Editor: Jenny Thảo
Loan Xảo Khuynh nghiêm mặt ngồi vào trong xe, xe hơi chuyển động chạy ra ngoài.
Xe là của công ty, tài xế cũng là của công ty, nói chính xác hơn là thuộc đội hậu cần trực thuộc Bộ Nhân Sự—— cho nên vị tài xế rất hiểu tính tình nóng nảy của trưởng phòng Loan và ân oán giữa hai người đang ngồi ở hàng ghế sau, cho nên dọc đường đi ngay cả cái rắm cũng không dám thả, toàn bộ hành trình đều giả chết, làm người vô hình.
Bên trong chiếc xe chạy phía sau vì vậy mà phá lệ yên tĩnh đến mức người ta cũng phải xấu hổ.
Loan Xảo Khuynh từ đấy lòng đánh giá lại tính nết của Tần Lâu, và xác định trong suốt hành trình này bản thân cô có khả năng sẽ phải cùng vị Bá Vương Long(*) này hợp tác với nhau.
(*) Bá Vương Long: khủng long bạo chúa.
Vì muốn cuộc điều tra của mình trở nên thuận tiện hơn, cô đành phải cùng vị Bá Vương Long này tạm thời đình chiến, không quấy nhiễu lẫn nhau mới được—— Sau khi Loan Xảo Khuynh nghĩ như vậy, từ đáy lòng tự cho mình một lời khen và xây dựng lại tâm lý cũng như khai thông đầu óc, cuối cùng mới có thể mở miệng dùng ngữ điệu ôn hòa nói chuyện với Sở Hướng Bân.
“Trưởng phòng Sở.”
“Ừ.” Sở Hướng Bân không ngẩng đầu, vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính bảng trong tay.
Loan Xảo Khuynh nghiến răng nghiến lợi, cố giữ nụ cười trên môi: “Trưởng phòng Sở đang xem cái gì vậy?”
“Là bản báo cáo công việc mà cấp dưới đưa lên…..” Nói đến một nữa liền không có động tĩnh gì tiếp, Sở Hướng Bân ngẩng đầu cảnh giác nhìn Loan Xảo Khuynh: “Sao cô đột nhiên lại quan tâm đến tôi, uống lộn thuốc à?”
Ma mới quan tâm đến anh.
Loan Xảo Khuynh mắng ở trong lòng, trên mặt vẫn giữ nụ cười nghiến răng nghiến lợi: “Trưởng phòng Sở đừng có hiểu lầm. Tôi chỉ là suy xét đến chúng ta phải hợp tác làm cộng sự trong hai tuần tiếp theo, tôi muốn hỏi thăm anh có thời gian không, để chúng ta có thể bàn bạc thống nhất với nhau về cách làm việc ấy mà?”
Sở Hướng Bân nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn cô, cúi đầu xuống: “Ngày hôm qua tôi mới biết mình phải đi công tác nên công việc ở trên tay còn chưa xử lý xong, đang rất bận, có gì thì nói sau đi.”
“……..”
Loan Xảo Khuynh suýt chút nữa đã cắn trúng lưỡi.
Vài giây sau, cô lau mặt mình rồi nói tiếp: “Sở Hướng Bân, nhân lúc tôi còn ôn hòa nói chuyện với anh thì nhanh chóng giải quyết vấn đề, đừng có mà mắt cao hơn đầu!”
Sở Hướng Bân cúi đầu khẽ cười ra tiếng.
Cơn giận của Loan Xảo Khuynh còn chưa có tiêu tan, liền lạnh lùng trừng mắt: “Anh cười cái gì!”
“Đây mới là cô ngày thường, về sau đừng có làm ra dáng vẻ xấu hổ ôn hòa như hồi nãy, tôi nhìn thấy thì khó chịu.” Sở Hướng Bân tắt máy tính bảng đi rồi đặt lên cái bàn nhỏ chính giữa, dựa vào ghế da: “Bây giờ nói đi.”
“……”
Loan Xảo Khuynh một lời khó nói hết nhìn anh vài giây: “Anh có máu tính M à!”
Cái này đã chạm vào điểm mù của một người rất tài năng và hào hoa như Sở Hướng Bân, anh hiến khi xuất hiện vẻ mặt ngơ ngẩn, theo bản năng quay đầu nhìn cô hỏi: “M là cái gì?”
Loan Xảo Khuynh: “……..”
Loan Xảo Khuynh có lòng tốt mở miệng nói: “Nó có nghĩa là ngu ngốc.”
