Lục Văn Thù và Lâm Thanh Dung đã kết hôn từ lâu, Ngự Văn Đình và Tống Tịnh Hòa cách đây không lâu cũng đã về chung một nhà, bây giờ lại đến lượt Phương Tinh Nghị và Dương Yến, anh cảm thấy bản thân như đang bị tấn công liên hoàn vậy.
"Không sao cả." Yến Cảnh Niên vẫn giữ nụ cười mỉm chi thân thiện, thong dong nói: "Độc thân cũng rất vui, hơn nữa vẫn còn Song Kỳ cũng chưa kết hôn mà, tôi đâu cần phải vội."
Trưởng Song Kỳ nghe anh ta nói vậy thì miệng méo xệch, cô buồn bã nói : "Anh ba, anh hơi quá đáng rồi đó, anh cố tình nói vầy đúng không? Thường Phúc của em vẫn chưa đủ tuổi mà, em còn phải chờ thêm một năm nữa đó!”
Trước kia cô cứ tưởng rằng chỉ cần cầm được bản hộ khẩu trên tay là có thể đăng kí kết hôn rồi, ai ngờ pháp luật còn quy định độ tuổi nữa chứ!
"Ồ, thế thì tiếc thật đấy." Yến Cảnh Niên cụng ly với cô, trên môi nở một nụ cười không mấy hiền hậu: "Chuyện này thì anh không giúp được em rồi, sang năm kết hôn cũng rất tốt mà."
"Sửa ngày sinh trên giấy tờ cũng đơn giản thôi." Lục Văn Thù nhướng mày: “Kỳ, em có muốn anh tư sửa giúp em không?"
"Thật sao?" Hai mắt Trưởng Song Kỳ sáng lên, cô nũng nịu nói với Lục Văn Thù: “Anh tư tốt bụng nhất, vậy anh sửa ngày sinh trên giấy tờ của Thường Phúc thành sớm một chút, sau này lúc kết hôn em sẽ không thu phong bì của anh."
Không đợi Lục Văn Thù đáp lời, Phương Tinh Nghị đã lạnh lùng nói: "Không được."
"Tại sao chứ?" Tưởng Song Kỳ tức giận phồng má, bực bội nói: "Không lẽ chỉ có mình anh hai là được quyền kết hôn thôi?"
Cô lại quay sang làm nũng với Dương Yến, nhờ Dương Yến lên tiếng bên vực cô.
Dương Yến biết Phương Tinh Nghị ngăn cản việc này chắc chắn là có lý do nào đó, vậy nên cô cũng làm bộ không nghe thấy gì.
Cuối cùng, Tưởng Song Kỳ tựa vào trong lòng Quách Thường Phúc mà khóc hu hu: "Anh coi kìa, mấy người kia đang bắt nạt anh đó, đã kết hôn hết rồi, lại còn kiên quyết không cho tụi mình kết hôn, quá đáng lắm!"
Quách Thường Phúc không biết làm gì hơn ngoài dỗ dành cô: "Một năm trôi qua rất nhanh thôi, chúng ta chờ một chút cũng không sao."
Một lát sau, Dương Yến tranh thủ thời gian kéo Phương Tinh Nghị vào phòng bếp, cô nhỏ giọng hỏi anh: "Tại sao anh lại không đồng ý?"
"Một khi thân phận của Quách Thường Phúc thay đổi thì chắc chắn phía trường học cũng sẽ phát hiện." Phương Tinh Nghị nhìn về phía phòng khách: "Cậu ta nhất định sẽ bị buộc quay trở về, một năm này thôi cứ để cậu ta ở bên Song Kỳ nhiều hơn đi."
Dương Yến thoáng chốc hiểu ra, cô đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng: "Thật lòng em không muốn cậu ta đi...A, sau này gặp mặt thì ít mà cách trở thì nhiều, vậy thì Song Kỳ biết phải làm sao đây?"
"Cũng không lâu lắm đâu, nhiều nhất là ba năm." Phương Tinh Nghị ôm cô vào lòng, hôn lên mái tóc cô: "Đến lúc đó thì anh cả sẽ đưa cậu ấy đi, còn Song Kỳ thì đã có chúng ta chăm sóc."
Dương Yến cũng không biết nói gì hơn, cô chỉ ôm anh thật chặt.
Chín giờ rưỡi tối, mọi người bắt đầu lần lượt ra về.
Ngự Văn Đình và Tống Tịnh Hòa cũng dắt Trường Bình đi về, một nhà ba người cười đùa suốt quãng đường đĩ, bàn tán ngày mai nên đi đâu chơi.
Về tới nhà rồi Trường Bình còn làm ầm làm ĩ với Ngự Văn Đình một hồi, cho đến khi cậu thấy đã khuyu muộn thì mới chị ngoan ngoãn đi ngủ.
Tống Tịnh Hòa vừa tắm ra thì thấy Ngự Văn Đình đi vào phòng ngủ, cô vừa lau tác vừa hỏi anh: "Trường Bình đã ngủ rồi à?"
"Bé đang nằm trên giường rồi, nhưng biết ngày mai được đi chơi nên chắc sẽ hưng phấn tới mức ngủ không được đây." Ngự Văn Đình cầm lấy chiếc khăn trên tay cô rồi lau tóc cho cô, lát sau lại lấy máy sấy tóc sấy khô.
Một hồi sau, chiếc điện thoại của Ngự Văn Đình trên bàn trang điểm bỗng sáng lên, anh cầm điện thoại lên đọc tin nhắn, sau đó lại mau chóng bỏ xuống, không trả lời tin nhắn mà tiếp tục sấy tóc cho Tống Tịnh Hòa.
Tống Tịnh Hòa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và đôi môi mím chặt của anh trong gương thì cũng đã đoán được phần nào, cô kéo tay anh lại, quay đầu nhìn anh: "Khi nào thì đi?"
Ngự Văn Đình im lặng hồi lâu, cuối cùng đành phải nói: "Mười ngày sau."
"Nhanh như vậy sao?"
"Bên kia đang hối thúc." Ngự Văn Đình lấy tay vuốt lên đôi mày cô, giọng điệu anh như chùng xuống: "Để anh làm giấy xin lùi về mấy ngày, tranh thủ thời gian ở cạnh em và Trường Bình."
Tống Tịnh Hòa cũng không nỡ để anh đi, nhưng cô vẫn lắc đầu, kéo tay anh áp vào má cô: "Từ sau khi em tỉnh dậy, anh vẫn một mực ở bên em, chăm sóc em và Trường Bình một thời gian dài, em đã rất mãn nguyện rồi."
"Thật sự xin lỗi em." Bàn tay Ngự Văn Đình mơn trớn khuôn mặt cô: "Sau này lại phiền em chăm sóc Trường Bình."
"Bé rất là ngoan, không để em nhọc lòng chút nào." Giọng Tống Tịnh Hòa đã pha chút nghẹn ngào: "Nhưng còn anh, sang bên đấy nhất định phải giữ sức khỏe, nếu không thể gọi điện thoại thì cứ nhờ người gửi thư cho em cũng được."
"Ừm."
Tống Tịnh Hòa không nói gì thêm, mặt cô áp thật chặt vào bàn tay ấm áp của anh.
Một lát sau, Tống Tịnh Hòa đứng dậy ôm anh: "Nhân lúc rãnh rỗi, chúng ta tranh thủ sinh thêm một đứa đi."
"Sao em lại đột nhiên nói vậy?" bị cô ôm chặt, hơi thở Ngự Văn Đình dường như trở nên gấp gáp hơn, song anh kìm chế lại: "Anh sợ em vẫn chưa khỏe hẳn, chuyện này để từ từ."
Tống Tịnh Hòa phì cười: "Ra viện lâu vậy rồi, sức khỏe của em cũng đã hồi phục! Hai mình phải tranh thủ mới được, chỉ có mười ngày thôi, mà còn chưa chắc ngày nào cũng có sức để làm. Một khi anh đi lại không biết khi nào mới trở về, tốt nhất là để lại cho em một đứa con, mắc công anh đi lâu quá, sau này có muốn cũng chắc gì đã được."
Ngự Văn Đình nghe cô nói vậy cũng không nhịn được cười: "Anh còn chưa tắm nữa, đợi một chút."
"Vậy anh bế em vào tắm chung đi!" Tống Tịnh Hòa nói: "Đổi chỗ có khi càng dễ đậu thai hơn."
"..."
Vị trí địa lý thì có liên quan gì tới việc đậu thai chứ!
***
Vài tháng sau, Dương Yến nhân lúc sản phẩm mới của Hòa Tụng vừa lời được một khoản lớn, vốn lưu động đầy đủ mà để mắt tới công ty truyền thông Hoan Hỉ, công ty này trong một tháng đã bị dính liền ba vụ bê bối lớn.
Công ty truyền thông Hoan Hỉ tuy nhỏ, song lại nhờ kéo được một vào người đại diện tài năng từ Kim Cương Ảnh Nghiệp, từ đó đến nay lại cho ra một nữ diễn viên xuất sắc, nổi tiếng một thời gian rồi cũng thành công debut.
Nhưng hai năm gần đây công ty lại dính nhiều tai tiếng, nhân viên hay tài nguyên đều bị giành đi, nghệ sĩ thì liên tục vướng vào scandal, công ty lại còn làm báo cáo giả để thu hút đầu tư, danh tiếng xuống dốc không phanh.
Ngành công nghiệp giải trí kiếm tiền rất nhanh, Dương Yến cũng muốn thử sức, vừa hay hiện giờ cô đang có một số vốn đầu tư khả dụng.
Dương Yến tra xét tài liệu về công ty truyền thông Hoan Hỉ, cô phát hiện công ty này trước đó có mua bản quyền của một vài tác phẩm, đang trong quá trình chuẩn bị khởi công quay, cô mau chóng tập trung một đội phân tích để lên kế hoạch thu mua công ty.
Cô vốn không có kinh nghiệm về mảng này, tranh thủ lúc ở nhà nhõng nhẽo nhờ Phương Tinh Nghị dạy mình, Phương Tinh Nghị kêu cô...góp tay dìm Hoan Hỉ xuống, tìm người tung tin đồn của các nghệ sĩ, ép giá mua lại xuống mức thấp nhât.
"Không cần phải làm thế đâu nhỉ? Giá mua đã thấp lắm rồi." Dương Yến cũng không muốn dồn họ vào đường cùng: "Sau này Hoan Hỉ sẽ là công ty con của Hòa Tụng, nếu như hình tượng quá tệ cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến Hòa Tụng."
Phương Tinh Nghị vừa đắp mặt nạ cho cô vừa nói: "Nếu bây giờ em cứ dẫn người đến thẳng đó đàm phán với Hoan Hỉ, chủ tịch bên đó cho rằng em nhất định sẽ mua thì chắc chắn sẽ lên giá, nếu không lên đủ số tiền họ muốn thì bọn họ sẽ không bán đâu, hiện giờ dưới trướng Hoan Hỉ vẫn còn nghệ sĩ hoạt động kiếm ra tiền, bọn họ sẽ không phá sản ngay được."
"Dương Yến à, em phải biết rằng em là bên mua, sau này sẽ làm chủ của công ty Hoan Hỉ, cần phải tiêu rất nhiều tiền, bây giờ nếu bỏ ra quá nhiều tiền để mua lại thì sau này em sẽ rất khó để bước tiếp."
"Hiểu rồi, ngày mai em sẽ mở họp để bàn lại kế hoạch thu mua." cảm giác như lúc nào cũng có một người giáo viên ở bên cạnh giúp cô giải đáp thắc mắc, Yến Dương thật sự thích vô cùng: “Cảm ơn ông xã, em yêu anh nhiều!"
"Được rồi, một ngày yêu anh mười mấy lần, em không thấy thấy mệt anh cũng mệt thay em." Phương Tinh Nghị bế cô lên giường: "Tối nay đừng cọ lên người anh, đừng để mặt nạ dính lên gối của anh, với lại..."
Anh thở dài nói với cô: "Ngủ ngoan một chút, đừng đá anh xuống giường. Không biết lúc em ngủ rồi lấy đâu ra sức mà cứ đá anh xuống giường hoài như vậy, thói xấu này có sửa được không vậy?"