Mục lục
Nam thần nhà tôi Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 451: ANH LUÔN THAY CÔ SUY NGHĨ
Phương Tinh Nghị đưa Dương Yến đi đến bàn ăn ngồi xuống, cầm lấy thực đơn đưa cho cô: “Xem muốn ăn cái gì. Đây là máy bay tư nhân, em ăn nhiều rồi nôn bao nhiêu lần cũng không sao.”
“Còn có thể tùy tiện gọi món...” Dương Yến lẩm bẩm, cầm lấy thực đơn từ trong tay anh, trong lòng lại ấm áp.
Bất cứ lúc nào, anh luôn thay cô suy nghĩ như vậy.
Thực tế trong thực đơn cũng không có gì, chỉ có một vài món ngọt tráng miệng, nước trái cây và mấy đồ hấp, còn có canh hầm.
Dương Yến cũng rất đói, ỷ vào việc đang ở trên máy bay tư nhân của anh, không kiêng nể gì, gọi tất cả các món có trong thực đơn, còn muốn thêm một phần bánh pudding sữa chua.
Phương Tinh Nghị mày cũng không nhăn một cái, chỉ uyển chuyển nói: “Ăn đồ ăn chỉ cần ăn no là được, lần sau muốn ăn nữa có thể gọi, cũng không phải món ăn gì hiếm lạ.”
Dương Yến không quá để ý trả lời: “Đã biết.”
Bàn tay lại lặng lẽ lần xuống dưới bàn khẽ sờ bụng, thầm nghĩ: còn có ba cái miệng nhỏ nữa, ăn ít khiến bọn nó bị đói cũng không được!
Rất nhanh, tiếp viên đã mang lên món ăn mà Dương Yến gọi.
Gần như là đầy ắp cả bàn.
Dương Yến đã rất đói bụng, đồ ăn vừa lên bàn, đã khẩn cấp bắt đầu ăn.
“Thịu gà này ngon quá đi!” Thịt gà nhập khẩu rất mềm, khiến Dương Yến khen không dứt miệng: “Đây là chiếc máy bay tư nhân tốt nhất mà tôi từng thấy trong đời, món thịt gà cũng là ngon nhất!”
“Nếu em muốn ăn, lần sau còn có.” Phương Tinh Nghị rót nước trái cây, đưa đến trong tay cô: “Ăn một phần là đủ rồi.”
“Không thể ăn thêm một phần nữa sao, chỗ đồ ăn này cũng không có bao nhiêu.” Dương Yến lẩm bẩm.
“Không thể.”
Dương Yến biết người đàn ông sợ mình quá no, nhưng thấy anh nói ra mấy lời tàn nhẫn như vậy, vẫn liếc trắng mắt xem thường anh.
“Đúng rồi.” Dương Yến nhớ tới cái gì đó, hỏi Phương Tinh Nghị: “Anh sắp xếp Trường Bình như thế nào?”
“Lúc tôi đi, tìm một thím đến nấu cơm cho nó mỗi ngày.” Phương Tinh Nghị ngồi ở phía đối diện nhàn nhã bắt chéo chân, nhìn cô ăn.
Thấy khóe miệng người phụ nữ dính đầy dầu mỡ, anh rút tờ giấy ra, giơ tay qua giúp cô lau.
Dương Yến sửng sốt, anh cũng sửng sốt.
Vài giây sau, vẫn là Dương Yến phản ứng lại trước, rút khăn giấy từ trong tay anh ra, ngả người ra sau một chút.
Cô cúi đầu, chuyển chủ đề: “Rất tốt. Nếu thím kia nấu ăn ngon, thì anh giữ lại đi, đừng ăn bên ngoài suốt, không dinh dưỡng, Trường Bình đang trong thời kỳ phát triển.”
“Được.” Phương Tinh Nghị rút tay lại, nhíu lông mày.
Rõ ràng hai người đã chia tay, anh vẫn nhịn không được mà quan tâm cô, ngay cả thói quen trước kia vẫn tiếp tục.
Thật sự là muốn chết.
Anh rõ ràng có rất nhiều việc phải xử lý, lại từ chỗ trợ lý Tư biết được ngân sách có hạn, khi Dương Yến không thể ký hợp đồng với nữ diễn viên phù hợp nên phải cùng nam diễn viên quay phim ngắn, khiến tâm trí anh rối loạn.
Trợ lý Tư còn nói đạo diễn mà Dương Yến tìm là truyền thông Tân Lệ, còn trộm lấy được nội dung kịch bản.
Sau khi Phương Tinh Nghị nhìn kịch bản, thì không bình tĩnh nổi nữa.
Anh cố ý chạy tới Hòa Tụng nói muốn xem tiến triển quảng bá sản phẩm mới của bọn họ, cố ý chọc giận Dương Yến trong phòng họp, nhưng nam diễn viên kia quả thật có vụ bê bối, chuyện này cũng không phải anh nói bừa.
Lúc ấy, khi Dương Yến đập bàn tức giận nói: “Có bản lĩnh tổng giám đốc Phương anh tự mình đến đi”, anh cân nhắc một chút rồi đồng ý.
Công việc có thể tìm thời gian xử lý vào buổi tối, nhưng Dương Yến lại thật sự đi theo kịch tổ đến Li Giang, còn cùng nam diễn viên kia quay bộ phim ngắn thân mật như vậy, chỉ nghĩ đến đó thôi đã khiến anh khó chịu.
Nhìn về phía người phụ nữa còn đang cúi đầu ăn, ánh mắt của Phương Tinh Nghị trầm xuống, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.
Mình tốt như vậy, người phụ nữ này lại không bao giờ biết cách quý trọng.
Dương Yến ăn đến mức no căng, cũng rất thỏa mãn, ăn no liền lăn lên thảm ngủ, khiến cho Phương Tinh Nghị dở khóc dở cười.
Cô không chỉ có thể ăn, phản ứng chậm chạp, hay quên, bây giờ lại thêm cái “có thể ngủ.”
Chờ sau khi Dương Yến ăn ngủ no đủ, máy bay cũng vừa lúc hạ cánh đến sân bay Li Giang.
Dương Yến sợ bên ngoài nhiều người nhìn được thì không hay, kiên quyết không muốn Phương Tinh Nghị ôm, cũng không muốn được đỡ, yêu cầu tiếp viên lấy cho mình một cái ô dài, chống xuống rồi từ từ xuống máy bay.
Hai người từ phía cửa sau rời đi, Dương Yến ánh mắt sắc bén, rất nhanh đã phát hiện thẻ đón khách của homestay.
Vị trí Li Giang rất gần với một homestay, Dương Yến để trợ lý kiểm tra qua, thấy đánh giá của homestay kia không tồi, nên cô đã đặt phòng cho tất cả mọi người ở tổ kịch.
“Xin chào, tôi là Dương Yến.” Sau khi đến, Dương Yến mới phát hiện người được phái đến tiếp đón bọn họ lại là một người phụ nữa, bụng dưới chiếc váy dài mỏng của người phụ nữ hơi nhô lên.
“Cô Dương đúng không?” Nhìn Dương Yến một cái, người phụ nữ lấy điện thoại trong túi ra: “Phiền cô đọc cho tôi số điện thoại.”
“Số điện thoại của tôi là 186...”
Thấy đúng số điện thoại rồi, trên mặt người phụ mỉm cười, cũng lịch sự hơn.
Người phụ nữ dẫn Dương Yến và Phương Tinh Nghị đi ra ngoài, vừa nói: “Chồng của tôi đến đón ba người hôm nay, hai người là hai vị khách cuối cùng trong danh sách, anh ấy có việc nên bảo tôi đến đây chờ hai người.”
Dương Yến nhớ lại chuyện thay đổi máy bay, có chút bối rối, xin lỗi nói: “Xin lỗi, vốn chúng tôi đến Li Giang rồi, nhưng máy bay lại xảy ra chút sự cố, lại bay trở về.”
“Không sao, mọi người bình an đến nơi là tốt rồi.” Người phụ nữ phất tay: “Tôi cũng không đợi lâu.”
Đoàn người đi xuống hầm để xe.
Thấy người phụ nữ tên Úy Úy đi đến một chiếc xe, còn mở cửa ghế lái, Dương Yến nhịn không được nói: “Tôi thấy cô giống như đang mang thai, để tôi lái cho.”
Bụng bầu của Úy Úy này trông còn rõ hơn cô, chắc cũng khoảng năm sáu tháng rồi.
Úy Úy không để ý nói: “Không sao đâu, cục cưng nhà tôi rất khỏe mạnh, tôi thường xuyên lái xe đi mua đồ nữa!”
“...”
Phương Tinh Nghị liếc nhìn bụng của Úy Úy, trầm giọng hỏi: “Từ sân bay đến homestay còn phải đi bao lâu?”
“Khoảng một giờ bốn mươi phút.”
“Vậy để tôi lái đi.” Phương Tinh Nghị đặt đồ của anh và Dương Yến vào trong cốp xe, rồi đi về phía ghế lái: “Cô mang thai không nên lái xe lâu, tôi đi theo bản đồ.”
Úy Úy vội vàng từ chối: “Vẫn nên để tôi lái đi, anh ngồi cùng vợ anh đi.”
“Không sao, đưa chìa khóa xe cho tôi đi.”
Phương Tinh Nghị cũng không giải thích , chỉ hỏi Úy Úy về chìa khóa xe.
Thấy người đàn ông kiên trì như vậy, Úy Úy đành phải đưa chìa khóa cho anh, còn có chút xấu hổ nói: “Mọi người là khách, nên để tôi chăm sóc mới đúng, còn để anh phải lái xe... Ài, phiền anh rồi.”
Phương Tinh Nghị thản nhiên ừ một tiếng, ngồi vào trong xe.
Dương Yến cũng mở cửa xe ra ngồi lên, trong lòng lại ghen tỵ.
Chính bởi vì cuộc nói chuyện lúc nãy của anh và Úy Úy.
Cô muốn lái xe, là vì đều là phụ nữ có thai, đồng tình với Úy Úy, thấy Úy Úy bụng lớn như vậy, sợ đứa trẻ bị dây an toàn siết vào.
Người đàn ông này chạy đến làm gì, muốn thay người khác lái xe?
Có phải thấy Úy Úy mang thai, cũng rất quan tâm hay không?
Nhưng cô cũng mang thai.
Anh thuận tay đối xử tốt với người phụ nữ khác, khiến trong lòng của Dương Yến ghen tỵ, ăn dấm chua.
Sau khi Úy Úy lên xe, thấy Dương Yến cúi đầu, sắc mặt không tốt lắm, liền hỏi: “Cô Dương sắc mặt cô kém quá, có phải say xe hay không? Tôi có thuốc say xe.”
Nói xong, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc say xe.
“Cám ơn.” Dương Yến cũng không muốn từ chối ý tốt của cô ấy, liền nhận lấy thuốc, nhưng không lập tức uống: “Tôi thử nghỉ một lát xem, không được thì lại uống thuốc.”
Cô mang thai nên mọi thứ ăn vào đều phải chú ý.
Cô lại nhìn thoáng qua chiếc bụng lộ ra của Úy Úy: “Có thể hỏi một chút, cô mang thai mấy tháng rồi không?”
“Hơn bốn tháng rồi.”
CHƯƠNG 452: KHIẾN CHO CÔ GIỐNG KIM ỐC TÀNG ĐÀN ÔNG VẬY
“A?” Dương Yến nhìn bụng cô, lại nhìn bụng cô ấy, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc: “Một đứa sao, hay là mấy đứa?”
Úy Úy mím môi cười: “Trước đó có làm kiểm tra, là sinh đôi.”
“...”
Dương Yến nghĩ người ta sinh đôi mới bốn tháng đã lộ rõ bụng bầu như vậy, cô sinh ba, không cởi quần áo ra cũng không nhìn ra bụng bầu, có chút chênh lệch.
Dương Yến hâm mộ nói: “Thật tốt.”
Tuy rằng bác sĩ có nói giai đoạn đầu bụng bầu không lộ rõ có liên quan đến thể chất của cô, nhưng tốc độ phát triển của mấy cục cưng chậm hơn so với mấy cục cưng của người phụ nữ khác, khiến cô rất sợ cơ thể của mấy cục cưng sinh ra không được khỏe mạnh.
Úy Úy tưởng cô hâm mộ mình sinh đôi, nên nói với cô: “Cô Dương muốn sinh đôi cũng dễ mà.”
“Tôi không phải...” Nụ cười của Dương Yến cứng đờ.
Úy Úy đánh gãy lời của cô: “Ở trên núi phía sau homestay của tôi có một cái giếng gọi là “song sinh”, chỉ cần cô thành tâm muốn sinh đôi, sau khi uống nước giếng chắc chắn sẽ sinh đôi.”
“...”
Dương Yến nghĩ thầm: không cần uống nước giếng đó, tôi đã sinh ba rồi.
“Cô Dương, tôi không gạt cô đâu, nước giếng kia rất linh.” Úy Úy còn đang lải nhải: “Mỗi ngày người đến đấy uống nước giếng nối liền không dứt, nghe nói người đã uống qua, mười thì có chín người sinh đôi. Nước giếng kia cũng có hiệu quả với đàn ông, cô Dương nếu cô xấu hổ, có thể bảo chồng cô đi uống!”
Dương Yến liếc nhìn qua Phương Tinh Nghị đang lái xe: “Cô hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải vợ chồng.”
Úy Úy sửng sốt một lát: “Tôi thấy hai người có tướng phu thê, còn tưởng hai người... xin lỗi!”
“Không sao đâu.” Dương Yến mỉm cười.
Phương Tinh Nghị lái xe, nhưng cũng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ ngồi đằng sau, một chữ cũng không sót.
Ban đầu còn cảm thấy có chút buồn cười, nghĩ đã thế kỷ 21 rồi, ai còn mê tín vậy chứ.
Đến khi Dương Yến làm sáng tỏ mối quan hệ hai người, đôi mắt anh trầm lại, từ gương xe nhìn cô một cái, cũng không nói gì.
Hai giờ sau, xe đến homestay.
Homestay nhà Úy Úy mở rất lớn, giống một tòa cung điện nhỏ vậy, thiết kế lại tích hợp phong tình địa phương của Li Giang, hai bên con đường nhỏ dẫn vào nhà tràn ngập các loại hoa tươi.
Nhưng bông hoa đua nhau nở rộ, hương thơm nhẹ nhàng.
Dương Yến nhẹ nhàng hít một hơi, chóp mũi đều là mùi hoa, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, giờ phút này trái tim cũng bình tĩnh lại.
Cô âm thầm cảm thấy may mắn đã chọn homestay này, chỗ này còn thoải mái hơn so với ở trong khách sạn.
Úy Úy dẫn Dương Yến và Phương Tinh Nghị lên tầng ba, một bên xin lỗi nói: “Tôi tưởng hai người là vợ chồng, sắp xếp cho mọi người một phòng gia đình... May mà phòng gia đình phía đối diện vẫn còn trống, hai người mỗi người một phòng đi, tôi sẽ không thu thêm tiền. Bây giờ đang trái mùa du lịch, phòng trống cũng để không.”
“Vậy cám ơn.” Dương Yến nói: “Tôi rất thích homestay nhà cô, nói không chừng sau này còn đến lần nữa.”
“Được, lần tới khi cô đến thì nói trước với tôi, tôi sẽ để lại gian phòng có tầm nhìn tốt nhất cho cô!” Úy Úy quay đầu nhìn bọn họ, có chút tò mò nói: “Tôi thấy hai người rất hợp, tại sao không thử xem?”
Dương Yến nghẹn lại, một lúc lâu sau mới nói: “Thử rồi.”
“Nhưng đã sớm chia tay rồi.” Phương Tinh Nghị bổ sung lời của cô, vẻ mặt thản nhiên.
Úy Úy cả kinh, cũng không dám hỏi linh tinh nữa.
Sau khi Dương Yến vào phòng của mình, nhìn phòng khách rộng rãi, có ba phòng ngủ, quả thật có chút trống trải, phải người một nhà cùng ở mới náo nhiệt.
Nhưng tầm nhìn của căn phòng này rất tốt, cô cũng không muốn đổi.
Cô lấy quần áo từ trong valy ra treo vào trong tủ quần áo, vừa xong việc, di động liền reo.
Là đạo diễn Văn gọi điện thoại tới, nói ngoại trừ cô và nam diễn viên, mọi người trong tổ kịch đã ở trong quán cà phê tầng dưới, muốn bảo cô và nam diễn viên xuống dưới, để cùng mọi người làm quen một chút.
Dương Yến đáp lại một tiếng.
Nam diễn viên được lựa chọn đã đổi, đạo diễn Văn bọn họ còn chưa biết mà thôi.
Cô đến gõ cửa phòng Phương Tinh Nghị, truyền đạt lại lời nói của đạo diễn Văn, sau khi do dự lại nói: “Nếu anh không muốn đi cũng không sao, có lẽ đến ngày mai mới chính thức quay phim.”
“Bây giờ không đi thì đến lúc đó cũng phải chạm mặt.” Phương Tinh Nghị đóng cửa phòng lại.
Hai người cùng nhau xuống dưới, người đàn ông thình lình nói: “Cô Dương cảm thấy việc gặp tôi không thể quang minh chính đại sao? Cho dù gặp phải chuyện gì, cũng muốn đem tôi giấu đi.”
Dương Yến nhớ tới chuyện trước kia, sắc mặt có chút mất tự nhiên: “Không phải... Tôi sợ anh bận việc.”
Phương Tinh Nghị nói: “Cũng đã đến này rồi, cho dù bận việc cũng phải gạt sang một bên.”
Dương Yến nói không lại anh, đành im lặng.
Thật là, nói giống như cô kim ốc tàng đàn ông vậy.
Rõ ràng hai người đã chia tay rồi mà.
Quán cà phê không lớn, sau khi Dương Yến liền nhìn thấy tám chín người ngồi trước cái bàn vuông.
Mọi người đang trò chuyện trên trời dưới đất, tiếng cười không ngừng, còn khá náo nhiệt.
“Đạo diễn Văn.”
Dương Yến đi cùng Phương Tinh Nghị đến bàn, gọi một tiếng.
Người đang ngồi trước bàn kia đều ngẩng đầu, hoặc quay đầu nhìn qua.
Ban đầu nhìn thấy Dương Yến cũng không có gì, nhưng sau khi nhận ra người đàn ông đẹp trai lạnh lùng bên người cô, vài người trừng lớn mắt.
“Đó, đó là tổng giám đốc Phương đúng không?”
“Tổng giám đốc Phương sao lại cùng đi với tổng giám đốc Dương của Hòa Tụng?”
“Nghe nói Hòa Tụng có hợp tác với tập đoàn nhà họ Phương, thấy tổng giám đốc Phương cũng đến, xem ra chuyện này là sự thật.”
“...”
Còn cách một khoảng, Dương Yến cũng nghe được mấy lời bàn tán của mấy người đó.
Mấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, tò mò đều đổi tới đổi lui trên người cô và Phương Tinh Nghị, khiến cô rất bất đắc dĩ, thầm nghĩ tổng giám đốc Phương không chỉ đến đây, còn là nam diễn viên được chọn, các người mà biết chắc chắn càng giật mình.
“Tổng giám đốc Dương.” Đạo diễn Văn qua tiếp đón.
Vốn dĩ ông hai mươi chín tuổi, nhưng lại nuôi bộ râu dài, lại có đôi mắt nhỏ hí, giống mấy đại thúc ba mươi mấy tuổi.
Sau khi chào Dương Yến, đạo diễn Văn lại vươn tay với Phương Tinh Nghị, cười nói: “Kính đại danh của tổng giám đốc Phương đã lâu, không ngờ có một ngày có thể gặp mặt, thật sự vô cùng vinh hạnh!”
Phương Tinh Nghị cũng không trả lời, chỉ mỉm cười, bắt tay một chút với đạo diễn Văn rồi buông ra.
Người đàn ông chỉ cần đứng im chỗ đó, khí tràng cũng rất mạnh rồi.
Không khí trên bàn ban đầu rất tốt, khi Phương Tinh Nghị đến, mỗi người đều không dám hé răng, giống như bị bó buộc tay chân vậy.
Dương Yến mỉm cười nhìn.
Trước kia lúc cô chưa quen với Phương Tinh Nghị, gặp anh cũng là bó tay bó chân, lời nói cũng không lưu loát. Ai ngờ sau này bọn họ lại quan hệ thân mật như vậy, còn từng bên nhau.
Cô cũng không sợ anh nữa, ở trước mặt anh càng ngày càng không kiêng nể gì.
Thích nhất là đùa nghịch hầu kết của người đàn ông, nhìn anh nhíu mày, rồi lại nhìn bộ dáng bất đắc dĩ không dám giáo huấn cô của anh.
Dương Yến nghĩ đến mức có chút xuất thần, ngay cả đạo diễn Văn gọi mình cũng không nghe thấy.
Tận đến bả vai bị vỗ một chút, cô mới vội vàng ngẩng đầu: “Đạo diễn Văn, ông nói cái gì?”
Đạo diễn Văn lặp lại một lần lời vừa nói: “Tôi là hỏi tổng giám đốc Dương, nam diễn viên còn chưa tới sao?”
“Anh ta sẽ không đến đây.”
“Không đến?” Đạo diễn Văn nhíu mày: “Tổng giám đốc Dương chưa bàn bạc với công ty bọn họ sao?”
Dương Yến nói: “Không phải, do trước kia nam diễn viên đó có vụ bê bối, chúng tôi sợ quảng cáo về sản phẩm mới vừa phát sóng, có người lấy vụ bê bối của nam diễn viên đó làm đảo loạn doanh thu sản phẩm mới của Hòa Tụng.”
Đạo diễn Văn gật đầu hiểu rõ, lại hỏi Dương Yến: “Vậy tổng giám Dương định sắp xếp ai? Có phải sửa kịch bản ngay tại hiện trường không?”
Dừng một chút, ông lại nói: “Nếu bên tổng giám đốc Dương cần thời gian xem xét việc lựa chọn nam diễn viên lần nữa, bên chúng tôi cũng có thể chờ, tôi vừa hay đang không bận việc.”
Dương Yến nhớ tới những gì trợ lý nói hôm đó, lại dựa vào mấy lời nói của diễn Văn hôm nay, trong lòng cười lạnh.
Đạo diễn Văn này ghét bỏ Hòa Tụng nhỏ, không có danh khí, nếu không phải vì tiền, có thể ông ta sống chết cũng không nhận, còn muốn quy định thời gian, sợ thời gian của mình bị lãng phí.
Nay lại nhìn thấy Phương Tinh Nghị đến đây, lập tức thay đổi thái độ, bảo cô không cần gấp ông ta có thể chờ.
Vẻ mặt nịnh nọt thật sự rất khó coi!
CHƯƠNG 453: DẠ DÀY CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY THẬT LỚN, VĨNH VIỄN CŨNG ĂN KHÔNG NO
Nhưng Dương Yến cũng không vạch trần, chỉ cười nhẹ: “Chọn lại nam diễn viên rất tốn thời gian, cho dù đạo diễn Văn ông có thời gian, Hòa Tụng cũng không có nhiều tiền cho ông như vậy.”
Đạo diễn Văn sửng sốt một chút, lập tức nói: “Vấn đề tiền nong không thành vấn đề, bạn bè mà, đều giúp đỡ lẫn nhau cả.”
“Vậy tôi rất vinh hạnh, có thể trở thành bạn của đạo diễn Văn.” Dương Yến nhướn mày, bắt đầu nói đùa: “Tôi sợ công ty mình so với của tổng giám đốc Phương chỉ là một công ty nhỏ mà thôi, đạo diễn Văn đừng coi thường là được.”
“Không đâu, không đâu!” Đạo diễn Văn có ngốc hơn nữa cũng nghe ra sự châm chọc của Dương Yến lúc này, giọng điệu lấy lòng: “Tôi muốn kết bạn với tổng giám đốc Dương còn không kịp nữa là!”
Dương Yến bưng cốc cà phê nóng lên định uống, sợ đối với thai nhi không tốt, lại bỏ xuống.
Chờ sau khi đạo diễn Văn có chút tôn trọng đối với mình, cô mới không nhanh không chậm nói: “Nam diễn viên đắt giá Hòa Tụng cũng mời không nổi, vừa vặn Hòa Tụng có hợp tác với tập đoàn nhà họ Phương, tổng giám đốc Phương muốn giúp Hòa Tụng chúng tôi một phen.”
Đạo diễn Văn ngẩn người, nhìn Phương Tinh Nghị, chần chờ nói: “Tổng giám đốc Phương muốn diễn... nam diễn viên?”
“Ừm.”
Mọi người đang ngồi vây quanh trước bàn sau khi nghe Dương Yến nói, cũng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
Má ơi!
Tổng giám đốc Phương, loại nhân vật lớn này cách bọn họ rất xa, ngay cả trên tạp chí tài chính và kinh tế cũng rất ít khi thấy anh, bây giờ anh lại đứng ở trước mặt bọn họ, còn muốn làm việc cùng bọn họ trong hai tuần!
Ngay cả đạo diễn Văn cũng sợ ngây người.
Ông biết Hòa Tụng có hợp tác với tập đoàn nhà họ Phương, tưởng tổng giám đốc Phương đến xem thôi, không nghĩ rằng...
Đạo diễn Văn lại trộm nhìn Dương Yến vài lần, trong lòng nghĩ tổng giám đốc Phương bận rộn như vậy, có thể bỏ công tác mà đến đây, không đơn giản là bởi vì Hòa Tụng và tập đoàn nhà họ Phương có hợp tác, chắc chắn còn có nguyên nhân khác.
Trước đây còn có mấy người truyền tin tổng giám đốc Phương cùng Dương Yến từng bên nhau, ông còn không tin.
Phì, bây giờ thì tin rồi!
Phản ứng của mọi người khi nghe thấy tin này cũng không khác so với phỏng đoán của Dương Yến lắm, ánh mắt cô sắc bén, thấy có mấy người đang điên cuồng ấn di động, vẻ mặt hưng phấn, dường như đang truyền đi tin tức gì đó.
Dương Yến nhìn qua Phương Tinh Nghị.
Cô thấy được, có lẽ Phương Tinh Nghị cũng thấy được, muốn để anh nói hai câu, lại phát hiện Phương Tinh Nghị đang trả lời mail, rất bận rộn, không chú ý đến những việc khác.
“...”
Dương Yến đề cao âm lượng nói với mọi người: “Tổng giám đốc Phương tuy có tham gia diễn trong bộ phim ngắn này, nhưng không lộ mặt.”
“Việc anh ấy đến đây cũng giữ bí mật, hy vọng mọi người phối hợp một chút. Biên kịch nhớ xem kỹ kịch bản, có chỗ nào xuất hiện mặt nam chính thì bỏ đi.”
Thấy có người còn đang nghịch di động, ánh mắt cô trầm xuống, trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lý: “Ella, giúp tôi chuẩn bị một phần hợp đồng bảo mật, trước tám giờ sáng mai gửi cho tôi.”
“Được, tổng giám đốc Dương, cô gửi nội dung chi tiết vào tin nhắn cho tôi nhé.”
Sau khi Dương Yến cúp điện thoại, thấy hai người kia lặng lẽ cất di động, thản nhiên nói: “Thật xin lỗi mọi người, tôi chỉ sợ chuyện tổng giám đốc Phương đến đây bị đăng video hoặc ảnh lên mạng, mọi người vẫn nên ký bản hợp đồng bảo mật thì hơn.”
Tất cả mọi người không dám hé răng.
Phương Tinh Nghị nhìn như còn đang nghiêm túc xem mail, không chút quan tâm đến việc đang diễn ra, nhưng môi mỏng lại khẽ nhếch lên.
Sau khi bầu không khí trở nên tốt hơn, đạo diễn Văn giới thiệu vài người cho Dương Yến.
Trong số bảy người, có ba người là Dương Yến tự mình chọn lựa, giáo viên phụ trách trang phục, phòng làm việc của bọn họ có hợp tác với truyền thông Tân Lệ, cũng quen biết đạo diễn Văn, quan hệ cũng không tệ.
Mọi người đều bắt tay chào hỏi với Dương Yến, thấy Phương Tinh Nghị đang bận, rất ăn ý không làm phiền anh.
Thật ra cũng không dám quấy rầy.
Đạo diễn Văn hỏi Dương Yến: “Tổng giám đốc Dương, nếu cô không yêu cầu gì khác, thì ngày mai bắt đầu quay, được chứ?”
“Có thể, tôi không có yêu cầu gì.”
Đạo diễn Văn nhìn sang Phương Tinh Nghị, muốn hỏi lại không dám, tựa hồ có chút sợ anh.
Dương Yến nhìn ra do dự của ông, liền thay Phương Tinh Nghị trả lời : “Tổng giám đốc Phương cũng không có yêu cầu gì. Nhưng việc tổng giám đốc Phương có chút bận, phiền đạo diễn Văn nói qua lịch trình quay hàng ngày một chút, để tổng giám đốc Phương có thể sắp xếp cho tốt.”
“Được!” Đạo diễn Văn rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cuộc họp ngắn gọn kết thúc, mọi người đều rời đi.
Lúc rời đi thời gian buổi chiều vẫn còn sớm, chi bằng đi ra ngoài chơi, nghe nói ngọn núi phía sau homestay có một cái giếng rất thiêng, uống nước giếng bên trong thì có thể sinh đôi.
Dương Yến cũng chuẩn bị rời đi, thấy Phương Tinh Nghị còn đang bất động ngồi đó, nhịn không được hỏi: “Tổng giám đốc Phương, anh không quay về sao?”
“Còn mấy mail phải trả lời.”
Cô ồ một tiếng, sợ mình vừa đi, người đàn ông này lại quá tập trung xử lý công việc mà bị người ta chụp trộm đăng lên mạng, sẽ cho cô gặp mấy rắc rối không cần thiết, vì thế yên lặng ngồi trở lại.
Dương Yến gọi nhân viên phục vụ đến, gọi mấy chiếc bánh ngọt và một ly hồng trà.
Vừa ăn vừa chờ.
Chờ Phương Tinh Nghị xong việc ngẩng đầu, chỉ thấy Dương Yến còn đang ngồi bên cạnh mình, trên bàn đặt mấy đĩa bánh ngọt trống rỗng, còn dư lại một cái bánh ngọt trà xanh, cũng bị Dương Yến nhanh chóng xử lý.
Miệng anh giật giật, giọng điệu lộ rõ vẻ bất đắc dĩ: “Lúc trước ở trên máy bay, không phải em đã ăn rất nhiều đồ ngọt sao?”
“Không nhiều lắm, chỉ có mấy miếng bánh ngọt và hai cái bánh pudding mà thôi.” Dương Yến quay về ăn nốt miếng bánh trà xanh cuối cùng rồi lau miệng: “Qua hơn ba tiếng rồi, bụng đói từ sớm rồi.”
“...”
Phương Tinh Nghị nghĩ, dạ dày của người phụ nữ này thật lớn, vĩnh viễn cũng ăn không no.
“Đúng rồi, tôi gửi kịch bản qua cho anh.” Dương Yến mở di động ra, gửi kịch bản qua tin nhắn cho anh: “Biên kịch chắc còn muốn sửa một chút, nhưng anh làm quen trước cũng tốt.”
Kịch bản Phương Tinh Nghị sớm đã xem qua, nhưng để Dương Yến không phát hiện dị thường, vẫn trả vờ xem.
Sau đó hỏi cô: “Đều là em nghĩ ra?”
“Đúng.” Dương Yến gật đầu: “Trước kia họp với bọn họ, tôi cũng biết được mấy nội dung cốt truyện phổ biến, lần này lại liên quan đến việc đánh cược, sợ thành tích không tốt sẽ làm mất cổ phần của công ty.”
“Tôi thử ngửi nước hoa kia trong một phút, nửa phút sau mới xịt nước hoa, mỗi lần ngửi lại cảm giác không giống nhau, cũng là lúc đó nghĩ ra nội dung vở kịch này.”
Nói xong, cô từ trong túi lấy ra lọ nước hoa mới.
Xịt lên giấy thử nước hoa, lắc lắc, rồi đưa cho Phương Tinh Nghị.
Lúc anh ngửi thấy mùi hương, Dương Yến nói: “Căn cứ mùi hương khác nhau của nước hoa, tôi đặt ra ba chủ đề từ cổ đại, dân quốc đến hiện đại, mỗi chủ đề là một phút.”
“Một nội dung chạy qua ba chủ đề, thời gian cũng không dài, nên lúc xem cũng không cảm giác nhàm chán.” Phương Tinh Nghị rất đồng ý đối với ý tưởng của cô: “Nhưng cái này rất khảo nghiệm tay nghề vận dụng ống kính của đạo diễn.”
Dương Yến ừ một tiếng: “Tôi đã xem qua tác phẩm tốt nghiệp của đạo diễn Văn, ông ấy rất biết cách vận dụng ống kính. Thật ra đạo diễn giống ông ấy cũng có không ít, nhưng tài chính của Hòa Tụng hữu hạn, chỉ có thể cùng ông ấy hợp tác.”
“Em có ý tưởng rất sáng tạo.” Phương Tinh Nghị hít mùi hương hoa quả nhẹ nhàng kia, mỉm cười: “Lần này Hòa Tụng đã mua được bảo vật. Mùi nước hoa này rất dễ chịu, hơn nữa có video quảng cáo này, nếu tuyên truyền tốt, năm nay Hòa Tụng dựa vào phần lợi nhuận đó, có thể nhân lợi nhuận lên gấp vài lần.”
“Tất nhiên, trở về tôi nhất định phải chú trọng vào hoạt động tuyên truyền.” Dương Yến nói: “Ý tưởng của tôi tốt, chủ yếu là do nước hoa này thật sự rất dễ ngửi, ngay cả người kén chọn như tổng giám đốc Phương cũng thích.”
Phương Tinh Nghị nhướn mày: “Cô Dương à, em đừng hiểu lầm, tôi chỉ thấy nó dễ ngửi, cũng chưa nói thích mùi nước hoa này.”
Dương Yến lộ ra vẻ kinh ngạc: “Vậy anh thích mùi gì? Mùi nhang?”
CHƯƠNG 454: TÔI THEO DÕI GIÚP ANH MÀ THÔI
Lúc trước cô ngửi được mùi nước hoa trên người Triệu Dịch Hân, là mùi nhang nhẹ nhàng, cô không thích.
“Mùi hương kia rất gay mũi.” Phương Tinh Nghị nói.
Anh mới nhận ra, có thể ngửi được, hình như chỉ có mùi hương hoa quả trên giấy thử, đã rất lâu rồi chưa được ngửi mùi hương nhẹ nhàng như hương vị gió đó rồi.
Người đàn ông làm bộ như lơ đãng hỏi: “Hôm nay em không dùng nước hoa sao?”
“Đúng vậy, đã lâu không xịt rồi.” Dương Yến uống mấy ngụm hồng trà, trả lời anh: “Bình nước hoa bị Chiêu Tài làm vỡ, bên trang web chính thức cũng ngừng sản xuất rồi, mua không được nên tôi không xịt nữa.”
Cô nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy lượng tiêu thụ của loại nước hoa kia ở khu Á Châu cũng không tồi, không biết sao lại ngừng sản xuất, dùng nhiều năm rồi, vẫn có chút không vui.”
Nghe vậy, mí mắt Phương Tinh Nghị khẽ giật.
Anh nhớ trước kia có thuận miệng nói với trợ lý Tư về chuyện loại nước hoa này...
“Sao anh đột nhiên lại hỏi cái này?” Dương Yến rốt cục phản ứng lại, ngước mắt nhìn anh: “Anh thích mùi hương kia?”
“Ừm, mùi hương nhẹ nhàng, ngửi rất được.” Phương Tinh Nghị cũng không phủ nhận, lại che che lấp liếm nói: “Tôi cảm thấy dùng để tặng khách hàng nữ không tồi, không ngờ lại ngừng sản xuất rồi.”
Một chút khẩn trương trong lòng Dương Yến đều biến mất, chỉ còn sự thất vọng.
Thì ra anh cảm thấy nước hoa kia dễ ngửi, chỉ vì muốn tặng cho khách hàng nữ, cũng không có ý gì khác.
“Đi thôi.” Phương Tinh Nghị đứng dậy, cầm lấy áo khoác trên ghế.
Dương Yến dọn đồ vào trong túi, vừa định lấy hóa đơn đi tính tiền, lại phát hiện hóa đơn không thấy đâu.
Nhìn lại, Phương Tinh Nghị đã đến quầy thu ngân tính tiền.
Cô vội vàng đi qua: “Đều là đồ tôi ăn, để tôi trả đi.”
Phương Tinh Nghị lấy lại thẻ để vào trong ví, thản nhiên nói: “Để em chờ tôi lâu như vậy cũng không hay, tôi trả tiền cũng được.”
“Tôi sợ anh quá tập trung vào công việc, bị người ta chụp ảnh đăng lên mạng.” Dương Yến ngay thẳng nói: “Sợ độ hot của anh ảnh hưởng đến Hòa Tụng, còn mang đến cho tôi phiền toái, tôi giúp anh theo dõi mà thôi.”
“...” Phương Tinh Nghị nháy mắt đen mặt, thật sự không biết nói gì.
Dương Yến tưởng sẽ quay lại homestay, lại phát hiện Phương Tinh Nghị đưa cô đi ra phía ngoài homestay.
Người đàn ông nói: “Hôm nay em ăn quá nhiều, nên đi bộ để tiêu hóa.”
“Tôi không muốn đi.” Dương Yến vừa nghe liền trở về.
Kết quả lại bị Phương Tinh Nghị kéo gáy, bắt quay lại đi theo anh ra ngoài.
“Không muốn đi cũng phải đi.” Giọng điệu Phương Tinh Nghị thản nhiên, lại tràn đầy sự ép buộc: “Lúc trước ở trên máy bay em đã ăn rất nhiều, lúc ngủ tôi thấy bụng em cũng bị đầy hơi trướng lên.”
Khuôn mặt nhỏ của Dương Yến trắng bệch.
Bụng bầu của cô rõ ràng như vậy, anh đã nhìn ra rồi?
Phương Tinh Nghị thấy cô mặt mũi trắng bệch, giọng nói có chút lo lắng: “Có phải ăn quá nhiều hay không, bị trướng đến mức khó chịu?”
“Do anh kéo tôi đau quá!” Dương Yến cố ý nhíu mày, bất mãn lẩm bẩm: “Tôi lại chưa nói là không đi, anh xem anh đi, đã kéo gáy tôi, lực lại còn lớn như vậy.”
Người đàn ông thấy phía sau gáy cô có chút hồng hồng , cũng có chút đau lòng, nghĩ sức lực của mình quả thật có chút lớn.
“Lát nữa tôi mua thuốc bôi cho em.”
Dương Yến tức giận nói: “Bỏ đi, để nó tự tiêu đi, hy vọng tổng giám đốc Phương anh đừng có kéo người như vậy nữa.”
Sắc mặt Phương Tinh Nghị mất tự nhiên, quay qua ngắm phong cảnh.
Lúc cô ngủ say trên máy bay, Phương Tinh Nghị chú ý tới cô bụng của cô, tưởng cô ăn không ngừng, sợ bụng cô phình to đến vỡ, nên mới muốn mang cô đi lại một chút.
Homestay nhà Úy Úy ở vùng ngoại thành, nhưng cũng là khu danh lam thắng cảnh.
Từ homestay đi ra, đi bộ vài trăm mét sẽ đến khu phố mua đồ ăn vặt và đồ lưu niệm.
Rất nhiều loại cửa hàng được mở trên con phố dài, thiết kế mặt tiền của các cửa hàng đều mang theo nét đặc sắc bản địa của Li Giang. Lúc này đang trái mùa du lịch, trên đường chỉ có tốp năm tốp ba người, vẻ đẹp giống như một bức tranh.
Dương Yến cùng Phương Tinh Nghị chậm rãi đi trên đường, giò mát thổi qua, rất thoải mái.
Thỉnh thoảng lúc nhìn thấy cửa hàng thú vị, Dương Yến sẽ vào xem.
Cô chọn một đôi bông tai hoa cúc thủ công, muốn mua chúng, vừa rút điện thoại di động ra.
Chủ cửa hàng đã nói: “Chỉ lấy tiền mặt.”
“Vậy ông còn đặt mã QR lên mặt tủ làm gì, trang trí sao?” Dương Yến chỉ vào mã QR trên tủ kính.
“Đồ trang sức chỉ lấy tiền mặt, những đồ khác có thể quét.”
Dương Yến thật sự là không nói nổi.
Bán mấy đồ mà thôi, còn phân cái gì có thể quét, cái gì chỉ có thể trả tiền mặt nữa.
Nhưng trong túi cô không có tiền mặt.
Dương Yến quay đầu hỏi người đàn ông bên cạnh: “Anh có mang theo tiền mặt không?”
“Không có.” Phương Tinh Nghị thấy cô rất thích đôi bông tai này, trong lòng mềm nhũn: “Tôi đi tìm người đổi một ít.”
Nói xong liền đi.
Dương Yến nhìn bóng dáng anh rời đi, trong lòng nong nóng.
Cô vừa ngắm mấy đồ khác trong tủ kính, vừa chờ Phương Tinh Nghị về.
Chỉ chốc lát, trong cửa hàng có một cặp người yêu trẻ tiến vào, chọn mấy đồ trang sức.
Cô gái nhìn thấy đôi bông tai trong tay Dương Yến, trước mắt sáng ngời: “Ông chủ, đôi bông tai này còn không?”
“Đồ thủ công, chỉ có một đôi này.”
“A, thật đáng tiếc.” Cô gái lẩm bẩm, đi năn nỉ Dương Yến: “Chị à, hay chị chọn cái khác, tăng giá bán cho em đôi bông tai này đi!”
Dương Yến còn không chưa mở miệng, ông chủ kia đã nói: “Cô gái này còn chưa mua đâu, nếu cô muốn, tôi bán giá gấp đôi cho cô!”
“Ông chủ, ông làm kinh doanh như vậy có phải quá không phúc đức hay không?” Mặt Dương Yến trầm xuống, chịu đựng cơn tức giận giảng đạo lý với ông chủ: “Đồ vật này tôi đã nhìn trúng trước, hơn nữa bạn tôi đã đi đổi tiền rồi.”
“Nhưng cô còn chưa trả tiền!” Ông chủ nói: “Cho nên đồ vật này vẫn là của tôi, tôi bán thế nào đều được.”
“...”
Cô gái biết được Dương Yến còn chưa mua, liền hỏi ông chủ bao nhiêu tiền.
Cho dù ông chủ tăng gấp đôi là chín trăm tám mươi tư nghìn, cô ta cũng muốn, bảo bạn trai lấy tiền mặt trả cho ông chủ.
Cặp người yêu đã trả tiền xong, Dương Yến đành phải đưa đôi bông tai cho cô gái kia.
Cô thực sự cảm thấy khuôn mặt của ông chủ cửa hàng quá ghê tởm, nhanh chóng đi ra ngoài, vừa vặn đụng phải Phương Tinh Nghị mới quay lại.
Phương Tinh Nghị hỏi: “Quét mã mua rồi?”
“Không, bị người khác mua mất rồi.” Dương Yến quay đầu lại nhìn ông chủ, một bụng hờn dỗi: “Ông chủ này thấy người ta ra giá cao hơn, liền bán cho bọn họ, làm ăn như vậy thật sự ghê tởm.”
Lúc này Phương Tinh Nghị nhìn thấy một cặp người yêu từ trong cửa hàng đi ra, nói nói cười cười, trên lỗ tai cô gái đeo chính là đôi bông tai thủ công mà Dương Yến vừa nhìn trúng.
Phương Tinh Nghị dường như muốn qua nói chuyện với cô gái kia.
Dương Yến lại sớm nhìn thấu ý đồ của người đàn ông, kéo tay anh lại: “Quên đi, một đôi bông tai thủ công mà thôi, cửa hàng đồ trang sức trên đường nhiều như vậy, chắc hẳn có thể sẽ tìm được. Tôi cũng không thích đồ mà người khác đã dùng qua.”
“Được, anh cùng em tìm thử xem.”
Lúc rời đi, Phương Tinh Nghị quay đầu lại nhìn tên cửa hàng kia, đôi mắt thâm trầm.
Dương Yến ghé thăm hết tất cả mấy cửa hàng đồ thủ công trên đường, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được đôi bông tai hoa cúc thủ công kia.
Cô nói với Phương Tinh Nghị cũng chỉ là đôi bông tai mà thôi, mua không được thì quên đi, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Không ngờ thứ duy nhất mà mình nhìn trúng lại mua không được.
Bên Li Giang lâu tối hơn vào mùa xuân, chờ đến lúc hai người đi dạo một vòng trở lại homestay đã bảy giờ mà mặt trời cũng mới lặn, ánh nắng chiều che kín phía chân trời.
Úy Úy và chồng của cô ấy cũng vừa lúc trở lại.
Cô ấy giới thiệu chồng mình với hai người Dương Yến, lại hỏi: “Cô Dương hai người có kiêng ăn cái gì không? Chồng của tôi bắt được mấy con thỏ hoang trên núi, hay chúng ta cùng nhau ăn đi!”
Dương Yến khoát tay từ chối: “Không cần đâu, chúng tôi đến nhà ăn ăn là được.”
“Cô đừng khách khí như vậy!” Úy Úy đi qua kéo tay cô, vừa đi vừa nhiệt tình nói: “Lúc về để ngài Phương lái xe hai giờ, tôi rất xấu hổ nên muốn báo đáp lại một chút.”
CHƯƠNG 455: KHÔNG PHẢI NGÀI PHƯƠNG SAO?
Dương Yến trong lòng một trận cảm khái.
Người ta cảm ơn Phương Tinh Nghị, cô còn có thể dính chút ánh sáng trên người đàn ông, cùng bọn họ ăn bữa tối.
Mẹ chồng của Úy Úy đang chuẩn bị bữa tối ở trong bếp, thấy Úy Úy dẫn theo khách về, chào đón nhiệt tình.
Bà là người bản địa, lại lâu rồi không đi ra ngoài, tiếng quốc ngữ nói không quá lưu loát.
Mẹ chồng của Úy Úy và chồng cô đi xử lý thỏ hoang, Úy Úy thì nói chuyện phiếm với hai người Dương Yến, nói cho bọn họ những chỗ chơi vui của Li Giang, chỗ nào món ăn ngon có thể thử.
Nói chuyện qua lại mấy câu, Dương Yến và Úy Úy tán gẫu khá hợp.
Dương Yến hỏi Úy Úy: “Trên người cô tôi có ngửi thấy mùi nước hoa, bình thường cô cũng thích dùng nước hoa sao?”
“Đúng vậy, tôi khá thích nước hoa, mua vài nhãn hiệu lớn rồi.” Úy Úy nói: “Nhưng chồng tôi nói thích loại hương này, những loại khác cũng chưa từng dùng qua.”
Dương Yến từ trong túi lấy bình nước hoa dùng thử kia ra, xịt một chút lên cổ tay.
“Cô thử loại này xem.”
Úy Úy khẽ ngửi, có chút ngạc nhiên, vui vẻ nói: “Ngửi rất thơm, nhãn hiệu gì vậy?”
“Đây là sản phẩm mới của công ty chúng tôi, còn chưa đưa ra thị trường, chúng tôi đến đây chính là muốn quay video quảng cáo.” Dương Yến cười nói, đưa bình nước hoa cho cô: “Cô thích vậy cho cô đó.”
“Cám ơn, thật sự rất dễ chịu.” Úy Úy nhận lấy nước hoa, khẳng định nói: “Nước hoa này chắc chắn sẽ bán rất chạy! Chờ nó đưa ra thị trường, tôi sẽ thay mọi người tuyên truyền.”
“Được, vậy cám ơn cô.” Dương Yến cười gật đầu.
Cô bưng cốc hồng trà lên nhấp hai ngụm, khóe mắt thoáng nhìn qua Phương Tinh Nghị đang dùng di động xử lý công việc, nghĩ anh thật sự rất bận, sớm biết vậy lúc nãy tìm cớ không đi, để cho anh về phòng yên tâm xử lý công việc.
Rất nhanh cơm tối đã làm xong.
Nhìn thấy một nồi thịt thỏ hoang kho tàu kia, Dương Yến có chút không thể nuốt trôi.
Sau khi ăn thử một miếng, phát hiện tài nấu ăn của mẹ chồng Úy Úy rất tốt, rào cản tâm lý cũng biến mất.
Dương Yến ăn hai chén cơm, còn có chút chưa no, muốn ăn thêm.
Phương Tinh Nghị ngăn cô, sắc mặt có chút tối: “Hai bát cơm lớn, em không no sao?”
“Không no, tôi còn có thể ăn nữa.”
Phương Tinh Nghị sợ cô khó chịu, lại không thể nói rõ, đành nói: “Ngày mai sẽ quay phim, người sẽ bị béo lên dưới ống kính, em quá tùy ý, đến lúc đó lại phiền toái.”
Chiêu này thành công khiến Dương Yến sợ hãi.
Cô nhìn vào nửa nồi thịt thỏ kho tàu kia, nhẫn tâm rời đi tầm mắt, buông bát xuống: “Quên đi, tôi no rồi.”
Úy Úy ở một bên thấy liền vui vẻ: “Ngài Phương, anh rất quan tâm cô Dương! Hai người tốt như vậy, sao lại chia tay, thực sự không thử quen nhau lại sao?”
Phương Tinh Nghị sắc mặt thản nhiên, thuận miệng trả lời: “Tôi chỉ sợ cô ấy làm tiến độ quay phim bị chậm trễ mà thôi.”
Dương Yến cúi đầu, yên lặng nhét miếng táo vào miệng.
Sau khi ăn cơm xong, Phương Tinh Nghị nói trắng ra không quen với dép lê do homestay cung cấp, phải đi ra ngoài mua một đôi.
Úy Úy liền mang Dương Yến tản bộ xung quanh homestay, vừa tản bộ vừa nói chuyện phiếm, cô ấy còn tặng “hoa yên giấc” độc đáo của Li Giang cho Dương Yến, bảo cô đặt trên tủ đầu giường, giúp giấc ngủ ngon hơn.
Dương Yến thình lình bị mấy cục cưng đá hai phát, nhíu mày.
“Làm sao vậy?” Úy Úy hỏi cô.
Hai người vừa lúc đứng ngay dưới đèn đường, Dương Yến nhanh chóng che đi, nhưng Úy Úy vẫn sắc bén phát hiện trước lúc cô đặt tay lên bụng, bụng của cô nhô lên.
Lại thấy được biểu tình này của Dương Yến, Úy Úy giống như đoán được cái gì, trừng lớn mắt: “Cô, cô...”
“Không có gì, ăn hơi nhiều mà thôi.” Dương Yến cười.
“Ăn nhiều, trong bụng sẽ có thứ gì đó đá cô hay sao? Là cục cưng đá cô phải không!”
Úy Úy cũng không dễ bị lừa, cô chợt nhận ra nói: “Trách không được lúc trước ở trên xe, cô hỏi tôi mang thai mấy tháng, còn giật mình như vậy, thì ra cô cũng mang thai.”
Thấy không thể gạt được, Dương Yến đành phải gật đầu: “Tôi mang thai, nhưng cô đừng nói với những người khác. Tôi sợ bọn họ biết tôi mang thai, mọi việc đều cẩn thận khiến tiến độ quay phim bị chậm lại.”
Úy Úy hiếu kỳ nói: “Ngài Phương cũng không có thể nói sao? Không phải của anh ấy sao?”
Dương Yến không trả lời.
Úy Úy đã tự mình não bổ một đống, nhỏ giọng hỏi cô: “Không phải cô mang thai con của người khác, muốn quay lại với ngài Phương nhưng lại sợ anh ấy biết chuyện đứa nhỏ, nên mới không nói cho anh ấy chứ?”
“...” Dương Yến đối với sự bổ não của cô không dám khen tặng.
Sợ Úy Úy sau này lại nói lộ hết, Dương Yến đành phải đâm lao phải theo lao, ừ một tiếng: “Không phải của anh ấy. Nhưng tôi cũng không muốn quay lại với anh ấy, đứa nhỏ tôi sẽ tự mình nuôi.”
“Tôi nhìn từ mọi khía cạnh, ngài Phương rất quan tâm cô.” Úy Úy lẩm bẩm, lại tò mò hỏi: “Sao cô lại chia tay với cha của đứa nhỏ, tình cảm bất hòa sao?”
“Coi như vậy đi.”
“Điều kiện của anh ta thế nào? Chuyện của đứa nhỏ sao cô không nói cho anh ta?”
Dương Yến bị cô truy hỏi có chút bất đắc dĩ, mơ mơ hồ hồ trả lời: “Điều kiện của anh ấy rất tốt, sợ anh ấy giành quyền nuôi con với tôi, cho nên chuyện mang thai mới không nói cho anh ấy.”
Úy Úy hiểu được đáp một tiếng.
Sợ cô ấy lại tiếp tục tò mò truy hỏi, Dương Yến lấy cớ nói có chút mệt, lôi kéo cô ấy nhanh chóng trở về, còn dặn dò lại Úy Úy, việc này đừng nói cho bất kỳ ai.
Dương Yến lên tầng, thấy phòng Phương Tinh Nghị ở không có ánh đèn, dường như chưa về.
Cô nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn mười giờ rồi.
Xung quanh homestay không phải có siêu thị sao, bên trong cũng có siêu thị, chẳng lẽ anh vào tận nội thành mua dép lê?
Dương Yến mở cửa vào phòng, ở trong lòng thầm phun tào người đàn ông này thật kén chọn, dép lê do homestay cung cấp cho rất tốt, anh còn phải chạy ra ngoài mua dép lê vào đêm tối.
--
Buổi sáng tám giờ, Dương Yến tới nhà ăn ăn bữa sáng, vừa lúc gặp được mấy người đạo diễn Văn.
Đạo diễn Văn nói mượn hai chiếc xe của homestay để quay phim, chín giờ sẽ đến chỗ quay phim.
Dương Yến ứng thanh, muốn gửi tin nhắn cho Phương Tinh Nghị, lại nghe bên tai có người gọi “Ngài Phương”, vừa nhấc đầu mới phát hiện Phương Tinh Nghị cũng đến nhà ăn.
Người đàn ông mặc bộ đồ màu xám nhàn nhã, đôi chân thẳng dài, khí độ bất phàm, nhưng dưới đôi mắt lại thâm quầng, dường như không ngủ ngon.
Dương Yến nghĩ thầm: tối hôm qua anh bận đến đêm khuya sao?
Chờ lúc Phương Tinh Nghị đến ngồi ăn bữa sáng, Dương Yến nói: “Đạo diễn Văn mượn Úy Úy bọn họ hai chiếc xe, lúc chín giờ chúng ta sẽ cùng nhau đến địa điểm quay phim.”
“Ừm.”
Dương Yến nhìn anh một cái, nhịn không được hỏi: “Tối hôm qua anh bận việc đến tận đêm sao? Tôi nhìn sắc mặt của anh không tốt, nếu không nói với đạo diễn Văn, buổi chiều hẵng đi?”
“Không cần.” Phương Tinh Nghị từ chối : “Tôi không sao, quay xong sớm có thể nghỉ ngơi.”
Thấy người đàn ông nói như vậy, Dương Yến cũng không nói gì nữa.
Rất nhanh nhân viên phục vụ bưng lên đĩa mì thịt bò cho Phương Tinh Nghị.
Dương Yến đưa gia vị cho Phương Tinh Nghị, chờ anh lấy tay nhận, phát hiện trên tay anh có vài lỗ, giống như bị thương.
Cô do dự một lúc lâu, vẫn không hỏi, ăn xong bữa sáng lên tầng thay quần áo.
Vừa vặn thím dọn dẹp vệ sinh đẩy xe từ phòng Dương Yến ra.
“Cô Dương.” Thím dọn dẹp vệ sinh chào hỏi Dương Yến: “Đồ đặt trên tủ đầu giường của cô rồi.”
Dương Yến tưởng là hoa quả sau khi ăn xong, đáp câu cám ơn.
Sau khi về phòng, cô vào phòng ngủ của mình, lại phát hiện trên tủ đầu giường không phải hoa quả mà đặt một chiếc hộp nhỏ.
Cô thuận tay mở ra.
Một đôi bông tai hoa cúc trong chiếc hộp nhung màu đen, dường như giống đôi tối hôm qua cô nhìn trúng ở trong cửa hàng kia, lại bị ông chủ bán giá cao cho một cặp người yêu.
Sau khi xem kỹ, Dương Yến phát hiện bề mặt đôi bông tai này có chút thô ráp, đóa hoa còn bị lệch.
Giống một tác phẩm của người mới học, không phải đôi ngày hôm qua mà mình nhìn trúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK