Tòa lâu đài màu đen ngày xưa, từ lúc nào đã trở thành màu hồng mộng ảo, ngoài cửa sổ hoa tường vi trắng leo kín ngọn cây, leo tới những nhánh cây bên cạnh, dây dưa quấn vòng quanh, tạo ra một khunh cảnh đặc biệt.
Cô nhớ anh từng nói rằng tường vi thân leo... Là biết vươn qua ngọn cây bò tới nơi không thuộc về nó, chỉ vì càng muốn khi nở rộ xinh đẹp hơn, cho dù xét theo một nghĩa nào đó có nghĩa là sự phản bội.
Cô nhớ khi còn nhỏ đã từng hỏi mẹ cô, tại sao lại đặt tên cô là tường vi?
Mẹ cô nói đó là một cái tên xinh đẹp, bởi vì Tường Vi, bất kể là khi trời nắng chang chanh hay ngày hè oi bức, vẫn nẩy nở xinh đẹp, là loài hoa không bao giờ lụi tàn. Sức sống của nó kiên cường hơn bất kỳ thứ gì.
Kiên cường...
Tường Vi lẳng lặng nghe tiếng hít thở đều đều trầm thấp của Hắc Diêm Tước bên cạnh, hoàn toàn chán nản, giữa hai hàng lông mày có nỗi u buồn nhàn nhạt.
Cánh tay xanh xao không khỏi ôm sát vòng hông hữu lực của anh, anh nguyện ý vì cô thay màu tòa lâu đài hắc ám, nguyện ý vì cô trồng đủ loại tường vi dây leo, thậm chí nguyện ý cho cô và bọn nhỏ một danh phận, như vậy cũng xem là anh đã nhượng bộ hết mức rồi, không phải sao?
Người muốn sinh con dưỡng cái cho anh không thiếu, cô cũng coi như là may mắn trong vạn người rồi, vậy thì còn khắt khe quá làm gì nữa?
Cô tự thôi miên chính mình, cố gắng phát tán sự vui mừng... Nhưng mà... Từ đáy lòng vẫn có một giọng nói nho nhỏ không ngừng vang lên, đây không phải là cuộc hôn nhân mà cô muốn, anh không yêu cô... Này đã mạt sát mọi chờ đợi với cuộc hôn nhân này của cô.
Mặc dù hiện tại anh luôn che chở cô, hoàn toàn không thua kém một người yêu hoàn mỹ, nhưng cô luôn không cảm thấy sự chân thành từ anh. Anh không hề đề cập tới yêu, chỉ cho cô lời hứa hẹn, chỉ cho cô sự bù đắp, vốn tưởng rằng những điều này đã đủ rồi, nhưng thật sự muốn cùng anh đi vào lễ đường hôn nhân___
Cuộc hôn nhân không mong đợi, cô chịu đựng được sao?
Trong đầu lặp lại những lời nói nguội lạnh của anh, hôn nhân vốn dĩ chẳng hề thần thánh, không cần phải quan trọng quá lên như vậy!
Mẹ anh, và mẹ cô đều là những kẻ đã phản bội hôn nhân, dưới sự ám ảnh như vậy, hôn nhân của anh và cô, sẽ có hạnh phúc sao?
Giây phút này cô nghi ngờ kinh khủng, lo lắng, thấp thỏm và vô cùng tận nản chí...
Sáng sớm một chùm ánh sáng mặt trời dọi thẳng qua song cửa sổ, ánh sáng chói lọi rơi rải trên người đàn ông đang ngủ say trong đám chăn nệm, gương mặt góc cạnh rõ ràng, thâm thúy như đẽo gọt, lông mi xinh đẹp dưới ánh sáng chói lọi, khẽ động động, chốc lát, anh giật mình tỉnh lại từ trong giấc ngủ!
Cánh tay dài theo bàn năng muốn chạm vào người bên cạnh, một mảnh lạnh lẽo, Tước chợt ngồi dậy từ trên giường, nhìn chung quanh phòng ngủ một vòng, cô đơn không thấy bóng dáng người kia đâu!
Anh giũ bỏ cơn mê man, tầm mắt dừng lại trên ly sữa bò đã được uống hết từ tối qua đang đặt trên tủ đầu giường, Tường Vi nói là không sao uống hết được, không thể làm gì khác là để cho anh uống hết, không ngờ uống xong, anh chưa từng ngủ sâu như vậy, cả đêm chẳng biết gì.
“Tiên sinh, tiên sinh! Xin hỏi ngài đã tỉnh chưa ạ?”
Giọng nói người làm vừa khéo vọng vào từ bên ngoài.
“Chuyện gì vậy?” Đầu óc anh vẫn có chút mê man, nhớ tới chuyện hôm nay là hôn lễ của mình và Tường Vi, liền lập tức xuống giường mặc quần áo, “Đi vào đi.”
Người giúp việc cung kính đẩy cửa đi vào, giọng nói có chút khiếp đảm, thưa dạ nói với Hắc Diêm Tước, “Tiên, tiên sinh... Phu nhân nói sáng nay cô vội đi thăm một người bạn... Nói, nói nếu như tới giờ cử hành hôn lễ, sẽ cố gắng về kịp.”
Bỗng chốc căn phòng đột nhiên yên lặng một cách quỷ dị, động tác thay áo của Hắc Diêm Tước dừng giữa không trung mấy giây, giữa hai hàng lông mày lập tức tụ tập một đám mây đen kỳ lạ, người giúp việc như nghe được âm thanh hai hàm răng nghiến ken két vào nhau, “Khốn kiếp! Nhiều người như vậy mà không ngăn được một người phụ nữ bụng lớn sao? Sao lại để cho cô ấy tùy tiện? Các người không biết hôm nay là ngày gì sao?”
“Dạ biết, biết ạ! Thật xin lỗi tiên sinh, là ý của phu nhân, chúng tôi... Cũng không dám không nghe lời.” Người giúp việc gần như bật khóc.
Mặt mũi Hắc Diêm Tước sa sầm, thuận tay vơ chiếc di động bị quăng trên sô pha, tìm dãy số của Tường Vi... Bên kia một chặp tiếng tút tút... Mẹ kiếp, cô dám không mở điện thoại di động!
Đôi mắt đen tối của anh dần bắn ra lửa giận, tối qua anh nghĩ là mình đã nói rõ với cô rồi mà, lần này, tới lượt cô biến thành kẻ đào hôn sao?
Shit!
Anh nhanh chóng bấm số điện thoại của chú Hải___
“Này, lão Hải, chuyện này rốt cuộc là như nào vậy? Cô ấy đâu? Gặp bạn bè cứt chó gì chứ?”
Điện thoại vừa thông, giọng nói tối tăm tàn bạo khó chịu đầy trách cứ của anh đã cất lên! Hôm nay đã mời biết bao nhiêu quan khách có mặt mũi tới dự, cô cố ý để anh mất thể diện sao?
“... Tiên, tiên sinh, ngài đã biết rồi? Thật xin lỗi, phu nhân nói muốn tới gặp Tả Đằng tiên sinh, cô ấy nói không muốn lừa gạt ngài, nhưng mà sợ là ngài không cho cô ấy đi gặp Tả Đằng tiên sinh, mới tiền trảm hậu tấu... Có điều, ngài hãy yên tâm đi, phu nhân có hộ vệ theo sau, hẳn là sẽ không có chuyện gì, tôi sẽ thúc giục phu nhân trở về cử hành hôn lễ đúng giờ!”
Lão Hải nhỏ giọng bẩm báo, tuy rằng ông vẫn luôn một lòng trung thành với tiên sinh, nhưng tác phong đối đãi cường thế tiên sinh dành cho phu nhân, ông thật sự không dám gật bừa. Ông biết rằng thật ra tiên sinh đã có không ít nhượng bộ và thay đổi, nhưng có vài chuyện, phải vừa nói vừa làm, thì đối phương mới hiểu được tâm tư của ngài chứ!
Chẳng trách nào, bọn họ trải qua bao nhiêu năm đau khổ, giữa hai người vẫn có khoảng cách, hiện tại ông chỉ mong sao tiên sinh và phu nhân có thể thuận lợi cử hành đám cưới, dần dần đẩy lùi những ám ảnh và trở ngại kia.
“Hẳn là?! Lúc nào mà chú cũng điên theo cô ấy rồi? Tình trạng cơ thể bây giờ của cô ấy lúc nào cũng có thể có chuyện. Chú thật sự làm tôi quá thất vọng. Tôi lệnh cho chú, lập tức đưa cô ấy về ngay, nếu không tôi sẽ cắt bỏ mọi chức vụ của chú!”
“Tiên sinh...”
Lão Hải còn chưa nói xong, Hắc Diêm Tước đã ‘cạch’ một tiếng ngắt điện thoại.
Người giúp việc đứng một bên nhìn mà run sợ trong lòng. Ngay trước hôn lễ phu nhân lại dám tự mình trốn đi, mặc dù không tính là đào hôn, nhưng chắc chắn đã chọc giận tiên sinh, chưa từng gặp qua người phụ nữ nào như vậy, làm cô dâu của Hắc Diêm Tước mà còn do dự sao?