Nhưng cố tình Chu Hằng còn muốn ngoan cố chống cự!
Tiểu tử đáng chết này cho là mình hình thành 21 vầng trăng, được thiên địa yêu quý, là có thể ngạo thị chúng chinh hay sao?
Nếu đã vậy, hắn cũng bất chấp, ánh mắt Phạm Duyệt Hoành đằng sau đâm vào hắn như dao nhọn đau đớn!
Vù, Mông Dã xông ra, 5 vầng trăng tròn chói lọi, lực lượng khủng bố quét ngang.
Dù cho Chu Hằng có được 21 vầng trăng, lực lượng thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả Nguyệt Minh Hoàng đỉnh phong, nhưng so sánh với Nguyệt Minh Đế, vẫn còn có một khoảng cách như lạch trời, hoàn toàn không thể vượt qua!
Nguyệt Minh Đế 1 luân đã có thể nghiền ép Chu Hằng, huống chi là Nguyệt Minh Đế 5 luân?
Mông Dã một chưởng trấn xuống, uy thế ngập trời!
Chu Hằng hét dài, lao đầu về phía công kích của Mông Dã.
Đánh bừa, hắn chỉ là Nguyệt Minh Vương, làm sao mà đấu lại Nguyệt Minh Đế 5 luân. Còn Hỏa Thần Lô? Đây là dùng để đối phó Phạm Duyệt Hoành, làm sao có thể lãng phí trên người Mông Dã?
Không gian này lại bị Phạm Duyệt Hoành khống chế, hắn căn bản không thể triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ chạy trốn!
Bởi vậy, chỉ có một biện pháp!
Hắn lao vụt lên, đưa đầu đụng vào công kích của Mông Dã.
Chỉ cần phát động Cốt phù, Mông Dã tính là cái thứ gì!
- Đê tiện! Mông Dã bỗng nhiên thu chưởng, hắn muốn bắt sống Chu Hằng, nhưng tiểu tử này lại dùng đầu đụng vào, hắn dám xuống tay hay sao? Nếu hắn thật xử lý Chu Hằng, vậy hắn có thể khẳng định là mình sẽ thay vào vị trí Chu Hằng, bị Phạm Duyệt Hoành dày vò đến chết!
Tội này.... hắn chống không nổi, càng không muốn chống thay!
Giỏi cho tiểu tử hèn hạ, hắn chắc ăn mình không dám hạ sát thủ, thế mới cố ý dùng phương thức tự sát này phản kích lại.
Vô sỉ, đê tiện!
Hắn giận dữ hừ một tiếng, hai tay lại vươn ra, tiếp tục chụp lấy Chu Hằng.
Chu Hằng có chút không hiểu nổi, rõ ràng hắn giết nhiều người Mông gia như thế, sao lão khốn kiếp kia lại không "nhẫn tâm" hạ sát thủ vậy chứ? À, hắn liền phản ứng lại, hắn còn giết Phạm Thông, mà bây giờ người Phạm gia đã đến, bởi vậy dù là muốn giết người thì cũng không tới phiên Mông gia xuống tay.
Nghĩ thấu điều này, Chu Hằng cũng có một loại xúc động muốn chửi má nó!
Mông Dã hai chưởng đánh tới, Chu Hằng tiếp tục dùng thiên linh cái làm vũ khí, đụng thẳng vào kình lực của đối phương.
Vốn lực lượng kém hơn một đại cảnh giới, vốn phải nên nháy mắt đánh trúng, nhưng ai bảo Chu Hằng còn nắm giữ Tấn Vân Lưu Quang Bộ, dù là bị hạn chế trong không gian nho nhỏ này vẫn có thể tung hoành tự nhiên.
- A....
Mông Dã đánh liên tục mười mấy chưởng, nhưng đều vì cố kỵ mà phải thu tay lại, loại chiến đấu uất ức này làm hắn ngửa đầu rống giận.
Hắn đường đường là Nguyệt Minh Đế mà, nhưng lại mười mấy chiêu còn không bắt được một Nguyệt Minh Vương nho nhỏ, đúng là làm hắn mất hết mặt mũi!
- Tiểu tử này còn nắm giữ một môn thân pháp không tầm thường! Phạm Duyệt Hoành đứng ngoài thấy rõ, huống chi là tu vi Nhật Diệu Vương, ánh mắt sắc bén cỡ nào, lập tức phát hiện Chu Hằng có thể chống đỡ được đến bây giờ là bởi vì bộ pháp của hắn quá thần kỳ.
Nhưng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, không gian xung quanh đã bị hắn giam cầm, Chu Hằng căn bản không có khả năng đào thoát!
Sau khi bắt được Chu Hằng, nhất định phải ép hỏi ra bộ pháp này, ngày sau truyền cho con hắn, trở thành tuyệt học nhất mạch của hắn!
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi quét qua liếc Mặc Ngọc Nghiên, ánh mắt có chút nóng bỏng, nàng có tướng nhiều con vượng phu, hơn nữa dung mạo xinh đẹp, làm trái tim bình thản của hắn đã sớm động sắc tâm.
Mặc Ngọc Nghiên cảm ứng được ánh mắt của Phạm Duyệt Hoành, trong lòng trào ra cảm giác hết sức hờn giận.
Cả một ngày lão già này luôn xum xoe lấy lòng nàng, lời nói lộ ra ý quá rõ ràng, là muốn song tu với nàng!
Thiếu chút làm nàng tức chết!
Lão già này không soi gương xem, đã già cả gần chết, lại còn có ý với nàng?
Nhật Diệu Vương thì sao chứ? Mặc gia lại không phải không có tồn tại này, đúng là lão sắc lang!
Nếu không phải thực lực không bằng, Mặc Ngọc Nghiên thật muốn làm thịt lão già này!
Nàng chú ý Chu Hằng, trong ánh mắt không che giấu được khiếp sợ.
Thực lực Mặc gia cũng không thua gì Phạm gia, Phạm Duyệt Hoành có thể biết đến bí ẩn thì tự nhiên nàng cũng có tư cách biết được.
10 vầng trăng quả thật không phải cực hạn ở Tiên giới, nhưng trong lịch sử Tiên giới có ghi lại, yêu nghiệt nghịch thiên nhất cũng chỉ đến 15 vầng trăng mà thôi, nhưng đó đã là chuyện ở 2 triệu năm trước.
21 vầng trăng... Quả thực không phải là người!
Trong nháy mắt, Mặc Ngọc Nghiên nghĩ tới chiêu mộ Chu Hằng, thiên tài như vậy tuyệt đối sẽ trở thành cường giả tuyệt thế rung chuyển Tiên giới! Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, nàng lập tức nghĩ tới Chu Hằng mang đến nhục nhã!
Cưỡng ép xông vào ngọc thể của nàng, vô tình xuyên thủng, một lần lại một lần, một ngày một đêm đó như là địa ngục!
Nàng nhất định phải phá hủy Chu Hằng, mặc kệ trả giá cỡ nào!
Mông Dã đánh mười mấy phút, đột nhiên bừng tỉnh - hắn không cần thiết phải tốn sức như vậy, hoàn toàn có thể dùng lực lượng đánh cho Chu Hằng bị thương không đến mức chết.
Hắn quả thật là bị 21 vầng trăng chấn đến ngây ngốc, ngay cả đầu óc cũng không bình thường được.
- Tiểu tử, quỳ xuống cho ta! Mông Dã thả ra khí tức mạnh mẽ của mình, đè xuống Chu Hằng, bàn tay vươn ra chụp xuống thiên linh cái của Chu Hằng!
Không phải tiểu tử ngươi cứ lấy đầu đụng hay sao? Ta cho ngươi đụng!
Chu Hằng cười ha hả, đợi nửa buổi, rốt cuộc tên này đã mắc câu!
Nhìn thấy 21 vầng trăng rất khiếp sợ phải không? Hắc hắc, còn có càng thêm khiếp sợ nữa!
Tới đây!
Một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, tự nhiên là nước chảy thành sông. Bàn tay Mông Dã không chút cản trở vỗ lên thiên linh cái của Chu Hằng.
Sắc mặt hắn hung ác, Chu Hằng giết nhiều tộc nhân cùng thuộc hạ Mông gia như thế, đây là đại thù!
Không thể tự tay xử lý Chu Hằng có chút đáng tiếc, nhưng hắn cũng phải cho Chu Hằng một chút đau khổ. Một chưởng này đánh xuống, nhất định phải chấn vỡ xương cốt toàn thân Chu Hằng, cho hắn biết cái gì gọi là đau đến thấu xướng
Chưởng lực xuyên qua cơ thể, lực lượng hùng hậu lan ra toàn thân Chu Hằng.
Oong!
Trên thiên linh cái của Chu Hằng, một góc phù văn nho nhỏ đột nhiên tỏa ra ánh sáng vàng.
Tuy rằng vị đại gia này không rên một tiếng, có chỗ tốt thì nó muốn lấy, nhưng cả ngày đi ngủ không hề để ý tới chủ nhân như Chu Hằng, nhìn giống như con heo. Nhưng nếu có lực lượng muốn công kích nó, tính tình Cốt phù đại gia tuyệt đối nóng đến quá cỡ!
Ánh sáng vàng bùng lên, lực lượng xuyên qua xa xưa tuôn trào!
Lần này không giống với dọn sạch độc tố trong người Chu Hằng, là thuộc chiến tranh bên trong, tính tình Cốt phù nóng nảy quá cỡ, ai đánh nó, nó liền đánh kẻ đó!
Bùm! Bùm! Bùm bùm bùm!
Bàn tay của Mông Dã đầu tiên bị chấn nát, tiếp theo là cẳng tay, bắp tay, bả vai, máu bắn tung tóe, linh lực cùng thể chất Nguyệt Minh Đế của hắn cũng không thể ngăn cản được!
Thế này làm cho Mông Dã sợ đến hồn phi phách tán!
Hắn cảm ứng được lực lượng có tính hủy diệt trong hào quang này, có năng lực làm cho hắn thần hồn câu diệt!
--- Ngay cả Thần chích cũng sẽ ở tử vong cùng thân thể trong nháy mắt!
Mông Dã hét lớn, tay trái vung lên mạnh mẽ chém vào mình, chặt đứt nửa bên thân thể!
- A... Hắn hét thảm như quỷ gào, lảo đảo lùi lại.
Nửa phần thân thể tước ra nháy mắt bị lực lượng Cốt phù hóa thành tro tàn, nhưng Mông Dã... vẫn bảo vệ được một mạng, tuy rằng hắn trả giá rất đắt!
Chu Hằng không khỏi thở dài, một góc phù văn của hắn dù sao cũng không hoàn chỉnh, bằng không căn bản sẽ không cho Mông Dã có cơ hội tự cắt.
Biến hóa đột ngột, chấn trụ bốn phương!
Bất luận là Phạm Duyệt Hoành hay Mông Thiên Quân hoặc là Mặc Ngọc Nghiên, mỗi người đều có vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, bọn họ căn bản không thể giải thích vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Ánh sáng khi nãy rốt cuộc là cái gì?
Giống như là trời phạt, làm cho bọn họ liếc nhìn qua cũng làm tâm linh rung động, không nhịn được muốn bái lạy!
- A.... Mông Dã kêu thảm không ngừng,hắn mạnh mẽ tự chém, mất đi là nửa bên thân thể.
Bản thân tu giả là một cái kho báu.
Lúc trước thời gian quá gấp gáp, hắn căn bản không kịp chuẩn bị gì liền bị buộc tự chém, ở trong nửa người kia còn ẩn chửa một nửa khí huyết của hắn! Điều này có nghĩa chẳng những tu vi của hắn giảm mạnh, ngay cả thọ nguyên còn sót lại cũng giảm đi một nửa!
Đó là tổn thất hoàn toàn không thể bù đắp, dù cho ngày sau có đột phá Nhật Diệu Cảnh cũng vô dụng.
- Tiểu tử, ta muốn ngươi chết! Mông Dã vừa đau vừa giận vừa hận lại hối, hiện tại hắn rốt cuộc rõ ràng vì sao Chu Hằng luôn liều mình dùng đầu đụng vào, căn bản không phải là muốn hắn sợ ném chuột vỡ đồ, mà là cái đầu vốn là vũ khí khủng bố nhất!
Tại sao lại có cái đầu như vậy chứ?
Mặc kệ, động tác của Chu Hằng khi nãy đã nói rõ chỉ có đầu của hắn mới có được lực sát thương kinh khủng như vậy, chỉ cần công kích những vị trí khác thì đương nhiên là không sao!
Hắn dùng một chân còn lại điều động không khí, lại cuốn lấy Chu Hằng. Hắn hận, hắn nhất định phải bắt lấy Chu Hằng, dù cho không thể tự tay giết hắn cũng phải tận mắt thấy được hắn chịu hết tra tấn mà chết!
Lúc trước hắn có 5 vầng trăng tròn, nhưng bây giờ lại chỉ có thể tế ra một vầng trăng, không trực tiếp ngã xuống Nguyệt Minh Đế đã coi như là may mắn.
Chu Hằng hét lên, tay trái vung Hỏa Thần Lô dùng như cục gạch, tay phải dùng hắc kiếm thi triển Phi Vũ Thất Kiếm, người nhỏ màu vàng trồi lên, vận chuyển Phiên Thiên Chưởng, phản kích Mông Dã.
Lực lượng Mông Dã tổn thất lớn, đối mặt với hai loại tiên thuật, hai món Tiên khí liền không thể làm gì được Chu Hằng. Lực lượng khủng bố không ngừng va đụng, tuy rằng Chu Hằng rơi xuống hạ phong rất nhỏ, nhưng vẫn mạnh mẽ chặn được!
Tiểu tử này thật sự muốn nghịch thiên má
Mông Thiên Quân hừ lạnh, nói: - Mông Dã, ngươi lui ra chữa thương, để lão phu đối phó tiểu tử này!
- Đáng hận!
Mông Dã gầm lên giận dữ, lúc này mới không cam lòng lui sang một bên. Hắn cũng biết trạng thái của mình hôm nay căn bản không bắt được Chu Hằng. Đừng nhìn hắn còn có một vầng trăng tròn, thực chất bên trong tổn thất quá lớn, chỉ có thể coi như là chuẩn Nguyệt Minh Đế.
Mông Thiên Quân lạnh lùng nhìn Chu Hằng, nói: - Quỳ xuống, bó tay chịu trói!
Hắn thả ra 7 vầng trăng tròn của mình, ánh trăng chiếu rọi, như có thể đánh sụp vòm trời.
- Mụ nội nó, ngươi là Nguyệt Minh Đế thì đắc ý cái rắm gì trước mặt Nguyệt Minh Vương chứ! Đột nhiên, một tiếng nói ồm ồm vang lên, không biết lúc nào giữa sân đã xuất hiện một nam nhân cao lớn bề ngoài khoảng 40 tuổi.
Nam nhân dáng người to khỏe, đứng đó đó như một vị môn thần, vạt áo phanh ngực rộng ra, mấy sợi lông ngực phất phơ, phong thái cuồng nhần không gì cố kỵ.
Bốp, nam nhân kia vung tay phải lên đánh thẳng vào mặt Mông Thiên Quân.
Giòn giã, vang dội.
----------oOo----------