Thẩm Hi quay người đứng dậy, hỏi: “Đông bảo, sao vậy?”
Hạ Cửu Gia ngẩng lên nhìn Thẩm Hi, ánh mắt vô cùng bình tĩnh: “Trạng nguyên tổng điểm của khối khoa học tự nhiên tỉnh LL là Âu Dương Thiến đến từ trường số một BB, tổng điểm 734, trong đó văn 145, toán 148, khoa học tự nhiên 290, anh 146, điểm cộng dân tộc 5 điểm.”
Bình thường Thẩm Hi luôn nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lúc này lại nghẹn họng, chỉ biết ngơ ngác đứng đó nhìn Hạ Cửu Gia.
Hạ Cửu Gia quay đầu đi, im lặng hơn mười giây, bỗng nhiên bật cười ‘xì’, sau đó đứng dậy tìm dép lê: “Không sao cả, làm Trạng nguyên điểm gốc là được. Bên khối xã hội có hai bạn nữ cùng hạng nhất, một người là Trương Tiểu Nhân trường chúng ta, người còn lại là Đan Tuệ Tuệ trường số một LL. Khối tự nhiên thì có một cái Trạng nguyên tổng điểm, một Trạng nguyên điểm gốc, tổng cộng có bốn Trạng nguyên, thật sự rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều vui vẻ, cũng tốt.”
“Đông bảo…”
“Tớ đi rửa mặt”, rốt cuộc Hạ Cửu Gia cũng tìm đủ hai chiếc dép lê, “Đừng nói gì hết.”
“…”
Bước vào phòng tắm, Hạ Cửu Gia cảm thấy mình vẫn ổn. Ban đầu rất kinh ngạc, nhưng sau khi rửa mặt, đánh răng… cảm xúc lại quay về bình thường.
Trước kia khóc khi không được hạng nhất là bởi vì cậu không cam lòng, bây giờ cậu tự thấy mình đã cố gắng hết sức có thể. Về bài làm văn kia… cậu không hề hối hận, nó là chìa khóa, nói đúng hơn nó là một trong những chiếc chìa khóa giúp cậu mở ra cánh cửa, nơi có lý tưởng của riêng mình. Nếu chưa bước vào cửa đã lấy lòng giáo viên chấm bài mà viết theo tiêu chuẩn văn mẫu thì không thể chấp nhận được. So với kiểu văn chuẩn mực ‘phải có tư tưởng tích cực tiến lên phía trước’ ấy thì những gì cậu viết đều xoay quanh cuộc sống của người bình thường, có giáo viên thấy phù hợp có giáo viên thấy không, chỉ có thể nói là hơi xui xẻo khi gặp phải hai vị giáo viên khuynh hướng khá bảo thủ chấm bài.
Việc chấm điểm bài làm văn luôn mang tính chủ quan. Kì thi đại học mỗi năm đều có cải cách, Hạ Cửu Gia không rõ liệu đến lúc nào nó sẽ giống như cách nước Mỹ và một số nước khác xét duyệt đại học và nghiên cứu sinh – luận văn được tính điểm riêng, bảng điểm cuối cùng sẽ là tổng điểm học tập và điểm luận văn, các trường chủ yếu xét tuyển dựa trên điểm học tập, nhưng điểm luận văn cũng phải qua tiêu chuẩn.
Có điều gì đó đã thay đổi trong cậu. Hai lần duy nhất trong đời Hạ Cửu Gia không cần ‘hạng nhất’, một lần là vì Thẩm Hi, một lần là vì lý tưởng.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cậu vẫn luôn muốn thi hạng nhất nhưng không có nghĩa là cậu chỉ cần hạng nhất. Muốn thi được hạng nhất là bởi vì sự kiêu hãnh của bản thân, nếu vì được hạng nhất mà phải vứt bỏ sự tự tôn thì không có ý nghĩa.
————
TV, báo đài, internet đều bàn luận về kì thi đại học, Hạ Cửu Gia không mang sách đến nên bảo Thẩm Hi đề cử tiểu thuyết cho mình đọc, chẳng ngờ Thẩm Hi đề cử một quyển BL.
4 giờ chiều, Hạ Cửu Gia mặc quần áo ra cửa, đến một nhà hàng Triều Tiên ở quảng trường Thanh Thần gặp tổ chiêu sinh của Bắc Đại.
Bắc Đại rất coi trọng cậu, đến gặp có hai thầy giáo và bốn sinh viên.
“Bạn học Cửu Gia, gọi món đi em!” Một vị giáo sư họ Nhâm đưa menu cho cậu.
Hạ Cửu Gia cũng không khách khí, hỏi lại: “Thịt ba chỉ nướng, cá minh thái nướng, đậu hũ sốt gia vị và mì lạnh của nhà hàng này rất ngon, em gọi mấy món này được không ạ? Có ai không ăn được không?”
“Không có! Không có!” Sau đó bên Bắc Đại gọi thêm Tteokbokki, gimbap, cải xào cay… cả một bàn đồ ăn.
Đồ ăn rất nhanh được dọn lên.
“Em Cửu Gia à”, giáo sư bên Bắc Đại tươi cười thân thiện, “Điểm thi Đại học đã công bố rồi. Em là người điểm cao nhất nếu tính điểm gốc, và hạng hai nếu tính điểm tổng…”
“Dạ.”
“Sắp phải ghi danh đại học rồi… Em có trường học muốn vào, hay ngành học hướng tới chưa?”
“Em vào thẳng vấn đề luôn,” Hạ Cửu Gia buông đũa, “Trường học em muốn vào là trường mình, học viện em muốn đăng ký là học viện báo chí. Hơn nữa em còn muốn chọn chương trình học thêm của các khoa khác, số lượng không ít, hy vọng phòng giáo vụ sẽ thông qua.” Bắc Đại cho phép học tự chọn môn của những ngành khác, nhưng phải thông qua xét duyệt của chuyên ngành mình học chính. Như vậy, cậu có thể lựa chọn chính trị học, kinh tế học, xã hội học, tâm lý học, công nghệ thông tin v.vv, thậm chí có thể đăng kí học ngoại ngữ khác. Đương nhiên như vậy áp lực học tập sẽ cực lớn, nhưng Hạ Cửu Gia tin tưởng vào bản thân – cậu vừa thông minh lại còn nỗ lực.
Chẳng ngờ, vừa nghe đến hai chữ ‘báo chí’, thầy giáo bên Bắc Đại bỗng kinh ngạc hỏi: “Hả? Em cũng chọn báo chí?”
Hạ Cửu Gia hỏi lại: “Sao vậy ạ?”
Đối phương nâng chén trà, nhấp môi một chút mới đáp: “Là như vậy, năm nay ở tỉnh LL học viện báo chí chỉ tuyển sinh khối xã hội, không tuyển khoa học tự nhiên.”
Hạ Cửu Gia nhẹ nhàng hỏi: “Không thể tăng suất tuyển thẳng được sao ạ?
“Đã tăng thêm một hạn ngạch rồi. Em Âu Dương Thiến trạng nguyên khối tự nhiên cũng muốn vào học viện này, nhưng em ấy thích ngành PR, em…” Quá xui xẻo.
“…….”
Thầy giáo giải thích: “Rất khó để xin hai suất tuyển thẳng ở cùng một tỉnh cho cùng một học viện, vì phải thương lượng phối hợp với những tỉnh khác xem có chia đều đủ chỗ được không. Nhưng… các em đều là khối tự nhiên, ừm…” Sau đó là khoảng im bặt.
“….”
Giáo viên tuyển sinh nói thêm: “Trước năm 2018, trường chúng tôi luôn phân chuyên ngành theo điểm gốc, nhưng từ năm 2018 trở về sau, Bắc Đại bắt đầu phân chuyên ngành theo điểm ghi trên hồ sơ tuyển sinh, thế nên năm nay Âu Dương Thiến có quyền được ưu tiên lựa chọn.”
“…” Hạ Cửu Gia cũng đã tra qua thông tin, các trường học có chính sách khác nhau về việc thêm điểm cộng của các tỉnh. Một số trường sẽ chấp nhận khi xét tuyển vào trường nhưng không chấp nhận điểm cộng khi xét tuyển chuyên ngành; có trường sẽ chấp nhận khi xét tuyển vào trường và cả chuyên ngành, cũng có trường ngược lại. Mà vào năm 2018, lần đầu Bắc Đại tuyên bố chấp nhận tính cả điểm cộng trong xét tuyển vào trường và vào chuyên ngành.
Ngập ngừng vài giây, Hạ Cửu Gia hỏi: “Bạn ấy nói chuyện với mọi người vào ngày nào ạ? Nhất định sẽ không thay đổi sao?”
“Giữa trưa hôm qua.”
“À”. Cậu muốn hẹn giữa trưa hôm qua nhưng đối phương tỏ vẻ không ok, hóa ra là đi gặp Âu Dương Thiến. Sao mình lại xui thế nhỉ??
“Em Cửu Gia à”, thầy giáo Bắc Đại tận tình khuyên nhủ, “Với thành tích 733 điểm của em, những học viện khác em đều vào được, ngay cả học viện Quảng Hoa.” Học viện quản lý Quảng Hoa chính là cấp bậc ‘siêu cao’ ở Bắc Đại.
Hạ Cửu Gia im lặng không nói.
“Nào, cùng xem thông tin các chuyên ngành nào.” Đối phương vừa nói vừa khoanh trên giấy, “Đây, đây, đây… đều là những ngành lấy điểm cao…”
“…”
“À đúng, học viện Nguyên Bồi muốn tuyển thẳng hai học sinh, một khoa tự nhiên một khoa xã hội. Học viện Nguyên Bồi là trường thực nghiệm, năm thứ nhất sẽ không chia chuyên ngành, sinh viên được tự do chọn môn học, đến cuối học kì hai mới đưa ra suy nghĩ chọn chuyên ngành, cuối học kì ba mới xác định ngành học, cho nên học sinh trúng tuyển sẽ không cần chia tự nhiên hay xã hội. Mà sau khi chính thức xác định chuyên ngành vẫn có thể lựa chọn chương trình học của ngành khác, chú trọng ‘chuyên ngành giao thoa’, ‘giáo dục đa ngành’ và ‘nhân tài toàn diện’. Hơn 1/3 Trạng nguyên trường đều từ học viện này ra đấy.”
“Em cảm ơn, em cũng đã suy nghĩ đến học viện Nguyên Bồi, nhưng vẫn cảm thấy không thích hợp.” Hình thức ‘học tự do’ này có nhiều nhược điểm, lại đánh mất rất nhiều tài nguyên. Suy đi nghĩ lại vẫn không bằng chọn chuyên ngành báo chí và đăng ký học tự chọn những môn ngành khác.
Hai bên bàn tới bàn lui nhưng vẫn không thể đạt được đồng thuận.
Đến bảy giờ, nhà hàng Triều Tiên bắt đầu biểu diễn tiết mục. Một nhóm thiếu nữ Bắc Triều Tiên mặc trang phục dân tộc ra ca hát, nhảy múa, chơi nhạc cụ. Họ đi vòng quanh sảnh và dừng lại ở từng lô ghế riêng. Nhiều ông trung niên nhìn như mê như say, trầm trồ khen ngợi, như muốn kể cho những người dân tộc khác các cô gái Triều Tiên vất vả bao nhiêu, khiến cả sảnh ồn áo náo nhiệt.
Hạ Cửu Gia thật hối hận khi lựa chọn địa phương này.
