Một đạo bóng người cao gầy giống như u linh xuất hiện trong hành lang, trừ bỏ Tiểu Ăn Tạp, những người khác căn bản không biết hắn xuất hiện như thế nào.
- Lão già, ngươi làm sao tìm được ta?
Tiểu Ăn Tạp cũng không e ngại, ngược lại rất là tò mò, hỏi.
Bóng người cao gầy kia tự nhiên chính là Đàm Minh Hiên, hắn cười lạnh một tiếng, lúc vừa muốn nói chuyện, ngoài cửa lại có người tới.
- Ha ha ha! Các ngươi nghĩ đến đám các ngươi thắng? Không nghĩ tới a, ta mới là người thắng cuối cùng!
Lần này đi vào từ cửa, là một người trung niên chừng bốn mươi, tu vi nhiều nhất chỉ có Luyện Thể tầng sáu, tầng bảy.
Hắn đồng dạng là tộc nhân Dư gia, tên là Dư Hải Vinh.
- Dư Hải Vinh, đây là chuyện gì xảy ra?
Mắt thấy tình thế xoay chuyển, tộc nhân Dư gia nhao nhao cả kinh kêu lên.
- Phi, dựa vào các ngươi cũng xứng gọi thẳng tên của ta?
Dư Hải Vinh gắt một tiếng.
- Từ hiện tại bắt đầu, ta chính là gia chủ đại nhân của các ngươi!
Hắn ưỡn ngực thập phần phách lối, sau đó lập tức xoay mình, đi tới bên người Đàm Minh Hiên, cung kính nói:
- Tiền bối, tiểu tử này chính là người ngươi muốn tìm!
Vô nghĩa, lão tử tiến vào trước ngươi, ánh mắt cũng không mù, không thấy được sao?
Trong lòng Đàm Minh Hiên cực kỳ khó chịu, hắn vốn muốn giả bộ cao thâm khó lường, không nghĩ tới bị một câu của đối phương bán đi.
Tiểu Ăn Tạp tự nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Thì ra là hắn báo cho ngươi!
Ở trong phòng chứa củi của người ta, mặc hắn cẩn thận như thế nào thì vẫn là không thể nào che giấu hành tung!
Hắn lại không biết, thực ra cũng không phải hắn không đủ cẩn thận, mà là Dư Hùng không cẩn thận tiết lộ tin tức của hắn cho tiểu tử bạn, mà trong đó có một người bởi vì vụng trộm nhìn thấy Tiểu Ăn Tạp ăn Thiết Thạch trở về nói cho cha mẹ biết - cũng chính là Dư Hải Vinh, liền khiến tin tức truyền ra ngoài.
Nguyên bản cũng không có cái gì, nhưng sau khi Đàm Minh Hiên truy tìm Tiểu Ăn Tạp, tiến hành rồi treo giải thưởng với truy nã Tiểu Ăn Tạp ở phụ cận, vừa vặn bị Dư Hải Vinh đi ra giao hàng Dư Hải Vinh, vì thế hắn liền mời Đàm Minh Hiên lại đây.
Mà điều tốt hắn có thể lấy được, chính là có thể trở thành gia chủ của Dư gia, điểm ấy đối với Đàm Minh Hiên mà nói, hoàn toàn là dễ như trở bàn tay!
Đàm Minh Hiên vung tay áo, nói:
- Dư nghiệt Triệu gia, còn không thúc thủ chịu trói, nể tình ngươi tuổi còn nhỏ đã có thể tiến vào Linh Hải Cảnh, chủ nhân nhà ta chẳng những có thể tha cho ngươi khỏi chết, còn có thể thu ngươi làm đồ đệ!
Linh . . . Linh Hải Cảnh!
Mọi người của Dư gia đều bị rung động, vẻ mặt chết lặng!
Thực lực của bọn họ yếu là yếu, nhưng cũng không gây trở ngại cho bọn họ biết cấp độ của võ đạo a! Trên Luyện Thể là Tụ Linh, trên Tụ Linh còn có Sơ Phân, Ích Địa, Khai Thiên, Sơn Hà, sau khi vượt qua bốn cảnh giới này mới có thể tiến vào Linh Hải Cảnh!
Mạnh . . . Mạnh tới mức thái quá a!
Trách không được tộc nhân lúc trước chém hắn một đao, ngược lại đánh chết chính mình!
Tuy nhiên, lão nhân này có tư cách đuổi giết cường giả Linh Hải Cảnh, vậy hắn chẳng phải là càng thêm lợi hại sao?
Ahhh, Dư gia bọn họ đến tột cùng đã bị cuốn vào trong lốc xoáy như thế nào?
- Phi! Nếu muốn ta đổi môn phái, các ngươi cũng không nhìn lại xem chính mình có xứng hay không!
Tiểu Ăn Tạp vẻ mặt khinh thường..
- Ta đã có sư phụ, hơn nữa vĩnh viễn cũng chỉ có một sư phụ! Chính là Chuẩn Tiên một kiếp thì có gì đặc biệt hơn người? Sư phụ ta chỉ tu luyện hơn mười năm liền phi thăng Tiên giới, đây mới thật sự là thiên tài! Chờ thời điểm sư phụ ta hạ phàm, người nào người nấy sẽ bị đánh vào cái mông!
Sau khi Tiểu Ăn Tạp nói một hơi vài câu, lập tức liên tục ho khan.
Kinh ngạc đến ngây người!
Chuẩn Tiên một kiếp! Phi thăng Tiên giới!
Tộc nhân Dư gia đã hoàn toàn không có phản ứng, chỉ có da mặt đang không ngừng co quắp, ân oán của loại tầng thứ này tùy tiện một đạo dư ba cuốn qua cũng có thể làm cho bọn họ bị hủy diệt nát tan thành bụi!
- Tiểu tử, nếu ngươi muốn chết, vậy cũng đừng trách lão phu thủ đoạn độc ác vô tình, tự tay phá hủy một thiên tài!
Đàm Minh Hiên cười lạnh nói.
- Muốn đánh liền đánh, thật sự là lề mề!
Tiểu Ăn Tạp khinh thường nói, trong thâm tâm hắn tất cả đều là dã tính hung hãn. Nếu không lúc trước cũng không dám đơn thương độc mã nắm chủy thủ đi ám sát Chu Hằng.
- Tự tay hủy diệt một thiên tài, mặc dù có điểm đáng tiếc, nhưng cũng có một loại cảm giác thành tựu khác!
Cuối cùng Đàm Minh Hiên ra tay, với ánh mắt của hắn tự nhiên nhìn ra được đả thương mà Tiểu Ăn Tạp nhận được đến tột cùng nặng bao nhiêu, cho nên tuyệt không để ý nói nhiều lời vô nghĩa.
- Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội này!
Một đạo âm thanh trong trẻo truyền đến, tràn đầy uy nghiêm chí cao vô thượng!
Mọi người của Dư gia mỗi người đều chết lặng, dù sao hôm nay đã quá nhiều người đến đây, nhiều hơn một người nữa cũng không ít, cũng không biết đây là ai.
Ông!
Một chưởng này của Đàm Minh Hiên đánh ra, làm thế nào cũng không hạ xuống được, một cổ lực lượng này đánh không ra lập tức toàn bộ phản hồi lại trong cơ thể, đánh cho hắn đỏ bừng cả khuôn mặt, lập tức phun một búng máu ra ngoài.
Nhưng càng làm cho hắn khiếp sợ lại là thực lực của người thần bí này!
Người ta căn bản ngay cả bản thân cũng không có hiện, đã khiến cho hắn hộc máu, đây là khác biệt về thực lực như thế nào?
- Sư . . . Sư phụ!
Tiểu Ăn Tạp lại là ngạc nhiên kêu lên, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Đây là tự nhiên, Chu Hằng mới phi thăng tới Tiên giới vài năm, như thế nào lại đã đi xuống phàm nhanh như vậy?
Sư phụ?
Lúc trước nghe thiếu niên này nói, sư phụ hắn đã phi thăng lên Tiên giới! Chẳng lẽ . . . Tiên nhân hạ phàm?
Mọi người của Dư gia nguyên bản đều cho là mình sẽ không bị kinh ngạc nữa, nhưng sững sờ bây giờ lại làm cho bọn họ choáng váng, chỉ cảm thấy một trái tim căn bản không đủ dùng a!
Chờ một chút!
Thiếu niên kia xưng Dư Hùng là tiểu đệ, chẳng phải là nói Dư gia bọn họ có liên hệ với tiên nhân sao?
Mẹ ruột a! Ông trời a!
Làm bằng hữu với tiên nhân!
Dư gia muốn thăng quan tiến chức sẽ như diều gặp gió! Không không không, phải là gió bão cuốn tới chín tầng trời!
Bọn họ tự nhiên không đủ tư cách lôi kéo tình cảm cùng đồ đệ của tiên nhân, nhưng bọn họ là người của Dư gia a, đi theo Dư Hùng là tốt rồi, nói không chừng liền có thể được ban cho mấy viên Tiên đan!
Trái tim của tộc nhân Dư gia đều là kinh hoàng.
Hưu, bóng người nhoáng lên một cái, trong hành lang lại thêm một người. Đây là một thanh niên dáng người thon dài, tóc đen dày đặc, trên da tràn đầy một tầng thần huy khó có thể hình dung, làm cho người ta kìm lòng không đặng mà phát lên lòng kính sợ không gì sánh được.
Thanh niên này, dĩ nhiên chính là Chu Hằng.
Hắn thực ra đã đến một lúc, chỉ là luôn luôn đang nhìn mà thôi, cũng không vội ra tay.
Đây là rèn luyện về ý chí đối với Tiểu Ăn Tạp, càng là thời điểm nguy hiểm, thì càng có thể ma luyện ý chí của người ta.
- Các . . . Các hạ, không, tiền bối, tôn tính đại danh của tiền bối là?
Đàm Minh Hiên vội vàng cung kính nói, hắn tự nhiên không tin người trẻ tuổi trước mặt này là sư phụ của Tiểu Ăn Tạp, tiên nhân nào có dễ dàng hạ phàm như vậy?
Hơn nữa cũng quá đúng dịp đi, đồ đệ vừa xảy ra chuyện, sư phụ liền chạy lại đây? Nói đùa!
- Ngươi không phải đã biết sao?
Chu Hằng tươi cười, tùy ý một chỉ điểm tới chỗ Tiểu Ăn Tạp, khí tức sinh trưởng lan tràn, hắn chẳng những là Minh Tiên 17 tướng, lại còn vận chuyển Ngũ Hành Phù Văn!
Trong tiền thân của Hỗn Độn Thiên Kinh, Huyết Hà Thiên Kinh cùng Thanh Mộc Thiên Kinh đều có tác dụng trị liệu, mà sau khi dung hợp, Hỗn Độn Thiên Kinh tự nhiên cũng có được năng lực trị liệu, đồng thời hiệu quả còn tăng lên nhiều lần!
Chỉ một ngón tay ra, ánh sáng vàng lưu chuyển, giống như thần tích vô thượng phát sinh.
Tiểu Ăn Tạp lập tức nhảy lên một cái, lập tức nhào tới dưới chân Chu Hằng, nói:
- Sư phụ! Người ta chính là nhớ ngươi muốn chết a!
Thương thế của hắn đã là diệt hết.
Kỳ tích!
Người của Dư gia giới hạn trong cấp độ nên cũng không biết sự thần kỳ một ngón tay này của Chu Hằng, nhưng Đàm Minh Hiên là cường giả Kết Thai Cảnh, hắn tự nhiên biết Tiểu Ăn Tạp bị đả thương nặng bao nhiêu!
Muốn trị liệu đả thương như vậy, chính là Chuẩn Tiên một kiếp cũng phải hao tổn linh lực rất lớn, hơn nữa cũng không phải một hai ngày liền có thể thấy hiệu quả!
Tiên nhân!
Tuyệt đối là tiên nhân!
Phù phù!
Đàm Minh Hiên hai chân mềm nhũn, không tự chủ được liền quỳ xuống. Sau khi quỳ, tôn nghiêm của hắn cũng không còn, thuận lý thành chương run giọng nói:
- Đàm Minh Hiên bái kiến thượng tiên!
Thượng . . . Thượng tiên!
Tộc nhân Dư gia lúc này mới tỉnh ngộ lại, vội vàng cũng quỳ theo, miệng nói thượng tiên, thành kính cung kính.
- Sư phụ!
Dư Hùng cũng nhào ra, cũng muốn quỳ gối dưới chân Chu Hằng, chia sẻ một cái bắp đùi khác.
Chu Hằng nhẹ nhàng phất một cái, đứa nhỏ xấu xa này liền trở về trong lòng ngực Dư Tắc Sĩ. Hắn không vui liếc mắt nhìn Tiểu Ăn Tạp một cái, tiểu tử này lại thay mặt hắn nhận đồ đệ lung tung! Lúc trước là đứa nhỏ xấu xa của Hải tộc, hiện tại lại là mao hài kỳ quái này!
- Hắc hắc!
Tiểu Ăn Tạp gãi đầu một cái, bắt đầu giả hồ đồ.
Chu Hằng cũng không nhẫn tâm trách móc nặng nề, hắn thật không có dạy dỗ tên đồ đệ này cái gì, ngược lại còn không bằng Hách Liên Đông a! Hắn ném một viên đan dược ra, nói:
- Sau khi ăn, lại đi đánh một trận cùng hắn!
- Rõ, sư phụ!
Nghe Chu Hằng nói những lời này, Tiểu Ăn Tạp liền biết rằng Chu Hằng bỏ qua cho chính mình. Liền vội vàng tiếp nhận đan dược rồi ăn, cũng không nhìn một chút xem là cái gì.
- Ngươi không sợ đây là độc dược?
- Sư phụ làm sao có thể hại ta a!
Tiểu Ăn Tạp nịnh bợ, lập tức khoanh chân ngồi xuống, luyện hóa dược lực trong đó.
Chu Hằng vươn một chưởng đặt tại đỉnh đầu Tiểu Ăn Tạp. Tuy rằng Vương Hà cái gì cũng đều có thể ăn, nhưng hắn cho chính là Nguyệt Hoa Đan a, đó là tiên nhân Nguyệt Minh Cảnh mới có thể luyện hóa, nếu là không có hắn hỗ trợ, Tiểu Ăn Tạp tuyệt đối là bị nổ tung.
Ầm!
Trên người của Tiểu Ăn Tạp lập tức phun ra tiên quang, đó là dược lực cuồng bạo tạo ra đối với tu vi hiện tại của hắn, trực tiếp tràn ra.
Từng đạo hương khí tràn đầy, tu vi của tộc nhân Dư gia đều là tăng cao, Luyện Thể tầng bảy phi thăng tới Luyện Thể tầng tám, Luyện Thể tầng tám nhảy vào Luyện Thể tầng chín, về phần Luyện Thể tầng mười thì mơ hồ chạm tới cánh cửa Tụ Linh Cảnh!
Thật sự là Tiên đan a!
Chỉ là mùi thuốc người khác ăn vào, không có tiêu hóa tràn ra từ trong thân thể đã có hiệu lực như thế, vậy trực tiếp dùng sẽ có được bao nhiêu chỗ tốt?
Ùng ục!
Mọi người đều nuốt ngụm nước miếng, dùng ánh mắt vô cùng hâm mộ nhìn Tiểu Ăn Tạp.
Ngạn ngữ nói, một người đắc đạo, gà chó lên trời, quả thế a!
Kết Thai Cảnh!
Kết Thai nhất trọng thiên, nhị trọng thiên, tam trọng thiên!
Thần Anh Cảnh!
Thần Anh nhất trọng thiên, nhị trọng thiên, tam trọng thiên!
Hóa Thần Cảnh!
Ngắn ngủi nửa tiếng, tu vi của Tiểu Ăn Tạp nhảy ba cấp, trực tiếp tăng vọt trở thành Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh, đạt tới Hóa Thần tam trọng thiên. Nếu là Chu Hằng nguyện ý, hoàn toàn có thể làm cảnh giới của Tiểu Ăn Tạp tiếp tục cất cao, chỉ là phương thức dựa vào ngoại lực tăng tu luyện lên chung quy không đủ bền chắc, cơ sở không có rắn chắc, về sau có thể sẽ có vấn đề lớn.
Được rồi! Từ từ sẽ đến!
- Đến đến, xú lão đầu, chúng ta tới đại chiến 300 hiệp!
Tiểu Ăn Tạp nhảy lên một cái, hào khí vạn trượng nói với Đàm Minh Hiên.
- Thiên, Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh!
Phốc!
Đàm Minh Hiên lập tức phun một ngụm máu ra ngoài.