• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt Tường Vi lóe lên, so với chiếc nhẫn kim cương xa hoa này, cô thích chiếc nhẫn khéo léo cổ điển nhã nhặn kia hơn, có lẽ anh không hiểu rằng, cho tới bây giờ, điều cô muốn không phải là cẩm y ngọc thực, nhàn nhã hoa quý...



Cơ mà thôi. Cứ xem như là thành toàn giấc mơ mà mẹ cô đã không thể làm được.



“Không thích?”



Anh cau mày, nói khẽ, nhìn một cái là thấy được vẻ chần chờ của cô, mặc kệ cô lấy anh vì mục đích gì, tóm lại giờ phút này, tim anh đã rõ ràng rồi, hoàn toàn đã có được cô, khát khao này so với việc muốn có được cả thế giới còn rõ kiên định hơn.



“Em quên là vẫn còn vài nghi thức chưa làm sao?” Anh cong môi, bễ nghễ lấy tới một chiếc hộp nhẫn khác từ chỗ vị mục sư.



Tường Vi hồi thần lại, cẩn thận từng ly từng tý cầm một chiếc nhẫn khác lên, tay run run nhẹ nhàng đeo nhẫn vào cho anh, nhớ lại cuộc sống bi thương của mẹ mình khi còn sống, trong hốc mắt không khỏi ứa ra ánh lệ.



“Giờ đây, ta tuyên bố, hai người chính thức kết làm vợ chồng.” Mục sư dứt lời, trong hội trường đám cưới lập tức vang lên một chặp tiếng vỗ tay vang dội.



Nhạc Niệm Tư đứng trên phía đầu boong thuyền, bị hộ vệ ngăn trở, khiếp sợ, tức giận nhìn bọn họ cử hành xong nghi thức kết hôn, trong lòng tức tối bất bình, tại sao con nhóc Thẩm Tường Vi này luôn luôn có được hạnh phúc, còn cô ta không thể?!



“Các người không thể ở chung một chỗ, không thể ở chung một chỗ!” Nhạc Niệm Tư cuồng loạn gào thét, những giọt nước mắt to như hạt đậu ào ào chảy ra, sẽ không có ai hiểu được cảm giác vỡ mộng của cô ta, không có ai!



“Đưa Niệm Tư tiểu thư trở về bệnh viện!” Chú Hải nhanh chóng ra lệnh cho bọn hộ vệ đưa Nhạc Niệm Tư đi khỏi hiện trường, lúc này mới chấm dứt một trận sóng gió.



Hắc Diêm Tước chỉ khinh thường mà lườm Nhạc Niệm Tư một cái, trong đôi mắt đen như mực của anh chỉ chứa được người con gái mềm mại trước mắt đây, mặc dù hôn lễ hôm nay không được thuận lợi như mong đợi, nhưng cũng không trở ngại cảm giác vui sướng đang không ngừng khuyến trương trong lòng anh!



Tước êm ái nâng khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ của Tường Vi lên, hôn lên từng giọt nước mắt óng ánh trong suốt kia, dịu dàng dụ dỗ: “Em là người của anh, bắt đầu từ giây phút này trở đi, không có bất kỳ ai có thể đưa em đi khỏi anh!”



Gió nhẹ mơn man, rung động tầng tầng lá sen xanh biếc, mùi hoa sen thơm ngát quẩn quanh nơi sân cỏ ấm áp xanh mướt nối với bầu trời, giống như một bản vẽ mô tả hạnh phúc, Tường Vi ngẩng đầu, cứ như vậy sững sờ nhìn dung nhan tuấn mỹ này, chờ đợi đã quá nhiều năm rồi, mặc dù không được hoàn mỹ, nhưng vẫn rung động thật sâu sắc.



Hắc Diêm Tước dịu dàng ôm Tường Vi, coi những người khác như không có, thưởng thức cô dâu xinh đẹp của anh, mê say hít lấy mùi thơm nhẹ nhàng bao phủ người cô, nơi nào đó trong lòng mềm nhũn, lần nữa cúi đầu, nhẹ nhàng giữ chặt đôi môi đỏ thắm ___



Trong nháy mắt khi đầu lưỡi đụng chạm, cứ như là tiếp tục nụ hôn lúc trước còn dang dở, anh càng đòi hỏi cuồng dã hơn, nhiều ngày nhớ nhung bị anh khuấy động tới long trời lở đất, vừa chạm vào là không thể ngừng được, nhiệt liệt ôm lấy cô, quên rằng mình đang ở chỗ nào, luồng nhiệt trong cơ thể ào ào trào dâng cùng với dòng máu chạy rần rật, nếu không phải giờ phút này vẫn đang ở trong đám cưới, nếu không phải cô còn đang mang bầu, anh chắc chắn sẽ lập tức muốn cô, chắc chắn...



“Ôi trời! Người cha già tủ lạnh kia mà cũng tạo ra lửa nóng sao?”



Trong bữa tiệc đám cưới, Tưởng Diệp đứng bưng một chiếc đĩa ăn buffet, thịt bò bít tết và dao nĩa, vừa gặm vừa cà lơ phất phơ thưởng thức nụ hôn nóng bỏng của hai người giữa biển hoa sen, trong ánh mắt lóe lên tia ngưỡng mộ, sau đó là chân thành chúc phúc.



Tiểu Trạch đã sớm đứng sừng sững bên dãy bàn của Tưởng Diệp, tay cầm một que kem ăn tới mức miệng lem toàn bọt trắng, “Hừ, ông ta cho là con không biết, có lần ông ta nhìn lén mẹ con tắm, bị con tóm được, mặt đỏ lên y như mông khỉ vậy.”



“Ha ha ha! Không chảy máu mũi đã là công phu thâm hậu và giỏi kìm nén rồi!” Tưởng Diệp vui vẻ nhếch miệng.



“Tại sao ạ? Nam sinh nhìn lén nữ sinh tắm sẽ chảy máu mũi sao?” Tiểu Trạch khờ dại hỏi lại, thật là một cục cưng tò mò.



Tưởng Diệp cúi đầu xấu xa cười một cái, “Này phải đợi con trưởng thành rồi mới trải nghiệm được.”



“Nhưng mà con đã đồng ý với mẹ con là không nhìn nữ sinh cởi truồng rồi!” Cậu nhóc nhíu mày.



Lúc này, điện thoại của Tưởng Diệp vang lên chuông báo có tin nhắn, anh ta đưa mắt nhìn, sau đó buông cái đĩa xuống: “Chúng ta nên lên đường thôi!”



“Có thật không? Hoan hô, quá tuyệt!” Cậu nhóc gần như nhảy lên.



Tưởng Diệp ngước mắt nhìn hai người đang chàng chàng thiếp thiếp trong đám cưới làm ghen tỵ chết một đống người, nhất là tên Hắc Diêm Tước kia, anh ta dám cược là, tên kia chắc chắn là cố ý hôn cho những người đàn ông khác nhìn, chậc chậc, kẻ nhỏ mọn.



“Máy bay đang chờ chúng ta ở sau núi rồi, đến đây, nhóc con, thầy đưa con đi làm mấy vụ án, thuận tiện đi tán gái luôn!”



“Không cần nói với mẹ con một tiếng sao ạ?”



Tưởng Diệp một phát ôm lấy cả người cậu nhóc, tiêu sái xoay người, sảng lãng cười to: “Không cần, thầy nghĩ là mẹ con giờ cũng chẳng rảnh rỗi nhớ tới con đâu, ha ha ha!”



Đang lúc mọi người nhiệt liệt ủng hộ cho đôi vợ chồng mới cưới Hắc Diêm Tước, Tưởng Diệp mang theo Tiểu Trạch lặng lẽ lui ra khỏi hôn trường ngọt ngào ấm áp này.



Người phụ nữ đầu tiên khiến anh ta động tình đã gả cho người khác làm vợ, dù sao anh ta cũng thấy hơi tiếc nuối, nhưng anh ta vẫn vô cùng chúc phúc cho Tường Vi, mong là cô sẽ hạnh phúc!



Về phần Hắc Diêm Tước thì, e hèm, anh ta sẽ nhớ cày ngày anh ta phải chịu nỗi đau khổ da thịt đó, cho nên ôm con trai bảo bối của người kia đi cũng là một ai ủi cho nỗi khổ thất tình của anh ta, đưa cậu bé đi cho tên kia phát khùng đi, có gì trộm đấy, có gái tán gái, có tiền hay không có tiền thì cũng tiêu dao, ha ha ha...



“Ưhm...”



Tường Vi mấy lần suýt hít thở không thông, mặt đã sớm đỏ như trứng tôm chín. Cô không hề quên rằng có rất nhiều cặp mắt đang chăm chú nhìn bọn họ...



“Ừhm... Đủ... Rồi...”



Khó khăn đẩy gông cùm của Hắc Diêm Tước ra, Tường Vi nghiêng mặt nặng nề thở hổn hển, không dám nhìn mặt anh.



“Xấu hổ sao?” Hắc Diêm Tước nhướn mày, ngón tay thon dài lướt qua cái cằm tinh xảo của cô, không cho phép trốn tránh chút nào.



“Nhiều người nhìn chằm chằm như vậy!” Hai gò má Tường Vi hồng đào, dư quang nơi khóe mắt quét nhìn các tân khách trên boong thuyền vui vẻ nhìn chằm chằm bọn họ ôm hôn, khuôn mặt ngượng ngùng càng thêm không biết trốn vào đâu.



Anh cợt nhả cong môi, bá đạo tuyên cáo, “Vừa khéo, để cho mọi người đều biết, em là của anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK