Cô ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện trên bức tường treo một tấm ảnh cưới rất lớn.
Trong ảnh chụp cô mặc áo cưới khảm đầy kim cương, ngồi trên ghế, còn người đàn ông quỳ một gối, cẩn thận mang giày cho cô.
Ảnh cưới?
Lâm Thanh Dung nhớ mấy ngày trước anh ta dẫn mình ra ngoài một chuyến, bảo mình ký tên lên tờ giấy gì đó, rồi chọn nhẫn, cuối cùng còn nói dẫn mình đi mua quần áo.
Chẳng trách lúc ấy đi theo Lục Văn Thù ra ngoài, cô nghe thấy có người nói tới giờ làm việc thế nào, đến kết hôn còn không cho.
Thì ra anh ta dẫn mình đi kết hôn.
Anh ta lợi dụng lúc mình không nhìn thấy, dụ dỗ mình ký tên lên tờ giấy kết hôn!
Lâm Thanh Dung nhìn người đàn ông đang ngủ say, tay run rẩy.
Người đàn ông liên tục hành hạ, làm nhục mình, còn có lời nói của giúp việc, lời nói của Tông Sinh không ngừng chiếu lại trong đầu cô, trong lòng cô đầy thù hận và tuyệt vọng.
Lâm Thanh Dung nâng con dao trong tay lên, đâm mạnh vào lồng ngực người đàn ông.
Khoảnh khác con dao đâm rách da thịt, đau đớn sâu sắc khiến Lục Văn Thù gần như không thở nổi, anh mở to mắt nhìn thấy trên mặt Lâm Thanh Dung dính mấy giọt máu, trong mắt tràn đầy thù hận.
Anh cúi đầu, nhìn thấy trong ngực mình cắm một con dao, tay người phụ nữ cầm lấy cán dao vẫn đang run rẩy.
“Em…” Lục Văn Thù nhìn chằm chằm cô, đau đớn trên người không bằng sự khó tin trong mắt anh: “Em có thể nhìn thấy rồi? Vì sao…”
Vì sao đâm dao vào ngực anh?
Lâm Thanh Dung ngửi được mùi máu tươi mới dần tỉnh táo lại.
Cô nhìn thấy huyết sắc trên mặt Lục Văn Thù dần dần rút đi, anh ta trợn to mắt nhìn mình.
Mà con dao trên tay mình đang cắm trong ngực anh, tay dính đầy máu tươi.
“Em giết anh rồi sao?” Cô lẩm bẩm, đột nhiên rút con dao ra từ trong ngực anh.
Mũi dao chuyển hướng, đâm mạnh về phía ngực mình: “Em… em trả cho anh.”
Giữa chừng, con dao bị người nào đó nắm chặt.
Lục Văn Thù nắm chặt lưỡi dao, cho dù lòng bàn tay bị cắt, máu tươi chảy dọc từ cổ tay vào trong ống tay áo.
Anh cũng vẫn nắm chặt lưỡi dao, không cho Lâm Thanh Dung tự sát.
“Xin em…” Anh đỏ bừng mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ, van xin: “Đừng giết con của anh nữa.”
Lâm Thanh Dung rút mạnh con dao ra.
Lục Văn Thù liều mạng cầm chặt lưỡi dao.
Cho dù vì hành động của Lâm Thanh Dung mà lưỡi dao đã cắt rất sâu, máu càng chảy nhiều hơn, nhưng anh vẫn không chịu buông tay.
“Đừng… đừng giết con của anh…” Người đàn ông đau khổ cầu xin.
Lâm Thanh Dung kéo mấy lần, thấy anh không chịu động tay thì buông cán dao ra, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, thất tha thất thểu đi ra ngoài, cũng không nhìn anh.
Lục Văn Thù muốn đuổi theo, nhưng lúc Lâm Thanh Dung rút dao ra đã khiến anh chảy máu quá nhiều, cả người gần như ngâm trong máu, trơ mắt nhìn cô rời đi.
Lúc rạng sáng này, khắp nơi đều yên tĩnh, giúp việc cũng ngủ cả rồi.
Lâm Thanh Dung đi chân trần dọc theo cầu thang, chẳng mấy chốc đã xuống lầu, kéo cửa đi ra ngoài.
Cô ngồi trên bậc thềm, đầu óc hỗn loạn, không biết mình đã làm gì.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Lâm Thanh Dung run cầm cập.
Cô cúi đầu nhìn máu khắp tay, nhớ tới cảnh khi nãy, còn có Lục Văn Thù trong vũng máu.
Cô run rẩy mở điện thoại, tìm số của Tông Sinh trong danh bạ, gọi đi.
Một hồi lâu, bên kia mới có người nghe máy, tiếng chửi rủa của Tông Sinh vang lên: “Lục Văn Thù, con mẹ nó có phải cậu bị bệnh hay không, chết tiệt, rạng sáng đi gọi điện thoại cho tôi, gọi quỷ à!”
“Tôi… tôi…” Môi Lâm Thanh Dung run run, nói không ra được một câu hoàn chỉnh.
“Lâm Thanh Dung?” Sau khi Tông Sinh nghe ra giọng nói của cô thì tỉnh táo lại một chút, hỏi cô: “Sao cô lại cầm điện thoại của Văn Thù, xảy ra chuyện gì rồi?”
“…”
“Lâm Thanh Dung, cô nói chuyện đi, làm sao thế?”
“Tôi… tôi giết người rồi…” Lâm Thanh Dung run rẩy nói: “Tôi giết người rồi…”
“Hả, cô giết ai?”
“…”
Sau vài giây yên tĩnh, Tông Sinh sợ hãi kêu lên: “Fuck! Đừng nói cô giết Văn Thù rồi nhé?”
Lâm Thanh Dung chỉ lẩm bẩm: “Rất nhiều máu…”
“Con mẹ nó!” Tông Sinh hoàn toàn hoảng sợ rồi, quát to với cô: “Lâm Thanh Dung, cô tỉnh táo một chút, nói cho cô biết hai người ở đâu?”
Lâm Thanh Dung cũng không biết mình trả lời Tông Sinh cái gì, cô nhìn chằm chằm máu tươi trên tay, vẫn luôn run rẩy.
Tông Sinh lái xe chạy điên cuồng đến Bích Tỉ Sơn Trang.
Anh biết địa chỉ cụ thể của Bích Tỉ Sơn Trang Lục Văn Thù ở, xe vừa dừng lại ở cửa, anh vội vàng mở cửa xe đi ra ngoài, nhìn thấy Lâm Thanh Dung ngồi trước cửa nhà, bàn tay đầy máu.
“Lâm Thanh Dung!”
Lâm Thanh Dung ngẩng đầu, nhìn thấy anh ta đến đây, trong mắt vẫn tràn đầy sợ hãi: “Tôi… tôi giết người rồi…”
Tông Sinh không quan tâm đến cô, chạy như điên vào nhà, xông lên lầu.
Anh cũng không cần tìm, nhìn thấy cửa phòng ngủ mở rộng, vừa xông vào đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, giường gần như bị máu tươi nhuộm đỏ, Lục Văn Thù ngã trong vũng máu.
Khoảnh khắc đó, Tông Sinh gần như nghẹt thở.
Mẹ nó! Người phụ nữ ngoài cửa kia lại dám giết Lục Văn Thù, cô ta nghĩ gì vậy?
Tông Sinh vội vàng cầm khăn lông qua làm thao tác cầm máu đơn giản cho Lục Văn Thù, tay vẫn luôn run rẩy.
Sau đó gọi cho 115, nói địa chỉ, thúc giục bệnh viện mau đến đây.
Làm xong mọi chuyện, anh cầm điện thoại vội vàng xuống lầu, đúng lúc đụng phải người giúp việc nghe thấy tiếng động lên xem xét.
Giúp việc nhìn thấy Tông Sinh thì sợ đến suýt chút nữa thét chói tai!”
“Gọi 115, thúc giục người của bệnh viện đến nhanh!” Tông Sinh cảnh cáo người giúp việc: “Cho dù nhìn thấy cái gì cũng đừng nói lung tung!”
Tông Sinh xông ra ngoài nhà, nhìn thấy Lâm Thanh Dung vẫn đang ngồi ở bậc thềm.
Anh cào tóc, nôn nóng hỏi: “Vì sao cô ra tay với Văn Thù? Cô đang nghĩ cái gì thế?”
“Anh ta giết cậu mợ của tôi…” Lâm Thanh Dung nhìn chằm chằm máu trên tay, cánh môi run run: “Anh ta… anh ta đã chết rồi sao? Tôi giết anh ta rồi sao…”
Tông Sinh mắng: “Con mẹ nó, cô điên rồi hả, sao Văn Thù có thể ra tay với người thân của cô được! Đúng là Văn Thù có chút tàn nhẫn, nhưng cậu ấy không phải không có nhân tính!”
“Tôi không biết, tôi không biết…” Lâm Thanh Dung đã không biết ai đang nói thật nữa rồi, đầy đầu óc đều là Lục Văn Thù trong vũng máu: “Tôi… tôi đền mạng cho anh ta.”
“Này cô… fuck!” Tông Sinh hung hăng mắng một câu, đỡ cô đi ra bên ngoài.
Sau khi nhét người vào trong xe, anh lập tức lái xe rời đi.
Xe chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bên cảng.
Bến cảng lúc rạng sáng vẫn đèn đuốc sáng trưng như trước, có thuyền đang đưa hàng, còn có du thuyền sắp rời bến, mấy hành khách đang ở trên du thuyền, có chút ồn ào.
Tông Sinh đỡ Lâm Thanh Dung đang đờ đẫn xuống xe, vội vàng đi mua vé du thuyền, nhét vào tay Lâm Thanh Dung.
Lại lấy ra hai tấm thẻ nhét vào tay cô.
“Cái này là du thuyền đi Nam Tư, trên đường ngang qua rất nhiều nước, cô xuống ở đâu cũng được, mật khẩu của hai tấm thẻ này đều là sáu số sáu, cô cần tiền thì tìm ATM rút.”
Lâm Thanh Dung mở to hai mắt nhìn Tông Sinh: “Có phải anh ta đã chết rồi không?”
“Cậu ấy sẽ không chết, nhưng cô ở lại đây sẽ làm lớn chuyện hơn nữa.” Tông Sinh đẩy cô đến cửa kiểm vé: “Cô ra nước ngoài trước, ở lại đâu cũng được.”
Sau khi đến cửa kiểm vé, nhân viên kiểm vé nhìn vé của Lâm Thanh Dung, thả cô đi qua.
Lâm Thanh Dung không muốn đi, muốn quay về.
Tông Sinh vẫy tay với cô, sắc mặt nặng nề: “Lâm Thanh Dung, cô nghe lời tôi, ra nước ngoài trước, cô ở lại đây chỉ có một con đường chết thôi, ai cũng không bảo vệ được cô cả.”
“Tôi…” Lâm Thanh Dung nhìn chằm chằm Tông Sinh, yên lặng rơi nước mắt.
Tông Sinh lại vẫy tay với cô.
Lâm Thanh Dung nắm chặt hai tấm thẻ kia, cúi đầu bước nhanh lên ván cầu, càng khóc dữ dội hơn.
Cô không nhịn được quay đầu lại, nhìn thấy Tông Sinh bước vào xe, xe dứt khoát đi mất.
Lâm Thanh Dung lại cúi đầu, nhìn thấy máu tươi đã khô trên tay mình, nhắc nhở cô đã từng làm gì.
“Tiểu tiên nữ, em có yêu anh không?”
“Chỉ cần là em nói, cái gì anh cũng tin, tiểu tiên nữ, anh yêu em.”
Trong đầu cô hiện lên từng chút từng chút chuyện khi ở chung với Lục Văn Thù.
Dáng vẻ của anh khi chơi xấu, ghen tuông, không biết xấu hổ hôn trộm cô…
Lâm Thanh Dung xoay người, vội vàng đi xuống.
Cô không thể đi!
Nếu cô đi rồi, sẽ không thể về được nữa, không thể nhìn thấy anh nữa.
Lâm Thanh Dung đụng vai một du khách, du khách kia đẩy mạnh cô một cái, thân thể cô nghiêng nghiêng, ngã qua dây xích bảo vệ thấp thấp, rơi vào trong biển.
Thân thể chìm xuống, đầu óc cô trống rỗng, lại dần hiện lên khuôn mặt một người đàn ông, trước mắt một mảnh mơ hồ.
Lục Văn Thù, anh yêu em có đúng không?
Lục Văn Thù, em cũng yêu anh.
Cập nhật tại Vietwriter .net