Sau đó, cậu và bên Bắc Đại lại tiếp tục thỏa thuận với nhau, kết quả vẫn không thay đổi – Hạ Cửu Gia muốn vào học viện báo chí, Bắc đại tỏ vẻ sẽ cố gắng hết sức. Hạ Cửu Gia có thể cảm giác được đối phương không quá muốn có được mình cho bằng được, bởi vì Bắc đại đã có ba trong số bốn Trạng nguyên rồi, có mất một người cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Đến bảy giờ rưỡi, Hạ Cửu Gia nhận được điện thoại của Đại học Nhân Dân Trung Hoa. Hóa ra Đại học Nhân dân áp dụng chiêu ‘Điền Kỵ đua ngựa’. Hôm 20 vừa biết được thứ tự điểm thi liền biết không thể tranh top 100 với Thanh Hoa Bắc Đại, vì thế bèn đặt sự chú ý vào top từ 100 đến 200, gọi điện thông báo cho đối phương biết họ rất khó có khả năng được vào Thanh Hoa Bắc Đại, có vào được thì cũng không thể vào chuyên ngành tốt, không bằng đến Đại học Nhân dân, thế là giành được một đám học bá. Họ lại gọi tiếp cho top 200 đến 300, cạnh tranh kịch liệt với Đại học Phục Đán và Đại học Giao Thông, cuối cùng mới quay về gọi cho top 100 xem có thể hay không may mắn giành được ai.
Hạ Cửu Gia bàn luận trong WC. Cậu hỏi: “Em có thể vào khoa báo chí được không? Hơn nữa hy vọng có thể học tự chọn các môn của những ngành khác.”
Đối phương ngay lập tức đáp ứng: “Được được. Chờ hai bên chúng ta ký hiệp nghị thì Đại học Nhân Dân sẽ chỉnh sửa kế hoạch.”
“Em cảm ơn ạ.”
Dù cậu thích sự tự do của bên Bắc Đại hơn – nhưng biết sao được, Âu Dương Thiến đã chọn mất rồi.
Đại học Nhân Dân Trung Hoa cũng là trường đại học hàng đầu, Hạ Cửu Gia tự nhủ: hơn nữa ngành báo chí truyền thông của trường được biết đến là hạng nhất, các ngành kinh tế học, chính trị học cũng không kém cỏi so với Bắc đại, cậu đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi.
Nhưng… vẫn cảm thấy buồn bực.
Học thần luôn vương vấn với Bắc Đại Thanh Hoa – từ nhỏ cậu đã hướng tới phương trời ấy.
Nếu bàn về việc học thêm khoa khác, chuyên ngành đa dạng, tài nguyên tốt thì ở đại học Bắc Kinh chắc chắn sẽ học được nhiều kiến thức hơn. Trước khi thi đại học, cậu đã cẩn thận thăm dò tìm hiểu, Đại học Nhân dân dạy lý luận rất vững chắc, phù hợp với nghiên cứu học thuật, về phần thực tiễn báo chí thì hai bên khác nhau không nhiều. Hạ Cửu Gia lại mong muốn mở rộng tri thức, từ góc độ này thì Đại học Bắc Kinh, nơi có nhiều ngành học và nhiều buổi tọa đàm thích hợp hơn.
Hơn nữa, sau khi xác định chuyên ngành, nhìn đi nhìn lại cậu vẫn thích không khí ở Bắc Đại hơn, có thể giúp người ta chuyên tâm học tập. Khuôn viên của Đại học Nhân Dân khá nhỏ, chen chúc, mang cảm giác không cởi mở. Lại nói, cổng trường Thanh Hoa Bắc đại đối diện với nhau, còn Đại học Nhân Dân muốn tới Thanh Hoa thì phải ngồi vài trạm xe buýt.
Nhưng tình cảnh bây giờ thì…quên đi.
Từ khách sạn đi ra, trời đã đổ cơn mưa nhỏ. Mưa giăng như sương, cảnh vật nơi xa trở nên mơ hồ, chẳng thấy rõ dáng hình.
Quảng trường Thanh Thần tọa lạc ở đoạn đường phồn hoa nhất thành phố CC, bình thường đã khó bắt xe, bây giờ trời mưa càng khiến độ khó tăng lên gấp bội. Hạ Cửu Gia đỡ trán, đứng bên đường liều mạng bắt xe. Bởi vì dân thành phố CC thường hay ‘đi chung xe’, nên mỗi khi có một chiếc xe hạ cửa sổ thủy tinh tới gần, cậu đều nói lớn ‘đến đường chính’, tiếc là không xe dừng lại, tất cả đều tiếp tục lăn bánh, bày tỏ không thuận đường, sau đó tới gần một nhóm người khác hỏi đối phương đi đâu.
Mãi mà Hạ Cửu Gia vẫn chưa bắt được xe, cậu đang tính đi xe bus công cộng, nào ngờ không chen lên nổi, lại còn bị một đứa bé va quẹt làm trầy mu bàn tay. Cảm giác đau đớn dâng lên, đau muốn chết.
Cậu đưa mắt nhìn điện thoại, có vài cuộc gọi nhỡ từ Thẩm Hi. Cậu gọi lại, cúi đầu hỏi nhỏ: “Thẩm Hi… tới đón tớ được không?”
“Đến Starbuck chờ tớ.” Thẩm Hi đáp.
“Ừm.”
Starbuck ồn ào tiếng nói cười, Hạ Cửu Gia không mua món nào, chỉ đứng ngẩn người trong góc, cuối cùng cũng đợi được cuộc gọi của Thẩm Hi bảo cậu ra ngoài.
Thẩm Hi lại lái chiếc Audi, Hạ Cửu Gia mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái. Thẩm Hi yên lặng không hỏi gì, tay trái lái xe, tay phải nắm chặt tay Hạ Cửu Gia, mười ngón quấn quýt, ấm áp nóng hổi.
Xe băng qua màn mưa, cần gạt nước đong đưa trái phải làm hoa cả mắt.
Đến khu nhà Hạ Cửu Gia, Thẩm Hi đậu xe bên lề đường rồi cùng Hạ Cửu Gia đi lên lầu 14.
Hạ Vĩnh Hòa thấy con đã trở về liền vội vàng chạy ra cửa đón, hỏi: “Đã bàn luận xong xuôi với Bắc Đại chưa con?”
“Dạ chưa ạ.” Giọng nói Hạ Cửu Gia rất bình tĩnh, “Con tính đăng ký ngành Báo chí Đại học Nhân dân.”
“À…” Hạ Vĩnh Hòa hơi ngẩn người, nhưng chú không hỏi sâu vấn đề: “Đại học Nhân Dân cũng tốt, cũng ổn.”
“Dạ.”
Hạ Cửu Gia dẫn Thẩm Hi đến sô pha ở phòng khách, Hạ Vĩnh Hòa quay vào phòng ngủ, không quấy rầy hai đứa trẻ.
Quần áo Hạ Cửu Gia còn ẩm ướt nhưng cậu không để tâm, chỉ lấy một viên kẹo từ bát đựng hoa quả trên bàn bỏ vào miệng, đầu lưỡi đưa đẩy, dùng lực mút, cố gắng nuốt một tia ngọt ngào vào bụng.
Một phút sau, Hạ Cửu Gia rốt cuộc cũng lên tiếng: “Cậu biết tớ muốn chọn khoa Báo chí của Bắc Đại.”
Thẩm Hi gật đầu.
“Hôm nay đến bàn chuyện… hai vị giảng viên cũng rất bất ngờ, nói rằng người đứng nhất khối tự nhiên là Âu Dương Thiến cũng muốn vào học viện Báo chí, mà từ năm 2017, Bắc đại chấp nhận tính điểm cộng trong việc xét tuyển chuyên ngành và xét tuyển vào trường. Bạn ấy có quyền ưu tiên lựa chọn. Tổ chiêu sinh nói sẽ đặc biệt chọn thêm một vài học sinh ở tỉnh LL, nhưng sẽ không thể phân đến cùng một học viện hay cùng một chuyên ngành.”
“….”
“Cậu rõ chưa?”
“Đông bảo ——“
“Sau đó bên Đại học Nhân Dân gọi điện tới, tớ nói muốn vào ngành Báo chí cộng thêm muốn học thêm môn tự chọn những ngành khác, bên đó ngay lập tức đáp ứng, hơn nữa còn sốt ruột muốn ngay đêm nay sắp xếp xe đến chỗ này ký hiệp định với tớ.”
“Cục cưng à.”
“Không sao.” Hạ Cửu Gia lại lột vỏ một viên kẹo khác, “Ban đầu cũng tính chọn ngành Báo chí của Đại học Nhân Dân, chỉ là…”
Chỉ là cậu vẫn luôn mong mỏi ‘trở thành Trạng Nguyên, khiến Bắc Đại chỉnh sửa kế hoạch tuyển sinh’, dù chẳng ai chắc chắn có thể thành công, nhưng suy nghĩ này vẫn luôn tồn tại trong cậu.
Hạ Cửu Gia nói tiếp: “Tớ có chút thiên vị Thanh Hoa Bắc Đại. Hơn nữa, không khí bên Bắc Đại tốt, yên tĩnh, lại còn đầy đủ các chuyên ngành, nguồn lực dồi dào, có thể học được nhiều kiến thức, mở rộng giới hạn tri thức hơn… Cuối cùng… Đại học Nhân Dân cách trường cậu thật xa.” Thanh âm càng ngày càng nhỏ.
“Tớ sẽ mua một chiếc xe đạp,” Thẩm Hi nói, “Mỗi ngày đều sẽ đạp đến Đại học Nhân Dân gặp cậu.”
Hạ Cửu Gia mỉm cười.
Thẩm Hi ôm Hạ Cửu Gia vào lòng mình, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu. Trán Hạ Cửu Gia vùi vào hõm cổ Thẩm Hi, khi ngửi được mùi hương độc đáo của đối phương, bỗng nhiên cậu cảm thấy thật tủi thân, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Cậu biết, việc cộng điểm này đều có lý do. Điểm cộng cho dân tộc thiểu số là giúp con em dân tộc thiểu số học tập phát triển, giữ gìn sự đoàn kết của quốc gia, chuyện này rất quan trọng. Sự bất công do cơ cấu xã hội mang lại cũng phải do xã hội và chính phủ giải quyết. Hơn nữa, những năm gần đây, chính sách này liên tục được điều chỉnh, số điểm cộng nhiều lần thay đổi, một số tỉnh đã sửa thành ‘dân tộc thiểu số ở khu định cư’ mới nhận được ưu đãi …
Tuy hiểu được tất cả, nhưng khi việc này thật sự rơi xuống trên đầu mình, cậu vẫn thấy vô cùng oan ức.
Trong chớp mắt cậu cảm thấy hối hận, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu, là do chính mình chưa đủ kiên cường. Nếu đã quyết tâm nghe theo tiếng lòng mình, viết những thứ không theo khuôn khổ thì phải chấp nhận gánh vác hết thảy hậu quả. Từ Bắc Đại mà chuyển sang Đại học Nhân Dân cũng không phải chuyện gì lớn, vô số phóng viên đã trải qua thất nghiệp, phong sát, thậm chí ngồi tù, trọng thương và tử vong kia kìa.
Hạ Cửu Gia khóc một lúc lâu, Thẩm Hi vẫn yên lặng ngồi bên cậu.
Đến 10 giờ rưỡi, Thẩm Hi bỗng nhiên nói: “Cục cưng, tớ phải đi rồi.”
“Hửm?” Hạ Cửu Gia hơi giật mình, “Cậu không ở lại à?” Hôm nay cậu thấy mình hơi yếu đuối.
“Có chút việc…” Thẩm Hi đáp, “Cậu tự đi ngủ được không?”
“Tất nhiên.”
Hạ Cửu Gia đứng dậy, hai tay dụi dụi mắt, nhưng khóe mắt vẫn rũ xuống, không hề có tinh thần.
Thôi, Thẩm Hi còn có việc bận, cậu nhớ tới ban ngày Thẩm Hi cũng đã nói qua, hôm nay và ngày mai phải thu phục được Thanh Hoa, chắc là hôm nay đã bàn luận xong, ngày mai sẽ kí hiệp định.
“Vậy tớ yên tâm, đêm muộn chắc tớ không gọi cậu được, cục cưng ngủ trước đi nhé, đừng chờ tớ.” Thẩm Hi dùng ngón tay cái lau nhẹ khóe mắt còn ươn ướt của Hạ Cửu Gia.
“Ừm.”
———–
Thẩm Hi lái xe về thẳng nhà, trên thân xe Audi văng đầy giọt nước bẩn.
Đến trước cửa nhà, cánh cổng màu xanh nhạt tự động mở, Thẩm Hi đậu xe vào gara, sau đó đưa ngón tay đến trên cửa lớn, liền nghe một tiếng ‘tích’, khóa vân tay mở ra. Cậu đi lên thư phòng ở lầu ba, ba cậu đang ngồi ở gian ngoài gõ luận văn bằng máy tính, mẹ cậu thì ngồi ở gian trong xem tài liệu.
Cậu lên tiếng chào: “Ba, mẹ.”
“Thẩm Hi à.” Thẩm Sĩ Nghị cất giọng ôn hòa, “Ký chưa?”
“Dạ chưa, ngày mai mới ký.” Thẩm Hi do dự một giây, sau đó kiên định nói tiếp, “Ba, con muốn nói chuyện này với ba, ba có thời gian không?”
“Hửm?”
“Xuống phòng khách nói được không ạ?”
“….”Thẩm Sĩ Nghị tháo kính mắt, đi theo con trai xuống lầu một. Mẹ Thẩm Hi tên Nhan Gia Chi thấy không khí có vẻ nghiêm trọng, lòng không yên tâm cũng đi theo xuống phòng khách.
Thẩm Hi ngồi vững trên ghế đôn, bắt đầu hỏi: “Ba à, có phải ba quen trưởng phòng giáo dục tỉnh LL không ạ? Con nhớ ba từng nói, trưởng phòng giáo dục từng là giáo sư viện công nghệ thông tin của trường đại học LL.”
Thẩm Sĩ Nghị cau mày: “Sao vậy?”
“Năm nay người điểm cao nhất khối tự nhiên là Âu Dương Thiến trường số một BB, dân tộc Triều Tiên, có cộng điểm nên mới cao hơn điểm bạn cùng bàn của con. Hiện tại Bắc Đại chỉ có một suất vào học viện báo chí, Âu Dương Thiến muốn vào học nên Hạ Cửu Gia bị gạt ra. Cậu ấy… khóc, phải chọn Đại học Nhân dân Trung Hoa, tâm trạng rất khó chịu.”
Thẩm Sĩ Nghị cùng Nhan Gia Chi thở dài, hai người đều thích đứa nhỏ tên Hạ Cửu Gia kia.
Hai tay Thẩm Hi đặt trên đầu gối, mười ngón tay nắm chặt: “Ba có thể nhờ bằng hữu thẩm duyệt lại yếu tố dân tộc của Âu Dương Thiến không?”
Lông mày Thẩm Sĩ Nghị cau lại rõ rệt.
Thẩm Hi nói tiếp: “Con cảm thấy cái tên Âu Dương Thiến này không giống tên của người Triều Tiên chút nào. Hơn nữa cậu ta giải bài bằng tiếng Hán, không hề dùng tiếng Triều Tiên. Dùng tiếng Triều Tiên giải thì còn có thể thêm 5 điểm cộng. Đương nhiên có thể mẹ cậu ta là dân tộc Triều Tiên, ba là dân tộc Hán, nhưng mà… con đã tìm hiểu thông tin, cậu ta là dân tộc Triều Tiên ở một huyện nghèo khó thuộc châu tự trị của tỉnh BB, mười tám mười chín năm trước, huyện nghèo khó có nhiều khả năng cho thông hôn giữa hai dân tộc sao? Người thế hệ trước tư tưởng bảo thủ lắm.”
“Thẩm Hi, đừng làm loạn.” Mẹ cậu trầm giọng quát, “Đây chỉ là những chuyện không hề được xác nhận. Hơn nữa ba con cũng không thể nhờ người ta.”
“Vì không có biện pháp nào khác.” Giọng Thẩm Hi lạnh nhạt, “Muốn báo cáo thì cần phải có chứng cớ. Cũng không thể làm lớn chuyện – nếu cậu ta thật sự là người dân tộc Triều Tiên thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến người ta và gia đình họ.” Ngược lại Đông bảo sẽ giận cậu.
“…”
Thẩm Hi vẫn tiếp tục thuyết phục: “Tốt nhất là có thể lén lút kiểm tra… Sở giáo dục thường rà soát lại trước và sau kỳ tuyển sinh, nói là để ngăn chặn việc lừa gạt, tuy con cũng không thấy tin tức tìm ra ai… nhưng tỉnh khác có tra ra được trường hợp giả hộ khẩu, giả Hoa kiều đó.” Nếu thật sự vi phạm quy định, Thẩm Hi muốn đem suất tuyển sinh kia dành lại cho Nhóc Thịt Đông.
Mẹ Thẩm Hi nhẹ nhàng khuyên bảo, nhưng giọng điệu bà vô cùng kiên quyết: “Thẩm Hi, muốn nhờ cậy người khác không phải là chuyện đơn giản. Con phải cho người ta thể diện, phải nợ ơn nghĩa nhân tình, trước khi trả hết nợ lúc nào mình cũng ở vị trí nhún nhường. Ba con có thân phận có địa vị nên không thể làm thế. Hơn nữa nếu chuyện này bị truyền ra, người ta chắc chắn sẽ nghĩ con trai ông Thẩm vì thi hạng ba mà dùng thủ đoạn tồi tệ để được lên hạng nhì. Trường Đại học Nhân Dân Trung Hoa cũng rất tốt. Take it easy đi con. Thuận theo tự nhiên, không nên cưỡng cầu quá sức.”
“Mẹ!!!” Thẩm Hi quay đầu: “Ba!!!”
Ba Thẩm Hi im lặng, ý tứ cũng là không đồng ý.
Nhan Gia Chi tiếp tục khuyên: “Thẩm Hi, ba mẹ biết con là bạn thân, là anh em tốt của Hạ Cửu Gia nên lòng như lửa đốt. Nhưng chuyện lên đại học là việc riêng của bạn ấy, con chỉ là bạn bè thì không nên xen vào.”
Nghe đến đó, Thẩm Hi bỗng nhiên ngồi thẳng lưng, ngẩng đầu lên, hai tay siết gối, tư thế nghiêm túc hiếm thấy, dường như quyết tâm được ăn cả, ngã về không. Cậu đáp lại ba mẹ: “Mẹ, ba, con không chỉ là bạn bè, anh em thân thiết của Hạ Cửu Gia, con còn là người yêu, là bạn đời của em ấy.”
“…!!!”
“Con yêu Hạ Cửu Gia.”
Ba mẹ Thẩm Hi sững sờ nhìn con mình, mặt đầy vẻ khiếp sợ.
====