chính xác, bèn hỏi lại: “Manh mối gì?”
Tiền Hậu ra vẻ thần bí nói: “Là học sinh khối 11 chúng mình… Nghe nói học rất giỏi… Lần thi này thành tích không trượt dốc nên nhà trường quyết định không truy cứu.”
“Lại là mẹ mày tiết lộ cho mày hả?” Thẩm Hi biết mẹ Tiền Hậu là cô giáo lớp 12 trong trường.
“Mẹ tao cũng không rõ lắm, phía trên là toàn bộ tin tức mẹ tao biết được. Chủ nhiệm khối 12 biết là ai nhưng không có nói tên.”
Thẩm Hi khinh thường: “Xì, vậy có gì mà tám!”
“Còn chưa xong mà”, Tiền Hậu nói nhỏ: “Tao đoán là Tề Noãn.”
Thẩm Hi: “???”
“Tề Noãn mặt búng ra sữa, trông cũng giống… Tôn Phỉ Phỉ và Lý Hà đều là nữ, chắc chắn không phải rồi, Hạ ca và Thẩm ca khẳng định cũng không phải.”
Thẩm Hi bèn hỏi: “Vì cái gì khẳng định không phải là tao và Hạ Cửu Gia?”
Tiền Hậu đáp: “Mày nhìn qua là thấy thẳng nam rành rành, bjng còn tám múi cục cục nữa… Còn Hạ đại đại, tao cảm thấy là cậu ấy không thích nam cũng không thích nữ, Hạ đại đại chỉ thích học tập.”
Thẩm Hi gật đầu: “Thôi đi đi.” Lúc hai người bắt đầu quen nhau, trong ‘quy ước ba điều’ có mục không được gào to nơi công cộng là mình có bạn trai, nếu không được sự đồng ý của người còn lại thì không được nói ra.
Thật không ngờ Hạ Cửu Gia rất tự nhiên mà lên tiếng: “Tôi vừa không thích nam cũng không thích nữ, nhưng không phải chỉ thích học tập.” Cậu còn thích Thẩm Hi.
“??? Là ý gì?” Tiền Hậu nhìn sang hai người đã khuya mới trở về ký túc xá, bỗng dưng một cảm giác khủng bố trào lên trong lòng: “Chẳng lẽ là… Chẳng lẽ là…”
Hạ Cửu Gia nói: “Cậu với An Chúng biết là được. Nếu truyền đi ra ngoài Thẩm ca xử đẹp hai cậu luôn đó.” Suy nghĩ của Hạ Cửu Gia là, thứ nhất, để người ta nghĩ sai về Tề Noãn là không tốt, thứ hai, bản thân mình cũng không thấy mẫu thuẫn gì. Cậu biết tuy Tiền Hậu đam mê tám chuyện nhưng rất khôn khéo, biết đâu là giới hạn.
“Hai người… Hai người…” Tam quan Tiền Hậu vụn vỡ, “Trong vườn hoa trường học… nắm tay nhau???”
“…” Thật ra không phải nắm tay mà là hôn môi, nhưng Hạ Cửu Gia không phủ nhận.
Lúc này Tiền Hậu lại nghĩ tới một chuyện: “Hình như cặp gay kia uy hiếp nhà trường đòi chuyển trường, Thẩm ca mày nhẫn tâm bỏ lại tụi tao sao?!”
“Ồn ào cái gì”, Thẩm Hi đáp, “Không phải là không có việc gì sao? Đó chỉ là sách lược mà thôi.”
“À…”
Thẩm Hi cùng Hạ Cửu Gia quay về phòng ngủ, nhớ đến Đông bảo của cậu đã chủ động công khai tình cảm tận hai lần – một lần là với nhà trường, một lần là với bạn bè, cảm xúc trào dâng trong Thẩm Hi, như muốn vọt ra ngoài da thịt.
“Đông bảo–” Cậu khẽ khàng gọi.
“Ừm?”
“Cậu… vừa nãy cậu phá vỡ điều thứ nhất trong ‘ba điều quy ước’.”
“…”
“Đông bảo, cục cưng… thích tớ đến vậy sao?”
Hạ Cửu Gia chỉ đáp: “Cũng tạm.”
Thẩm Hi đã hiểu ra rất nhiều chuyện. Cậu thủ thỉ: “Cục cưng à, từ hôm trước hôn môi đến giờ chưa được hôn thêm lần nào…” Hai tuần sau hôm ấy, bởi vì sắp thi giữa kì nên cuối tuần có bạn học ở huyện khác không về nhà, Thẩm Hi không thể qua phòng ngủ hẹn hò được. Mà hôm cuối tuần thi xong, Hạ Vĩnh Hòa không phải đi làm nên Hạ Cửu Gia trở về nhà, Thẩm Hi ở lại một mình nhàm chán nên cũng về nhà.
“…” Nghe nói thế Hạ Cửu Gia đành đáp: “Đây là cầu thang ký túc xá, không được làm ẩu.”
Thẩm Hi ngó nghiêng xung quanh. Bởi vì đã đến thời điểm tắt đèn nên toàn tầng lầu đều tối đen, chỉ có ngọn đèn treo tường nhỏ nơi góc cầu thang tỏa ra ánh sáng mờ mờ, để những học sinh về muộn còn thấy đường mà bước.
Buổi tối tháng năm ở thành phố CC vẫn còn hơi lạnh nên tối nay Thẩm Hi mặc áo khoác. Cậu cởi áo khoác, chụp lên ngọn đèn nhỏ treo trên tường, sau đó xoay người dựa lưng vào tường, dùng lưng giữ cho áo khoác không rơi xuống. Góc cầu thang bỗng nhiên tối sầm, chỗ này lại không có cửa sổ.
Thẩm Hi nắm chặt tay Hạ Cửu Gia, kéo người đến lồng ngực mình, cúi đầu xuống hôn.
Hạ Cửu Gia cũng không giãy dụa.
Nụ hôn này càng hôn càng mãnh liệt. Thẩm Hi dùng sức mút đầu lưỡi Hạ Cửu Gia, rồi lại liếm láp vòm họng trên của cậu, đầu lưỡi Thẩm Hi mạnh mẽ xông đến yết hầu rồi lại khám phá phần dưới lưỡi, sau đó nhẹ nhàng dạo chơi hai bên trái phải, tưới đẫm toàn bộ khoang miệng Hạ Cửu Gia bằng hơi thở của mình. Đây không phải là cách hôn làm người ta thoải mái, nhưng lại khiến lòng người tràn ngập sự thỏa mãn.
Hạ Cửu Gia cảm thấy mình càng ngày càng quái lạ. Thế mà dám ở bên ngoài… làm ra chuyện này.