• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù bị Quân Tà Diễm không để ý tới, Tiểu Thánh Thú cũng không căm tức, tên tiểu tử này quá càn rỡ rồi, nếu như không dạy dỗ hắn một phen thật tốt, về sau không biết còn có cơ hội hay không! Trong lòng Tiểu Thánh Thú âm thầm tính toán. Nếu như Tiểu Thánh Thú biết trước hậu quả khi nói ra lời này, thì hiện tại nói gì hắn cũng sẽ không đi dạy dỗ Quân Tà Diễm, không ngờ cuối cùng gặp xui xẻo lại là nó.

"Khụ khụ, từ trước đến giờ Tà Cung và triều đình không đội trời chung, hôm nay, ngươi quang minh chính đại tới cửa cầu hôn, ngươi muốn Hàn Gia ta rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan hay sao? Ngươi có âm mưu gì?”

Lúc này Quân Tà Diễm mới hiểu, tại sao Hàn Vũ vẫn chưa xuất hiện, thì ra nhạc phụ tương lai của hắn không phải dễ đối phó, Hàn Vũ, hẳn là nàng bị bọn họ cố ý phái đi đâu rồi

"Hàn tướng quân, ngài nên biết tại cuộc so tài tranh đoạt chiến quyền, Tà Cung và triều đình không còn là kẻ địch."

Nếu nhạc phụ tương lai cố ý làm khó, thì hắn đành phải gặp chiêu phá chiêu, mặc kệ hôm nay nhạc phụ đại nhân nói gì, hắn chắc chắn phải cầu hôn cho bằng được.

"Không thể chỉ dựa vào chuyện này mà có thể hóa giải thù hận tích lũy gần mười lăm năm, nếu như. . ."

"Nếu như cái gì?"

"Nếu như sau khi nữ nhi của ta gả đi, bị uất ức gì, khi đó triều đình và Tà Cung lại rơi vào tình cảnh đối địch, như vậy người chịu uất ức không phải là con gái của ta hay sao? Ta nghĩ, hôn sự này không thể tiến hành.”

"Đúng đúng, quên đi, ta nghĩ thế nào cũng không được.”

Tiểu Thánh Thú chỉ sợ thiên hạ không loạn, Quân Tà Diễm tức giận, hiện tại muốn đánh hắn trở về hình thú.

"Hàn tướng quân, Hàn Vũ sẽ không phải chịu uất ức, ngài phải tin tưởng ta."

"Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi?"

"Chỉ bằng cái này."

Không biết Quân Tà Diễm lấy thứ gì từ trong lòng ngực ra, quơ quơ trước mặt Hàn tướng quân, sắc mặt của Hàn tướng quân đại biến.

"Ngươi đã làm gì hắn?"

Quân Tà Diễm, đây là đang uy hiếp mình sao?

"Không dám, ta chỉ có thể làm vậy, chờ đến khi ta mang tám kiệu lớn đến, ta sẽ dẫn hắn theo cùng. Không biết nhạc phụ nghĩ như thế nào."

Quân Tà Diễm cũng không phải dễ đối phó, sao hắn để cho người khác dắt mũi của hắn được! Trong tay hắn có một người có thể đem ra làm giao dịch rất tốt, thời gian sau này tạ tội thật tốt, tin rằng nhạc phụ sẽ tha thứ cho hắn, dù cho không tha thứ thì đã sao, đến lúc đó gạo nấu thành cơm. Nghĩ lui, điều đó là không có khả năng.

"Ngươi. . . Ngươi dám ra tay với hắn, ta chết cũng sẽ không đồng ý hôn sự của các ngươi."

Cái tiểu tử thúi này, lại dám uy hiếp hắn, khó trách Thạc nhi chưa có trở về, là bị hắn bắt đi, Hàn Vũ cũng không biết Quân Tà Diễm dùng một chiêu này buộc cha mình vào khuôn khổ.

Trong giang hồ đồn đại Tà Cung chính là thủ đoạn độc ác, không chút lưu tình, Cung chủ của bọn hắn là một người tuyệt tình, nghe nói giết muội muội của mình, người nào đối địch với hắn đều không có kết quả tốt. Hiện tại Hàn tướng quân đang do dự, ông không muốn gả Hàn Vũ cho một người danh tiếng không tốt như vậy. Hàn tướng quân nghĩ tới Hoàng thượng, lại nghĩ tới sự tình sẽ công bố vào ngày mai, ông bắt đầu do dự, nếu như ông ra sức phản đối, Hàn Vũ có trách ông hay không? Nhưng ông cũng vì tốt cho Hàn Vũ, nếu chuyện ngày mai có thể thành công, như vậy, nếu Hàn Vũ theo Quân Tà Diễm, cuộc sống sau này có thể sẽ khổ sở. Một người cao cao tại thượng, nắm giữ cường quyền, thật sự có thể một lòng một dạ ở bên một người sao. Đương kim hoàng thượng Quân Phong Hiếu lúc ấy cũng cam kết với hắn, chăm sóc tốt muội muội của hắn, nhưng kết quả thì sao, nữ nhân lần lượt vào cung, mặc dù muội muội của hắn không nói gì, nhưng hắn làm ca ca, làm sao không hiểu được nỗi khổ trong lòng của muội muội đây.

"Nhạc phụ? Ngài rốt cuộc muốn ta ở ngoài cửa đợi đến bao lâu?"

Quân Tà Diễm làm như vô tình cầm vật trong tay quơ quơ trước mặt Hàn tướng quân.

"Vào đi."

Hàn tướng quân bất đắc dĩ nói xong liền xoay người đi vào đại sảnh.

"Ai ai, làm sao ngươi thay đổi nhanh như vậy, không phải mới vừa rồi thương lượng rằng hôm nay không đồng ý, để cho hắn tới mấy lần nữa à."

Sau khi nghe được Quân Tà Diễm nhíu mày, Tiểu Thánh Thú này, sao lại để hắn ra khỏi Huyễn Lâm, nếu để hắn lại bên trong Huyễn Lâm thì tốt rồi, nhưng mình còn phải dựa vào hắn để tìm được chân trời góc biển, giúp tìm được phương pháp hóa đổi bản thân, hiện tại tạm thời nhịn hắn thôi.

Quân Tà Diễm vung tay lên, từng tốp người lần lượt mang đồ tiến về phủ tướng quân.

Trong đại sảnh đã đặt rất nhiều thứ, toàn bộ sân cũng đầy kín đồ, nhìn ra cửa người mang đồ vẫn không ngừng đi tới chỗ này, Hàn tướng quân tay vịn trán, thở dài một tiếng.

Rốt cuộc là do Quân Tà Diễm mang quá nhiều thứ tới đây hay là do phủ tướng quân quá nhỏ, có phải Quân Tà Diễm định mang hết những thứ trong Tà Cung đến đây hay không?

"Cung chủ, ngoài cửa còn có một nửa không mang vào được, nên xử trí như thế nào?"

Một thuộc hạ Tà Cung quỳ gối trước mặt của Quân Tà Diễm, hôm nay lần đầu tiên hắn bị Cung chủ giao nhiệm vụ như vậy, nhưng không ngờ lại phô trương thế này, mang tất cả đồ trong nhà kho nhỏ của Tà Cung tới đây, mặc dù chỉ là một góc nhỏ của Tà cung, nhưng đối với người ngoài mà nói những thứ này đều là những thứ ngàn vàng khó cầu, nào là huyễn thú mê tinh, dược thảo trong Huyễn Lâm, còn có những thứ trân châu mã não giá trị xa xỉ, thật không nghĩ phủ tướng quân lại nhỏ như vậy, hiện tại chỉ mang những thứ bình thường đã không có chỗ để, vậy những thứ ngoài kia chẳng lẽ bọn họ phải khiêng trở về?

"Nhạc phụ, những thứ đó ngài muốn xử trí như thế nào?"

Những thứ này đều là sính lễ cho Hàn Vũ, mặc dù Tà Hiên nói nhiêu đây thứ là đủ rồi, nhưng Quân Tà Diễm vẫn cảm thấy thiếu cái gì, rốt cuộc là cái gì, Quân Tà Diễm cũng không có nhớ, cho tới bây giờ Tà Cung cũng chưa từng có chuyện vui.

Làm thế nào? Hàn tướng quân cũng không có biện pháp, đồ đã chất đầy viện của hắn, nhưng chỉ là một nửa, hắn phải làm sao?

“Nhạc phụ, có phải còn thiếu thứ gì nữa không, nếu ngài cảm thấy không đủ, ta có thể sai người trở về mang chúng tới đây.”

Bây giờ Hàn tướng quân đã nói không ra lời, sống mấy chục năm, không ngờ lại gặp một Cung chủ Tà Cung đầy quyết đoán như thế này. Mặc dù không muốn chấp nhận, nhưng sự thật đã phơi bày trước mắt hắn.

"Tiểu tử, những thứ còn lại không cần mang tới, còn những thứ ngoài cửa ngươi mang về hết đi, những thứ này đủ rồi."

Hàn tướng quân thật không chịu nổi đả kích, vô lực khoát khoát tay.

“Như vậy nhạc phụ đã đồng ý cho ta tới cầu hôn?”

"Lão phu có thể không đồng ý sao?"

"Dĩ nhiên không thể, nhưng là. . ."

"Nhưng là cái gì? Ngươi lại muốn uy hiếp ta cái gì?"

"Nhạc phụ có cần nói khó nghe như vậy không, tiểu tế chỉ muốn nói là chút sính lễ này là cho Vũ nhi, nên không thể mang trở về được, tiểu tế lúc tới vội vàng, cũng không có chuẩn bị quà gì tặng nhạc phụ, không bằng mang vòng tay thời không này tặng nhạc phụ, hi vọng nhạc phụ thích."

Nói xong, Quân Tà Diễm nhận vòng tay thời không từ thuộc hạ, hai tay đưa đến trước mặt Hàn tướng quân.

"Ngươi. . . Làm sao ngươi có cái này?"

Tiểu Thánh Thú vẫn im lặng ngồi ở một bên, những thứ đồ thế tục kia hắn đều khinh thường, nhưng thời điểm Quân Tà Diễm mang vòng tay thời không ra thì hắn không thể bĩnh tĩnh nữa, vốn hắn nghĩ vật kia đã mất từ lâu rồi, trước kia từng có một cái, nhưng chủ nhân của hắn đưa cho phu nhân của hắn, hiện tại hắn lại thấy được vòng tay thời không, làm sao hắn lại không kích động được.

"Vì sao ta không thể có cái này?"

Vật này đúng là một bảo bối, nhưng bây giờ đối với Quân Tà Diễm mà nói không có tác dụng, vậy sao hắn lại không đưa cho Hàn tướng quân, khiến Hàn tướng quân có thiện cảm hơn với hắn.

"Vòng tay...thời không?"

Tốt, Hàn tướng quân là người biết nhìn hàng, hôm nay đả kích thật quá lớn, trong cuộc đời chưa từng nhìn thấy nhiều bảo bối, hôm nay đều đang bày ở trong sân nhà mình, nhưng vẫn còn chưa hết.

"Thật sự là vòng tay thời không?"

"Trăm phần trăm chính xác."

Tiểu Thánh thú nhìn vòng tay trong tay Hàn tướng quân, ai oán, sớm biết thì hắn đã lấy lòng Quân Tà Diễm, nói không chừng, khi Quân Tà Diễm vui thì sẽ cho hắn vòng tay thời không, giờ hắn thật sự rất hối hận với quyết định ban đầu của mình.

"Quả nhiên là vòng tay thời không, ha ha ha ha, tiểu tế, làm sao ngươi có được vòng tay thời không.”

Hạ nhân trong phủ tướng quân bắt đầu bận rộn kiểm tra lại đồ, nghe được lão gia của bọn họ nhanh chóng thỏa hiệp như vậy, thật không thể tin được, hắn là người đã chinh chiến sa trường, đại tướng đại tướng quân làm cho địch nhân mất hồn mất vía.

“Chỉ là tình cờ đoạt được, nhạc phụ yên tâm, tuyệt đối không có ai can đảm tới cửa đoạt lấy.”

Sau khi nghe Hàn tướng quân đổi cách nói chuyện với mình Quân Tà Diễm thật là vui lòng, tâm tình đang khẩn trương theo đó buông xuống, vốn hắn còn đang lo lắng vòng tay thời không cũng không làm cho Hàn tướng quân hài lòng. Xem ra là do hắn quá lo lắng.

"Đi đi mời phu nhân tới."

"Dạ, lão gia."

Sau đây, Quân Tà Diễm phải đối mặt với một người cực kỳ khó khăn.

"Lão gia, gọi ta tới gấp như vậy là vì chuyện gì? Aaa, nhiều thứ như thế này là sao? Cản hết đường, còn ra thể thống gì, còn không mang đi.”

"Phu nhân, những vật này là. . . Là sính lễ cô gia cho tiểu thư."

"Cô gia? A, chẳng lẽ rốt cuộc Vũ nhi đã nghĩ thông suốt, muốn thành thân? Vị cô gia kia là ai?"

Hàn phu nhân tìm người trong đại sảnh, không thấy một người nào làm bà hài lòng, chẳng lẽ cái người mang mặt nạ kia?

Hàn phu nhân đi lên trước, đưa tay lấy cái mặt nạ của Quân Tà Diễm xuống.

"Cung chủ. . . Chuyện này. . ."

Tên thủ hạ kia muốn ngăn cản, tuy nhiên một cái tay của Quân Tà Diễm nâng lên ngăn lại, vốn hắn quyết định hôm nay sẽ lấy mặt nạ xuống trước mặt mọi người. Mặc dù trong cuộc so tài tranh đoạt chiến quyền hắn đã lấy mặt nạ xuống một lần, nhưng lần đó hắn cũng đã chỉnh dung một chút, với diện mạo bây giờ của hắn có sự khác biệt rất lớn. Theo như Hàn Vũ nói sau này bọn họ là người một nhà, nếu là người một nhà thì không cần che giấu.

Hàn tướng quân nhìn thấy phu nhân của mình một tiếng cũng không nói mà đã lấy mặt nạ của Quân Tà Diễm xuống, nàng biết người là kia ai sao? Nàng biết sẽ không gặp nguy hiểm sao? Mặc dù hiện tại Hàn tướng quân đã bị "thu mua" rồi, nhưng hắn vẫn chuẩn bị thật tốt để ứng phó.

Tay Hàn phu nhân đến gần mặt nạ của Quân Tà Diễm, nhẹ nhàng lấy nó xuống, xuất hiện ở trước mặt mọi người, thật là một người được trời cao tự tay tạo nên.

Anh tuấn, đã không thể hình dung dung mạo của hắn, xinh đẹp, đã không thể biểu đạt hình dáng hắn ra sao, khí thái, đã không biểu đạt hết thần khí của hắn, rốt cuộc là sao lại có một người hoàn mỹ như thế?

Cả đại sảnh, mọi người đều bị mê hoặc bởi dung mạo của hắn, bầu không khí vô cùng an tĩnh bị Hàn phu nhân phá hỏng.

"Không hợp."

Nói xong mang mặt nạ nhét vào trong ngực Quân Tà Diễm, xoay người rời đi.

"Nhạc mẫu, cho một lý do."

Chưa từng tiếp xúc nhiều, không biết hắn là người như thế nào, không biết hắn yêu Hàn Vũ nhiều như thế nào, cứ như vậy quyết định, có phải không công bằng với hắn hay không.

Hàn phu nhân quay đầu lại nhìn chằm chằm vào mặt của hắn hồi lâu.

"Lý do chính là ngươi có một khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Người khác hi vọng con rể của mình là người giỏi nhất trong vạn người, không ngờ Hàn phu nhân lại ghét bỏ bộ dáng vượt trội như vậy của con rể?

“Mặt này . . Mặt ư, nếu như mà ta phá hủy nó?"

Hàn phu nhân nghi hoặc nhìn Quân Tà Diễm, hắn nói lời này có ý gì?

Quân Tà Diễm rút bội kiếm của thị vệ đứng gần hắn ra, liền hướng mặt của mình vạch tới.

"Dừng tay."

Ngay khi kiếm sắp chạm gò má của Quân Tà Diễm, tay của hắn bị Tiểu Thánh thú ngăn cản. Hàn tướng quân còn không kịp tới bên cạnh hắn, Hàn phu nhân đã quát to một tiếng dừng tay.

Bọn thuộc hạ của Quân Tà Diễm, cũng kinh hãi, thật tốt, Cung chủ bị người khác ngăn trở rồi, nếu không trở về, Tà Hiên chủ quản nhất định muốn mạng của bọn hắn, chỉ là người đó có thể ngăn cản được Cung chủ bọn họ, xem ra chỉ số võ công cũng không thấp.

"Ta đồng ý rồi, chọn ngày lành mà tới cưới Vũ nhi nhà ta."

Tên tiểu tử này thật có cốt khí, có thể vì Hàn Vũ phá hủy dung mạo, hắn, có thể chăm sóc tốt Vũ nhi của mình.

Một cuộc cầu hôn sóng gió cứ như vậy mà vượt qua!

Ngày thành thân do Hàn tướng quân và Quân Tà Diễm thương lượng, Hàn phu nhân đồng ý, Tiểu Thánh thú cứ như vậy không quấy rối được nữa, ngay khi kết thúc cuộc so tài tranh đoạt chiến quyền, hôn lễ sẽ được định vào ngày mùng 9 tháng sau

"Có phải quá vội vàng rồi hay không?"

Hàn phu nhân cảm giác Quân Tà Diễm không phải tới cầu hôn, mà là tới cướp người? Vội vàng thành thân với Vũ nhi, chẳng lẽ. . .

"Tiểu tử ngươi, thành thật một chút, có phải ngươi cùng Hàn Vũ đã xảy tra chuyện gì rồi hay không?”

"Chuyện nên xảy ra và không nên xảy ra đều đã xảy ra."

Câu trả lời của Quân Tà Diễm thật là quá kinh điển rồi.

Trong Vô Tình Các, Hàn Vũ và tiểu Nhã ngồi mặt đối mặt.

"Tiểu Nhã, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết sự thật không?"

"Hai năm trước, ta mới biết được thân phận thật sự của ta, lúc ấy, ta cũng không biết Quân Tà Diễm chính là ca ca của ta, khi những người kia muốn giết ta thì Lạc đại nhân đem ta về, nói cho ta biết, thân phận thật sự của ta chính là nữ nhi của đương kim hoàng thượng, hừ, thật không ngờ, từ nhỏ sống như một tên ăn mày ta lại là công chúa, lúc nghe được chuyện này ta cũng không hoàn toàn tin. Một lần hoàng thượng tới phủ Lạc đại nhân, ta trốn ở góc nhìn lén nữ nhân đi cùng ngài ấy, ta liền tin, dáng dấp của ta và bà ấy rất giống nhau. Khi biết rõ thân phận của mình, ta muốn nhanh chóng gặp mặt phụ mẫu, nhưng thật không ngờ, ta nghe được một chuyện kinh thiên, bọn người Lạc đại nhân nghi ngờ Cung chủ Tà cung chính là....Chính là nhi tử của Hoàng thượng, là anh ruột của ta. Ta còn nghe được bọn họ muốn phái ta đi làm thám tử, tiếp cận Quân Tà Diễm sau đó giết hắn, nếu như ta bắt được Quân Tà Diễm, bọn họ liền giết ta diệt khẩu, lúc đó ta rất sợ, không biết phải làm sao, thế là đâm lao thì phải theo lao, ta làm bộ để bọn họ lợi dụng, tiếp cận Quân Tà Diễm, sau đó mang chuyện này nói cho hắn biết. Bọn người Lạc đại nhân không biết nghe được tin tức ở đâu, nói Vô Tình các là sản nghiệp của Tà Cung, liền kêu ta phải nghĩ cách vào Vô Tình các, nhưng không ngờ, một lần lại một lần đều thất bại, tỷ tỷ lại dẫn ta vào Vô Tình các. Sau lần đó, ta vẫn luôn quan sát tỷ tỷ, quan sát tỷ tỷ có phải có mối quan hệ không muốn cho người khác biết với Tà Cung hay không, khi biết tỷ tỷ là nữ nhi của Hàn Tướng quân ta liền suy nghĩ, có phải triều đình đang tính toán diệt trừ Tà cung hay không, vì vậy ta cần tăng nhanh kế hoạch đến gần tỷ tỷ, ta bắt đầu biểu hiện khá hơn một chút, để cho tỷ tỷ tin tưởng ta, khi tỷ tỷ tin tưởng ta, ta có thể nhìn thấy ca ca của ta”

"Vậy ngươi vào ở bên trong, có đem chuyện Vô Tình Các hồi báo cho Lạc đại nhân hay không?"

"Không có, mỗi lần hồi báo ta đều nói người trong Vô Tình các rất cẩn thận, trừ một chút chuyện vặt bên ngoài giao ta xử lý, cũng không để cho ta tiếp xúc nhiều chuyện nội vụ, bọn hắn đều tin."

"Vậy bây giờ ngươi tính như thế nào?"

"Ta. . . Ta không biết. Tỷ tỷ, ta biết rõ phải làm gì, nhưng hiện tại ta rất sợ, Lạc đại nhân nói nếu không nhanh tiếp cận... "

Tiểu Nhã khóc trong ngực Hàn Vũ, một cô bé nhỏ như vậy, lại có một bí mật và khổ sở lớn như vậy, rốt cuộc là điều gì khiến nàng kiên trì như vậy.

"Tiểu Nhã, ngươi muốn gặp mặt Diễm hay không? Đem sự tình nói thật rõ, nói không chừng, sẽ có kết quả tốt ngoài dự đoán đó!"

"Ta. . . Có thể không?"

"Dĩ nhiên có thể, có ta ở đây, ta sẽ không để cho các ngươi có bất kỳ chuyện gì, các ngươi là người thân của ta, ngươi phải tin tưởng ta."

Tiểu Nhã nhìn ánh mắt Hàn Vũ rất kiên định, trong lòng bắt đầu tràn đầy hi vọng.

Hàn Vũ quang minh chánh đại mang theo Tiểu Nhã trở về phủ tướng quân, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn cho Tiểu Nhã, và để bọn người Lạc đại nhân một loại ảo tưởng rằng Hàn Vũ bắt đầu tin tưởng Tiểu Nhã, bây giờ Tiểu Nhã có thể đến gần Quân Tà Diễm mà tùy cơ sát hại Quân Tà Diễm rồi.

Khi Hàn Vũ trở về, Quân Tà Diễm đã rời đi, không thể làm gì khác hơn là chờ vào ngày mai chiến quyền thuộc về Đông Lâm quốc, tìm cơ hội để cho bọn họ gặp mặt thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK