“Nếu như không liên quan đến anh, tại sao anh lại tin Mạc Đình Kiên thật sự bị tai nạn?” Hạ Diệp Chi siết chặt tay, ngừng bước quay đầu nhìn chằm chằm Lưu Chiến Hằng.
Phần lớn người khôn ngoan đều bị nghi ngờ, Lưu Chiến Hằng cũng không ngoại lệ, nhìn dáng vẻ chắc như đinh đóng cột của anh ta thì biết, trong lòng anh ta đã xác định Mạc Đình Kiên thật sự bị tai nạn.
Nếu vụ tai nạn của Mạc Đình Kiên không liên quan đến Lưu Chiến Hằng, vậy tại sao Lưu Chiến Hằng lại khẳng định như vậy?
Lưu Chiến Hằng híp mắt, vẻ mặt lạnh lùng: “Diệp Chi, anh không thích nghe những lời này của em.”
“Bởi vì những lời tôi nói là thật.” Hạ Diệp Chi cười lạnh rồi đi ra ngoài.
Đi đến ngoài cửa, vẻ mặt của Hạ Diệp Chi đã hoàn toàn trầm xuống.
Cô bước nhanh đến phòng của Mạc Hạ.
Lúc đi vào, cô vẫn thả nhẹ bước chân, Mạc Hạ vẫn còn ngủ, Hạ Diệp Chi đi tới đặt tờ báo lên trên bàn, di chuyển đèn sàn đến trước mặt, nghiên cứu tờ báo một cách tỉ mỉ.
Mặc dù cô có linh cảm chuyện Mạc Đình Kiên xảy ra tai nạn có liên quan đến Lưu Chiến Hằng, nhưng cô không tin Mạc Đình Kiên bị Lưu Chiến Hằng tính kế.
Mạc Đình Kiên không phải là người dễ rơi vào bẫy của người khác.
Chỉ là… cô vẫn rất lo lắng!
Hạ Diệp Chi ôm mặt, dựa vào ghế sofa thở dài, đáy lòng có chút lo lắng suy đoán xem, rốt cuộc Mạc Đình Kiên có xảy ra tai nạn hay không.
Nhưng đoán đi đoán lại, cô không nhìn thấy Mạc Đình Kiên, cũng không nhìn thấy những người khác, suy đoán của cô có ý nghĩa gì chứ.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, nhìn Mạc Hạ đang nằm trên giường một lát, nếu bây giờ chỉ có một mình cô ở đây, có lẽ cô sẽ không băn khoăn nhiều như vậy.
Bây giờ Lưu Chiến Hằng có thể chăm sóc tốt Mạc Hạ, không phải vì anh ta lương thiện, mà bởi vì anh ta biết, chỉ cần Mạc Hạ ở đây, anh ta có thể khống chế Hạ Diệp Chi.
Dưới tiền đề có thể khống chế Hạ Diệp Chi, đương nhiên anh ta bằng lòng đối xử tốt với Mạc Hạ.
*
Cả ngày, Hạ Diệp Chi bồn chồn không yên.
Buổi tối lúc ăn cơm, Hạ Diệp Chi không nhìn thấy Lưu Chiến Hằng, cũng không biết anh định làm gì.
Sau khi ăn tối xong, Lưu Chiến Hằng mới trở về.
Hạ Diệp Chi đang dắt Mạc Hạ đi tới chân cầu thang thì gặp Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng chỉ nhìn Hạ Diệp Chi một lát, sau đó mỉm cười vươn tay với Mạc Hạ: “Hạ Hạ, chú Lưu ôm con một lát.”
Mạc Hạ chớp chớp mắt, đưa tay về phía Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo đưa cho Mạc Hạ: “Con nhìn xem, có thích không?”
Trong hộp chính là sôcôla.
Mạc Hạ gật đầu: “Cảm ơn chú Lưu.”
“Đi chơi đi, chú Lưu còn việc phải làm, tạm biệt con.” Lưu Chiến Hằng đặt Mạc Hạ xuống dưới đất, vẫy tay nói tạm biệt với cô bé.
Mạc Hạ vẫy tay, không nói gì, nhìn có vẻ rất mất tự nhiên, không nhiệt tình giống như ngày thường.
Đợi đến khi Lưu Chiến Hằng đi rồi, Mạc Hạ mới kéo áo của Hạ Diệp Chi, đưa hộp sôcôla nhỏ cho cô.
Hạ Diệp Chi ngồi xuống nói với Mạc Hạ: “Con sao vậy? Con không muốn ăn sao?”
“Không phải.” Mạc Hạ lắc đầu, vẻ mặt khổ sở.
Mạc Hạ tới gần bên tai Hạ Diệp Chi nói nhỏ: “Hôm nay ba lại không tới sao?”
Cô bé nói xong thì đứng thẳng người, nhìn Hạ Diệp Chi, đợi cô trả lời.
Hạ Diệp Chi im lặng, Mạc Hạ thật sự nhớ Mạc Đình Kiên rồi.
Mạc Hạ lớn như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên cô bé xa Mạc Đình Kiên lâu như vậy, hoặc là Mạc Hạ đã cảm nhận được điều gì đó.
Đôi khi linh cảm của một đứa bé, không phải thứ mà người lớn có thể tưởng tượng được.
Mấy ngày nay, mối quan hệ giữa Hạ Diệp Chi và Lưu Chiến Hằng rất căng thẳng, có lẽ Mạc Hạ đã mơ hồ cảm nhận được điều này, chỉ là cô bé không hiểu chuyện này là như thế nào, cũng không biết cảm nhận này là gì, nhưng cô bé sẽ không vui, sẽ thấy hoang mang.
Nhưng Hạ Diệp Chi phải nói với Mạc Hạ như thế nào đây?
Cô phải nói với Mạc Hạ, có thể Mạc Đình Kiên đã xảy ra tai nạn sao?
Cô phải nói với Mạc Hạ, chú Lưu mua kẹo mỉm cười với cô bé là người xấu sao?
Cách đây rất lâu, lúc Hạ Diệp Chi vẫn còn ở nhà họ Hạ, cô đã từng nghĩ, nếu sau này cô có con, chắc chắn cô sẽ cho con mình món đồ tốt nhất trên thế giới này, nhất định phải để con mình tốt hơn bất kỳ ai khác.
Hạ Diệp Chi có cảm giác, cổ họng mình giống như bị nhét bông vào, nghẹn đến mức cực kỳ khó chịu, nghẹn đến mức lợi hại, lại có chút chua xót.
Mạc Hạ vẫn còn nhìn cô, đợi cô trả lời.
Cô là mẹ của Mạc Hạ, Mạc Hạ tin tưởng cô như vậy.
Cô không thể lừa gạt con bé, nhưng cũng không đành lòng nói thật.
Hạ Diệp Chi rũ mắt, kiềm nén tâm trạng của mình, nhận chiếc hộp nhỏ trong tay Mạc Hạ, ép buộc mình phải nở nụ cười: “Sôcôla này thật xinh đẹp, chắc chắn sẽ ăn rất ngon, mẹ có thể ăn thử một miếng không?”
Sự chú ý của trẻ con rất dễ dời đi trong thời gian ngắn, lúc cô cúi đầu nhìn chiếc hộp sôcôla, đôi mắt đen bóng của cô bé sáng lấp lánh, vẻ mặt mong chờ: “Vậy mẹ nếm thử một miếng đi!”
Bộ dáng hào phóng làm cho người khác rất thương yêu.
Hạ Diệp Chi cắn chặt môi, cười nói: “Được, vậy mẹ nếm thử một miếng.”
Cô lấy một miếng sôcôla cho vào miệng, Mạc Hạ lập tức ân cần hỏi: “Ngọt không mẹ? Ăn ngon không ạ?”
“Con tự mình ăn một miếng không phải sẽ biết sao?” Hạ Diệp Chi đưa chiếc hộp cho cô bé.
Mạc Hạ lấy một miếng sôcôla ở bên trong, lịch sự cắn một miếng nhỏ, sau đó hét lên: “Thật ngọt.”
Hạ Diệp Chi phụ họa: “Đúng vậy, rất ngọt.”
Mọi người thường nói, lúc đau khổ ăn một chút đồ ngọt sẽ tốt hơn.
Hạ Diệp Chi cảm thấy câu nói này vẫn có lý, bây giờ hình như cô không còn đau khổ nữa.
Lúc hai người đi lên lầu, đúng lúc Mạc Hạ vừa mới ăn hết miếng sôcôla nhỏ đang cầm trong tay.
Hạ Diệp Chi dẫn Mạc Hạ đi tới phòng vệ sinh để rửa mặt, đầu tiên cô tắm rửa sạch sẽ cho Mạc Hạ, thay đồ ngủ, sau đó ôm cô bé trở về giường, chỉ để một mình cô ở trong phòng tắm.
Cô sợ Mạc Hạ sẽ có chuyện tìm cô, cho nên không đóng cửa phòng tắm.
Hạ Diệp Chi mở vòi nước, hơi thất thần.
Trong phòng ngủ, Mạc Hạ đang ôm búp bê ngồi trên giường, ngoan ngoãn đợi Hạ Diệp Chi đi ra ngoài.
Đột nhiên, bên cửa sổ có tiếng động.
“Cốc cốc!”
Mạc Hạ nghe thấy tiếng động thì tò mò nhìn về phía cửa sổ.
Trong phòng có mở máy sưởi, rèm cửa sổ đóng chặt, Mạc Hạ nhìn qua đó cũng chỉ có thể nhìn thấy rèm cửa sổ.
Trong rèm cửa sổ rất tĩnh lặng, không có động tĩnh gì.
Mạc Hạ nhìn chằm chằm rèm cửa sổ một lúc, sau đó thu tầm mắt, tiếp tục đợi Hạ Diệp Chi đi ra ngoài.
Lúc này, bên cửa sổ lại có tiếng động.
Cốc cốc cốc!
Lần này vang lên mấy tiếng liên tục.
Thính giác của trẻ nhỏ rất tốt, nghe rất rõ.
Hạ Diệp Chi mở to mắt, tò mò nhìn về phía đó, không nhịn được bò ra khỏi chăn, trượt xuống giường, chạy về phía cửa sổ “cốc cốc cốc” kia.
Bên ngoài cửa sổ phòng Mạc Hạ chính là rừng cây, lúc cô bé kéo rèm cửa sổ ra, chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen.
Nhưng rất nhanh, ngoài cửa sổ đã hiện lên một tia sáng.