Sở Hướng Bân cười lạnh quay đầu nhìn: “Tôi đâu có M bằng cô?”
Loan Xảo Khuynh: “……”
Sau khi Loan Xảo Khuynh mặc niệm “Người lớn không chấp nhất với trẻ nhỏ” ba lần ở trong lòng, mới cẩn thận suy nghĩ lại mục đích của chính mình khi tham gia vào chuyến công tác này, sau đó cô kiên nhẫn hạ giọng nói với Sở Hướng Bân: “Tôi không biết Tần Lâu đã bố trí công việc gì cho anh ở chuyến công tác này, nhưng mà lần này tôi đi là vì có lý do cá nhân—— cho nên tôi hy vọng trong tương lai mặc kệ chúng ta bị sắp xếp làm chung công việc gì, thì mặt ngoài ứng phó rồi xoay lại mỗi người làm việc riêng của từng người, không quấy rầy lẫn nhau, anh cảm thấy thế nào?”
Sở Hướng Bân: “Lý do cá nhân của cô là gì?”
Loan Xảo Khuynh nghiêng mặt: “Chuyện này không có liên quan gì đến anh?”
“Lỡ cô đi ra ngoài phóng hỏa giết người, tôi thay cô bao che ở bên ngoài thì không phải tôi trở thành kẻ bao che cho tội phạm à?”
“…… Tôi đang sống rất tốt, vì sao lại muốn đặc biệt đi công tác ở nước E rồi sau đó phóng hỏa giết người?”
“Ai biết được, không chừng hủy thi diệt tích ở nước ngoài thuận tiện hơn!” Sở Hướng Bân liếc mắt nhìn cô một cái: “Huống chi Tần Tình lần này cũng có mặt ở đây, chuyện cô xem cô ấy là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt cũng không phải là chuyện của một hay hai ngày, người trong công ty ai mà không biết? Cô dám nói cô không phải vì cô ấy mới đi chuyến công tác này?”
“……..”
Loan Xảo Khuynh bị nghẹn không thốt lên được lời nào.
Cô thực sự chính là vì “Tần Tình”.
“Tôi nói rồi mà.” Sở Hướng Bân chế nhạo, quay đầu đi: “Bản thân cô muốn đập đầu vào tường, thì đừng có kéo tôi vào.”
Loan Xảo Khuynh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Lý do của tôi xác thật là có liên quan đến Tần Tình, nhưng không phải giống với những gì anh đang nghĩ!”
“Vậy có liên quan như thế nào?”
“……Tôi không thể nói cho anh biết!”
“Cắt.”
Loan Xảo Khuynh tức chết đi được: “Anh rốt cuộc có đáp ứng hay không!?”
“……..”
Lần này đến phiên Sở Hướng Bân trầm mặt.
Hắn trầm mặt hồi lâu, lâu đến mức Loan Xảo Khuynh cơ hồ không còn kiên nhẫn, Sở Hướng Bân mới ngẩng đầu. Hắn vươn tay nhấn vào một cái công tắc, tấm cách âm đặc biệt ở giữa hàng ghế trước và sau từ từ nâng lên.
Loan Xảo Khuynh nhìn đến mờ mịt: “Anh làm vậy là có ý gì, tôi cũng không phải là nói đến chuyện người khác không thể biết.”
Sở Hướng Bân cười lạnh: “Tôi muốn giết người phóng hỏa nên không thể để cho tài xế nghe được, được rồi chứ?”
“…… Anh rốt cuộc muốn——-“
“Cô thích Tần Lâu nhiều như vậy?”
“——-?” Loan Xảo Khuynh nghẹn một hơi, thiếu chút nữa đã bị sặc: “Tôi, tôi thích ai?”
“Tần Lâu.”
Vẻ mặt của Loan Xảo Khuynh bất ngờ như bị ai đó sỉ nhục: “Tôi có máu M hay đầu bị kẹp vào cửa mà thích anh ấy?!”
Sở Hướng Bân im lặng vài giây, vẻ mặt có chút biến hóa: “Cô không thích hắn?”
“Đương nhiên tôi——” Loan Xảo Khuynh tức giận đến nghẹn lời: “Không có, sao tôi lại thích anh ấy, anh ấy là vị hôn phu của chị gái tôi, nên tôi mới kêu anh ấy là anh, tôi có bệnh sao?”
Sở Hướng Bân gật đầu: “Tất cả người trong công ty đều thấy như vậy. Tin đồn giữa cô và Tần Lâu cũng chưa bao giờ là mới ở trong ngành, cô không biết sao?”
“…….”
Vẻ mặt của Loan Xảo Khuynh ngẩn ra.
Nhìn thấy được đáp án, Sở Hướng Bân tựa hồ là nhịn không được nở nụ cười. Hắn quay mặt đi: “Ngu ngốc thực sự rất hợp để miêu tả cô.”
Loan Xảo Khuynh nghiến răng: “Cút…. đồ ngốc nào dám tung tin đồn thất thiệt này về tôi, anh nói cho tôi cái tên, khi tôi trở về liền đánh chết bọn họ.”
Sở Hướng Bân: “Đó là lý do tại sao tin đồn thất thiệt này không có truyền đến tai cô, cô biết rồi đó?”
Loan Xảo Khuynh cau mày, tâm phiền ý loạn tự hỏi bản thân vài giây, rồi xua tay: “Mặc kệ, chuyện này về sau hãy nói tiếp. Chúng ta vẫn nên thảo luận lại về cái vấn đề hồi nãy đi—- anh hỏi tôi cái này để làm gì?”
“Nếu như cô không thích Tần Lâu, thì phu thê bọn họ đi công tác với nhau, vì cái gì mà cô lại mặt dày mày dạng gấp gáp đi theo làm cái bóng đèn đi động thế?”
Chọn lọc bỏ qua những từ ngữ khiến người ta nghiến răng kia, Loan Xảo Khuynh nghiêm nghị nói: “Tôi với Tần Tình có một chút ân oán với nhau—— không có liên quan gì đến Tần Lâu, nên tôi muốn đi tìm hiểu rõ ràng. Trong công ty có rất nhiều người nên không có cơ hội để tìm hiểu, với lại chuyện ân oán này khó để có thể mở miệng ra nói, nên thích hợp để ra bên ngoài tìm hiểu hơn.”
Loan Xảo Khuynh nói xong, tạm dừng hai giây: “Nói như vậy có được không?”
“Ừ.” Sở Hướng Bân gật đầu.
Loan Xảo Khuynh nghiêng người nhìn thằng, ánh mắt thì trộm liếc nhìn hắn: “Chuyện tôi vừa mới nói với anh, anh cảm thấy thế nào?”
Sở Hướng Bân: “Bằng mặt không bằng lòng, không quấy rầu lẫn nhau?”
“Cũng không cần phải nói khó nghe như vậy……”
“Có thể.”
“—— Thống khoái(*) như vậy?” Loan Xảo Khuynh có chút ngoài ý muốn quay đầu nhìn Sở Hướng Bân. Sở Hướng Bân cười cười: “Bằng không tôi thu hồi?”
(*)thống khoái: thích thú, thỏa mãn.
“Điều đó không cần thiết.” Loan Xảo Khuynh nhanh chóng cắt lời. Trước khi quay đầu, cô không chắc chắn liếc nhìn Sở Hướng Bân một cái: “Sao tôi lại có cảm giác anh đang rất vui nhỉ?”
Sở Hướng Bân mở máy tính bảng lên một lần nữa.
“Cô uống lộn thuốc gây ảo giác.”
“Phi.”
“…….”
Trên cửa kính xe phản chiếu một bóng hình mờ, khóe miệng của người đàn ông không tiếng động cong lên.
Có thể do hành trình được sắp xếp quá vội vàng, nên máy bay tư nhân không kịp để xin giấy phép bay, chuyến bay có thời gian thích hợp thì chỉ có hạng thương gia và hạng phổ thông; không có lối vào đặc quyền cho khoang hạng nhất, cho nên Tần Lâu và Tống Thư chỉ có thể cùng hai người kia ngồi nghỉ tại phòng chờ VIP đông đúc.
Nhiều phòng chờ hạng thương gia là hội viên của các hãng hàng không. Bạn có thể không nhất thiết phải mua ghế hạng thương gia nhưng cũng có thể tận hưởng các dịch vụ trong phòng chờ VIP—- điều này cũng khiến phòng chờ trở nên ồn ào và đông đúc hơn.
Tống Thư ngồi trong góc với Tần Lâu, khẽ nhíu mày.
Sau khi thấy Loan Xảo Khuynh và Sở Hướng Bân đã tìm được chỗ để ngồi xuống, cô tiến lại gần Tần Lâu, thấp giọng hỏi: “Anh không thoải mái sao?”
