• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngày mai, chính là ngày cuối cùng của cuộc so tài tranh đoạt chiến quyền, không biết Hàn Vũ, các ngươi có mang huyết mễ về hay không?”

Trước khi đi Tà cung Hàn Thạc giao huyết mễ lại cho Hàn Vũ, nghe Quân Phong Hiếu hỏi đến nàng liền lấy ra.

Thị vệ dâng huyết mễ lên.

Quân Phong Hiếu kích động, lần này chiến quyền đã thuộc về Đông Lâm Quốc rồi.

"Ha ha ha ha, được, được, tốt"

Quân Phong Hiếu nói liên tục ba tiếng được, biểu hiện sự hưng phấn của hắn.

"Ban thưởng Hàn Vũ họ Quân, ban tên là Quân Vũ"

"Hoàng thượng, vạn lần không được, Hàn Vũ chỉ là được hai vị Thánh Giả đại nhân trợ giúp, mới có thể mang huyết mễ từ sâu trong Huyễn Lâm ra ngoài được, nàng căn bản không có công lao, nếu muốn ban thưởng cũng là ban cho hai vị Thánh giả đại nhân mới đúng.”

Nếu như Hàn Vũ được ban cho họ Quân, như vậy hắn không phải thua Hàn Vũ một bậc hay sao.

"Hừ, cái ông già sống dai này, làm sao ngươi biết Tiểu Vũ Vũ nhà ta lấy được huyết mễ là do chúng ta trợ giúp? Chẳng lẽ ngươi đi vào Huyễn Lâm theo dõi nàng hả? Còn muốn ban họ Quân cho ta? Hừ, ta không cần, ta đã là họ Thánh rồi, còn cần họ Quân làm gì, ngươi muốn chết rồi phải không?”

Nói xong, xuất một chưởng hướng Lạc đại nhân, Lạc đại nhân cứ như vậy bay về phía cột đá trong đại điện, té xuống.

"Hừ, đây chính kết quả cho việc nhiều lời."

Không biết là hắn đang nói cho Lạc đại nhân nghe hay là cho các quan viên khác nghe, đây chính là giết gà dọa khỉ.

"Tạ hoàng thượng ban ân, chỉ là. . . Hoàng thượng, ta có thể cự tuyệt hay không?"

"Vì sao?"

Không ngờ còn có người cự tuyệt họ Quân, nàng rốt cuộc muốn cái gì.

"Họ Hàn rất tốt, không muốn đổi."

"Nhưng. . ."

Hoàng thượng còn muốn nói với Hàn Vũ, nếu không từ bỏ họ, sao nàng có thể xứng với Thánh Giả con trai của hắn đây!

"Nhưng gì mà nhưng, Tiểu Vũ Vũ nhà ta nói không đổi thì không đổi, từ đâu tới nói nhảm nhiều như vậy."

Tiểu Thánh thú thực sự nổi giận, tại sao Tiểu Vũ Vũ của hắn phải nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện, Quân Tà Diễm tiểu tử kia có thể nhịn được nhưng hắn không nhịn nổi.

“Được rồi, ngài không nói chuyện không ai nói ngài câm!”

Hàn Vũ thật là bội phục Tiểu Thánh thú, rốt cuộc hắn có đầu óc hay không.

Nhưng mà nghĩ đến dáng vẻ lúc còn là sủng vật của nó thì nàng càng cảm thấy suy nghĩ của mình là đúng.

"Ngươi đã không muốn đổi họ Quân, trẫm cũng không ép buộc, chỉ là phần thưởng tiếp theo, ngươi nhất định không thể từ chối, ta muốn định hôn ước cho ngươi.”

Trên mặt Quân Phong Hiếu thoáng qua nụ cười giảo hoạt.

"Hoàng thượng, ngài đã đồng ý điều kiện của ta rồi, hôn sự của ta tự ta làm chủ, tại sao bây giờ ngài có thể lật lọng phản lời?"

"Thật không cần?"

Quân Phong Hiếu xác nhận lần nữa.

"Không cần."

Hàn Vũ trả lời như đinh chém sắt.

"Được, trẫm vốn định nếu Diễm Thánh Giả không ngại, liền ban hôn cho ngươi và hắn, ngươi đã không muốn, vậy thì bỏ đi.”

"Hả? Cái gì. . ."

"Ha ha ha ha, Tiểu Vũ Vũ, lần này chịu thiệt rồi! Ha ha ha!"

Tiểu Thánh thú nhìn vẻ mặt kìm nén của Hàn Vũ, vô cùng thích thú.

Người hoàng thượng này, rất biết đùa giỡn người khác! Ha ha ha!

"Hoàng thượng, việc hôn sự thần nữ tự có chủ trương."

Quân Phong Hiếu là đang đùa giỡn nàng sao.

"Hoàng thượng, nếu như không có chuyện gì, bọn thần cáo lui trước."

Hàn tướng quân lo lắng cho Hàn Thạc, tại sao hắn không cùng trở về.

"Đều lui ra đi, ngày mai chính là ngày tuyên bố quyền sở hữu của chiến quyền, Hàn ái khanh, một vài chuyện ngươi cần phải chú ý xử lý cho thỏa đáng.”

"Hoàng thượng yên tâm, tất cả mọi chuyện thần đã an bài thỏa đáng."

"Được, các ngươi đều lui ra đi."

"Bọn thần cáo lui."

Lạc đại nhân không lập tức rời đi mà đi đến cung điện Lạc Thục phi.

Hàn tướng quân phủ.

"Vũ nhi, con trở về rồi, có biết mẫu thân lo lắng như thế nào không.”

Sau khi Hàn phu nhân biết được Hàn Vũ trở lại, chạy nhanh đến Trúc viên, Hàn Vũ không thể hiểu, không phải bà đã biết mình không phải là con gái của bà rồi hay sao, tại sao Hàn phu nhân còn đối xử với mình như con gái của bà?

"Mẫu thân, khiến ngài lo lắng, con không sao, đệ đệ cũng rất tốt, hắn hiện tại có chút việc cần xử lý, ngài không cần phải lo lắng."

Nghe nói như thế, không chỉ là Hàn phu nhân yên lòng, Hàn tướng quân cũng rất an tâm.

"Vị này là?"

Hàn phu nhân nhìn Tiểu Thánh thú hỏi.

"Mẫu thân, hắn là bằng hữu của ta."

"A, mẫu thân còn tưởng hắn là người được con chọn làm lang quân đấy.”

Hàn Vũ nói chỉ là bằng hữu, hình như Hàn phu nhân rất thất vọng.

"Vũ nhi, con cũng không còn nhỏ, nếu như con không tìm được lang quân theo ý mình, thì hãy để mẫu thân tìm thay con, nếu không thành thân, này tuổi…”

Hàn phu nhân không biết những biểu hiện của nàng tại cuộc chiến tranh đoạt chiến quyền, cũng không biết nàng hiện tại đang là người tình trong mộng của rất nhiều người, làm sao lại vì tuổi tác mà không tìm được lang quân như ý.

"Ha ha ha, Hàn phu nhân, làm sao Tiểu Vũ Vũ lại không tìm được lang quân như ý chứ, hiện tại không biết có bao nhiêu người mong muốn cưới được Hàn Vũ, ngài đừng nóng vội, đợi lát nữa, sẽ có người đến.”

Hàn phu nhân không rõ chân tướng, nhưng Hàn Vũ và Hàn tướng quân đều biết rõ, từ trong cung ra ngoài, Quân Tà Diễm nói phải về Tà cung xử lý chuyện quan trọng, Tiểu Thánh thú hỏi hắn là chuyện gì, hắn chỉ trả lời “đại sự cả đời". Sau đó nhìn Hàn Vũ đầy tình ý, tròng mắt tản ra ánh nhìn rực cháy, khiến Hàn Vũ phải đỏ mặt.

"Lão gia, ngoài cửa có một nhóm người cầu kiến, còn mang theo rất nhiều rất nhiều đồ."

Lão quản gia ở Trúc viên bẩm báo Hàn tướng quân, nhiều người đến như vậy lại còn rất nghiêm túc, mang thật nhiều đồ, nhìn về phía phố bên kia vẫn chưa hết, đội ngũ dàn hàng có thể là dài tới tận cổng thành cũng nên.

"Bao nhiêu người? Bao nhiêu thứ?"

Hàn tướng quân không nhanh không chậm hỏi lại, hiện tại người đến cầu kiến nhanh như vậy chỉ có thể là tên tiểu tử kia.

"Thuộc hạ không rõ lắm, người mang đồ đến kéo dài tận cuối phố."

"Ha ha ha, xem ra tiểu tử kia có chút bản lãnh, thời gian ngắn ngủi như vậy có thể chuẩn bị đầy đủ hết, ta xem, hắn là đã sớm có dự tính rồi.”

Thế nhưng Hàn tướng quân đã đoán đúng, trước khi hội nghị Tứ Quốc hội nghị bắt đầu, hắn đã bắt đầu chuẩn bị, sau khi ra khỏi hoàng cung, hắn liền trở về Tà cung dẫn đoàn người đến Hàn tướng quân phủ.

"Vũ nhi, con hãy ở lại chỗ này, để ta đi ra gặp hắn.”

Tiểu Thánh thú vốn nên ở lại bên cạnh Hàn Vũ, nhưng đây là cơ hội tốt để dạy dỗ tên tiểu tử Quân Tà Diễm kia, hắn sao lại bỏ lỡ.

"Ngài. . . Ngài không nên làm khó hắn."

Mặc dù Hàn Vũ đoán được bọn họ sẽ làm khó Quân Tà Diễm, nhưng mà bọn họ sẽ không quá đáng chứ?

"Tiểu Vũ Nhi, ngươi bây giờ còn là người của Hàn gia đấy, làm sao lại bắt đầu che chở tên tiểu tử kia rồi."

Tiểu Thánh thú nghe Hàn Vũ nói thì im lặng, giống như hiện tại hắn không có liên hệ gì với Hàn Vũ, tại sao hắn lại phải ra ngoài gặp tên Quân Tà Diễm kia chứ.

Hàn Vũ im lặng, tùy họ vậy, không quá đáng là được.

Nàng muốn đến Vô Tình các mang Tiểu Nhã về đây.

"Lão gia tới, mau tránh ra."

Một thị vệ đi trước mở đường cho Hàn tướng quân, đám người trong Hàn phủ cảm thấy vô cùng tò mò, vây ở cửa nhìn xem chuyện gì đang xảy ra ngoài kia.

"Nhạc phụ."

Quân Tà Diễm đôi tay ôm quyền, nhưng Hàn tướng quân cũng không nể tình mà nói "Bây giờ còn không phải"

"Hàn tướng quân, ta là tới cầu hôn ."

Bây giờ còn không phải, tương lai sẽ là như vậy.

"Không đồng ý."

Đây không phải là Hàn tướng quân trả lời, Quân Tà Diễm nhìn về phía Tiểu Thánh thú, có phải hắn đang ngứa da hay không?

"Hàn tướng quân, ta là tới cầu hôn ."

Quân Tà Diễm không để ý tới việc phá rối của Tiểu Thánh thú, hiện tại hắn không thể nổi giận, nếu để nhạc phụ tương lai lưu lại ấn tượng xấu, Hàn Vũ sẽ không vui

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK