Mùi thuốc lá trên người anh chậm rãi lan tỏa, đôi mắt đen nhánh của Tường Vi sâu kín chớp một cái, giống hệt một đầm nước trong suốt, có chút u oán, “Nói như anh hay lắm vậy, sao tối qua anh không nói với em, mà phải để sau khi em ngủ dậy mới cho người giúp việc truyền đạt lại. Anh biết rõ tối qua Triết Dã đã hẹn em, lại đi dùng chuyện thử áo cưới ngăn cản em, hiện tại anh ấy đã xảy ra chuyện, chẳng lẽ anh tốt lắm đấy?”
Ngẫm lại việc thử áo cưới quan trọng như vậy, trong mắt anh có lẽ cũng chỉ là việc dùng để ngụy trang nhằm trói chặt cô, trong lòng Tường Vi xẹt qua một tia khổ sở. Cô luôn nghĩ hôn nhân rất thiêng liêng, thiêng liêng tới mức chuyện thử lễ phục là không thể qua loa được.
Càng không vui mím môi, Hắc Diêm Tước không cho là đúng lắc đầu, “Anh lo là lo cho an nguy của em, nếu như em không tới đó, có lẽ vụ tai nạn này đã chẳng xảy ra.”
“Anh nói vậy là có ý gì?” Tường Vi khiếp sợ trợn to con ngươi đen tuyền, “Anh nói là, vụ tai nạn lần này là nhằm vào em sao?”
Lông mày anh nhăn rất sâu, biết lời mình vừa nói có hơi kích động, vươn bày tay dày rộng, dịu dàng lướt qua khuôn mặt tái nhợt của Tường Vi, nặng nề lắc đầu một cái: “Anh vẫn không dám chắc, có điều trực giác nói hung thủ là nhằm vào anh, lần trước anh trúng đạn đã tăng cường đề phòng, hung thủ không tìm được cơ hội để xuống tay, có lẽ sẽ nghĩ tới cách dùng người bên cạnh để uy hiếp anh.”
“... Nói vậy, Triết Dã là bị em liên lụy sao?”
Tường Vi ý thức được điều này, ngực hơi nghẽn lại, vỗn dĩ cô không hề ngờ được sẽ ra như vậy...
“Nếu là vậy, có phải là em hơi bị hiền lành quá rồi không?” Hắc Diêm Tước bất đắc dĩ cong miệng cười một cái, nhéo gò má mềm mại của cô, “Nếu nói là liên lụy, thì đầu sỏ gây ra nên nói là anh. Hiện tại, em phải dưỡng thai cho tốt, bất kỳ chuyện gì cũng đừng quan tâm nữa, giao hết cho anh đi, nhé?”
Tường Vi yên lặng nhìn vào mắt anh, chậm rãi gật đầu đồng ý, “Em đồng ý với anh, sẽ cố hết sức không gây phiền toái cho anh, nhưng mà em muốn đi thăm Triết Dã, có được không?”
Hắc Diêm Tước im lặng một hồi lâu, mấp máy bờ môi cương nghị, “Có thể, nhưng phải đợi tình hình của em ổn định hơn đã rồi lại nói.”
“Ừhm.”
Cô im lặng đồng ý, nỗi nghi ngờ chuyển động qua lại trong lồng ngực...
Một tuần lễ sau, dưới sự cho phép của bác sĩ Mạch, Tường Vi xuất viện.
Đón cô vẫn là người mà Hắc Diêm Tước tín nhiệm nhất – chú Hải.
Mấy ngày qua, bác sĩ và y tá chăm sóc, đã giúp thân thể cô dần ổn định trở lại, bụng càng lúc càng lớn lên, tiểu bảo bối trong người càng lúc càng làm cô cảm nhận được sinh mệnh nó.
So với sinh mệnh cứng rắn của Tiểu Trạch, đứa bé này, chắc chắn là sẽ nhấp nhô hơn so với Tiểu Trạch nhiều.
Làm cho người ta bất ngờ là, chú Hải đỡ Tường Vi vừa mới đi xuống khỏi cầu thang, đã nhìn thấy Nhạc Niệm Tư ưỡn bụng đi từ trong phòng khám của bác sĩ Mạch ra.
Nhạc Niệm Tư xoay người cũng nhìn thấy Tường Vi, vẻ mặt đang có chút nặng nề lập tức chuyển sang vênh váo tự đắc, liếc mắt nhìn chú Hải một cái, không vui bĩu môi: “Nghe nói cô bị động thai mấy lần, vậy mà đứa bé vẫn bình yên vô sự, tôi nên bội phục y thuật của bác sĩ Mạch hay là nên bội phục năng lực sinh tồn của loại người như cô nhỉ?”
Vẻ mặt Tường Vi hiền hòa, không thấy tức giận vì bị Nhạc Niệm Tư giễu cợt. Cô không thể lại động thai khí nữa, đứa bé cần khỏe mạnh lớn lên trong môi trường yên bình, cô đã hứa với Tước, sẽ cố gắng sinh con ra, cũng tự hứa với chính mình như vậy.
“Chú Hải, Niệm Tư có người đón chưa?” Cô khẽ hỏi chú Hải một câu.
Chú Hải khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Nhạc Niệm Tư, “Tường Vi tiểu thư, xin đừng bận tâm, Niệm Tư tiểu thư đã có tài xế khác đưa đón, tiên sinh đã ngàn căn vạn dặn nhất định phải đưa cô về bình an.”
“Vâng, nếu Niệm Tư đã có người đón, vậy chú Hải chúng ta đi về thôi.” Tường Vi mỉm cười gật đầu một cái với Nhạc Niệm Tư, sau đó nâng bước chân rời đi cùng chú Hải.
Nhạc Niệm Tư cảm thấy như vừa bị sỉ nhục, cực kỳ tức giận quát lên với Tường Vi: “Thẩm Tường Vi, cô đừng tưởng là mình giỏi lắm! Chỉ cần tôi còn ở lại nhà họ Hắc ngày nào, vị trí bà chủ sẽ không tới lượt cô ngồi lên đâu!”
Tường Vi nắm tay chú Hải, không quay đầu lại, khóe môi vẫn treo nụ cười lạnh nhạt như cũ, không để ý tới Nhạc Niệm Tư đang gào thét phía sau. Bà chủ nhà họ Hắc? Cô khẽ thở dài, e là vị trí này bị nhiều người phụ nữ mơ ước quá trời, yêu người đàn ông như Hắc Diêm Tước, cuộc sống nhất định sẽ không được yên ổn.
“Này! Thẩm Tường Vi, cô có nghe thấy không? Cô có lỗi với nhà họ Thẩm, đồ đàn bà không biết xấu hổ___”
“Niệm Tư tiểu thư!” Chú Hải không nhịn được quay đầu lại, lạnh giọng trách cứ, “Ngày mai sẽ là hôn lễ của tiên sinh và Tường Vi tiểu thư, nếu như cô còn vô lễ với Tường Vi tiểu thư như vậy, tôi sẽ kể lại chuyện ngày hôm nay với tiên sinh đó! Đừng quên, cô chỉ là cháu gái tiên sinh, Tường Vi tiểu thư mới là phu nhân của tiên sinh! Cho dù muốn ngăn cản bọn họ kết hợp, cũng tuyệt đối không tới phiên cô làm được đâu!”
“Ông___ Đồ chó giúp việc!” Nhạc Niệm Tư bị chú Hải quát cho tới sững sờ, tức tới mức xanh mét mặt mày, “Thẩm Tường Vi, tôi sẽ không để cô gả cho Tước! Có nghe thấy không? Tôi không cho phép!”
“Niệm Tư tiểu thư, cô đừng có mà quá đáng...”
Chú Hải đang muốn lý sự với Nhạc Niệm Tư, lại bị Tường Vi ngăn lại.
Tường Vi dùng sức hít sâu một cái, chậm rãi xoay người, quay đầu lại, khóe môi vẫn êm ái mỉm cười như cũ, như là Nhạc Niệm Tư nhục mạ không làm cho cô tức giận lên, đôi mắt như nước mùa thu của cô nhìn Nhạc Niệm Tư một cái, gằn từng chữ nói___
“Niệm Tư, luận bên trên, tôi là chị họ cô, tôi gả cho ai, cô không có quyền ngăn cản. Cũng vậy, Tước là chú cô, anh ấy cưới ai, cô càng không có tư cách hỏi tới. Trừ phi cô thừa nhận, hành động lúc này đây của cô chỉ là để che giấu ghen tỵ trong lòng cô, hành động việc làm của cô, chỉ là để bảo vệ một tình yêu lệch lạc... Cô yêu chú ruột mình!”