Anh không thấy có chỗ nào không ổn, mặc dù trong nháy mắt cô đã lơ đãng lộ ra vẻ buồn bã, nhưng anh tin là, đây chỉ là tính tình ưa kiểu cách của phụ nữ bộc phát, không bao lâu cô sẽ để cho anh muốn gì được đó thôi, bởi vì anh sẽ làm cho cô hiểu ra, lời hứa hẹn trong hôn nhân chỉ là một hình thức, còn lời hứa hẹn anh cho cô sẽ là cả một đời một kiếp!
Tường Vi thở dài thật khẽ, ánh nắng rực rỡ, nghiệm tra đoạn tình cảm này của bọn họ, nếu đã đi tới bước này, cô không thể không suy nghĩ vì ngày mai. Chỉ cần người đàn ông trước mặt là Hắc Diêm Tước, cho dù không có tình yêu, cô cũng đã chẳng thể nào quay đầu lại, chỉ cần anh hoàn toàn nguyện ý chân thành chờ đợi cô, thì đã đủ rồi!
Đang khi Tường Vi chuẩn bị bước trở về phía trong sân khấu, Hắc Diêm Tước lần nữa kéo bờ vai cô qua, cúi đầu hôn rất sâu đôi môi đỏ thắm của cô, khóe mắt liếc nhìn về phía Tưởng Diệp đang đứng cách đó không xa, trong không trung ánh mắt hai người chạm nhau, Tưởng Diệp lưu manh nhướn cao lông mày, giơ giơ nắm đấm lên với anh, không tiếng động nói rằng, nếu mà anh dám bắt nạt Tường Vi, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!
Sau đó Tưởng Diệp khom người ôm lấy Tiểu Trạch, tự nhiên xoay người, nện những bước chân dài càng lúc càng đi xa...
Giờ phút này, anh hiểu rằng Tưởng Diệp thật sự buông tha Tường Vi rồi, dĩ nhiên, tốt nhất là anh ta nên làm như vậy! Nếu không, anh sẽ không để mặc anh ta đưa Tiểu Trạch đi mất... Ừhm, thằng nhóc thối kia đi xa một thời gian cũng tốt, tránh khỏi việc lúc nào cũng tranh giành phụ nữ với anh...
Tiếng nhạc hôn lễ vẫn cất vang trong ánh nắng chan hòa, trải qua biết bao đau khổ, giờ phút này, xin cho bọn họ được hạnh phúc...
Đám cưới này, kéo dài tới tận lúc trời tối mới xong.
Hắc Diêm Tước ôm Tường Vi thật chặt, ngồi trên xe một đường trở lại lâu đài nhà họ Hắc.
Thiết kế một con đường nhỏ giữa khu rừng cho cảm giác ấm áp, giống như một tòa lâu đài màu hồng trong truyện cổ tích, tòa lâu đài cũ hắc ám như nấm mồ nay được đám hoa tường vi làm cho biến hóa kỳ diệu, sắc hoa rung rinh dưới bầu trời đêm, đung đưa trong không trung, tựa như những đám mây, ánh đèn thấp thoáng, trong màn sương mù, giống như cảnh tiên chốn trần gian.
Tường Vi lẳng lặng ngồi trong xe, dường như đã bị đêm nay đầu độc rồi.
Đã từng đen tối tới mức hít thở không thông, giống như thời con gái đã qua, đã không còn nữa, có lẽ đũng như Dick đã nói, không nên quay đầu lại với con đường đang mở ra trước mắt, mặc dù che đầy những bụi gai màu máu, cũng đừng nên quay đầu, mỉm cười đi, chẳng cần biết kết quả, sau đó, cố gắng hạnh phúc, hạnh phúc!
“Mệt mỏi sao?”
Xe chậm rãi dừng trước tòa lâu đài màu hồng, Hắc Diêm Tước xuống xe trước tiên, sau dó khom lưng, bế cô từ trong xe ra ___
“Tự em đi được mà...” Tường Vi than nhẹ.
“E hèm, nghe nói cô dâu không được chạm chân xuống đất cho tới khi vào động phòng.” Anh cao ngạo nhướn mày, tối nay, giọng nói của anh cực kỳ quyến rũ.
Mặt Tường Vi đỏ lên, động phòng... Trong hôn lễ ban ngày anh đã hôn cô không dưới mười lần rồi, sợ là chuyện động phòng này anh sẽ làm cả ngày mất, có điều, “Có ai nói như vậy hay sao? Không được để chân chạm đất?”
“Bây giờ không phải đã có người nói rồi sao?”
Hiển nhiên là Hắc đại nhân vừa mới định ra quy tắc này!
Vừa mới bế Tường Vi ra khỏi chiếc xe hoa mỹ, đã có sẵn hai người giúp việc đứng sẵn ở trước cổng lâu đài nhà họ Hắc, mặc hỷ phục, ở giữa trải sẵn một tấm thảm đỏ, cùng nhau khom lưng: “Chúc mừng tiên sinh và phu nhân kết hỷ liền cành, trăm năm hảo hợp!”
Tường Vi vùi đầu vào trong bả vai khỏe khoắn của anh, sắc mặt hồng lên, tim nhảy lên thình thịch, trong lòng lẫn lộn cả năm vị, rõ ràng muốn cảm động, nhưng luôn nhớ lại vô số chuyện đã trải qua, nhớ lại hơn 10 năm trước, cô rụt rè sợ hãi ôm con búp bê vải đi vào tòa lâu đài nhà họ Hắc rộng lớn, chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày trở thành nữ chủ nhân nhà họ Hắc, càng không nghĩ tới đôi mắt luôn luôn đẫm lệ, vẫn còn sống một cách đáng ngạc nhiên, thậm chí là, yêu người đàn ông không nên yêu...
Thổn thức, xúc động, lòng chua xót, mỉm cười... Quá nhiều cảm xúc sôi trào trong ngực, cô thấy tắc nghẹn.
Dịu dàng bế Tường Vi trở lại phòng ngủ chính, Hắc Diêm Tước thận trọng đặt cô lên giường, bàn tay ấm áp phất qua gương mặt cô, “Anh đi chuẩn bị nước tắm, lát nữa tắm một cái.”
“Được.”
Đợi anh vào phòng tắm rồi, lúc này Tường Vi mới thở phào một hơi, ngước mắt lên thấy dung nhan trang điểm của mình, dẫu đã trang điểm kỹ lưỡng cũng không che được gương mặt hồng hào, váy cưới đã bị thay ra từ sớm, lúc này cô đang mặc trên người là một bộ đường trang được may một cách tinh xảo, bộ đồ mang phong cách cô dâu Trung Quốc.
Cô cứ như vậy lấy chồng mất rồi.
Đây là lần thứ hai cô cảm thán trong ngày.
Sáng sớm, không nói hai lời đã lôi cô đi lấy giấy đăng ký, không tới 10 phút đồng hồ, anh đường đường chính chính ký tên mình, ngược lại cô đã trù trừ một lúc lâu. Sau đó là trang điểm tạo hình cho đám cưới, tiếp theo là cử hành nghi thức, rồi chạm cốc với tân khách, tiếp nhận chúc phúc của mọi người...
Cô đã lấy chồng như vậy!
Cho tới giờ khắc này, cô vẫn có chút mơ hồ, tất cả thoáng qua như một giấc mơ, gả cho người đàn ông cô yêu, nhưng không có sự ngọt ngào thẹn thùng của một cô dâu mới cưới, ngược lại là nỗi ưu sầu nhẹ nhàng. Cô nhìn gương, một giây trước mắt như sáng lên. Thẩm Tường Vi ơi là Thẩm Tường Vi, mày lấy chồng, đã chân chân thật thật gả cho người đàn ông thề hứa cho mày hôn nhân nhưng không cho mày tình yêu!
“Nghĩ cái gì mà mất hồn rồi?”
Đưa mắt nhìn, mắt phát hiện ra anh đang tựa vào cửa nhà tắm, lễ phục trên người đã thay ra từ lâu, nửa thân trên lõa thể, đường cong cơ ngực cơ bụng lộ rõ, làn da màu đồng phủ một màu sáng bóng quyến rũ, giống như khi cô 13 tuổi xưa kia, cô gặp gỡ tình huống ấy ___
Aizz, thật là một tên yêu nghiệt!
Khó trách đám cưới hôm nay ở chỗ đăng ký mọi người nói hai bọn họ chỉ chênh lệch 5 tuổi.
Khóe môi anh khẽ cười, từng bước từng bước tiến tới chỗ cô, con mắt hàm chứa ý cười giống năm đó như đúc, chỉ là trong mắt nhiều hơn một phần ánh sáng dịu dàng, nhìn chăm chú vào ánh mắt cô thương tiếc nhu đang nhìn một thứ trân bảo.
“Ái phi, nàng nên đi tắm rửa đi cho trẫm!”
Anh như một vị vua, trên cao nhìn xuống Tường Vi.
Bật cười một tiếng, Tường Vi không nhịn được mà cười lên, không thể tin nổi anh lại có thể nói ra những lời đùa vui như vậy.
“Anh tưởng mình là hoàng đế thật à?”
Dứt lời, cô bởi vì một tiếng ‘ái phi’ của anh mà chấn động trong lòng, cô chỉ là ‘ái phi’ thôi hay sao?
“E hèm, nể tình nàng đang có bầu, trẫm sẽ cố gắng không so đo với nàng, tới đây hỡi mỹ nhân của ta, một hồ nước tắm tràn đầy đã đợi nàng lâu rồi!” Anh hai ba cái đã cởi được quần cô, không để ý tới Tường Vi đang cười và thở gấp, ngay cả áo lót cũng đã lột ra.
Khi một bộ ngực trắng như tuyết không gặp chướng ngại gì phơi bày trước mặt anh, ánh mắt anh lập tức trở nên vô cùng thâm thúy, tầm mắt quét qua bầu ngực của cô vì mang thai mà không khỏi đầy đặn hơn, rồi ánh mắt dừng lại trên cái bụng hơi nhô lên của cô, nhất thời dịu bớt đi, ngay sau đó lại lướt tới dải đất tam giác màu đen... Cười tà bế ngang thân thể trần truồng của cô lên, nhanh chóng tiến vào trong hồ tắm.
Từ trước tới nay chưa bao giờ cảm thấy phòng tắm của anh chật hẹp, nhưng đêm nay, Tường Vi cảm thấy nó cực kỳ chật chội, tràn ngập hơi thở nóng bỏng, người đàn ông này nhìn ngắm không chút kiêng dè làm cô thấy có chút hít thở không thông...
“À... Anh cứ thế yên tâm cho Tiểu Trạch đi Ý với Tưởng Diệp sao?” Tường Vi thuận miệng hỏi, nước nóng lướt qua cơ thể, cảm giác thoải mái quét qua từng chút da thịt.
“So với việc cho nó đi lêu lổng cùng tên Tưởng Diệp kia, anh thà bắt nó sang Mỹ đi học còn hơn! Có điều, thằng nhóc cũng nên được hưởng thụ tuổi thơ!”
Anh đã tính đâu vào đấy, người trăm phương ngàn kế muốn đẩy anh vào chỗ chết, còn chưa bị lôi ra ánh sáng, có lẽ Tiểu Trạch rời đi một thời gian, đối với anh mà nói sẽ làm giảm bớt lo lắng. Với sự chăm sóc mà Tưởng Diệp dành cho hai mẹ con cô những năm gần đây, anh tin là anh ta sẽ bảo vệ Tiểu Trạch thật tốt.
“... Đúng vậy, tuổi thơ... Phải nên vui vẻ không sầu lo.”
Những lời này nói ra thế nào cũng có chút cảm giác thương cảm, cô không biết tuổi thơ của Tước thế nào nhưng tuổi thơ của cô thì không được hạnh phúc. Cả ngày nước mắt, đánh đập, vượt qua trong nỗi khiếp đảm, cho tới hôm nay, vẫn không hết ám ảnh.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, từ nay về sau, anh muốn được nhìn thấy nụ cười của em, hiểu không?”
Anh luôn luôn hiểu được ý nghĩ của cô một cách vô cùng dễ dàng, tuy là một chữ yêu mãi vẫn chưa hiểu được, nhưng anh là người rõ ràng cô đã lớn lên như thế nào nhất, trong lòng trào dâng cảm giác thương hại sâu sắc, nhẹ nhàng khoác lên bờ vai cô, tay vòng ra sau lưng cô, làm lay động làn nước, bờ môi mơn trớn dịu dàng trên làn da cô, ngọn lửa theo đó được đốt lên.
Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua cổ cô, dịu dàng vuốt ve, theo đường cong nơi sống lưng chậm rãi lặn xuống dưới nước...
Tường Vi hơi bị tan chảy một chút.
Cảm thấy thân thể đang ẩn chứa dưới mặt nước của anh có phản ứng tự nhiên, đã lâu rồi chưa làm chuyện yêu. Theo bản năng cô có một chút run rẩy.
“Đừng...”
Môi anh dính vào sau tai cô, hơi ngừng, rồi tùy ý ma sát: “... Đừng quên, đêm nay em phải chu toàn nghĩa vụ của người vợ nhé!”
Nhất thời, anh thấy rằng hôn nhân cũng có chỗ tốt, chụp cái mũ hợp pháp lên, đã muốn cô nay càng muốn hơn. Đòi hỏi, khóe môi cong lên một nụ cười giảo hoạt, nhắc nhở cô, sáng nay anh đã nói qua điều này ở nơi đăng ký.
Tường Vi khẽ nhăn mày, đây là lần đầu tiên anh giở trò lưu manh một cách hợp lý!
Cô bắt đầu cảm thấy, anh cưới cô là một cái bẫy rập, cái bẫy để anh dễ dàng đòi hỏi cô!
Thầm thở dài.
Anh khẽ cười một tiếng, phất qua vành tai cô, “Anh đã hỏi bác sĩ Mạch rồi, giai đoạn nguy hiểm ba tháng đã qua, chỉ cần anh nhẹ nhàng, sẽ không có chuyện...”
Giọng nói từ tính trầm thấp, tràn đầy sự dụ dỗ ngọt ngào, dường như muốn thôi miên cô.
“Nhưng...” Cô vẫn có điều lăn tăn.
Một giây tiếp theo, không biết anh nhấn nút gì trên bồn tắm, Tường Vi chợt cảm thấy thân mình rung lên, dần dần nổi lên mặt nước, thân thể trắng như tuyết lộ ra, bắp đùi đang hơi mở rộng!
“Anh...” Tường Vi kêu lên một tiếng!
Cũng may cánh tay mạnh mẽ của anh đã vững vàng bảo vệ cô, nếu không cô e là bản thân sẽ ngã một phát.
“Ha ha ha...” Anh cất tiếng cười vang, “Thân yêu, thử thiết kế mới này xem sao?”
Cô không nhịn được mà coi thường, lại một lần nữa được lĩnh ngộ ham mê biến thái của anh.
Phía dưới thân thể cô an vị trên ghế lộ ra sự mềm mại, cơ thể trồi lên trên, vừa khéo làm cho tam giác bí ẩn trồi lên trên mặt nước, vừa vặn chống lại con ngươi sâu xa của anh___
“Anh, anh...”
Cô tỏ vẻ ngượng ngùng, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, đàn ông đúng là loại động vật sống bằng nửa người dưới.
Anh không cho cô lùi bước, một lần nước cảm nhận chỗ tốt của hôn nhân, rốt cuộc cũng có thể giải khát, nếu không anh thật sự e rằng bản thân sẽ bị lửa dục tích tụ quá nhiều mà chết!
“... Anh đã nói chưa nhỉ, em rất đẹp...”
Đôi mắt đen của anh nhấp nháy, chói mắt dưới ánh sáng, một tay đỡ thân thể cô, một tay vạch ra hai chân đang thẹn thùng của cô, lấy cùi trỏ xoa xoa một cái chân cô, như gần như xa vuốt ve và hôn nhẹ.
Đôi chân mảnh khảnh trắng như tuyến này, nhiều năm trước, từng bị chính tay anh bẻ gãy đầu gối, khi đó, anh đã sớm thấy được vẻ kiều diễm của cô, thù hận đã che kín mắt anh, nhưng vẫn không nhịn được vì thân thể cô, vì những ánh mắt lơ đãng của cô mà bị mê hoặc...
Đúng là cô đã hạ cổ độc trên người anh thật rồi, anh làm cô bị thương càng sâu, thì bóng dáng cô cũng càng khắc sâu vào lòng anh!
Tường Vi khẽ run thân thể, hơi ngẩng đầu lên, cánh tay tự động chống đỡ vào thành bồn tắm phía sau, đôi chân mảnh khảnh bị giữ trong bàn tay dày rộng của anh, mỗi lần anh hôn nhẹ đều như có dòng điện chạm tới từng đầu dây thần kinh của cô, truyền thẳng vào sâu trong lòng.
Ngày đó, bên ngoài cửa sổ, một ô vuông bầu trời thật đẹp!
Cô nhìn thấy một ánh sao, lấp lánh, bồng bềnh trôi nổi...
Nhưng... Tại sao màn đêm đen nhánh trong mắt cô lại có màu xanh đậm nhỉ? Lại còn sáng ngời như vậy.
Hoa tường vi tung bay trong không trung, nở rộ...