• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bị ép . . Xem ra nữ nhân trong hậu cung, ngôi vị hoàng hậu không phải là thứ họ muốn nhất, mà là việc con trai họ ngồi lên ngôi vị hoàng đế, như vậy vị trí của họ sẽ không ai lung lay được”

Hàn Vũ cảm thán, cửa cung sâu tựa như biển.

Hàn Vũ nhìn Quân Tà Diễm một chút, nàng thấy may mắn vì Quân Tà Diễm không có lớn lên ở trong hoàng cung.

"Đúng vậy, thời điểm quốc chủ đời trước thoái vị, chỉ có một đứa con trai có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế là Tây Hạo Nhiên, huynh đệ bằng tuổi hắn đều chết một cách oan uổng"

Hình như trong cung không có tranh đấu. Nam Dương quốc đã từng xảy ra việc tương tự.

“Chết oan chết uổng? Xem ra, đều do mẫu thân của Tây Hạo Nhiên làm?"

"Đúng, bây giờ mẫu thân của Tây Hạo Nhiên là Hoàng thái hậu Tây Phong quốc, kể từ sau cái chết của quốc chủ đời trước Tây Phong quốc, bà ta liền trông coi chính quyền, tất cả hôm nay đều là dựa vào nàng và nhà mẹ nàng duy trì Tây Phong quốc. Tương lai không lâu, Tây Phong Quốc sẽ có một cuộc nội đấu gió tanh mưa máu rồi."

Hàn Vũ suy nghĩ sâu xa, tương lai không lâu, không chỉ là Tây Phong quốc long trời lở đất, mà cả Võ đại lục cũng sẽ rung chuyển.

Lần so tài tranh đoạt chiến quyền này, ngoại trừ Đông Lâm quốc, ba nước còn lại không có dùng hết toàn lực, chiến quyền đã không còn quan trọng?

Võ đại lục, xem ra, sắp thay người lãnh đạo rồi.

"Vũ nhi, nếu như, ta là nói nếu như, thời điểm thế chân vạc giữa tứ quốc bị phá vỡ, chúng ta sẽ trở thành kẻ địch sao?”

Thật sự chuyện đó phát sinh, bọn họ gặp lại lần nữa, có phải gặp trên chiến trường hay không. Khi đó thật sự là kẻ địch gặp nhau sao?

"Huyễn ca ca, mặc kệ khi đó chúng ta có lập trường như thế nào, chúng ta sẽ không thành kẻ địch, nhưng là. . ."

Hàn Vũ thay đổi cách xưng hô, Nam Dương Huyễn đối tốt với nàng, nàng không phải là không biết, nhưng vì lập trường khác nhau.

"Nhưng là cái gì?"

"Nhưng mà thân phận chúng ta khác nhau"

Đúng vậy, lập trường giữa cá nhân và quốc gia khác biệt, làm sao có thể vẹn toàn hai bên.

"Xem ra, thời điểm đó sớm muộn gì cũng phải tới ."

Nam Dương Huyễn cảm thán, nếu để cho Đông Lâm quốc xưng bá thiên hạ, chưa hẳn là không thể, tối thiểu, năng lực kia của Quân Tà Diễm có thể thống trị Võ đại lục.

Quân Tà Diễm hắn, đã đạt đến cấp bậc Thánh Giả, thật là không thể tưởng tượng nổi.

Tuổi hắn quá trẻ, mà đã là Thánh Giả, rốt cuộc là hắn khắc khổ tu hành như thế nào, hay là gặp được kỳ ngộ?

"Cẩn thận"

Vẫn đang quan sát xung quanh, Quân Tà Diễm đột nhiên gào lên.

Chỉ thấy một thân thể động vật không biết tên nhắm Hàn Vũ bay tới.

Tai họa bất ngờ, ngồi yên bất động chỗ này cũng gặp nguy hiểm, xem ra hôm nay Hàn Vũ có chút mệt đứt hơi.

"Phá…keng…keng”

Xa xa truyền đến âm thanh của Bắc Trấn Thiên, xem ra, hắn đang bị bao vây.

"Có thể kết hợp nhuần nhuyễn vũ kỹ, đây chính là ma thú thích máu của ma thú thảo mãng mà Diễm huynh đệ đã nhắc đến phải không?”

Nam Dương Huyễn suy đoán.

"Đúng vậy, chính là huyễn thú, ta cảm ứng được huyễn thú kia đã sắp đạt đến Thánh Giả."

Giọng nói của Quân Tà Diễm rất bình tĩnh, nhưng lời nói lại không bình tĩnh như vậy.

"Thật không hỗ là Huyễn Lâm, bên trong này ma thú cũng cường hãn như thế."

"Chúng ta vẫn nên cách xa một chút thôi."

Hàn Vũ muốn sớm rời khỏi chỗ này chứ không... mặc dù bọn họ ở đây cũng có Thánh Giả, nhưng nàng không muốn Quân Tà Diễm một mình chiến đấu. Nàng sẽ đau lòng.

"Không còn kịp rồi"

Nói xong, Quân Tà Diễm liền bay tới chỗ đó chiến đấu.

Hàn Vũ vẫn là lần đầu tiên nhìn Quân Tà Diễm ra tay như thế, nàng không biết rốt cuộc thực lực của Quân Tà Diễm đã đạt đến trình độ nào.

Lần trước Quân Tà Diễm đưa cho nàng huyễn thú mê tinh, hình như lần đó hắn bị thương.

Hàn Vũ chuẩn bị đuổi theo, nhưng bị Nam Dương Huyễn cản lại.

"Vũ nhi, muội không thể đi, chỉ số võ công của ma thú đã đạt đến Thánh Giả, chúng ta không phải là đối thủ của nó, Diễm huynh đệ còn có thể thử một lần, chúng ta tới chỉ thêm phiền toái cho hắn, chỉ số võ công của ma thú đó không phải người bình thường có thể so sánh được, hiện tại huyễn thú đó cũng đã đạt đến loài người Thánh Giả."

"Cái gì? Vậy hiện tại chàng chẳng phải là rất nguy hiểm sao? Buông ra, ta muốn đi qua đó"

Hàn Vũ không ngờ huyễn thú đó đã là loài người Thánh Giả, khó trách lần trước Diễm bị thương.

"Tỷ tỷ, bây giờ tỷ đi qua đó chỉ làm cho tỷ phu thêm phiền toái, chúng ta phải tin tưởng hắn."

Hàn Thạc cũng khuyên Hàn Vũ, bọn họ tin tưởng Quân Tà Diễm.

"Tin tưởng, ta tin tưởng chàng, nhưng ta lo lắng cho chàng hơn, ta nói lại một lần nữa, buông--- tay"

Hàn Vũ lạnh lùng nói muốn Nam Dương Huyễn buông tay, bọn họ sao có thể hiểu rõ tâm tình của nàng bây giờ.

Nam Dương Huyễn nhìn Hàn Vũ kiên trì, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là buông tay ra.

Lấy được tự do Hàn Vũ bước một bước về phía trước bay đi.

"Chúng ta cũng đi"

"Chủ tử, không thể, nguy hiểm, nếu ngài có chuyện gì xảy ra, Nam Dương quốc làm thế nào?"

Tên tướng sĩ kia không muốn quốc chủ của bọn họ ở Đông Lâm quốc, trong Huyễn Lâm xảy ra chuyện gì.

Hàn Thạc cũng mặc kệ nhiều như vậy, hắn đi theo sau lưng Hàn Vũ, bất cứ khi nào đều có thể bảo vệ nàng.

Hàn Vũ và Hàn Thạc đi vào nơi chiến đấu, thấy Bắc Trấn Thiên ôm lồng ngực của mình, thở hổn hển, nằm bên cạnh còn có hai cỗ thi thể.

Bắc Trấn Thiên bị trọng thương, hắn nhìn Hàn Vũ, lại nhìn một chút bóng dáng của Quân Tà Diễm.

Mười phần bất đắc dĩ, hắn vì lấy được Thiên Lôi thạch, chiến quyền cũng bỏ qua, nhưng lại rơi vào tình trạng như thế này, hiện tại chỉ số võ công của hắn không phát huy được, như một tên phế nhân, hắn đi ra khỏi Huyễn Lâm bằng cách nào, chẳng lẽ nào dựa vào sự trợ giúp của bọn người Hàn Vũ?

Sao có thể như vậy được, tôn nghiêm của mình không cho phép, coi như mình để xuống tôn nghiêm, Hàn Vũ, bọn họ cũng sẽ không giúp hắn.

Hàn Vũ đi tới bên người Bắc Trấn Thiên, nhìn bộ dạng hắn hít vào thì nhiều thở ra thì ít, châm chọc nói "Muốn thứ gì đó không thuộc về mình, đây chính là kết quả, coi như muốn có được nó, vậy xem ngươi có bản lãnh kia hay không"

"Hừ, ta không có bản lãnh, hắn thì có sao? Chỉ số võ công của huyễn thú kia đã đạt đến Thánh Giả, coi như bây giờ hắn là Thánh Giả cũng không phải là đối thủ của huyễn thú, các ngươi phải chôn cùng ta, ha ha ha ha"

Trong khi chiến đấu, Bắc Trấn Thiên cũng biết, huyễn thú đã đột phá tới Thánh Giả, nơi này, không có người nào có thể đối kháng với nó.

"Ngươi đắc ý thế, ta mới không cho ngươi chôn theo đâu, ta còn chưa có thành thân. Có tỷ phu ta ở đây, ta cái gì cũng không sợ"

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Hàn Thạc bắt đầu lệ thuộc vào Quân Tà Diễm, từ lần đầu tiên bị hắn trấn áp? Hay khi hắn bay tới chỗ tỷ thí cứu Hàn Vũ ra khỏi vòng quây của Bắc Trấn Thiên? Hay là thời điểm hắn lấy ra huyết mễ và Linh Lung tiêu?

"Hừ, công phu miệng, các ngươi chờ hắn bị huyễn thú nhai vào trong bụng đi! Ha ha ha!"

Bắc Trấn Thiên hy vọng nhất chính là Quân Tà Diễm bị huyễn thú gây thương tổn, như vậy, hắn có thể ôm được mỹ nhân về còn có thể lấy được Thiên Lôi thạch.

"Hừ, ta đợi lát nữa ai chết trong tay ai còn chưa biết đâu, không nên hối hận lời nói bây giờ của mình, đến lúc đó nói không chừng ta nhân từ một chút, cho ngươi lưu lại tính mạng."

"Ngươi. . . Ngươi nói cái gì? Ta chính là quốc chủ Bắc Tuyết quốc"

Bắc Trấn Thiên kinh hãi, thật không hỗ là nữ nhân mình nhìn trúng, ý tưởng to gan như vậy.

"Ngươi chết ở Huyễn Lâm, chết ở trong bụng một con ma thú đã đạt tới Thánh Giả, Bắc Tuyết quốc như thế nào truy cứu? Hừ"

Hàn Vũ cười cười, lần này, vô luận như thế nào, Bắc Trấn Thiên không thể sống mà rời đi khỏi Huyễn Lâm, đây chính là cơ hội ngàn năm có một.

Về phần Nam Dương quốc, nàng tự có biện pháp đối phó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK