"Đói bụng à? Ta đã kêu người chuẩn bị, nàng ngủ tiếp một lát hay là thức dậy ngay?”
Hiện tại Hàn Vũ vô cùng hạnh phúc, ở nơi này nam tử làm chủ xã hội, mà nàng vẫn được hưởng thụ như thế này. Quân Tà Diễm cưng chiều nàng, bây giờ nàng là tất cả của hắn. Nếu người Tà cung nhìn thấy Cung chủ của bọn họ hầu hạ một cô gái như thế này, chắc hẳn đều hoảng loạn.
"Đói bụng, hiện tại ta thức dậy" Hàn Vũ mới vừa ngồi dậy, cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, đầu nặng như búa bổ. Hàn Vũ một tay nâng đầu, tay khác vịn vào mép giường, đợi cho choáng váng qua đi. Chắc do mất máu quá nhiều, Hàn Vũ không lo lắng nhiều, bồi bổ máu sẽ tốt hơn.
Quân Tà Diễm không nghĩ vậy, vội vàng kêu Tà Hiên tới. Mặc dù thân thể Hàn Vũ khác người, vết thương phục hồi nhanh một cách thần kì, nhưng ngày hôm qua bị thương nghiêm trọng như vậy, mất nhiều máu như vậy, điều này làm Quân Tà Diễm rất lo lắng.
Tà Hiên chạy nhanh tới, thấy sắt mặt tái nhợt của Hàn Vũ, liền chẩn mạch, xác định không có gì nguy hiểm thì mọi lo lắng cũng tiêu tan.
"Diễm, nàng không có gì đáng ngại, chẳng qua mất máu quá nhiều, cần bồi bổ thật tốt, ngươi yên tâm, cứ giao việc này cho ta" Tà Hiên chủ động nhận việc, hắn biết dù hắn không nhận Diễm cũng sẽ giao cho hắn, hết cách rồi, ai bảo y thuật của hắn cao nhất ở đây. Vả lại hắn nợ Hàn Vũ, người khác ngàn vàng khó cầu hắn chữa trị, không ngờ bây giờ lưu lạc tới giúp người khác đều dưỡng thân thể, ai...ngày càng khó sống...
“Ta muốn ăn táo đỏ, mỗi ngày ba chén, dù phải uống thuốc ta cũng không uống thuốc nước, ta muốn uống thuốc viên, hơn nữa không được đắng, nếu đắng ta sẽ không uống, mỗi ngày không uống quá hai lần” Hàn Vũ đưa ra yêu cầu, trước kia hầu như nàng không sinh bệnh, một chút nóng sốt chỉ cần uống nhiều nước liền khỏi, nàng sợ đắng nên rất sợ phải uống thuốc. Ở thế giới cũ sống mấy chục năm cũng chưa từng nằm bệnh viện, nàng hoài nghi lúc đó mình sao lại khỏe như vậy.
Quân Tà Diễm nghe vậy chỉ cười, còn Tà Hiên thì vô cùng buồn rầu.
“Hiên, ta tin tưởng với y thuật của ngươi có thể làm được, ngươi đi xuống đi, gọi mọi người trong Tà cung tập họp ở đại điện, ta có việc muốn tuyên bố”
“Vâng” Tà Hiên lĩnh mệnh đi xuống, vẫn còn đang suy nghĩ về yêu cầu quá mức khắt khe của Hàn Vũ, chỉ là, mình vẫn có thể làm được.
Sau khi rửa mặt Hàn Vũ đi tới bàn cơm...Trợn tròn mắt...Những thứ này là gì? Nhìn kỳ quái như thế? Những thứ này có thể ăn hả? Hàn Vũ thấy trên bàn bày la liệt đĩa mà trên đó toàn là cây cỏ, giống như vừa mới được hái xuống chế biến, duy nhất một món Hàn Vũ có thể nhận ra là một chén cháo...ách...là cháo nhưng sao lại màu đỏ? Hàn Vũ nhìn Quân Tà Diễm muốn hắn giải thích một chút.
Quân Tà Diễm biết Hàn Vũ nghi ngờ, liền nói “nàng ăn hết những thứ này ta sẽ nói cho nàng biết chúng là thứ gì, cả đêm ở Huyễn Lâm sư phụ vì nàng hái chúng về. Ăn nhanh đi!” [pedieu.dđlqđ]
Hàn Vũ nghe vậy thì an tâm, may mắn có khi hái được thứ quý hiếm, Hàn Vũ bưng chén cháo màu đỏ lên ăn, mặc dù nhìn thì kì quái nhưng mùi vị lại rất ngon
“Sao chàng không ăn, chàng cũng ăn đi” Hàn Vũ thấy Quân Tà Diễm không ăn chỉ ngồi nhìn nàng.
"Ta đã ăn rồi, nàng ăn đi, ăn xong chúng ta còn có việc phải làm"
"Được!" Hàn Vũ càng ăn càng thấy ngon, những thứ này mùi vị thật ngon. Nếu cảnh tưởng này để người ngoài biết được, chắc Tà cung đều bị san bằng. Hàn Vũ không biết những thứ nàng đang ăn trân quý cỡ nào, người đời muốn ăn một ít đã khó còn nàng thì được cả một bàn.
Hàn Vũ ăn đến ngụm cháo cuối cùng, vô cùng vui vẻ vỗ bụng mình, ăn no quá rồi.
“Ta ăn xong rồi, bây giờ chàng có thể nói những thứ này là gì không?”
“Tò mò như vậy à?”
“Dĩ nhiên, chàng nói sư phụ đi Huyễn Lâm hái về, chắc hẳn là đồ tốt, sao ta có thể ăn đồ tốt mà lại không biết tên chúng chứ!”
“Chén cháo nàng ăn là do sư phụ trồng trong Huyễn Lâm, về phần những thứ khác, nàng ăn hết rồi, ta cũng không nhớ rõ chúng gọi là gì, ăn ngon không? Đã no chưa?” Quân Tà Diễm không muốn nói cho Hàn Vũ những thứ kia là thứ gì, mặc dù chúng nhìn giống hạt gạo sư phụ trồng, vốn chúng không có màu đỏ mà do lấy máu của ma thú cấp một chế biến thành, còn mấy thứ kia...Nếu để Hàn Vũ biết những thứ kia là nội tạng của ma thú, chắc chắn Hàn Vũ sẽ phun ra. Những thứ này đều rất trân quý, sư phụ nói chúng sẽ giúp việc tu luyện nội lực của nàng nhanh hơn, kêu hắn nghĩ cách dụ nàng ăn, hắn chỉ là làm cho chúng nhìn đẹp mắt hơn, khiến chúng giống đồ ăn hơn, hoàn hảo Hàn Vũ không phát hiện ra!
“Ăn rất no, Diễm, tối hôm qua ta không có trở về phủ tướng quân, không biết bọn họ có phái người đi tìm ta hay không?” Ban đầu Hàn Vũ không có ý định qua đêm ở Tà cung, nhưng với bộ dạng tối qua của nàng trở về phủ tướng quân thì không có cách nào giải thích. Mà bây giờ trở về phải giải thích ra sao đây.
“Yên tâm đi, vẫn chưa có ai phát hiện nàng không trở về, sư phụ cho tiểu nha hoàn của nàng ngủ rồi, khi nào nàng về thì nàng ta sẽ tỉnh, mẹ nàng vẫn còn trong chùa, bà ở đó thành tín hướng phật nửa tháng, về phần Hàn tướng quân, ông và đệ đệ nàng hôm qua nhập cung còn chưa về, thủ hạ ta bẩm báo có lẽ là vì chuyện hội nghị Tứ Quốc.” Khi Quân Tà Diễm tuyên bố bảo vệ an toàn cho Hàn gia liền phái người chú ý nhất cử nhất động người của Hàn gia, hôm qua nửa đêm người phụ trách việc này đã báo cáo mọi chuyện cho hắn.
Hàn Vũ nghe Quân Tà Diễm nói giống như chuyện gì hắn cũng biết.
“Chàng an bài gián điệp ở phủ tướng quân?” Hàn Vũ tò mò, người giám sát là ai ?
"Gián điệp? Là cái gì?"
"Ặc, không phải là cái gì, sao chàng biết rõ ràng như thế?"
“Nàng đã là đại tiểu thư của Hàn gia, sao ta lại để người Hàn gia gặp nguy hiểm? Đương nhiên là phái người theo bảo vệ họ”
Hàn Vũ nhớ lại, lần ở Vô Tình các nghe thấy thủ hạ của Tà Yêu nói Cung chủ của bọn họ tuyên bố Tà cung phải bảo vệ an nguy cho Hàn gia, nguyên nhân là thế này đây.
“Cám ơn chàng, Diễm”
"Ta không phải muốn một câu cám ơn" Quân Tà Diễm đi tới trước mặt Hàn Vũ, cúi người xuống gần Hàn Vũ, nhắm mắt chờ đợi.
Hàn Vũ cho rằng Quân Tà Diễm muốn tạ lễ bằng một nụ hôn, được rồi, nàng không phải là người keo kiệt. Vì vậy Hàn Vũ nhắm mắt lại hôn phớt lên môi Quân Tà Diễm. Hương cháo từ miệng Hàn Vũ bay sang chóp mũi khiến Quân Tà Diễm cảm giác thân thể lại khô nóng.
Bị hôn bất ngờ Quân Tà Diễm kinh ngạc mở mắt, thì ra lão bà của hắn phóng khoáng như vậy.
“Lão bà, nàng...Nàng thật tốt, nàng thật thơm, đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn ta, ha ha ha” Quân Tà Diễm cười khúc khích nhích tới gần Hàn Vũ, ngửi mùi thơm cơ thể nàng.
"Nói cái gì đó, không phải chàng nói tạ lễ sao?"
"Ta nói tạ lễ chỉ là muốn ôm nàng một cái, ngửi mùi thơm cơ thể nàng, mùi thơm của nàng có thể làm ta yên lòng”
Hàn Vũ nghe nói thế thẹn đỏ ửng hai má, ách, hiểu lầm lớn rồi. Vậy sao không nói mà hắn lại cúi sát mặt nàng, hại nàng hiểu lầm, hừ...Nàng dám cá Quân Tà Diễm tuyệt đối là cố ý.
"Hừ, đây không phải lần đầu" Hàn Vũ nói thầm, ở gian thạch động, bên trong lồng sắt, nàng đã hôn hắn, mặc dù khi đó không được mềm mại như bây giờ, nhưng cũng rất mê người, chỉ là…Nhớ tới hai cái răng nanh của hắn...Thôi đi, vẫn thích hôn hắn như bây giờ hơn.
"Không phải lần đầu tiên? Khi nào thì nàng hôn ta? Thế nào ta không nhớ rõ? Chẳng lẽ là. . ."
"Không nói cho chàng biết" nói xong Hàn Vũ chạy ra ngoài, ánh mặt trời mùa hè rất chói mắt, Hàn Vũ lấy tay che mắt, nhìn về phía Quân Tà Diễm. Hắn thật sự là yêu nghiệt mà, sao có thể đẹp như vậy chứ, Diễm và nàng, có phải ủy khuất Diễm hay không? Vóc dáng nàng không đẹp, cũng không phải tuyệt sắc, càng không có thân phận hiển hách, ở thế giới kia nàng chỉ là một người bị vứt bỏ...nụ cười của nàng vụt tắt, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, nếu một ngày đột nhiên mình biến mất, khi đó ai sẽ đau lòng vì nàng?
Hàn Vũ đưa lưng về phía ánh mặt trời, ở bên trong phòng Quân Tà Diễm nhìn Hàn Vũ, không thấy rõ thái độ của Hàn Vũ, chỉ cảm thấy cứ như vậy Hàn Vũ sẽ biến mất cùng ánh mặt trời. Lòng Quân Tà Diễm run rẩy cuồng loạn, hắn chạy nhanh đến ôm Hàn Vũ, sợ chỉ chậm một bước nàng sẽ biến mất mãi mãi.
"Sao vậy? Diễm" Quân Tà Diễm đột nhiên ôm nàng, Hàn Vũ cảm giác thân thể Diễm đang phát run, hắn bị làm sao thế.
"Vì sao? Vì sao nàng cho ta cảm giác mọi thứ không chân thật, giống như bất cứ lúc nào nàng cũng có thể biến mất, muốn giữ nàng lại, nhưng làm sao cũng không giữ được.” Cảm giác như thế, khiến Quân Tà Diễm cảm thấy rất lo lắng, lo lắng và sợ hãi.
"Ha ha ha, đứa ngốc, ta sẽ không bỏ chàng mà đi" mặc dù nàng không biết lúc nào mình biến mất, nhưng nàng không dám nói. Ở thế giới này nàng thường cảm thấy mình là người dư thừa, nhưng giờ đây nàng lưu luyến tình thân, cha của nàng, mẹ của nàng, đệ đệ của nàng, còn có một...Lão công. Tuy rằng nàng không có ký ức thuộc về nơi này, dù là sống một cuộc sống vô vị, chỉ cần bọn họ ở đây thì nàng tình nguyệt sống ở đây cả đời.
Hết chương 56