"Hàn Vũ, thương thế của ngươi khá hơn chút nào chưa?"
Bắc Trấn Thiên còn đang tự trách vì mình đả thương Hàn Vũ, nếu như làm lại lần nữa, Bắc Trấn Thiên vẫn sẽ không chút do dự đã thương Hàn Vũ, hắn muốn thắng cuộc tỷ thí kia, đáng tiếc, hắn đã thua. Hắn thân là vua của một nước, sao lại có thể mềm yếu giống đàn bà được, sau khi chiếm được, hắn sẽ càng quan tâm và yêu mến, như vậy cũng đã là ân điển rồi.
"Không nhọc lòng Bắc quốc chủ lo lắng, tục ngữ nói không sai, không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương, Bắc quốc chủ nên quan tâm Thất nương và Tây quốc chủ đang ở nơi nào thì tốt hơn"
Hàn Vũ và Hàn Thạc chuẩn bị ngồi xuống, nhưng Bắc Trấn Thiên làm như không nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Hàn Vũ, rất tự giác ngồi xuống bên cạnh Hàn Vũ.
“Mặc kệ Thất nương và Tây quốc chủ đi đâu, Thất nương cũng sẽ trở lại, ta cần gì phải lo lắng, ngược lại Hàn Vũ ngươi...ngươi nên chú ý, nói không chừng ngày nào đó sáng sớm tỉnh lại, ngươi đang ở Bắc Tuyết quốc, ha ha ha"
"Thạc nhi, chúng ta đi, cũng không biết Đông Phượng lâu dọn vệ sinh như thế nào, một con ruồi lớn như vậy ở nơi này bay vù vù, cũng không có ai xử lý, ảnh hưởng người đến ăn, đi, chúng ta đi Vô Tình các."
Tiếng cười của Bắc Trấn Thiên dừng lại ở một câu con ruồi kia. . .
Hai người đi tới Vô Tình Các, bên trong Vô Tình Các náo nhiệt vô cùng.
Phục vụ khách đều là những tiểu nha đầu buổi tối không cần làm việc.
Tiểu Nhã là người quản lý những nha đầu đó, điểm đặc biệt nhất của Vô Tình Các chính là tiểu nhị đều là các tiểu nha đầu phụ trách, đoán chừng phần lớn khách đến đây đều vì điểm này
Hàn Vũ đi vào Vô Tình Các nhìn thấy Tiểu Nhã đã thay đổi, vui vẻ hơn thì nàng rất vui mừng.
Lúc mang Tiểu Nhã đến Vô Tình Các tâm trạng cô ấy rất sa sút, Hàn Vũ thấy rất đau lòng.
Cho tới bây giờ, Hàn Vũ cũng không có đi điều tra chuyện của Tiểu Nhã, nàng từng hỏi Tiểu Nhã, trong nhà còn người nào không thì cô ấy đều im lặng không trả lời.
Nếu Tiểu Nhã không muốn nói, nàng cũng không ép buộc, mỗi người đều có bí mật của mình, nếu tiểu Nhã lựa chọn chôn giấu, vậy thì chỉ có thể để cô ấy chịu đựng!
Chỉ là, Hàn Vũ tin rằng cô ấy có thể vượt qua được, có thể bước ra từ bóng ma quá khứ.
"Tiểu Nhã, cầm bộ y phục cho ta đến phòng ta, y phục đơn giản lưu loát một chút"
"Vâng, Lạc tỷ tỷ"
"Tỷ, nàng ấy tại sao gọi tỷ là Lạc tỷ tỷ?"
"Hả?"
Hàn Vũ còn chưa phản ứng kịp, sau một lúc phục hồi tinh thần, mới nhớ tới, lúc đầu Tiểu Nhã hỏi tên nàng, Hàn Vũ để cho nàng ấy gọi mình là Lạc tỷ tỷ.
"Sao hỏi nhiều quá vậy, mau lên đi."
"Không hỏi thì không hỏi, làm gì dữ vậy, thật không biết Diễm đại ca yêu thích điểm gì ở tỷ . . ."
"Đệ nói cái gì?"
Hàn Vũ quay đầu lại, ánh mắt kia giống Quân Tà Diễm đến tám phần.
"Không có. . . Không có gì
Hai người tới gian phòng.
"Tỷ tỷ, thương thế của tỷ không sao chứ?"
Nhìn vết máu nơi bả vai của Hàn Vũ, thế nhưng nhìn nàng bây giờ thế nào cũng giống người bình thường, chẳng lẽ một chút cũng không đau sao?
"Không có việc gì, chỉ là trầy da, đệ đi chuẩn bị những thứ lúc nãy ta nói với đệ đi!”
"Đợi chút, tỷ tỷ, tỷ có thấy rằng tiểu Nhã nhìn rất quen hay không?"
Hàn Thạc lần đầu nhìn thấy Tiểu Nhã, cảm thấy nàng rất quen mặt, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu, đã gặp hay chưa từng gặp, hay chỉ vì có hình dáng giống với người khác mà thôi, nhưng mà nàng giống ai mới được? Hàn Thạc nhất thời không thể nhớ ra được.
"Đệ đệ, sẽ không phải là đệ thường xuyên đến Vô Tình Các chứ? Sao lại quen thuộc với tiểu nha đầu ở nơi này như vậy?”
Hàn Vũ không thể tin, Hàn Thạc không giống người thường xuyên ra vào kỹ viện.
"Nói cái gì đó, đệ nào có, đệ chính là cảm thấy nàng ấy rất quen mặt, sao đệ lại tới Vô Tình Các. . ."
"Cái người này không phải đã đến rồi sao."
"Éc. . . Tới ban ngày không giống nhau, ban ngày Vô Tình Các không phải quán cơm sao?"
"Lạc tỷ tỷ, y phục ta đã mang đến, ngài xem có vừa người không."
Tiểu Nhã gõ cửa, ở ngoài cửa nói vào.
"Vào đi"
"Lạc tỷ tỷ, đây"
Từ lúc Tiểu Nhã bước vào đến bây giờ Hàn Thạc luôn nhìn chằm chằm Tiểu Nhã, thế nhưng Tiểu Nhã lại không chú ý đến ánh mắt mãnh liệt đó.
"Đệ đệ, đệ có thể đi ra ngoài"
Vốn tưởng rằng Hàn Thạc chỉ nói đùa, nhưng giờ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, chẳng lẽ hắn và Tiểu Nhã từng có quen biết sao?
"A, vậy đệ đi trước chuẩn bị những thứ tỷ dặn dò, nhưng mà tỷ tỷ, phòng bếp ở đâu? Đệ đi đâu, những thứ kia đầu bếp sẽ cho đệ sao?"
"Tiểu Nhã, ngươi đi cùng hắn, nói cho người phòng bếp, hắn muốn cái gì thì cho cái đó."
"Vâng, Lạc tỷ tỷ, công tử mời đi bên này."
Tiểu Nhã dẫn Hàn Thạc ra ngoài phòng.
Hàn thạc đang chuyên tâm xem xét gương mặt Tiểu Nhã
"Tiểu Nhã? Chúng ta có từng gặp nhau ở đâu không?"
Hàn Thạc tò mò hỏi.
"Không có"
Tiểu Nhã trả lời như không có chuyện gì xảy ra.
"Vậy ngươi có tỷ muội hoặc huynh đệ nào hay không?"
"Không có"
"Vậy. . ."
"Không có"
"Ta còn chưa hỏi mà"
Tiểu Nhã tăng nhanh bước chân đi ở phía trước.
Sau đó trên đường đi hai người vẫn luôn không mở miệng nói chuyện nữa.
Hàn Vũ thay xong quần áo đi ra khỏi bình phong liền thấy Diễm đang ngồi cạnh bàn nhàn nhã uống trà.
"Diễm, huyết mễ lấy được rồi hả ?"
Hàn Vũ rót cho mình một chén nước.
"Bắc Trấn Thiên nói gì với nàng hả?"
Hàn Vũ hỏi một đằng, Quân Tà Diễm trả lời một nẻo, điều hắn quan tâm là việc Bắc Trấn Thiên dám thương nhớ nương tử của hắn
"Hắn nói muốn dẫn ta đến Bắc Tuyết quốc"
Hàn Vũ thành thật trả lời, vẫn không quên quan sát nét mặt Quân Tà Diễm, có phải lúc Quân Tà Diễm ghen sẽ rất đáng yêu hay không”
"Cuồng vọng, tìm chết"
Rắc, cái ly trong tay Quân Tà Diễm nát bấy.
Tròng mắt Quân Tà Diễm phát ra sắc lạnh, thế nhưng Hàn Vũ cảm thấy như vậy rất đáng yêu.
Hắn đang ghen!
Hàn Vũ cầm tay Quân Tà Diễm, giúp hắn dọn dẹp mảnh vỡ trên tay, thật ra thì cũng không có mảnh vỡ để dọn dẹp, bởi vì cái chén kia đã thành bột vụn.
"Diễm, bây giờ chàng nghĩ đến cái gì?"
"Ta chỉ nghĩ đến nàng"
Đúng, lòng của hắn bình thản hai mươi năm, từ sau lần đầu tiên thấy Hàn Vũ lòng hắn không thể bình thản nữa.
Hắn chỉ nghĩ đến nàng, nàng cũng chỉ có thể thuộc về hắn.
"Hạnh phúc thật ra thì rất đơn giản, nhưng nếu trên đường hạnh phúc xuất hiện trở ngại thì làm sao đây?”
Hàn Vũ nghĩ rất nhiều, muốn hai người ở chung một chỗ không khó, nhưng sau khi ở chung một chỗ, nếu bị người mạnh mẽ hơn mình đến phá hoại thì phải làm sao?
Coi như bản thân hai người cường đại, nhưng còn những người bên cạnh, bọn họ có đủ thực lực để tự bảo vệ bản thân sao?
So với hạnh phúc của bản thân, Hàn Vũ quan tâm hạnh phúc của những người bên cạnh hơn.
"Giết"
Đơn giản một chữ, đã có thể chứng minh tất cả, nhưng mà Quân Tà Diễm không có khái niệm người thân.
“Người ở trong cung thì sao? Người của Hàn gia thì sao? Chúng ta giết người trở ngại chúng ta, những người khác đi đối phó với bọn họ thì làm thế nào? Khi đó, cuộc sống của chúng ta chỉ là trả thù lẫn nhau, điều ta muốn chính là giải quyết tất cả những thứ sẽ trở ngại hạnh phúc của chúng ta, ta muốn tất cả chúng ta đều hạnh phúc”
"Ta hiểu, lão bà, ta đều nghe lời nàng."
"Diễm"
Hàn Vũ tựa vào trong ngực Quân Tà Diễm, cảm thụ nhịp tim của hắn, trước giờ hắn đều không hoài nghi mình điều gì, dù có thể hắn sẽ bị mình lợi dụng, hắn đều chưa từng có một chút hoài nghi nào.
Loại tin tưởng này, khiến Hàn Vũ vô cùng cảm động.
Thì ra thời điểm trời cao đoạt đi một vài thứ của ngươi, sẽ trả lại ngươi một vài thứ khác.
"Diễm, nếu như chàng có quyền lực tối cao vẫn chỉ cần một mình ta chứ? "
"Ta nói rồi, ta chỉ cần nàng"
"Không hối hận?"
Hàn Vũ sợ! Đến lúc quyền lực chí cao đặt trước mặt của hắn, hắn vẫn sẽ không động lòng chứ, lúc đó không chỉ còn là một Đông Lâm quốc nhỏ bé nữa mà là cả Võ đại lục, nam nhân nào lại không ham muốn quyền lực.
Quân Tà Diễm nhìn ánh mắt mong đợi của Hàn Vũ, hắn không có trả lời, mà dùng hành động tỏ rõ tất cả.
Quân Tà Diễm đứng lên, tay ôm eo thon Hàn Vũ, hôn lên đôi môi dụ người của Hàn Vũ!
Này chính là câu trả lời của Quân Tà Diễm, như thế cũng đủ để đại biểu tất cả.
Ở trong lòng hắn, Hàn Vũ quan trọng hơn so với toàn bộ thế giới.