"Tiểu trò chơi này cũng có quy tắc sao? Vậy ngươi nói thử xem?" Tây Hạo Nhiên thật giống như thích trò chơi này, không muốn đợi nữa.
"Thật ra trò chơi này chỉ dành cho bằng hữu muốn tìm hiểu một chút chuyện riêng tư nho nhỏ, hiển nhiên ở đây cũng không phải là bằng hữu, trên người các quốc chúa còn có lợi ích cùng cơ mật của mình khá lớn, quy tắc trò chơi này chính là không được hỏi đến những chuyện cơ mật có liên quan đến lợi ích của các quốc gia khác, yêu cầu việc làm cũng không được vượt qua lẽ thường, ví dụ như giết người phóng hỏa gì đó... ta hi vọng mọi người ở đây có thêm một niềm vui nhỏ, nếu như phải làm một ít chuyện tình không hợp với lẽ thường sẽ đánh mất đi niềm vui đó, cũng chỉ giới hạn trong trò chơi nhỏ này mà thôi, không được ghi hận một ai, mọi người nên suy nghĩ kỹ, yêu cầu đã hỏi không được lặp lại. Thế nào?"
"Vũ nhi thật là một người cẩn thận, nếu quy tắc định ra sẽ tuân thủ, ý của vài vị như thế nào?"
"Được" Tây Hạo Nhiên đáp ứng sảng khoái.
"Không thành vấn đề" Bắc Trấn Thiên bắt đầu hoài nghi Hàn Vũ có phải có thuật đọc tâm hay không, nhưng cũng không có biện pháp, tất cả mọi người đều đồng ý nếu chính hắn không đáp ứng sẽ bị đá ra ngoài.
Tiểu chính thái cùng Thúy Trúc càng không có ý kiến gì.
"Nếu tất cả mọi người đều đã đồng ý, vậy thì chúng ta bắt đầu, chuẩn bị....Bắt đầu. Tảng đá kéo bố...Hả? Nam quốc chúa, ngươi thật lợi hại, lần đầu tiên đã thắng, vận khí xũng quá tốt đi, ngươi có thể ra ngoài, chúng ta tiếp tục, người thua cuối cùng sẽ trả lời vấn đề của Nam quốc chúa! Đến đến chuẩn bị bắt đầu" Hàn Vũ quẹt miệng oán giận vận khí của Nam Dương Huyễn, nhiều người như vậy lại có thể lần đầu tiên liền thắng, vận khí thật quá tốt.
"Tảng đá kéo bố" Không khí được Hàn Vũ nâng lên, mấy người cùng hô to. ( Cái này Ly nghĩ chắc giống trò kéo búa bao ở chúng ta đấy ^ _^ )
"Ha ha, ta thắng, các ngươi tiếp tục" Hàn Vũ cao hứng tuyên bố, bởi vì nhiều người cùng chơi, cho nên phải ra rất nhiều lần mới có thể thắng, hãn, nhiều người chơi thật sự không dễ dàng.
Cuối cùng chỉ còn lại Bắc Trấn Thiên và Tây Hạo Nhiên cùng tranh mặt đỏ tai hồng, ai cũng không nhường ai, ai cũng không muốn trả lời câu hỏi của Nam Dương Huyễn.
Cuối cùng Bắc Trấn Thiên cái kéo, Tây Hạo Nhiên cái bố, ván đầu tiên Nam Dương Huyễn thắng, Tây Hạo Nhiên thua.
"Ha ha, Tây quốc chúa thua, Nam quốc chúa muốn hỏi cái gì?" Hàn Vũ nhìn Tây Hạo Nhiên kinh ngạc, trong lòng rất thoải mái.
"Ừ, ta muốn suy nghĩ thật kỹ, không biết Vũ nhi muốn hỏi cái gì?" Nam Dương Huyễn cũng không biết hỏi cái gì, ngoài lợi ích của quốc gia ra thật sự hắn cũng không biết hỏi vấn đề gì.
Hàn Vũ nhìn nhìn Tây Hạo Nhiên, ghé sát vào tai của Nam Dương Huyễn không biết nói gì.
"Ừ, xin hỏi Tây quốc chúa, ngươi một đêm thị tẩm bao nhiêu người?" Nam Dương Huyễn nói xong cũng không tự giác cười ra tiếng, ha ha ha, không nghĩ tới Hàn Vũ có thể đem vấn đề này ra hỏi, thật sự rất.... Mấy người nghe xong cũng nghẹn cười, Thúy Trúc thì đỏ bừng mặt, tiểu thư cũng thật là, sao lại hỏi vấn đề này chứ.
"Hả...Cái này ta cự tuyệt trả lời" Tuy rằng Tây Hạo Nhiên đứng đầu một quốc gia, nhưng hắn vẫn muốn để đêm đầu tiên cho người hắn yêu, chuyện này không thể nói ra, nếu biết hắn vẫn còn một thân xử nam, còn không biết giấu mặt đi đâu. ( Woa, thật hâm mộ quá..)
"Vậy ngươi phải đi ôm cái cây kia, chờ ta đếm đến mười mới có thể buông" Nam Dương Huyễn chỉ vào cái cây đằng xa xa, cái này cũng không phải do Hàn Vũ chỉ điểm, không nghĩ đến Nam Dương Huyễn cũng có khả năng chỉnh người tốt. Không có biện pháp, Tây Hạo Nhiên đành phải tuân thủ, biểu tình không tình nguyện lại không thể tránh được, đợi Nam Dương Huyễn đếm đến mười vội vàng buông, dẫn đến một trận cười to, nhìn một quốc chúa lại có biểu tình như thế ai có thể nín cười? Đây chính là trăm năm khó gặp a.
Lại tiếp tục một vòng, lần này Hàn Vũ lại là người chiến thắng, bất hạnh người thua lại là tiểu chính thái.
Tiểu chính thái nhìn Hàn Vũ, trong tâm từng trận sợ hãi, hắn rất rõ thủ đoạn của tỷ tỷ mình, thật sự không biết nàng sẽ hỏi hắn cái gì, tiểu chính thái bắt đầu khẩn trương a.
"Đệ đệ, ngươi có người trong lòng chưa?" Nàng muốn biết tâm tư của tiểu chính thái, như vậy mới có thể an bài tốt, không thể để cho một ai đau khổ, nếu bỏ lỡ chính là chuyện cả đời.
"Tỷ tỷ, ta...ta đã có" tiểu chính thái thả lỏng tâm thần, hắn còn nghĩ tỷ tỷ sẽ hỏi cái gì mà hắn không thể trả lời được, tuy rằng cái này vẫn có thể trả lời, nhưng thanh âm lại cự kỳ nhỏ, tuy nhiên tất cả mọi người đều có thể nghe rõ, tiểu chính thái vừa trả lời vừa liếc về người bên cạnh Hàn Vũ, Thúy Trúc được chú ý mặt càng thêm đỏ, mọi người thấy trong lòng liền rõ ràng.
"Chúng ta lại tiếp tục" Tất cả mọi người buông xuống phòng bị, vui vẻ chơi.
Thời gian trôi đi rất nhanh, nhìn sắc trời càng ngày càng tối, mấy người đều không muốn, hôn nay là ngày chơi đùa vui nhất của tam quốc chúa, thân là người đứng đầu một quốc gia trên lưng bọn họ có rất nhiều trách nhiệm cùng gánh nặng, lúc nào cũng chú trọng đến lợi ích của nước mình, quan hệ trong các quốc gia chỉ có lợi ích, không có tình bạn hữu, nhưng hôm nay bọn họ có thể buông xuống tất cả, không có lợi ích, không có tính kế, đơn giản cùng đùa vui. Ngày sau có gặp lại chỉ sợ không thể đơn thuần như vậy, một ngày như hôm nay liệu có còn gặp trong tương lai? Không người nào biết, lần nữa gặp lại, đợi chờ bọn họ chính là cục diện sinh tử.
Bởi vì ba quốc chúa đều ở trong cung, nhất định phải về đúng thời gian, bằng không cửa cung đóng lại chỉ có thể trèo tường, nhưng sẽ rất nguy hiểm, có thể bị xem là thích khách.
Hiện tại càng gần đến hội nghị tứ quốc, kinh thành Đông Lâm quốc thu hút rất nhiều võ lâm cao thủ, mọi người tới giúp vui, gần đây kinh thành đã gia tăng trị an.
Hàn Vũ nằm trên giường bắt đầu tu luyện, bất tri bất giác lại nhớ đến Tà Diễm, không biết hắn đang ở đâu? Chuyện tình của hắn đã giải quyết xong chưa? Nàng cũng thật ngốc, nhớ hắn tại sao không đi tìm hắn đây? Hàn Vũ quyết định ngày mai đi Tà cung, không biết hắn có ở đó hay không?
Hàn Vũ tĩnh tâm tu luyện, nàng cảm giác được hội nghị tứ quốc lần này sẽ phát sinh chuyện, vì vậy chuyện quan trọng bây giờ chính là gia tăng công lực.
Không nghĩ đến lần này đi tìm Quân Tà Diễm, lại trở thành ký ức mãi mãi không bao giờ quên được, nỗi thống khổ của Quân Tà Diễm, sự bất lực của hắn, là thị huyết cùng điên cuồng giống như một ác ma. Cũng chính lần đó, tâm của hai người đã hoàn toàn thuộc về nhau.