Mục lục
Kiếm Động Cửu Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương Ngạo Mục Nguyệt hung hăng trừng Chu Hằng một cái, lúc này mới thu hồi trường kiếm, hướng về thanh niên kia nói: - Đi! 

Thanh niên kia lại nở nụ cười, nói với Chu Hằng: - Vị này hẳn là Chu Hằng Chu huynh hả, tại hạ Tư Không Nguyên Ngữ! 

Thanh niên này nhìn như trẻ tuổi, nhưng với thị lực của Chu Hằng chỉ đảo qua một cái là có thể cảm ứng được một luồng ý tang thương không thể xóa đi, ít nhất đã sống ngoài ngàn năm! Lực lượng của Thần Anh tam trọng thiên đã phi thường uy vũ, như vậy hắn mới dám cùng Chu Hằng đặt ngang hàng. 

Giữa võ giả đẳng cấp sâm nghiêm!

Chu Hằng cười cười, ôm quyền đáp lễ nói: - Thì ra là Tư Không huynh! 

- Chu huynh, cùng với ngồi không nơi này, không bằng cùng nhau tới đây. Yêu Tôn đại nhân vừa lúc mời mấy vị khách, đều là anh hào đương thời, mọi người nhận thức một chút thế nào? Tư Không Nguyên Ngữ nói. 

Hắn có thể thay mặt chủ mời khách, hiển nhiên ở trước mặt vị Thiên Tôn Thiên Yêu tộc kia rất được tín nhiệm. 

- Tốt tốt! Chu Hằng còn chưa đáp ứng, con lừa đen đã cướp lời. Nó thích nhất tham gia náo nhiệt, hơn nữa vạn nhất có đánh nhau nó cũng có thể đục nước béo cò, phát tài lớn. 

Tư Không Nguyên Ngữ hướng về Chu Hằng làm tư thế mời, nói: - Xin Chu huynh dời bước! 

Đối phương đều nói đến mức này, Chu Hằng cũng không tiện cự tuyệt nữa, liền cười cười nói: - Vậy thì làm phiền! 

- Mời! 

- Mời! 

Ba người một lừa cất bước mà đi, Thương Ngạo Mục Nguyệt bởi vì nhìn Chu Hằng không vừa mắt, xông lên trước nhất. Mà con lừa đen thì đánh giá nàng một phen, nói: - Dáng người không tệ, chỉ là mông quá lớn! 

Nghe thấy câu này, Thương Ngạo Mục Nguyệt suýt nữa lảo đảo trực tiếp từ trên bầu trời rơi xuống. 

Mông quá lớn? 

Nàng đây là đầy đặn được không! 

Nàng hài lòng nhất chính là bộ mông của mình, no đủ, căng tròn, còn kiêu ngạo mà hơi hơi vểnh lên trên. Nữ nhân nào thấy mà không hâm mộ chết! Lại nói nàng mông lớn?

Con lừa đê tiện này! 

Nàng giận hừ hừ bay ở trước nhất, loại chuyện này lại không thể tranh luận, bởi vì bất kể kết quả tranh luận như thế nào, nàng khẳng định đều chịu thiệt. 

Bởi vậy, khi nàng đầu tàu gương mẫu dẫn mọi người đi tới một thung lũng của Thất Lộc Sơn hạ xuống, khuôn mặt đã vô cùng xanh mét, dường như bị người thiếu nợ cộng thêm kinh nguyệt hỗn loạn. 

- Nghe mỹ danh Mục Nguyệt Công chúa đã lâu, chỉ là vô duyên gặp một lần, hôm nay cuối cùng được như mong muốn, thật là an ủi cả đời! Ba gã thanh niên lập tức ra đón, mỗi người đều giống như thần minh chuyển thế, có vô thượng thần huy lưu chuyển.

Lại là ba vị Thiên Tôn! 

Bốn vị tân tấn Thiên Tôn lúc trước theo thứ tự là Hoàng đế Hải tộc, Quốc quân Thiên Yêu tộc, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ và Ứng Thừa Ân. Trong đó Nguyệt Ảnh Thánh Nữ và Ứng Thừa Ân đều là người Chu Hằng biết, mà hai người còn lại đều là Thiên Tôn dị tộc, có vẻ ngoại đặc thù rõ ràng, cùng ba người trước mắt hoàn toàn không phù hợp. 

Bởi vậy, rất đơn giản, bọn họ tất nhiên là bốn vị thiên kiêu mới vào Thiên Tôn về sau - truyền nhân của bốn đại tử địa! 

Trong đó chỉ có một vị là nữ tính, như vậy còn lại ba vị liền toàn bộ đến đông đủ!

Tả Khâu Văn Quan, Thành Thượng Thần, Cung Hoành Ân. 

Cũng không biết ai là ai. 

Ba người này mỗi người phong độ tiêu sái, phong thần tuấn lãng, cộng thêm chính là Thiên Tôn đương thời, tự nhiên có phong thái động lòng người. Đủ khiến cho mỹ nữ ưu tú nhất vừa nhìn liền động lòng, không thể tự kiềm chế1 

Đáng tiếc là, Thương Ngạo Mục Nguyệt hiện tại đang nghẹn một bụng lửa giận, giống như một túi thuốc nổ sắp cháy, thuộc lại ai chọc người đó chết! Ba người này cố tình xuất hiện vào lúc này, tự nhiên khiến cho Thương Ngạo Mục Nguyệt lòng đầy không thích, không nhịn được liền đem bộ phận lửa giận chuyển dời lên đầu bọn họ. 

- Hừ!

Nàng lạnh lùng quét qua ba người bọn họ một cái, chỉ coi như chưa từng thấy. 

Ba người Tả Khâu Văn Quan không khỏi có chút xấu hổ. Bọn họ nhưng là tân tấn Thiên Tôn, luận thân phận cũng là đỉnh cao đương thời. Tổng cộng cũng chỉ có tám vị mà thôi. Hơn nữa, phụ thân bọn họ càng là chủ nhân của bốn đại tử địa, Chuẩn Tiên chân nhân hai kiếp chân chính đứng ở đỉnh thế giới! 

Vô luận là gia thế hay là bản thân bọn họ, đó đều là đỉnh của thế gian. Hơn nữa bọn họ cũng không đắc tội Thương Ngạo Mục Nguyệt, làm sao lại đụng phải đinh chứ? 

- Mục Nguyệt, không được vô lý với mấy vị thế huynh! Thanh âm tràn ngập uy nghiêm vang lên, một gã nam nhân trung niên dáng người thon dài bước ra, trên lưng mọc hai cánh tuyết trắng, nhưng trên hai cánh đều có bảy cái lông là màu vàng, tràn đầy hơi thở cao quý chí tôn. 

Đây chính là Hoàng đế của Thiên Yêu Đế triều, một trong tám đại chí tôn đương kim thiên hạ - Sí Diễm Yêu Tôn, phụ thân của Thương Ngạo Mục Nguyệt. 

- Dạ! Thương Ngạo Mục Nguyệt bất đắc dĩ gật gật đầu, nhưng biểu tình trên mặt lại tràn đầy mâu thuẫn. 

- Ba vị thế huynh, tiểu nữ thiếu quản giáo, nếu có chỗ đắc tội xin chớ trách! Sí Diễm Yêu Tôn cười ha ha ôm quyền hướng ba người Tả Khâu Văn Quan. 

- Không sao, không sao! Ba người Tả Khâu Văn Quan vội vàng đáp lễ.

Khóe miệng Sí Diễm Yêu Tôn lộ ra một tia ngạo nghễ. Nói thật, hắn cũng không quá đem ba người Tả Khâu Văn Quan để vào mắt, bởi vì mọi người sau khi đột phá Hóa Thần Cảnh sẽ đạt được sự tán thành của đại đạo thiên địa, dao động đó thổi quét toàn bộ Huyền Càn Tinh, cường đại tới mức nào đại khái có thể phỏng đoán ra. 
[CHARGE=3]
Trong tám vị Thiên Tôn trước mắt, với hắn và Hoàng đế Hải tộc, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ mạnh nhất, sau đó là truyền nhân của bốn đại tử địa, cuối cùng mới là vị Thiên Tôn thứ tư thần bí. Đừng nhìn đều là Thiên Tôn, nhưng chiến lực khả năng chênh lệch gấp mười, thậm chí còn hơn! 

Hơn nữa, chủ nhân của bốn đại tử địa tuy rằng mạnh đến thái quá, nhưng chung quy không phải là Thiên Tôn trạng thái bình thường, lại có gì phải sợ? 

Có thể trở thành Thiên Tôn, người nào không phải ngạo khí tận trời. Sí Diễm Yêu Tôn sẽ không cố ý đi đắc tội người của bốn đại tử địa, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không khúm núm đối với bọn họ. 

Một câu nhẹ bẫng của hắn liền đem chuyện của ái nữ lướt qua, sau đó đảo qua trên người Chu Hằng và con lừa đen, nói: - Để bản tôn đoán xem. Hai vị này một là hậu duệ của Vạn Cổ Đại Đế - Chu Hằng, một người khác thì là con lừa đen bên người Huyền Anh Thiên Tôn năm đó! 

- Không sai, chính là Lư đại gia nhà ngươi! Con lừa đen không nhường ai, đứng như người ưỡn ngực, rất là diễu võ giương oai. 

Nhìn thấy bộ dạng đê tiện này của nó, mọi người đều mơ hồ có loại cảm giác mặt co giật.

Chu Hằng đã thói quen, lập tức ôm quyền hành lễ nói: - Tại hạ Chu Hằng, ra mắt Yêu Tôn bệ hạ! 

Bản thân hắn chính là thể chất cấp bậc Thiên Tôn, hoàn toàn có thể đối xử ngang hàng với đối phương. Hơn nữa, nếu thật sự muốn đánh nhau, hắn phòng ngự vô địch, đánh với bất luận kẻ nào đều ít nhất sẽ không thua. 

Thương Ngạo Mục Nguyệt lập tức tiến đến bên tai Sí Diễm Yêu Tôn nhẹ nhàng nói vài câu, vị Thiên Tôn Yêu tộc kia lộ ra vẻ giật mình, cười nói: - Hóa ra Chu thế huynh cũng tiến vào Thiên Tôn vị, thật đáng mừng! 

Hắn mặc dù nói thật đáng mừng nhưng cũng không có toát ra bao nhiêu kính ý, bởi vì hắn coi Chu Hằng thành Ứng Thừa Ân, chính là cái loại Thiên Tôn cùi bắp một mình hắn có thể đánh mười, làm sao xứng để hắn đặt ở trong lòng?

Võ giả cùng cảnh giới, thực lực lại chênh lệch như trời và đất, điều này cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. 

Chu Hằng lại không biết Thương Ngạo Mục Nguyệt hiểu lầm, nghe vậy chỉ cười cười, có mạnh hay không lại không phải chém gió mà ra. 

- Bốn vị thế huynh, đều qua đây ngồi xuống, uống chén trà đi! Sí Diễm Yêu Tôn mời, dẫn đám người Chu Hằng đi vào một gian cung điện lâm thời dựng lên. Mọi người theo khách chủ ngồi xuống, tự nhiên có người dâng trà thơm. 

Thương Ngạo Mục Nguyệt và Tư Không Nguyên Ngữ đều không đủ tư cách ngồi, phân biệt đứng ở hai bên phía sau Sí Diễm Yêu Tôn. Mà con lừa đen lại da mặt cực dày, tùy tiện chen Chu Hằng ngồi xuống, khiến cho ba người Tả Khâu Văn Quan đồng thời ném đến ánh mắt bất mãn. 

Võ giả trọng thực lực nhất, không phải nhân vật cấp bậc này căn bản không có khả năng chen vào vòng tròn như vậy, nếu không sẽ chỉ đưa tới họa sát thân! 

Tả Khâu Văn Quan khẽ hừ một tiếng nói: - Chu huynh, nghe nói ngươi là hậu nhân của Vạn Cổ Đại Đế, lần này chúng ta lại là đến tranh đoạt di vật của Vạn Cổ Đại Đế, sợ là khiến trong lòng ngươi rất không thoải mái nhỉ! 

Chủ nhân của bốn đại tử địa năm đó cùng Vạn Cổ Đại Đế chính là kẻ thù sống mái, như thế tuy rằng đã qua mấy vạn năm, nhưng hiển nhiên Tả Khâu Văn Quan cũng không chuẩn bị buông đoạn ân oán này, đầu mâu nhắm thẳng Chu Hằng.

Chỉ cần đem Chu Hằng đánh rớt xuống, như vậy vẻn vẹn một con lừa yêu Kết Thai Cảnh tính cái gì? 

Thành Thượng Thần và Cung Hoành Ân đều mặt mang cười lạnh nhìn Chu Hằng. Tuy rằng giữa bốn đại tử địa bọn họ cũng không hòa thuận, nhưng Chu Hằng khẳng định là công địch của bọn họ. Lại nói, bọn họ ở chỗ Thương Ngạo Mục Nguyệt bị húc phải đinh, nhưng Thương Ngạo Mục Nguyệt lại cùng Chu Hằng đi tới, thái độ cũng chênh lệch quá nhiều!

Chu Hằng ánh mắt hung ác. Tuy rằng hắn một mực không muốn dựa hơi bốn chữ Vạn Cổ Đại Đế, nhưng đối phương nếu chọc đến trên đầu hắn, như vậy hắn lại có sợ gì? 

- Chỉ là thằng hề nhảy nhót, một tay trấn áp là được!

Hắn lạnh lùng cười: - Người chết là không cần phải tức giận! 

Dường như một cơn gió lạnh thổi qua, không khí trong nháy mắt liền lạnh xuống. 

- Giọng điệu thật lớn! Thành Thượng Thần tiếp lời nói, ánh mắt lành lạnh, một luồng khí thế đáng sợ cuồn cuộn mà ra. Hắn căn bản không đem Chu Hằng để vào mắt, hắn cũng đoán ra "thân phận" của Chu Hằng, chỉ là Thiên Tôn yếu nhất trong lịch sử có gì mà đắc ý? 

Thiên Tôn giận dữ, gió mây biến sắc! 

Hô thiên địa đột nhiên nổi lên phản ứng, một đám mây đen cuốn qua, hình thành một cơn lốc đáng sợ, cuốn lên trên trời độ cao chừng hơn trăm dặm. Dường như một con rồng đen phát điên, muốn xuất thế tai họa nhân gian. 

những người khác thì đều ngồi bàng quan, bộ dạng xem kịch vui. Bao gồm bất kỳ ai đều nhận định Chu Hằng Thiên Tôn yếu nhất trong lịch sử này tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của Thành Thượng Thần. 

Nhưng người nào cũng không có ý ra tay. Đường đường Thiên Tôn còn cần người khác trợ trận? Không phải càng thêm mất mặt! 

Chu Hằng thần sắc tự nhiên, đồng dạng phóng ra khí thế của bản thân. Người nhỏ màu vàng ở trong đầu hắn ngang nhiên mà đứng, tay phải hắc kiếm, tay trái Tử Diễm Thiên Long, cuốn ra hơi thở mênh mông cuồn cuộn.

Bùng! 

Ánh mắt hắn mở ra, khí thế phát ra, Thành Thượng Thần rồi lại bị hắn mạnh mẽ đánh bay ra ngoài. 

- Cái gì! 

Bất kể là Tả Khâu Văn Quan hay là Cung Hoành Ân, lại hoặc là Thiên Tôn Yêu tộc, Thương Ngạo Mục Nguyệt, Tư Không Nguyên Ngữ đều đồng loạt lộ ra vẻ khiếp sợ. Kết quả này là bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng! 

Chu Hằng không ngờ ở khí thế áp đảo Thành Thượng Thần! 

Cái này... cái này!!!

Hắn không phải Thiên Tôn yếu nhất trong lịch sử sao? Khi nào yếu nhất cũng trâu bò như thế? Bọn họ tự hỏi lòng, nếu như đổi vị trí, người nào có thể làm được điểm ấy? 

Tuyệt đối không có khả năng! 

Đừng nói là bọn họ không được, cho dù chủ nhân bốn đại tử địa khôi phục trạng thái đỉnh đều không nhất định có thể! 

Đây là khí thế, cũng không phải Thần chích!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK