"Diễm nương, ma ma gọi ngươi ra là muốn ngươi cùng Lạc cô nương so tài, mỗi ngày ngươi ở trong phòng cũng không cảm thấy vui, không bằng đồng ý với ma ma đi? Vị cô nương này nói Vô Tình các của chúng ta bất quá cũng chỉ có thế, ngươi cũng biết các chủ rất để ý đến Vô Tình các mà" . Diễm nương này không có nghe theo lời nàng, nàng ấy vì chủ tử mới ở trong này, nếu như bị Diễm nương này cự tuyệt sẽ không còn mặt mũi đành phải lôi chủ tử ra.
"Tốt, ta đồng ý" Thanh âm này thật dễ nghe, thật nhẹ nhàng! Nàng ấy làm sao lại ở trong này đây? Mặc dù thân ở trong kỹ viện, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy nàng ấy không nhiễm mùi bùn, khí chất thoát tục, một thân không có quá nhiều trang sức cùng quần áo rườm rà, nhìn tựa hồ nhu nhược làm người khác không tiếc thân mà bảo vệ! Aizzz, nữ tử như vậy sẽ làm tất cả nam nhân đều muốn giữ không chịu bỏ đi. Hàn Vũ im lặng đánh giá Diễm nương, vừa vẹn nàng ấy cũng đang đánh giá nàng.
"Đầu tiên, so tài cầm kỹ"
"Hoa khôi, mời" Hàn Vũ làm một tư thế mời ưu nhã.
Gã sai vặt đem đàn đến, Diễm nương ngồi xuống, bắt đầu đàn, tư thế tuyệt đẹp làm cho người ta tưởng không phải là một nữ nhân đang đánh đàn mà là một bức họa không sao tả xiết, đẹp không gì sánh nổi.
Tiếng đàn vang lên, giống như con người của nàng ấy vậy, dịu dàng yếu ớt, tiếng đàn nghe vô cùng dịu dàng, cuồn cuộn uyển chuyển kéo dài, giống như đang nhớ đến ai, đối với ai kể ra tình cảm của nàng. Hàn Vũ nghĩ Diễm nương thật ra đang bày tỏ tấm lòng của mình với một ai đó ở nơi đây. Một nam nhân như thế nào mà nữ tử như thế cũng không cần?
Thật là dễ nghe, nhưng tuyệt đối không rung động, đây là trận thi đấu, không phải là thời điểm bày tỏ tình yêu.
Lúc này Hàn Vũ tràn đầy tự tin cùng chờ đợi chính mình biểu diễn.
Một khúc "Tư Tuyết" ở một cảnh ngộ bi thương mà chấm dứt, làm người ta thương cảm cùng tiếc hận, hoàn loạt tiếng vỗ tay cùng thanh âm khen ngợi truyền đến không ngớt, nhưng thật sự không biết có bao nhiêu người hiểu được tiếng đàn u buồn của nàng ta đây.
Diễm nương đứng dậy nhường vị trí lại cho Hàn Vũ, Hàn Vũ đi tới, nàng đã nghĩ ra nên đàn cái gì rồi! Vốn là nơi phong hoa tuyết nguyệt, chuyện tình yêu ở đây đã không còn phổ biến, Tình tỷ nói qua ở trong này đều có quyền có thế, những người như vậy nghe thủ khúc này hẳn là sẽ thích.
Tiếng đàn của Hàn Vũ gây cảm xúc mạnh mẽ cho mọi người ở đây.
Lúc này mọi người đang chìm đắm trong tiếng đàn phập phồng lên xuống không ngừng, Hàn Vũ hết sức hài lòng nhìn biểu tình của họ, không sai, nàng muốn chính là điều này.
Tiếng đàn chấm dứt nhưng không có một ai vỗ tay, dường như mọi ngừơi vẫn còn trầm luân trong hơi thở nguy hiểm đó mà không phục hồi lại thần trí. Không lâu, tiếng vỗ tay liền vang lên, âm thanh rất lớn, Hàn Vũ hoài nghi không biết bọn họ có bị đau tay hay không?
"Không biết thủ khúc này của Lạc cô nương tên là gì? Ai sáng tác?" Một người ngồi ghế lô trên lầu hai đi ra hỏi, đó chính là thủ hạ của Tà Yêu, vâng mệnh Tà Yêu đi ra.
"Khúc danh này gọi "Thập diện mai phục", do chính ta sáng tác, ha ha, tiểu nữ bất tài, chỉ sáng tác một khúc nhỏ, mọi người đừng nên chê cười" hắc, hắc, không có xâm quyền, tuyệt đối không có xâm quyền! Trăm ngàn lần đừng đến tìm nàng, trong lòng Hàn Vũ âm thầm cầu nguyện.
"Tốt, tốt, quả nhiên tài nghệ của cô nương bất phàm, "Thập diện mai phục" thật có thể cảm nhận được nguy cơ nổi lên bốn phía, thấm vào lòng người, không sai, khó trách lại dám đến Vô Tình các khiêu chiến như vậy, trận này Lạc cô nương thắng" Người kia lên tiếng tuyên bố.
Hàn Vũ tò mò đánh giá hắn, hắn nói nàng thắng thì nàng sẽ thắng sao?
"Không biết có người nào còn ý kiến không?" Dường như cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của Hàn Vũ, hắn lại lên tiếng hỏi mọi người xung quanh.
"Không có ý kiến"
"Không có"...
Ha ha , nàng thắng.
"Tốt, đề mục này Lạc cô nương thắng" Tình tỷ chính thức tuyên bố.
Diễm nương liếc mắt nhìn Hàn Vũ một cái, giống như thắng thua đối với nàng không có gì quan trọng, điều này làm cho tâm lý Hàn Vũ rất là khó chịu.
Ngươi đã không cần thắng thua như vậy, ta liền cùng ngươi đùa lớn một chút, trong lòng Hàn Vũ quyết định.
"Tình tỷ, ta cảm thấy so tài này không có bao nhiêu hứng thú, thắng thua không quan trong gì cả, không có tiền đặt cược, so tài như vậy chẳng có động lực"
"Hả? Ngươi muốn thế nào?" Tình tỷ không biết Hàn Vũ định làm cái gì, bất quá nàng cũng rất chờ mong.
"Không bằng chúng ta thêm tiền cược đi, nếu ta thắng Vô Tình các sẽ là của ta"
Sau khi Hàn Vũ nói xong, nghe được thanh âm hút không khí đứt quãng, ha ha, xác thực tiền đặt cược này có lớn một chút.
"Nếu như ngươi thua thì sao?" Tình tỷ cười hỏi
"Ta sẽ không thua" Chê cười, nếu ta thua còn nói làm gì, Vô Tình các này ta thắng chắc rồi, chỉ sợ các ngươi không đáp ứng, Hàn Vũ vui mừng tính toán.
"Khẩu khí thật lớn" Diễm nương rốt cuộc lên tiếng "Ngươi sẽ không thua, ngươi cần gì phải thua đâu? Ngươi có cái gì có thể đem ra so sánh với Vô Tình các của chúng ta sao?"
Xem nàng nhu nhược như thế, nhưng lúc này khí thế lại bừng bừng, có ý tứ, Diễm nương thật quan tâm đến nơi này, quả nhiên Hàn Vũ không có nghĩ sai.
"Lạc cô nương, chờ ta đi xin ý kiến" Tình tỷ bị nam tử vừa hỏi khúc danh trên ghế lô lầu hai gọi
Tình tỷ tiến vào quỳ trên mặt đất
"Củ tử, ngươi tìm ta có chuyện gì phân phó?"
"Đáp ứng yêu cầu của nàng, cùng nàng tỷ thí" Tà Yêu ngồi ở vị trí chủ thượng nói
"Nhưng, chủ tử, vậy phải nói với cung chủ như thế nào ?
Tà Yêu nhìn thoáng qua Tình tỷ, rất nguy hiểm, tỏ vẻ dường như nàng đã quan tâm đến quá nhiều chuyện.
Tình tỷ tiếp tục hỏi "Chủ tử, nếu như nàng thua thì sẽ thế nào?"
"Nàng sẽ không thua"
"A, chủ tử, đây không phải là muốn đem Vô Tình các đưa cho...."
Trong mắt Tà Yêu lại truyền đến hơi thở nguy hiểm, TÌnh tỷ nhanh chóng đồng ý rồi lui ra ngoài.
Tình tỷ sau khi trở về liền đến nói với Diễm nương
"Diễm nương, chủ tử đã đáp ứng rồi"
"Cái gì? Hắn làm sao có thể, nếu như bị cung chủ biết được, hắn làm sao thoát khỏi liên quan?"
"Ngươi cũng biết, một khi chủ tử đã quyết định chuyện gì thì nhất định chúng ta phải tuân thủ, ta biết ngươi không muốn chủ tử bị cung chủ trách phạt, như vậy ngươi nhất định phải thắng, biết không?"
Diễm nương gật đầu, trong ánh mắt lộ ra bất đắc dĩ cùng thương cảm.Biểu tình đó của Diễm nương không thoát khỏi ánh mắt quan sát của Hàn Vũ bên cạnh.
"Lạc cô nương, nếu ngươi thua thì sao?" Tình tỷ vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Ta nói ta sẽ không thua, Tình tỷ không muốn từ bỏ ý đó sao?" Hàn Vũ tự tin nói với nàng.
Điều này làm cho Diễm nương đứng ở một bên rất là tức giận, Hàn Vũ hướng Diễm nương cười đắc ý.
"Tiếp theo sẽ tỷ thí cái gì?" Diễm nương hỏi, nàng một chút cũng không muốn hắn bị cung chủ trách phạt, nàng đau lòng thay hắn,
"Tỷ thí kì nghệ"
Thời điểm nghe đến kỳ nghệ, Hàn Vũ liền hoảng, không phải là cờ vây chứ? làm sao bây giờ?
Hàn Vũ còn đang suy nghĩ rốt cuộc nên tìm vận may ở đâu, trên ghế lô ở lầu hai lại đi ra một người, hắn giúp Hàn Vũ giải quyết vấn đề!