Tưởng Song Kỳ thấy anh ta vẫn mạnh miệng với mình, vẻ mặt buồn bực, thậm chí vừa đẩy vừa đạp đuổi anh ta ra ngoài.
Lúc gần đi, cánh tay dài của Sơn duỗi ra, lúc Tưởng Song Kỳ vội vàng mất cảnh giác, anh ta sờ vào vòng eo cô một cái, nhíu chật lông mày: "Quá gầy, một chút thịt cũng không có."
Mãi cho đến khi người đàn ông rời đi, Tưởng Song Kỳ vẫn đang ngây người đứng ở đó.
Người đàn ông này dám chạm vào mình.
Nghĩ mình đang đứng ở trên hành lang bệnh viện, Tưởng Song Kỳ nuốt tiếng hét vào trong bụng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đàn ông rời đi, hận không thể dùng ánh mắt giết chết anh ta.
Tưởng Song Kỳ thành thật đi vào phòng bệnh chăm sóc Dương Yến, nhàm chán chơi game linh tinh.
Một lúc lâu sau, cửa phòng bệnh bị đá văng.
Tưởng Song Kỳ giật nảy mình, thấy Lục Văn Thù trầm mặt đi tới, cô lập tức đứng dậy.
"Anh Tư..."
"Em còn gọi anh là anh trai, vậy mà còn giúp người ngoài, đưa Dương Yến đến chỗ anh tìm người?” Lục Văn Thù hung hăng bóp cánh tay Tưởng Song Kỳ, ánh mắt dọa người.
"Đau đau!" Nước mắt Tưởng Song Kỳ chảy ra, hét lên trước mặt Lục Văn Thù: “Tại sao em đi giúp người ngoài, tự bản thân anh biết.”
Lục Văn Thù cắn răng hỏi: "Các người đã đưa cô ấy đi đâu?”
"Không biết!"
"Tưởng Song Kỳ!" Lục Văn Thù nổi giận, trực tiếp gọi thẳng tên cô: “Đừng ép anh phải đánh em.”
Bây giờ anh ta đang vô cùng tức giận.
Không ngờ đi ra ngoài làm việc, lúc trở về thì người đã bị Dương Yến đưa đi, còn là Tưởng Song Kỳ giúp đỡ họ.
"Đánh đi! Anh đánh đi!" Tưởng Song Kỳ giơ mặt lên, thất vọng nhìn Lục Văn Thù.
"Anh Tư, anh nhìn xem bây giờ anh biến thành người thế nào? Hỉ nộ vô thường, trái tim hung ác, còn có chuyện gì anh không thể làm? Chị Thanh Dung ở cùng với anh, sớm muộn gì cũng bị anh hành hạ đến chết!”
Lục Văn Thù kéo cô đến trước mặt, giọng nói lạnh lẽo: “Anh biến thành người thế nào không đến lượt em quan tâm. Chuyện giữa anh và cô ấy, em có thể nhúng tay vào sao? Anh sẵn lòng tra tấn cô ta.”
Tưởng Song Kỳ mắng: “Chị Dương Yến nói đúng, anh chính là đồ cặn bã! Em biết cũng sẽ không nói cho anh, anh không xứng đáng có được chị Thanh Dung!”
Ánh mắt Lục Văn Thù hung hăng trầm xuống, cánh tay giơ lên.
Lúc này, một bóng người bước đến, nắm chặt cánh tay Lục Văn Thù, ngăn cản động tác của anh ta.
Lục Văn Thù thấy người cản mình là một người đàn ông trung niên, sắc mặt đen xì: “Con mẹ nó, buông tay.”
"Tôi là người Phương tổng phái tới bảo vệ cô Tưởng.” Sơn cầm chặt tay Lục Văn Thù, ánh mắt sắc bén: “Nếu ngài dám đánh cô ấy, tôi sẽ để ngài tiến vào phòng phẫu thuật.”
Trên mặt Lục Văn Thù là một nụ cười lạnh, tay kia kéo cà vạt.
"Anh uy hiếp tôi?"
"Đừng đánh đừng đánh!" Tưởng Song Kỳ ôm cánh tay Sơn, sợ bọn họ đánh nhau: "Đây là phòng bệnh, nếu ai đó bị thương thì chị Dương Yến làm sao bây giờ?”
Cô lặng lẽ nói cùng Sơn: "Anh Tư của tôi đánh người rất hung ác, anh đánh không lại anh ấy, anh nói xin lỗi với anh ấy đi.”
"Cô còn sợ tôi đánh không lại anh ta?"
"Không phải sợ mà là chắc chắn anh đánh không lại.” Tưởng Song Kỳ nói, quay đầu nhìn Lục Văn Thù, nhượng bộ nói: "Anh Tư, chúng ta ra ngoài nói chuyện, em nói cho anh biết người đang ở đâu.”
Dù sao chị Dương Yến cũng đã sắp xếp xong xuôi, Lục Văn Thù có đi cũng không tìm thấy.
Sự tàn ác của Lục Văn Thù lúc này mới thu lại.
Vừa muốn cùng Tưởng Song Kỳ đi ra ngoài, thì bỗng nhiên có chuông điện thoại, sau khi thấy cuộc gọi, sắc mặc Lục Văn Thù càng trầm hơn.
Anh ta rất miễn cưỡng nhận điện thoại: “Anh Hai.”
"..."
Sau khi nghe xong, Lục Văn Thù nhíu chặt lông mày, nhưng chỉ có thể nói: “Em biết rồi, bây giờ em lập tức đến.”
Lục Văn Thù cúp điện thoại, lườm Tưởng Song Kỳ một cái sau đó rời đi.
Tưởng Song Kỳ thấy anh ta đột nhiên như vậy, buồn bực nói: “A, anh ấy không muốn biết nơi chị Thanh Dung đang ở, cứ như vậy rời đi sao?”
Sơn khóa cửa phòng bệnh lại, bày đồ ăn trưa ra, mùi hương lập tức lan tỏa khắp phòng.
"Thơm quá!" Tưởng Song Kỳ bị mùi thơm khiến cho thèm ăn, thấy Sơn mở nắp, có đậu phụ khô xào thịt, sườn xào chua ngọt khiến bụng cô lại càng sôi lên.
Sơn đem đũa đưa cho cô: “Đã xong.”
"Tại sao tôi phải ăn xong?” Tưởng Song Kỳ hừ lạnh, cướp lấy đôi đũa từ trong tay anh ta: “Miệng tôi rất kén chọn.”
Dì Lâm cho dù nấu rất ngon nhưng mỗi lần ăn cô chỉ ăn một chút liền no.
Sau khi ăn một miếng đậu phụ khô, hai mắt Tưởng Song Kỳ tỏa sáng: “Anh mua ở đâu vậy? Rất ngon.”
"Muốn ăn nữa thì để tôi đi mua thêm.”
"Hừ ai muốn anh mua, lần sau không cho anh đi theo tôi!" Tưởng Song Kỳ hung hăng trừng anh ta: "Không biết xấu hổ, vừa rồi sờ eo tôi, đừng tưởng rằng mua một bữa cơm thì tôi sẽ bỏ qua cho anh.”
Nhìn bộ dạng tức giận của cô, Sơn cười cười.
Tưởng Song Kỳ yếu ớt quay lưng đi.
Thật sự là phiền chết, mắt nhìn người của anh trai quá kém, tìm cho cô một ông chú như vậy.
Chẳng lẽ sợ những chàng trai trẻ sẽ thèm muốn sắc đẹp của cô.
Sơn ở cùng Tưởng Song Kỳ trong phòng bệnh suốt buổi chiều
Lúc hơn bốn giờ, dường như anh ta nhận được tin tức khẩn cấp, liền nói với Tưởng Song Kỳ rằng mình có việc cần giải quyết, nếu cô gặp nguy hiểm thì nhớ đập chiếc nhẫn xuống.
Người vừa rời đi, Tưởng Song Kỳ lại càng nhàm chán, liền gọi Trường Bình tới cùng chăm sóc Dương Yến.
Hơn năm giờ sáng ngày hôm sau, Dương Yến tỉnh lại.
Cô thấy Tưởng Song Kỳ và Trường Bình đang nằm ngủ trên một chiếc giường khác, đoán chừng hôm qua luôn ở bên cạnh chăm sóc mình, cô đi qua đắp chăn cho họ sau đó im lặng rời khỏi phòng bệnh.
Dương Yến lái xe đến công ty, trên đường thuận tiện gọi điện thoại cho Chiến Thương.
Sau khi nối máy xong, cô lo lắng hỏi: “Thế nào, đã tìm được người chưa?”
"Không có." Chiến Thương cũng rất mệt mỏi, lên tinh thần nói chuyện cùng Dương Yến: “Người của tôi đang đón cô Lâm.”
Trong lòng Dương Yến nóng nảy.
Một chiếc máy bay lớn như vậy, tại sao lại không tìm được?
Dương Yến miễn cưỡng nói: "Làm phiền các anh chăm sóc cô ấy, nếu có tin tức gì..nhớ liên hệ cho tôi.”
"Tôi biết."
Hơn sáu giờ Dương Yến đến công ty.
Giờ này công ty vẫn rất vắng vẻ, chỉ có bảo vệ trực ban, thấy Dương Yến thì lên tiếng chào hỏi.
Dương Yến tới phòng làm việc tìm chút đồ ăn vặt ra ăn, vừa gọi điện thoại cho Trần Khang.
Ngoại trừ Trần Khang, người có mối quan hệ tốt với Thường Phúc, cô không tìm được ai ở Nam Thành có khả năng giúp đỡ mình.
Tiếc là điện thoại của Trần Khang tắt máy.
Cô đành phải gọi điện thoại cho Quách Nhật Linh: “Nhật Linh, em biết Trần Khang đi đâu không?”
"Không biết, hơn nửa tháng nay anh ta không liên lạc với em, anh ta nói rằng phải xử lý vài chuyện quan trọng.” Quách Nhược Linh lẩm bẩm, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ: “Chị, chị không gọi được điện thoại cho anh ta sao?”
"Ừm." Dương Yến thở dài: "Không sao, em ngủ tiếp đi.”
Dương Yến cầm điện thoại ngồi ở trong ghế, nhìn danh bạ điện thoại, nhưng không có một ai để liên lạc.
Cũng không biết đã ngồi bao lâu, cửa phòng văn phòng được mở ra.
"Dương tổng, cô đến sớm vậy sao?” Trợ lý Ella đi vào khiến cho Dương Yến giật nảy mình: “Cô không sao chứ?”
Dương Yến thấy trợ lý, lấy lại tinh thần: “Chuyện ở bệnh viện…xử lý tốt chưa?”
Trợ lý gật đầu: "Ông Lâm cùng cô Ứng đều được hỏa táng, tro cốt của họ được đặt ở phòng tưởng niệm. Dương tổng, sắc mặt của cô rất kém, có muốn về nghỉ ngơi một chút không?”
"Tôi không sao." Dương Yến miễn cưỡng lộ ra nụ cười: “Việc tuyên truyền sản phẩm mới, cô nhất định phải theo sát.”
Trợ lý để tài liệu xuống sau đó nhanh chóng rời đi.
Dương Yến lại ngồi trên ghế thật lâu, đảo qua đảo lại danh bạ điện thoại và nhìn thấy tên của Thiệu Tu Dung.
Sau khi chần chờ, cô vẫn quyết định gọi đi.