Mục lục
Nam thần nhà tôi Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Yến lo lắng kéo lại.

Người phụ nữ bò lên khỏi mặt đất ẩm ướt, cầm dao lao về phía Dương Yến.

“Dương Yến, cô trả con lại cho tôi!”

Lúc này Dương Yến không thể trốn thoát được, cô chỉ có thể đưa tay giữ người phụ nữ lại, phòng trường hợp con dao rơi vào mình.

Khi nhìn lên người phụ nữ, cô mới biết tại sao mình lại thấy âm thanh quen thuộc như vậy, hóa ra là người quen.

Sắc mặt cô ngay lập tức trở nên tối sầm: “Là cô, Vu Tư Thuần.”

“Cô trả lại con cho tôi! Trả con cho tôi!” Vu Tư Thuần hét lên, cả người cô ta đầy nhếch nhác, sự căm ghét hiện lên trong mắt cô ta, giãy giụa liên tục, cố gắng đâm dao vào Dương Yến.

Dương Yến siết chặt tay cô, lạnh lùng cười: “Con cô mất thì liên quan gì đến tôi?”

“Lần trước cô kéo tôi đến bệnh viện khiến tôi sốc một phen!” Đôi môi Vu Tư Thuần run rẩy, cô hận Dương Yến mà nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không phải cô, sao tôi có thể mất đứa trẻ này!”

Đứa bé ở trong bụng cô, cô đã chăm sóc nó rất tốt, nhưng hai tuần trước, cô đột nhiên cảm thấy đau bụng, sau đó ngất đi.

Khi tỉnh dậy, cô thấy bà Ngự thở dài, còn có cả bác sĩ.

Bác sĩ nói cô đã quá sợ hãi nên gây sảy thai, Vu Tư Thuần đã khóc rất nhiều, đau buồn suốt nhiều ngày, sau đó nhớ ra Dương Yến đã tìm người bắt cóc mình, đưa mình đến bệnh viện phá thai.

Nếu không phải bởi Dương Yến, sao cô có thể sợ hãi, sao cô có thể mất đứa con quý giá của mình!

Bất cứ khi nào cô nghĩ đến cái chết của đứa trẻ, thì lòng căm thù của Vu Tư Thuần đối với người phụ nữ trước mặt này lại càng sâu sắc hơn.

Cô tuyệt vọng đâm con dao xuống: “Dương Yến, tôi muốn cô trả mạng cho con tôi!”

“Vì đâu cô lại có thai, cô đã quên rồi sao?” Dương Yến không sợ cô, ngược lại còn chế giễu: “Thiên Chúa là không thích nỗi những đứa trẻ có được bằng thứ xấu xa!”

Vu Tư Thuần bị kích thích, la hét lớn thêm nữa: “Tôi sẽ giết cô! Giết cô!”

Hai người giằng co nhau mãnh liệt.

Theo thời gian, Dương Yến dần dần không thể ngăn lại được nữa.

Cô nhìn đầu mũi dao tiến gần đến tim mình, trán cô rỉ mồ hôi lạnh, tay cô run rẩy.

Đột nhiên Dương Yến tập hợp sức mạnh của mình, đánh mạnh vào Vu Tư Thuần.

“A!” Trong khi Vu Tư Thuần đang đau đớn, bàn tay cô cũng được thả lỏng một chút, Dương Yến đẩy cô ấy ra, cầm cây lau nhà vừa nãy đẩy người xuống đất, nhanh chóng đi ra cửa.

Sau một vài lần kéo mạnh, khóa cửa cuối cùng đã bị cô kéo ra ngay khi Vu Tư Thuần đứng lên.

Việc kéo vừa rồi mất rất nhiều năng lượng, cộng thêm việc mang thai, Dương Yến đã thở hổn hển ngay khi cô vừa mở cửa.

Một tay cô tựa vào tường, vội vã rời đi.

Ngay khi Dương Yến rời khỏi hành lang, cô đã đụng phải Trường Bình.

Trường Bình phát hiện Dương Yến đã ở trong toilet quá lâu nên muốn đi kiểm tra thử, thấy sắc mặt của Dương Yến rất tệ, cậu vội vàng hỏi: “Dì ơi, dì khó chịu sao?”

“Dì ổn! Đi thôi!” Dương Yến liếc lại, Vu Tư Thuần đã đuổi theo cô ra tới đây, trong lúc vội vàng, cô kéo Trường Bình ra cửa, không dám trì hoãn.

“Dương Yến!” Tiếng hét của người phụ nữ phát ra từ phía sau.

Dương Yến kéo Trường Bình vừa được vài bước, một viên đạn bay qua chân cô, phát nổ trên sàn nhà.

Khách trong nhà hàng hét lên vì tiếng súng, xô bàn và ghế đẩu, rồi bỏ chạy nhanh chóng.

Dương Yến cũng sợ toát mồ hôi.

Cô cứ nghĩ Vu Tư Thuần chỉ mang theo một con dao, nhưng không ngờ lại còn có súng!

“Dương Yến, tôi sẽ bắn cô nếu cô còn chạy!” Vu Tư Thuần đang chạy tới cố tiếp cận Dương Yến, đôi mắt cô ta như phát điên lên: “Còn chín viên đạn trong khẩu súng đấy.”

Dương Yến thấy họ vẫn còn cách cửa nhà hàng một khoảng, cô mang thai, chạy chậm không tính, lại còn có thêm một đứa bé.

Ngay cả khi Vu Tư Thuần không giỏi bắn súng, nhưng cũng sẽ có một phát bắn ngẫu nhiên sẽ tấn công trúng cô hoặc Trường Bình.

Sau khi cân nhắc, Dương Yến hít một hơi thật sâu, bình tĩnh quay lại, giấu Trường Bình đẳng sau, nhìn lên Vu Tư Thuần.

“Vu Tư Thuần, cô muốn gì?”

“Tôi muốn gì?” Vu Tư Thuần ho hai tiếng, vốn là muốn giết Dương Yến, nhưng cô nhìn xuống thấy cái bụng sưng phồng của Dương Yến, thậm chí càng điên hơn: “Cô thực sự có thai rồi? Có thai rồi!”

Tay Vu Tư Thuần cầm súng run lên, căm hận nói: “Dương Yến, tôi muốn con cô trả mạng cho con tôi!”

Trường Bình thoát ra khỏi Dương Yến, lặng lẽ di chuyển sang một bên.

Dương Yến biết anh chàng nhỏ bé này muốn làm gì, trước đây cô đã thấy kỹ năng của cậu, nên cô có chút tự tin.

Cô giơ tay giả vờ đầu hàng, bình tĩnh đối phó với Vu Tư Thuần: “Vu Tư Thuần, cái chết của con cô không liên quan gì đến tôi.”

“Đó là lỗi của cô! Là do cô!” Vu Tư Thuần hét lên, gần như phát điên: “Nó hình thành trong bụng tôi, nhưng cô đưa tôi đến bệnh viện, do đó làm tôi sốc!”

Ánh mắt Dương Yến liếc sang một bên, thấy Trường Bình đã đi đến chỗ Vu Tư Thuần.

“Được, tôi sẽ đền con của tôi cho cô.” Dương Yến đáp: “Cô có thể đến trói tôi đưa tôi đến bệnh viện, nhưng những người khác vô tội, đừng làm họ sợ.”

“Cô muốn trì hoãn thời gian để liên hệ với Phương Tinh Nghị đúng không?” Vu Tư Thuần nhìn qua mánh khóe của Dương Yến, liếc vào túi cô: “Lấy điện thoại ra đập vỡ đi!”

“Điện thoại để trong túi, tôi không có mang theo.” Dương Yến nói, xoay chiếc váy dài của cô cho cô ta thấy.

Trong khi Vu Tư Thuần thả lỏng cảnh giác được vài giây, thì Trường Bình chờ đợi đã lâu lập tức ném mình ra ngoài.

Cơ thể nhỏ bé bay lên không trung, đá mạnh vào Vu Tư Thuần.

Vu Tư Thuần buông tay vì cơn đau, rơi súng xuống đất.

Trường Bình đá khẩu súng đi, cầm lấy ghế đánh Vu Tư Thuần, Vu Tư Thuần hét lên đau đớn, cơ thể cô lùi lại, Trường Bình nhào tới, vặn tay cô ta ra sau lưng.

Sau khi thấy Trường Bình thành thạo điêu luyện đối phó với Vu Tư Thuần, Dương Yến vội vã đến chỗ ngồi của mình vội vàng mở túi.

Ngay khi chạm vào điện thoại bên trong, cô nghe thấy tiếng rên rỉ của Trường Bình.

Dương Yến nhìn lên, thấy hai người đàn ông cao lớn thô kệch không biết từ đâu ra.

Một người đàn ông nhấc “con gà” Trường Bình lên, người đàn ông kia thì nhấc Vu Tư Thuần.

Sau khi nâng Vu Tư Thuần, người đàn ông chĩa súng trong tay vào Dương Yến, bóp cò.

Anh ta hỏi Vu Tư Thuần: “Thưa cô, cô muốn giết chứ?”

Dương Yến không dám di chuyển, tay đóng túi chạm vào một vật cứng.

Cô nhớ đó là một chiếc nhẫn định vị trước đó Phương Tinh Nghị gửi cho cô, sau khi lấy nó ra, cô luôn giữ nó trong túi.

Cô lặng lẽ xoa chiếc nhẫn vào ngón tay trong túi xách, đưa móng tay gõ nó.

“Tôi muốn con cô ta trả mạng cho con tôi!” Vu Tư Thuần lạnh lùng nói.

Tay cô vừa bị vặn gãy nên bây giờ nhói lên một cơn đau rất lớn, sau khi bị người đàn ông xoa lại vẫn còn đau, cô nhìn chằm chằm vào Trường Bình.

“Còn nhỏ nhưng sức không hề nhỏ nhỉ, thậm chí còn dám tấn công tao!” Cô nghiến răng, nhưng vẫn không thể nào trút được cơn đau ở tay, vì vậy cô đã để người đàn ông này thay cô tát Trường Bình.

Người đàn ông bên cạnh Trường Bình tát Trường Bình thật mạnh, đến nỗi Trường Bình đầu lệch sang một bên.

Người đàn ông xé khẩu trang trên mặt cậu ra.

Vu Tư Thuần vừa định yêu cầu họ bắt Dương Yến, nhưng khi khẩu trang của Trường Bình bị buộc phải tháo ra, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu, Vu Tư Thuần dường như thấy điều gì đó thật kinh khủng, đôi mắt cô mở to ra một chút.

Dương Yến đeo vòng định vị, đi về phía Vu Tư Thuần: “Vu Tư Thuần, cô hận tôi thì cứ nhắm vào tôi.”

Vu Tư Thuần nhìn chằm chằm vào Trường Bình suốt một lúc, rồi quay đầu lại một cách máy móc nhìn Dương Yến, chỉ tay vào Trường Bình: “Nó có phải là con trai của Ngự Văn Đình không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK