Nàng dùng hai tay chống trên đầu gối, mồ hôi trên trán lăn xuống như mưa, trong nháy mắt mồ hôi thấm ướt quần áo, dán sát trên thân thể uyển chuyển mềm mại của nàng.
Lúc này đúng là ngày mùa hè, nàng mặc vốn cũng không nhiều lắm, hiện tại quần áo ướt đẫm, lập tức lộ ra dáng người hoàn toàn lồi lõm có hứng thú; hai đỉnh thật cao đứng sững ngạo mạn, hình dạng thật xinh đẹp; mà vòng eo nhỏ nhắn; kế tiếp là cặp mông hơi nhếch lên về phía trước, không lớn, nhưng mượt mà như mật đào, vô cùng thu hút ánh mắt người!
Hai cái đùi nhỏ nhắn thon dài, gót sen xinh xắn, hơi lộ ra mắt cá chân trắng như tuyết như ngọc!
Nhìn thấy hình ảnh mê người này, mười mấy nam nhân kia mỗi người đều không tự chủ nổi lên phản ứng, đũng quần nhô lên thật cao, có tên còn không biết xấu hổ trực tiếp vươn tay xoa xoa.
- Muội muội! Còn xấu hổ gì nữa, ca ca chỉ muốn đùa vui với muội!
- Trương Tú! Ngươi muốn đùa vui cái gì với người ta?
- Hắc hắc! Đương nhiên là chuyện mọi người đều ưa thích!
- Muội muội không cần phải sợ, chúng ta không phải người xấu, chỉ là muốn làm cái trò chơi với muội!
- Chúng ta chỉ là muốn dạy cho muội một ít chuyện! Hắc hắc... Cho muội hưởng thụ chút chuyện đời!
Những người này đâu còn nhịn được, đều là dáng vẻ lưu manh bỉ ổi bắt đầu đùa giỡn với thiếu nữ áo xanh.
Thiếu nữ áo xanh không chút động tâm, hiện tại nàng hy vọng duy nhất chính là những người đó bị uy danh của "Thần tượng" Chu Hằng kia chấn nhiếp! Thực ra chính nàng cũng không tin một pho tượng đá thực sự có tác dụng lớn như vậy, nhưng lúc này nàng đã cùng đường, đây là cọng rơm cứu mạng của nàng.
- Nhỏ phóng túng chớ giả bộ, ngực lớn như vậy, mông săn chắc như vậy, khẳng định là đã trải qua rồi! Nhanh lên lại đây, ca ca đủ bản lãnh, cam đoan sẽ làm cho muội sung sướng! Một gã nhìn chòng chọc vào thiếu nữ áo xanh, nước miếng rơi xuống "lộp độp".
Thật sự là quá đẹp, đừng nói hắn chơi qua, dù là gặp cũng chưa từng thấy qua người đẹp như thế!
Dù là vị Thất di thái của Tiền tam gia trong trấn kia cũng không có đẹp như vậy! Nên biết rằng vị Thất di thái kia chính là hồng bài của Vọng Xuân Lâu trong thành, là Tiền tam gia gần như bỏ ra tích tụ cả đời mới chuộc về!
Mà Tiền tam gia là ai? Đường đường là cường giả Tụ Linh Cảnh đấy!
Nếu mình có thể leo lên mình cô nàng này, không phải còn lợi hại hơn so với Tiền tam gia sao?
Đám người này mỗi người đều là ánh mắt đỏ lên. Một đời nam nhân theo đuổi chẳng qua là tiền tài, quyền lực và mỹ nữ! Mà thiếu nữ trước mắt này chính là cực phẩm, đáng giá để bọn họ đánh bạc tính mạng đi cướp đoạt!
- Lão đại! Thần tượng gì kia cũng chỉ là tin vỉa hè của hương dân, cũng chưa chắc là thật! Một gã lên tiếng.
- Đúng đúng đúng... Đâu có khả năng như vậy, chúng ta cũng không thể vì vậy mà bỏ lỡ cô nàng cực phẩm này! Người còn lại cũng nói.
Người lão đại này là tuổi trung niên dáng người hơi thấp bé, bên hông đeo một cây đại đao, cơ thể toàn thân rắn chắc, lộ ra một cổ sát khí. Hắn trừng mắt nhìn hai người kia nói: - Hai tên các ngươi lên trước đi!
- Lão đại... Hai người kia lập tức sắc mặt xìu xuống, mặc dù là truyền thuyết không nhất định là thật, nhưng nếu lỡ đúng thì sao?
- Con bà nó! Lão tử bảo các ngươi lên, các ngươi còn dám cò kè mặc cả với lão tử ư? Lão đại đùng đùng nổi giận, "bốp bốp" tát mỗi người một bạt tai, lộ ra hết khí thế hung ác.
- Dạ, Dạ! Hai người kia đều biết lão đại của mình tính tình hỉ nộ vô thường, động một cái là giết người! Hai người nhìn nhau một cái, rồi đều hết sức cẩn thận đi tới trước, đi rất chậm dường như trên mặt đất có bẫy rập.
- Nhanh lên! Phía sau lão đại quát to.
Hai người vội vàng tăng nhanh bước chân, 5 bước, 10 bước, 20 bước, hết thảy không hề có biến hóa!
- Ha ha... truyền thuyết cái gì thần tượng kia giết kẻ xấu, quả nhiên là giả dối!
Hai người kia tăng lên can đảm, dưới chân tăng tốc, trên mặt đều lộ ra vẻ cười dâm đãng ập tới phía thiếu nữ áo xanh.
Phiên đầu này khẳng định là lão đại hưởng thụ, nói không chừng lượt hai lượt ba cũng không có phần bọn họ, vưu vật cực phẩm thế này hết tám thành là lão đại sẽ dành riêng cho một mình độc hưởng. Bởi vậy bọn họ cũng muốn lúc bắt đối phương có thể chớt nhả, sờ sờ cái vú cái mông kiếm chút cháo!
Thiếu nữ áo xanh lập tức mặt như tro tàn, những kẻ xấu này quả nhiên vẫn không bị hù dọa!
Nàng lập tức nghĩ tới cái chết, cho dù là chết so ra cũng tốt hơn rơi vào trong tay đám người kia chịu đủ cách sỉ nhục!
Nàng xoay mình nhìn xuống vách núi cao, nếu từ nơi này nhảy xuống hẳn là xong hết mọi chuyện!
- Ôi! Đột nhiên vang lên một tiếng thở dài, quanh quẩn trong tim của mỗi người.
- Ai! Mười mấy nam nhân kia đều lớn tiếng quát. Thanh âm này đâm thẳng vào đáy lòng bọn họ, làm cho bọn họ vô cùng hoảng sợ.
- Không phải mới vừa gan dạ tày trời sao, như thế nào hiện tại lại sợ? Chu Hằng nói, thân thể vừa động, bụi bậm trên người rơi xuống "rào rào". Hắn đảo ánh mắt màu vàng nhìn lướt qua, trong nháy mắt hắn trở nên không nhiễm hạt bụi trần.
- Thần... Thần tượng hiển linh!
Bọn nam nhân kia đều hoảng sợ đến mặt tái xanh, cảnh này đã vượt xa khả năng tưởng tượng của họ.
- Giả mạo! Nhất định là giả mạo! Vẫn là lão đại kia trấn định nhất, "keng" một tiếng, rút ra đại đao bên hông: - Tiểu tử này nhất định là người, ở nơi này giả thần giả quỷ!
- Đúng, là giả mạo! Những người khác cũng nhao nhao kêu lên. Ở trong tiềm thức bọn họ cũng không hy vọng Chu Hằng thật sự là Thần Linh Quỷ Quái gì, nếu truyền thuyết này là thật, vậy bọn họ quá xui xẻo đi.
Chu Hằng cười ha hả, nói: - Đương nhiên ta là người!
Những lời này vừa nói ra, những nam nhân kia đều có cảm giác như trút được gánh nặng, may mà là người!
- Con bà nó! Dám giả quỷ lừa lão tử, lão tử chém ngươi! Một gã tính nóng, lập tức rút ra phối kiếm bên hông, giơ cao khỏi đầu, bổ mạnh xuống đầu Chu Hằng.
- Kiếm đi nhẹ nhàng! Không ngờ ngươi lại dùng như sài đao, không xứng sử dụng kiếm! Chu Hằng thuận miệng nói, cong ngón tay búng ra. Lập tức trường kiếm của người kia rời tay bay đi, "vù" một tiếng xẹt qua một luồng sáng bạc, trong nháy mắt không thấy tung tích.
Nếu là con lừa đen ở nơi này, khẳng định sẽ lớn tiếng khinh thường Chu Hằng rồi: bởi vì tên này không biết đã dùng thanh hắc kiếm trở thành sài đao bổ chặt chém gọt biết bao nhiêu lần, lại còn hùng hồn trách cứ người khác, thật đúng là có được vài phần chân truyền không biết xấu hổ của nó.
Nhưng những nam nhân kia thì mỗi người đều bị cả kinh ngẩn người: đây là tồn tại gì vậy? Một cái búng tay trong nháy mắt có thể làm cho một thanh trường kiếm bay biến vào không trung, chuyện này thực sự là người sao có thể làm ra được?
Chỉ có thiếu nữ áo xanh là vừa sợ hãi vừa vui mừng! Nàng không hề để ý Chu Hằng có cường đại đến mức nào, mà chỉ mong càng mạnh càng tốt!
- Ngài... ngài là ai? Lão đại run giọng hỏi.
Với cường đại của Thần chích Chu Hằng hiện tại, chỉ cần một ý niệm là có thể huỷ diệt núi cao, biển rộng bốc hơi lên, sở dĩ còn ra tay chỉ là thói quen mà thôi! Dù sao tốc độ tăng lên tu vi của hắn quá nhanh, chỉ có ở thời điểm chiến đấu mới nghĩ tới chuyện dùng Thần chích.
- Ngươi xứng hỏi ta là ai? Chu Hằng nhìn lướt qua đám người, hắn hận nhất chính là đám người cặn bã khi dễ con gái!
Đương nhiên người xấu là không phân biệt nam nữ, có một số ác nữ nên bị khi dễ, đây là chuyện khác.
Bị Chu Hằng quét mắt nhìn qua như vậy, lão đại kia chỉ cảm thấy tim gan đều phát lạnh, "bộp" một tiếng, liền té quỵ trên đất, hai tay ôm cần cổ của mình, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Hắn không thể hô hấp.
- Tự làm bậy, không thể sống! Chu Hằng đứng chắp tay, khí thế khẽ phát ra, những người kia ai cũng nhao nhao quỳ sụp xuống, đều là hai tay ôm cổ, một khí thế vô hình ép tới bọn họ đều không thở được!
Bọn họ muốn cầu xin tha thứ, nhưng mặc cho bọn hắn há miệng lớn cỡ nào cũng không thể phát ra một chút xíu thanh âm, giống như con cá lên bờ, miệng ngáp ngáp, sức lực dần dần thành không.
Không qua mấy phút, những người này đều nghẹt thở mà chết, kết thúc cuộc đời làm ác khi còn sống của chúng.
Với độ cao của Chu Hằng bây giờ đương nhiên sẽ không đặt nặng trong lòng khi giết chết những con kiến này. Hắn chỉ hơi cảm khái một chút, hắn đã là Chuẩn Tiên hai kiếp lại còn phải đích thân giết mấy tên võ giả thấp kém ngay cả Luyện Thể tầng ba cũng chưa tới.
Nhưng người xấu cũng không có hạn chế thực lực, chẳng lẽ bởi vì thực lực thấp mà có thể buông tha?
Chu Hằng không có hùng tâm tráng chí lớn đến mức chạy đi giết sạch ác nhân trong thiên hạ như vậy, nhưng chỉ cần đụng vào hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua!
- Xin hỏi đại hiệp xưng hô như thế nào? Nhay lúc Chu Hằng định bay lên trời, thiếu nữ áo xanh đột nhiên lên tiếng hỏi.
Chu Hằng quay đầu nhìn cô gái kia, dáng người uyển chuyển, ngũ quan thanh tú, là một mỹ nhân không tầm thường. Chỉ tiếc, mỹ nhân tầm thường sao có thể lọt vào pháp nhãn của hắn, khẩu vị của hắn sớm đã được các nàng Ứng Mộng Phạm, đặc biệt là Hoặc Thiên cấp dưỡng!
Đại hiệp?
Chu Hằng từng được người khen, cũng từng bị người mắng, nhưng chưa từng có người kêu hắn là đại hiệp, thật sự là chuyện mới mẽ nha!
Hắn mỉm cười, nói:
- Ta không phải đại hiệp gì, chỉ là nhàn rỗi vươn tay xía vào thôi! Cô nương không cần để ở trong lòng!
- Đối với ân nhân thì đây chỉ là chút chuyện nhỏ, nhưng với tiểu nữ đây là đại ân trọn đời khó quên! Xin đại hiệp báo cho biết tính danh! Thiếu nữ áo xanh kiên trì nói.
- Bình thủy tương phùng, rất nhanh ta sẽ đi thế giới khác, không có cơ hội gặp mặt, cứ như thế đi! Chu Hằng điểm nhẹ dưới chân một cái, thân hình bay lên trời.
- Ta tên là Trương Vũ Hinh, ta nhất định sẽ tìm được ngài! Thiếu nữ áo xanh lớn tiếng kêu lên.
Nàng cũng không biết Chu Hằng có nghe hay không, hai tay nắm chặt, trên gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ kiên định.
...
Chu Hằng đương nhiên nghe được, nhưng hắn đâu có để ở trong lòng, mấy ngày này không biết hắn đã giúp bao nhiêu người, làm sao có thể nhớ từng người? Hắn ra tay giúp một tay cũng không phải là để người báo đáp.
Trương Vũ Hinh, cái tên không tệ, nhưng cũng chỉ là khách qua đường trong đời hắn, về sau không còn cơ hội gặp nhau nữa.
"Vù", Chu Hằng thúc đẩy tốc độ đến mức nhanh nhất, thời gian trôi qua một năm, hiện tại hắn đặc biệt tưởng nhớ thân nhân, bằng hữu, ái thê... còn mỹ nô thì quên đi.
Nửa ngày sau, thân hình Chu Hằng đột nhiên hạ xuống, đi vào Phong Linh Thành.
Hắn đi bộ lững thững, nhìn cảnh người náo nhiệt quanh mình, có một loại cảm giác bình an vui sướng.
Thần chích còn thiếu một kiếp mới có thể đi vào Chuẩn Tiên ba kiếp, hắn còn cần lịch lãm chốn nhân gian.
Tuy rằng hắn thả bước không nhanh, nhưng nửa giờ sau vẫn đi tới Nguyên gia. Đương nhiên, hiện tại không còn gọi Nguyên phủ, mà đã biến thành Chu phủ! Triệu gia cũng không có ngụ lại ở trong này, bởi vì Chu Hằng sợ Lệnh Hồ gia từ Tiên giới tìm tới.
Chu phủ này khi nào Chu Hằng phi thăng Tiên giới cũng bỏ không dùng, sẽ không lưu lại dấu vết gì để người khác dựa vào đó truy tra chi tiết của Chu Hằng.
- Đại thúc ở nơi này hết nhìn đông tới nhìn tây, làm chi vậy? Khi Chu Hằng đứng ở cửa chính ngắm nhìn, chỉ nghe vang lên một thanh âm trong trẻo dịu dàng. Hắn quay đầu nhìn lại, liền thấy một tiểu cô nương chừng năm, sáu tuổi đang ngồi chồm hổm dưới đất cầm một khúc cây dính mật đùa với con kiến.
Đại thúc? Hắn là đại thúc? Mặt Chu Hằng có chút đen xuống.
- - - - - oOo- - - - -