Tuy rằng hắn biểu hiện không thèm quan tâm Chu Hằng, nhưng ra tay lại không hề khinh địch! Bởi vì người khác không biết, hắn lại rõ ràng, lúc đó Chu Hằng từng đánh tay đôi với hỏa diễm quái thú.
Nếu Chu Hằng không chết trên một đòn này, nói rõ đối phương vẫn có chút thực lực!
Hắn kiêu, hắn ngạo, nhưng hắn chưa bao giờ khinh địch!
Chu Hằng có chút hứng thú với kiếm thuật của hắn, liền tùy tiện dùng hắc kiếm đón dỡ, muốn xem chân diệu kiếm pháp của hắn.
Hai đạo kiếm khí va đụng ngang dọc, lực phá hoại cực lớn, rạch ra những vết khắc trên mặt đá, làm mọi người trợn mắt cứng lưỡi!
Bọn họ vốn tưởng Ngô Đông thắng chắc, nhưng không ngờ thực lực của Chu Hằng cũng mạnh như thế, đối đầu kịch liệt như vậy mà vẫn không hề rơi xuống thế yếu.
Cái tên này là ai thế!
Ngoài 5 đại chí tôn Nhật Diệu Vương trẻ tuổi, Ngô Đông mới trỗi dậy, không ngờ lại còn một thiên kiêu có thể sánh ngang bọn họ!
Trời ạ, làm sao lại có nhiều thiên tài cấp bậc yêu nghiệt trào ra cùng một lần như thế?
Hoặc là đây là thịnh thế vô song, hoặc là một thời loạn thế, cho nên mới có nhân tài xuất hiện lớp lớp!
Nhưng rốt cuộc Chu Hằng là ai, không thể nào lại khi không nhảy ra một thiên kiêu tuyệt thế được! Giống như Nhất Kiếm Phá Thiên, Tiểu Bá Vương, Thứ Huyết Mân Côi đều là nhân vật được mọi người nghe nhiều biết rõ, Chu Hằng đều không thể so sánh được với bất cứ ai trong bọn họ.
Kỳ cmn quái mà!
Ngô Đông lại càng đánh càng kinh hãi, tuy rằng hắn còn không đối phó toàn lực, nhưng cũng phát ra tám thành chiến lực, theo lý mà nói đủ để nghiền ép Nhật Diệu Vương 8 luân mấy trăm lần!
Nhưng Chu Hằng vẫn bình chân như vại, còn giống như nhàn rỗi thừa sức!
Tiểu tử này là ai?
Trong lòng hắn dâng lên thắc mắc mãnh liệt, nhưng ngoại trừ 5 đại chí tôn trẻ tuổi như Nhất Kiếm Phá Thiên, hắn tuyệt đối không cho phép mình thua những thiên tài cùng cấp khác! Hắn phải thắng, nhất định phải thắng!
Oong! Oong! Oong!
Hắn đối phó toàn lực, đồng thời vận chuyển 9 vầng mặt trời, kiếm thế ngày càng kín kẽ.
Chu Hằng cũng mở ra 9 vầng mặt trời, bởi vì hắn không thi triển bất kỳ tiên thuật nào, không dùng toàn lực thì không cách nào đón đỡ được!
Lại một Nhật Diệu Vương 9 luân!
Tuy rằng mọi người xem lâu liền đoán được, nhưng tận mắt thấy được thì mỗi người đều bị chấn tê cả da đầu!
Chẳng lẽ thật sắp đến một đại thế, một hơi xuất hiện ra nhiều thiên kiêu khó lường như vậy!
Nhưng bọn họ càng thêm tò mò, rốt cuộc Chu Hằng từ chỗ nào nhảy ra, thiên kiêu như hắn từ lúc ở Nguyệt Minh Cảnh đã tuyệt đối phải danh chấn Tiên Thành!
- Hả, ta cảm thấy hắn có chút giống Chu Hằng, ta từng xem qua trong Truyền tấn thạch!
- Chu Hằng? Ngươi nói đùa hả! Chu Hằng mới chỉ là Nguyệt Minh Đế, còn hắn thì sao, Nhật Diệu Vương 9 luân!
- Ha ha! Có ai trong vòng một tháng từ Nguyệt Minh Đế một hơi trở thành Nhật Diệu Vương 9 luân được chứ? Ai mà làm được, lão tử ta ăn ngay cục đá chỗ này!
- Hắn tuyệt đối không thể là Chu Hằng... Nói không chừng hắn đến từ Tuyệt Tiên Thành, từ trong đó chạy ra thiên tài càng mạnh hơn cũng không có gì quái lạ!
- Có lý! Tám phần là người này đến từ Tuyệt Tiên Thành!
Mọi người đều nói, đạt thành nhận thức chung với nhau, hẳn là Chu Hằng đến từ đại gia tộc trong Tuyệt Tiên Thành, lần này đi ra lịch lãm.
Con lừa đen thính tai, lập tức cười đến ngã ngửa lăn lộn ra đất, sau đó đứng thẳng lên, lớn tiếng nói: - Giới thiệu cho các ngươi, tiểu tử này chính là vật cưỡi của Lư đại gia, người tùy tùng của bổn tọa, họ Chu tên Hằng. Mấy ngày trước mới được bổn tọa chỉ điểm tiến vào Nhật Diệu Vương!
Thật là Chu Hằng!
Mọi người đều giật mình, bởi vì rõ ràng con lừa này cùng một phe với Chu Hằng, mà làm sao có chuyện cường giả có thực lực lại đi mạo danh kẻ yếu?
Nếu con lừa đen nói như vậy, thế thì thiên kiêu thần bí này thật có thể chính là Chu Hằng!
- Khè, Vạn Cổ Tà Tôn! Chu Hằng, Chu Thống kia nhất định đều là hậu nhân của Vạn Cổ Tà Tôn!
- Ngoài Tuyệt Tiên Thành ra, cũng chỉ có nhất mạch Vạn Cổ Tà Tôn mới có thể sinh ra hậu nhân thiên phú nghịch thiên như vậy!
- Nhưng một tháng liền từ Nguyệt Minh Đế đến Nhật Diệu Vương 9 luân... Vậy thì nghịch thiên quá đi chứ?
- Nói không chừng trước đó hắn đã là Nhật Diệu Vương, chỉ là khi đó cố ý nói quá, mơi nói hắn là Nguyệt Minh Đế!
- Lời này có lý!
Người ta luôn chịu tin tưởng những điều mà họ có thể hiểu được, có thể giải thích được, bởi vậy mọi người đều cho rằng thật ra Chu Hằng đã sớm đột phá đến Nhật Diệu Vương, như vậy mới làm cho tâm lý của bọn họ cân bằng một chút, bằng... Ai mà không xấu hổ căm phần muốn đi tự sát cho xong?
- Toái Ảnh Trảm! Ngô Đông quát lớn, trường kiếm lay động quỷ dị, trên trán lại trồi lên gân xanh, mồ hôi điên cuồng trào ra, đánh ra một chiêu tiên thuật uy lực vô cùng lớn. Đây là một đạo kiếm khí không gì phá nổi, uy thế chém nát hư không.
--- Không ra tuyệt chiêu thì không thể nào đánh thắng Chu Hằng, hắn đã có giác ngộ này.
Một kiếm này có thể chém nát cả hư ảnh, đặt là Toái Ảnh Trảm!
Kiếm khí đánh tới!
Chu Hằng than một tiếng, thực lực Ngô Đông đặt ở võ giả cùng bậc coi như không tệ, nhưng muốn làm đối thủ của hắn thì kém xa! Cho đến giờ hắn vẫn không đánh với võ giả cùng cấp, trừ khi có thể nghiền ép trên cảnh giới, vậy mới làm hắn đánh một trận!
Hắn giơ tay trái, chộp lấy kiếm khí bắn tới.
Điên rồi!
Thấy cảnh này, trong lòng mọi người đều hô lên.
Lúc trước một kiếm của Ngô Đông có thể chém rụng một chân của hỏa diễm quái thú kia, quái thú kia thiên phú dị bẩm, thân ngọn lửa thiếu chút nữa vô địch, nhưng cũng khó đỡ nổi một kiếm của Ngô Đông, đủ chứng minh uy lực một kiếm này mạnh đến cỡ nào!
Chu Hằng lại tùy tiện đi dùng bàn tay trần đón đỡ, thế này quá là cuồng ngạo!
Cuồng ngạo ở Tiên giới không phải là chuyện tốt, sẽ có một ngày hại chết chính mính
Còn hiện tại, xem ra ngày này đã đến sớm!
- Ha ha ha! Ngô Đông cười lạnh, hắn tự nhiên tràn đầy tin tưởng một kiếm của mình, đừng nói chém rụng bàn tay của Chu Hằng, ngay cả thân thể hắn cũng phải bị chém làm hai!
Chu Hằng thờ ơ như không chụp tới, một tiếng oong rung động, tay trái của hắn cứng lại, bàn tay nắm lấy một đoàn kiếm khí! Mặc cho kiếm khí giãy giụa thế nào cũng vô dụng, căn bản không thoát khỏi nắm giữ!
Phụt! Phụt! Phụt!
Mọi người đều thè lưỡi ra, quả thật không thể tưởng tượng!
--- Rốt cuộc thân thể người này mạnh mẽ đến cỡ nào?
Quái vật kìa!
Tay trái Chu Hằng xiết lại, ầm một cái, đoàn kiếm khí kia liền nổ tung!
Cùng lúc, thân thể Ngô Đông rung lên, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, miệng há ra phun mạnh một ngụm máu.
Tâm thần của hắn nối liền với kiếm khí, kiếm khí bị diệt, hắn cũng bị thương không nhẹ.
Đến đây, thắng thua đã rõ không cần phải nói!
Chu Hằng mạnh hơn Ngô Đông nhiều lắm!
Đối thủ của hắn tuyệt không phải Nhật Diệu Vương 9 luân, thậm chí Nhật Diệu Vương 10 luân, mà là Nhật Diệu Vương 11 luân, 12 luân đánh thủng hàng rào cảnh giới!
Chí tôn trẻ tuổi chân chính, phong thái vô địch chân chính!
Đặt chung một chỗ, Ngô Đông lập tức biến thành một cái chú thích, chỉ vì nổi bật sự hùng mạnh của Chu Hằng.
- Ngươi... rốt cuộc là ai? Ngô Đông lau vết máu ở khóe miệng, hắn thật không cam lòng thua trên tay một vô danh tiểu tốt.
- Ngươi còn không xứng biết! Trong mắt Chu Hằng lóe lên sát khí nóng cháy.
Hắn bước thẳng về phía Ngô Đông, nương theo uy thế một đòn trước đó, toàn thân hắn tỏa ra khí thế khủng bố, như là có thể nghiền nát tất cả.
Ngô Đông từng bước lui ra sau, khí thế của hắn đã suy bại, làm sao cũng không thể đấu lại được Chu Hằng. Hắn muốn danh tiếng, muốn vượt qua biểu ca luôn ở trên đầu hắn, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới vì như thế mà trả giá bằng sinh mệnh.
Nhưng bị khí cơ dẫn dắt, hắn căn bản không dám xoay mình chạy thẳng, bởi vì sẽ dẫn tới một đòn toàn lực của Chu Hằng!
Một bên lùi, một bên tiến, nhưng tốc độ của Chu Hằng nhanh hơn Ngô Đông vài phần, làm khoảng cách giữa hai bên từng bước thu nhỏ.
Mười trượng, tám trượng, ba trượng!
Khi khoảng cách này rút ngắn còn một trượng, ánh mắt Ngô Đông toát ra bối rối, khoảng cách hai người quá gần, gần đến mức đủ cho Chu Hằng phát động một đòn mạnh nhất!
Chó cùng rứt giậu!
Cổ của Ngô Đông không cần rửa thật sạch, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không cam lòng mặc cho Chu Hằng cắt xé!
- Chết!
Hắn toàn lực phát ra, tinh khí thần nháy mắt tăng lên cực hạn, đánh ra một chiêu rực rỡ nhất trong cuộc đời hắn, một kiếm chém qua, cả ngọn núi như bị áp chế, thế lựa bị đè xuống.
Người nóng lên liều mạng, đây là một kiếm bị đè ép tận cùng mới thăng hoa, thậm chí trong vòng mười năm Ngô Đông cũng chưa chắc có thể phát ra được một kiếm như thế nữa.
Chu Hằng không hề cảm giác, vẫn vươn tay trái ra, tiểu phù văn công kích lưu chuyển trong lòng bàn tay hắn!
Keng!
Hắn nắm lấy trường kiếm Ngô Đông đánh xuống, dùng sức bóp lại, một tiếng vang giòn, thanh bảo kiếm này bị hắn mạnh mẽ bóp vỡ thành vô số mảnh vụn lấp lánh!
Không đợi Ngô Đông có phản ứng, hắc kiếm trên tay phải Chu Hằng đâm ra!
Ngô Đông không thể tin nổi nhìn lưỡi kiếm đâm vào ngực trái, nhưng ý niệm còn chưa xoay chuyển, thân thể ngã ầm xuống, một mảnh máu tươi tràn ra, khí tức đứt đoạn!
Một vị thiên tài cực có khả năng trở thành chí tôn liền ngã xuống như thế!
Mọi người đều không dám phát ra tiếng thở mạnh, cảm giác cả người cứng ngắc, da đầu tê dại, nổi lên một lớp da gà, máu muốn chảy ngược!
Giết thiên tài như giết chó!
Quá mạnh mẽ, quá khí thế!
Nhớ tới lúc đầu khinh thường Chu Hằng, mọi người đều thầm xấu hổ, loại thiên tài cực hạn này đã không còn trong khả năng tưởng tượng của bọn họ, ngay cả đám người Nhất Kiếm Phá Thiên, Hàn Sương công tử thì ai có thể chống đỡ được bước chân lên đỉnh của Chu Hằng?
Mọi người vội vàng giải tán, đi vòng qua Chu Hằng, bày tỏ lòng tôn trọng hắn.
Trong này không thiếu tồn tại Nhật Diệu Hoàng, thậm chí Nhật Diệu Đế, nhưng ở trong này chỉ có chí tôn Nhật Diệu Vương mới là vương duy nhất!
Chu Hằng tiện tay ném tảng đá trong tay cho con lừa đen, nói: - Cho ngươi!
Con lừa đen đùng một cái đá bay cục đá, nói: - Xì, bổn tọa thu phế phẩm hay sao?
- Ha ha ha! Nhặt được một cái bảo bối rồi! Băng Tú Lan lại tươi cười đầy mặt nhặt lấy tảng đá. - Đây chính là Hỏa Diễm Thạch khá tinh thuần, đã có thể sinh ra linh trí, cầm tảng đá này tu luyện, nói không chừng có thể lĩnh ngộ ra một môn thần thông!
- Ô hay tiểu nha đầu kia, mau trả lại bảo vật cho bổn tọa! Con lừa đen vừa nghe liền trở mặt, nhảy dựng lên lao về phía Băng Tú Lan.
- Con lừa thối, ngươi dám qua đây bổn tiểu thư đóng cho ngươi một cái ấn! Băng Tú Lan lấy ra Trấn Hồn Ấn.
Con lừa đen lập tức đổi bộ mặt khác, mặt dày nói: - Cô nương ngoan, có gì từ từ nói mà!
Cái dáng tiện lộ rõ, đều toát ra trong xương tủy.
----------oOo----------