"Không có! Không có!" Tưởng Song Kỳ phản bác, mặt tức giận: "Tôi sợ tối, nên chỉ kêu anh ta canh tôi ngủ mà thôi, quỷ con đừng nói bậy!"
Nói rồi, Tưởng Song Kỳ dùng sức vặn lỗ tai Trường Bình.
Trương Bình kêu oai oái, tủi thân nói: "Cô sợ tối có thể mở đèn mà, rõ ràng là cô nhỏ không nói rõ."
"Nhóc câm miệng!" Tưởng Song Kỳ hung hằng trừng mắt cậu bé: "Nếu không cô lại nhéo nhóc!"
Trường Bình vội né tránh.
Thấy Dương Yến còn nhìn mình, Tưởng Song Kỳ cũng ngượng ngùng, dậm dậm chân: "Chị làm gì nhìn em như vậy? Chị không phải cảm thấy em thích anh ta chứ?"
Dương Yến thăm dò hỏi: "Vậy em..."
"Sao có thể!" Tưởng Song Kỳ lập tức phản bác, còn liếc Quách Thường Phúc một cái: "Anh ta già như vậy, còn xấu, chỉ là một vệ sĩ mà thôi, mới không xứng với em đâu!"
Dương Yến rất muốn khiếu nại thay em trai mình, lại không biết nói gì, đáng thương nhìn Quách Thường Phúc một cái.
Bộ dạng Quách Thường Phúc như vậy, cô thật sự là lực bất tòng tâm.
Quách Thường Phúc không chen ngang vào cuộc nói chuyện của họ, kéo ghế ngồi xuống, nhìn họ ăn cơm.
Hơn tám giờ, Quách Thường Phúc liền kéo Tưởng Song Kỳ muốn đi, nói với Dương Yến: "Em dẫn cô ấy về nghỉ ngơi, phía bệnh viện có anh Yến, chị không sao chứ?"
"Chị?" Tưởng Song Kỳ kinh ngạc, nhất thời quên mất anh còn đang nắm tay mình, động tác hai người thân thiết: "Chị Dương Yến mới hai mươi mấy tuổi, anh đã là chú già, gọi chị ấy là chị?"
Quách Thường Phúc lúc này mới phản ứng lại, lập tức bình tĩnh nói: "Tôi nói chuyện tốc độ khá nhanh, là em nghe nhầm."
"Nhưng tôi rõ ràng nghe thấy..." Tưởng Song Kỳ cảm thấy mình không nghe nhầm, muốn nói gì đó.
Dương Yến vội cắt ngang lời cô ấy: "Kỳ Kỳ, khoảng thời gian này em luôn ở bệnh viện, cũng không nghỉ ngơi tốt, quay về ngủ một giấc thật ngon đi."
"Em không muốn quay về." Tưởng Song Kỳ bĩu đôi môi đỏ: "Em ở đây cùng chị và Trường Bình không được sao?"
Dương Yến phẩy phẩy tay: "Nghe lời. Sáng sớm mai em đến cũng vậy."
"Vậy em đưa cô Tưởng về." Quách Thường Phúc nắm Tưởng Song Kỳ nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi đi ra, Tưởng Song Kỳ mới kinh ngạc phát hiện anh nắm tay mình, lòng bàn tay dán vào cổ tay mình.
Nóng hổi, có cảm giác khác thường.
Cô dùng sức rút tay ra: "Về, về thì về, anh đừng cách tôi gần như vậy!"
Tưởng Song Kỳ làu bàu, còn kéo dài khoảng cách với anh.
Quách Thường Phúc: "..."
Anh gần đây không chọc bà cô này tức giận đi, sao lại không muốn nhìn thấy anh rồi?
Bình thường Tưởng Song Kỳ đều ngồi ở ghế phụ, bây giờ lúc quay về với Quách Thường Phúc, lại ngồi ở ghế sau. Trước đây rất nhiều lời, có thể dính lấy anh nói nửa ngày, bây giờ lại hi vọng không cần nói chuyện với anh.
Quách Thường Phúc nhìn thấy sự thay đổi nhỏ của cô, im lặng không lên tiếng.
Sau khi về tới căn hộ, Quách Thường Phúc rửa trái cây cầm tới phòng khách cho Tưởng Song Kỳ, thấy cô cúi đầu nghịch điện thoại, còn không muốn để ý đến mình, kiên nhẫn hỏi: "Cô Tưởng, cô sao vậy?"
"Tôi rất tốt." Tưởng Song Kỳ vẫn cúi đầu xem điện thoại.
Quách Thường Phúc nhíu nhíu mày, dời đến ngồi bên cạnh cô, còn giật điện thoại của cô đi: "Từ tuần trước cô đã luôn tránh tôi, cũng không nói chuyện với tôi, tôi chọc cô chỗ nào không vui rồi?"
"Tôi không muốn để ý đến anh, không được sao?" Tưởng Song Kỳ hét lên với anh: "Anh mau trả điện thoại cho tôi!"
Tưởng Song Kỳ giơ tay giành, Quách Thường Phúc liền giơ cánh tay lên càng cao.
Đợi lúc cô muốn đứng dậy giành, người đàn ông cũng đứng dậy, cô liền sờ không tới cả cánh tay anh.
Khoảng cách chiều cao quá lớn làm Tưởng Song Kỳ giận đến dậm chân, hung hăng trừng mắt anh: "Anh rốt cuộc muốn làm gì!"
"Cô nói thử xem, tôi chỗ nào chọc cô không vui, tôi có thể sửa." Con ngươi đen sẫm của Quách Thường Phúc nhìn chằm chằm cô gái: "Đừng tránh tôi như vậy, còn không nói chuyện với tôi."
Tưởng Song Kỳ không kịp né tránh đối diện với ánh mắt anh, trong lòng nhảy lên.
Cô nhanh chóng quay đầu, giọng rất thấp: "Không cho anh sửa, tôi sẽ kêu anh Nghị giúp tôi tìm vệ sĩ khác, anh đi đi."
Quách Thường Phúc sững sờ một chút, truy hỏi: "Tôi chỗ nào làm không tốt, cô muốn đuổi tôi đi?"
"Không tốt không tốt, anh làm chỗ nào cũng không tốt!" Tưởng Song Kỳ kêu to, giọng nói kích động: "Tóm lại tôi không cần anh nữa, anh mau thu dọn đồ đạc đi đi!"
Quách Thường Phúc thấy tâm trạng cô kích động như vậy, không cãi nhau với cô, mà là nói: "Cô Tưởng, cô lại kêu giám đốc Phương giúp cô tìm bảo vệ, cũng tìm không ra người lợi hại như tôi, nấu cơm còn ngon."
Dừng lại một chút, anh hỏi: "Cô Tưởng, cô có phải chê tôi quá già, lại không đẹp?"
Tưởng Song Kỳ không nói chuyện, nhìn chằm chằm vách tường.
Dựa vào tính cách của cô, Quách Thường Phúc biết cô không nói chuyện chính là im lặng thừa nhận.
Quách Thường Phúc giật giật miệng muốn nói gì đó, lại không thể nói gì, chỉ có thể thở dài trong lòng.
Vài giây sau, anh trả điện thoại lại cho Tưởng Song Kỳ: "Không sao, tôi biết rồi, nhưng cô Tưởng, tôi sẽ không đi. Nếu cô không muốn nhìn thấy tôi, sau này nơi cô xuất hiện, tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện, lúc cùng cô đến bệnh viện, tôi cũng nhất định sẽ bao bọc hết, không để cô nhìn thấy mặt tôi."
Tưởng Song Kỳ không nhận điện thoại, chỉ tức giận dậm chân, hung hăng nói: "Anh thật phiền mà! Nghiêm túc làm bảo vệ không được sao, tại sao quản nhiều chuyện như vậy, tại sao muốn làm cơm ngon như vậy..."
"Tôi, tôi cũng không phải cố ý muốn đuổi anh đi, nhưng mà... Tôi phát hiện tôi dường như thích anh rồi." Cô khịt khịt mũi, tủi thân nói: "Tôi sao có thể thích anh? Tôi có bạn trai..."
Mặc dù cô còn chưa nhìn thấy bạn trai bộ dạng thế nào, nhưng lần đó nhận điện thoại của bạn trai, cô cảm thấy mình nên đợi anh, mà lại cứ lúc này lại thay lòng.
Quách Thường Phúc vốn rất khó chịu, sợ cô ghét bỏ bộ dạng mình thế này.
Bây giờ biết nguyên nhân cô đuổi mình đi, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười: "Cô đuổi tôi đi, không phải ghét bỏ tôi, là vì cô thích tôi rồi?"
"Anh câm miệng, không cho nói!" Tưởng Song Kỳ hận không thể nhét vải vào miệng anh: "Anh bây giờ biết, trong lòng nhất định rất đắc ý phải không? Tôi quá mù mắt, tôi nói thích ai không được, sao lại thích người như anh! Anh lớn hơn tôi nhiều như vậy, vẻ ngoài lại không xuất chúng."
Quách Thường Phúc bị chọc cười rồi, dùng ngón tay lau nước mắt cô: "Biết em thích tôi, tôi rất vui mừng, vui mừng em còn đang đợi tôi. Kỳ Kỳ, tôi cũng thích em."
"Anh nằm mơ! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao!" Tưởng Song Kỳ hất tay anh ra, thút tha thút thít: "Anh cũng không cho phép thích tôi, tôi có bạn trai, tôi phải đợi anh ấy."
"Không sao, anh ta lại không ở Nam thành." Trong lòng Quách Thường Phúc cười điên rồi, lại không nhịn được trêu cô: "Chúng ta ở cùng anh ta cũng không nhìn thấy, đợi anh ta quay về, cô lại chia tay với anh ta là được."
"Anh quá xấu xa rồi đi?" Tưởng Song Kỳ trừng mắt anh, giận phừng phừng nói: "Nếu anh là anh ấy, tôi ở bên ngoài đội nón xanh cho anh, trong lòng anh không khó chịu sao?"
Quách Thường Phúc đương nhiên không khó chịu, vì "bạn trai" trong miệng cô cũng là anh.
"Cô chủ, vậy cô nói làm thế nào?" Quách Thường Phúc cúi đầu sát lại gần cô, cố ý ép giọng nói khàn khàn nghe thật mê người: "Tôi thích cô chủ, không kịp chờ đợi muốn ở cùng em."