Một đường đi không nói chuyện, xe chạy đến nhà cha mẹ Tần Tình.
Bên ngoài biệt thự có chỗ chuyên môn dừng xe, Tống Thư chỉ dẫn tần Lâu đem xe dừng lại, sau đó cùng cục xúc Loan Xảo Khuynh xuống xe cùng nhau, dẫn theo Tần Lâu xuất phát trước làm người chuẩn bị tốt đồ vật, dọc theo mặt cỏ được cắt tỉa ngang bằng đi đến đống biệt thự cách đó không xa.
Cha mẹ Tần Tình ở sườn tây đống biệt thự, sường đông trong viện trước biệt thự, có một ông lão thoạt nhìn sáu bảy chục tuổi đang khom lưng cắt tỉa hoa cỏ trong viện, nghe thấy tiếng bước chân ông ngẩng đầu lên.
Híp mắt nhìn hai giây, ông cười rộ lên đối với Tần Tình người đi phía trước: "Tiểu Tần, lại về nhà thăm cha mẹ đấy à?"
"Vâng, ông nội Trương. Ông đã ăn cơm chưa?"
"Ông vẫn chưa ăn, ra đi bộ một chút. Tiểu Tần không phải con biết sao, bà lão nhà ông thích nhất nhắc mãi ông, nếu ông không đi ra khẳng định còn nghe bà ấy lải nhải mãi--"
"Này ông già, có phải ông lại nói xấu tôi với tiểu Tần nữa đúng không?"
Cửa sổ biệt thự sườn đông bị kéo ra, một bà lão tinh thần minh mẫn đứng vịn khung cửa sổ trừng ông lão trong hoa viên.
Ông lão vội vàng bày ra vẻ nghễnh ngãng, cúi đầu lắm bẩm.
Tống Thư không khỏi mỉm cười: "Bà nội Tôn, sao có thể chứ, ông nội đang khen bà nấu cơm ăn thực ngon."
"Tiểu Tần con đừng giúp ông ấy nói chuyện nữa, con nghĩ là bà không biết ông ấy có đức hạnh gì sao?" Bà lão nói như vậy, nhưng trên miệng vẫn cười tủm tỉm vui vẻ lên.
Hai bên lại nói chuyện phiếm vài câu, lúc này mới kết thúc đối thoại.
Tống Thư quay đầu lại, liền thấy con người Tần Lâu có chút thâm ý nhàn nhạt ý cười, mà bên cạnh hắn, Loan Xảo Khuynh sắc mặt khó coi, gần như có chút trắng bệch.
Đáy lòng Tống Thư hơi không đành lòng, nhưng vẫn cắn chặt răng làm bộ không phát hiện ra.
- -cô đối với ý nghĩa của Tần Lâu và Xảo Xảo nói chung bất đồng. Trần ai lạc định [2] phía trước, cô không thể đem Xảo Xảo tiến vào nơi không biết kết quả nguy, tình thế nguy hiểm như vậy được.
[2] mọi việc tình cảm rắc rối đến hồi kết thúc.
Đau nhất thời vẫn tốt hơn thất vọng, tuyệt vọng còn hơn đau lâu dài.
Nghĩ như vậy, khóe môi Tống Thư mới chậm rãi buông xuống.
Ý cười của cô tươi đẹp ôn hòa: "Bộ trưởng Loan, mời đi vào."
"..."
Loan Xảo Khuynh thất hồn lạc phạch mà đi vào trong.
Tần Lâu bước chậm hai bước, đi theo bên cạnh Tống Thư, cũng nhân cơ hội kéo người lại.
"Qua."
"...Cái gì?" Tống Thư khẽ nâng mắt nhìn hắn.
Lâu nhìn hướng lầu ba, ý bảo biệt thự sườn đông: "Cha mẹ em không phải vừa mới chuyển đến, quan hệ hai nhà cũng không có cố tình thân cận lấy lòng nói chuyện, rất khó để làm đến loại trình độ này đi?"
Tống Thư bị lời nói này làm cho nghẹn.
Giây lát sau giọng nói cô hơi hơi than thở: "Đi vào thôi, Holmes [3]."
"... Trò xiếc này của em, cũng muốn dùng trên người anh, đúng không?"
Tống Thư làm bộ không nghe thấy.
Tần Lâu đi theo bên cạnh cô, nén thanh cười một cái: "Nhưng những thứ này đối với anh mà nói đều vô dụng, anh xác nhận là em, vậy thì chỉ biết nhận chuẩn mỗi em--mặc khác mọi người và chuyện khác cũng không thể quấy nhiễu phán đoán của anh."
Tần Lâu hơi dừng lại, phe phẩy cái đuôi tranh công trước mặt cô: "Loan Xảo Khuynh dính trên người em mấy năm như vậy, vẫn là không có tài nào có thể so sánh được với anh."
Tống Thư khựng lại: "Lúc này lại nói loại chuyện này, Tần tổng, ngài không phải nên tính toán ngừng người lại sao?"
Tần Lâu cười nhạt một tiếng: "Có phải người đó hay không phải người đó thì mặc kệ, chỉ cần em là của anh thì tốt rồi."
"...Đến bây giờ anh còn ăn dấm với Xảo Xảo?"
"Hừ." Tần Lâu cười lạnh: "Thời điểm cô ta đoạt người của anh, anh còn chưa quên đâu. Như vậy còn nhận không ra chính là tự do cô ta ngốc, bị một chút trò xiếc nhỏ liền mê mắt, những năm đó em ở bên cạnh cô ta... Nếu cô ta đoán không ra được, chúng ta liền không nói cho cô ta, về sau cũng không nói cho cô ta."
Tống Thư: "..."
Tống Thư bước vào cửa phía trước, thấp thấp thở dài: "Tần Lâu, làm người đi."
Tân Lâu làm bộ không nghe thấy.
Năm nay cha mẹ Tần Tình đều chưa quá 50 tuổi, từ nước ngoài định cư trở về, quan niệm ăn mặc và cách nói chuyện phiếm cũng mang phong cách Tây, không có chút uy nghiêm của trưởng bối.
Chờ Tần Lâu và Loan Xảo Khuynh chào hỏi hai vị trưởng bối, Tống Thư liền giới thiệu bọn hắn: "Đây là tổng giám đốc tập đoàn của con, Tần Lâu, vị này chính là bộ trưởng bộ nhân sự Loan Xảo Khuynh."
Tần Tự Tranh có chút kinh ngạc: "Tuổi trẻ như vậy?"
Mai Tĩnh Hàm nhẹ đẩy chồng mình một cái: "Anh hùng xuất thiếu niên, tôi thấy Tần Tổng và Loan tiểu thư đều tuấn tú lịch sự, lại kiệt xuất cũng không có gì bất ngờ."
Tần Tự Tranh nhíu nhíu mày, không đồng ý mà nhìn bà: "Trông mặt mà bắt hình dong, thật nông cạn?"
"Có sao?"
"Có.
"Vậy ông may mắn rồi."
"... Ý gì?"
"Nếu không phải trông mặt mà bắt hình dong, tôi đây khẳng định coi thường ông."
"..."
Tần Lâu và Loan Xảo Khuynh không ai nghĩ đến hai vợ chồng này lại có tính tình hoạt bát không trầm ổn như thế, càng không nghĩ đến Tần gia lại là bầu không khí hòa thuận vui vẻ đến vậy, nhất thời đều có chút không thể tiếp thu.
Hiển nhiên Tống Thư đã thành thói quen, cha mẹ thường trêu ghẹo nhau, cô sẽ xen kẽ vài câu, ra vào tự nhiên như vậy, chọc đến hai người đi theo cười rộ lên.
Sau đó Tống Thư mới nhớ tới hai người khách bên cạnh: "Cha, mẹ, con đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, hai người tiếp khách một lát đi?"
"Bé, mẹ giúp con nhé?"
"Không cần."
Loan Xảo Khuynh vẫn luôn thất thần mới lấy lại đươc tinh thần, xấu hổ mà đứng dậy: "Tôi..."
Cô ta còn chưa nói xong, Tần Lâu đã đi trước cô một bước đi ra chỗ sô pha: "Anh làm trợ thủ cho em."
Tống Thư chớp chớp mắt: "Tần tổng là khách đến, chuyện này không tốt lắm đâu?"
"Vào cửa nhà rồi, còn không phải người một nhà sao, vậy mà em còn khách khí với anh?"
Ngữ khí Tần Lâu nhẹ nhàng, mang điểm vui đùa, nhưng một đôi con ngươi đen trầm lại chăm chú nhìn gương mặt Tống Thư.
Đáy lòng Tống Thư bất đắc dĩ, đành phải đồng ý: "Vậy thì vất vả cho Tần tổng."
"Không vất vả, là chuyện nên làm."
"..."
Chờ hai người đi vào phòng bếp, Mai Tĩnh Hàm có chút kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phía Loan Xảo Khuynh: "Tần tổng các con tuổi còn trẻ, có năng lực như vậy, lại không có tạo kiểu cách con nhà quan--đúng là gần gũi bình dị."
Khóe miệng Loan Xảo Khuynh co giật, trong lòng thầm nói đó là do ngài không gặp tính tình cẩu ở trong tập đoàn của hắn, cũng không đoán được người này là cầm thú trong lòng có rắp tăm bất lương với con gái ngài...
Dưới đáy lòng thàm oán niệm mắng Tần Lâu vài câu, Loan Xảo Khuynh chống đỡ tươi cười trên mặt: "Đúng vậy, Tần tổng chúng con là người tốt, gần gũi bình dị."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
"..."
Cửa kéo phòng bếp làm bằng pha lê, máy hút khói dầu, công xuất cao tạo ra âm thanh che xuất động tĩnh trong ngoài, làm cho phòng khách và phòng bếp của biệt thự ngăn cách giống như hai thế giới giống nhau.
Hơn nữa cửa kính là ma sát, lại có khắc họa hoa văn rực rỡ phức tạp, trên cơ bản trong ngoài không nhìn thấy bất cứ thứ gì-- vào phòng bếp, Tần Lâu đương nhiên lớn mật hơn nhiều.
"Em và dì, chú sinh hoạt rất nhiều năm?"
"Vâng." Tống Thư rửa rau trong bồn, rửa sạch rau quả trong tay, mặt mày bình tĩnh: "Từ lúc xuất ngoại trở về sau, em vẫn luôn đi theo bên người bọn họ."
Ánh mắt Tần Lâu tạm dừng: "Làm sao các em quen được nhau?"
Tống Thư trầm mặc giây lát: "Anh thật sự muốn nghe?"
"Ừ."
"...Bọn họ thật sự có một cô con gái, tên là Tần Tình. Một nhà bọn họ về nước thăm người thân lại bị liên lụy, cuốn vào vụ tai nạn xe cộ kia. Em và con gái hai người đều bị trọng thương, trước sau đưa vào cùng vệnh viện--cho nên sau khi bệnh viện xác nhận người đã tử vong gửi thư về, nhưng người đó không phải em."
Tống Thư một hơi nói xong, như trút được gánh nặng, hòa hoãn vài giây, cô mới mở miệng: "Bệnh viện đó là chú Dư và bọn họ làm thông, đoạn thời gian đó tinh thần em sa sút, đối với toàn quá trình ký ức đã có chút mơ hồ. Nhưng trước sau em lại cảm thấy bản thân thiếu bọn họ một cô con gái, mấy năm nay ở cùng với bọn họ đôi khi cũng sẽ áy náy... Nhưng bọn họ đối với em rất tốt, em cũng dành hết tất cả khả năng mà đền bù bọn họ."
Tống Thư sau khi nói xong, phát hiện bên cạnh im lặng thật lâu.
Cô cảm thấy có chút kỳ quái quay đầu nhìn lại, chỉ là vừa mới quay đầu, liền bị Tần Lâu từ sau ôm lấy.
Hắn đem cô ôm chặt vào trong ngực, cánh tay dùng sức vô cùng, dáng vẻ run sợ. Cúi đầu dán ở bên tai cô hô hấp có chút nỗ lực đè nén lại không được âm rung.
Tống Thư rũ mi mắt xuống.
Người nọ phía sau không cần nói một chữ, cô đều nghe thấy được.
"Mấy năm tay em sống, cũng không tệ lắm, thật sự không tệ lắm... Cho nên anh không cần tự trách, Tần Lâu, sự kiện đó không có liên quan đến anh."
"Nếu có liên quan đến Tần gia thì sao?"
"Tần gia là Tần gia, anh là anh." Tống Thư nhàn nhạt cười: "Chẳng lẽ anh muốn bởi vì một cái họ, đâm ra muốn đeo nguyên tội sao?"
"..."
"Huống chi." Tống Thư khẽ thở dài: "Anh không phải là người bị hài sao?"
Tần Lâu không nói gì, càng khẩn cấp mà ôm chặt cô.
Tống Thự kiệt lực làm cho ngữ khí của bản thân trở nên nhẹ nhàng một chút: "Anh xem, hiện tại em có cha mẹ, có bạn bè, còn có vị hôn phu, không phải khá tốt sao?"
"...!"
Cả người Tần Lâu cúng đờ.
Vài giây sau hắn nghiến răng âm thanh âm trầm mở miệng: "Em cố ý."
Tống Thư chớp chớp mắt: "Em nghe không hiểu anh đang nói cái gì."
Tần Lâu bực mình mà hừ một tiếng--
Tự nhiên bị nhắc đến Dư Khởi Sanh, đáy lòng hắn đang chất chứa cảm xúc khổ sở vèo một cái biến chất, biến thành một nồi dấm to đùng đùng.
Trầm mặc vài giây, hắn không cam lòng hỏi: "Cho nên bọn họ thật sự cho rằng em và Dư Khởi Sanh là quan hệ vị hôn thê?"
Tống Thư nghĩ nghĩ: "Hình như Dư Khởi Sanh có nói với bọn họ như vậy."
Tần Lâu: "..."
Tống Thư mỉm cười: "Được rồi, sau này em tìm cơ hội theo chân bọn họ giải thích rõ ràng."
Tần Lâu lúc này mới thu lại oán khí.
Tống Thư nhẹ giãy dụa: "Buông ta, em muốn làm đồ ăn."
"Không buông."
"Anh..."
Trong âm thanh máy hút dầu khí, cửa phòng bếp đột nhiên không hề có dấu hiệu mà mở ra, Mai Tĩnh Hàm tươi cười đầy mặt mà thăm dò: "Bé, thật không cần mẹ giúp con-- nhóm... "
Kết thúc vặn vẹo.
Khói dầu cơ động kinh nổ vang.
Biểu cảm ba người bị gió thổi đến mức hỗn độn.