Tần Lâu sửng người vài giây, sau đó mới nghe thấy giọng nói của Tống Thư.
Anh mím môi mỏng, đột nhiên tựa vào vai Tống Thư không chút lưu tình: “A, đau đầu.”
“…..” Tống Thư sửng sốt, vô thức vươn tay đỡ lấy người đó: “Vậy anh…..”
Nói còn chưa dứt lời, một bóng người đã bước tới trước mặt bọn họ.
Tống Thư ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Loan Xảo Khuynh ở phía đối điện.
Khóe miệng của Tống Thư giật giật, theo bản năng trên mặt hiện lên một nụ cười: “Trưởng phòng Loan, có chuyện gì sao?”
Loan Xảo Khuynh lấy hai chai nước khoáng từ khu vực tự phục vụ bên cạnh xuống, đưa một chai cho Tống Thư, sau đó mở miệng: “Anh ấy vẫn như vậy.”
Tống Thư sửng sốt: “?”
Loan Xảo Khuynh lấy một chai nước khác và chỉ vào Tần Lâu người đang nhắm mắt dựa vào vai Tống Thư: “Kể từ vụ tai nạn của chị gái tôi vào mấy năm trước, mỗi khi anh ấy bước vào sân bay đều sẽ như vậy, có lẽ là do PTSD(*), một loại chứng thương sau khi bị tổn thương thì sẽ sinh ra căng thẳng và chướng ngại.”
(*)PTSD: viết tắt của Post- Trauma Stress Disorder: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý là một chứng rối loạn lo âu có thể xảy ra sau khi một người trải qua một sự kiện đau buồn.
Tống Thư cứng đờ người.
Trong vài giây, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Bởi vì cô lập tức hiểu được phần nào lời nói không nên lời của Loan Xảo Khuynh—— năm đó, cô và Tần Lâu nói lời tạm biệt ở sân bay, ngày đó trước khi rời đi cô đã nói với anh “Kẻ điên, đừng sợ”, sau đó kẻ điên đã trả lời như thế nào?
Anh nói: “Chỉ cần em ở đây, anh cái gì cũng không sợ.”
Nhưng khi anh quay về thì chẳng còn gì cả.
Vì vậy, sân bay là nơi khiến anh phát tác PTSD, chỉ cần anh bước chân tới đây, thì sẽ bắt đầu cảm thấy bất an, sắc mặt tái nhợt, cảm xúc lên xuống bất thường.
“Trợ lý Tần?”
“——!”
Đầu ngón tay của Tống Thư run lên, cô bất ngờ lấy lại tinh thần. Cô biết vài giây này chính mình đã mất bình tĩnh, Loan Xảo Khuynh đang đứng bất động nhìn cô với ánh mắt phức tạp và sâu xa, nhưng những chuyện đó có thể xử lý sau.
Tống Thư trực tiếp cầm lấy chai nước khoáng trên tay Loan Xảo Khuynh, nở nụ cười: “Tôi đã biết, cảm ơn trưởng phòng Loan đã nhắc nhở. Sau này tôi sẽ chú ý hơn—- cô trở về đi, một mình tôi lo liệu cho anh ấy được rồi.”
Loan Xảo Khuynh còn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cố kỵ ánh mắt câu có của người đàn ông đang dựa vào vai của Tống Thư, rồi do dự quay đi.
Loan Xảo Khuynh vừa đi, Tống Thư quay đầu lo lắng vươn tay sờ trán của Tần Lâu.
Truyền đến lòng bàn tay là một cảm giác lạnh lẽo.
Ngón tay của Tống Thư một lần nữa run lên, cô cố gắng hết sức ổn định lại giọng nói của mình, nở nụ cười trên môi: “Tần Lâu, hay là chúng ta trở về đi? Nếu như anh muốn đi ra ngoài nghỉ ngơi, thì chúng ta chọn một nơi khác không cần phải đi bằng máy bay.”
Người nào đó dựa vào trên vai cô dường như đã lâm vào hôn mê, nhất thời không có phát ra động tĩnh gì. Đợi đến lúc Tống Thư căng thẳng đến mức không nhịn được muốn làm gì đó, thì liền nghe thấy người đàn ông trên vai nói nhỏ bên tai: “Không muốn.”
“Nhưng trạng thái hiện của anh như vậy, lúc sau lại có thêm mười tiếng ngồi trên máy bay nữa——”
“….. Anh không sao.” Tần Lâu cau mày, trong giọng nói có chút thống khổ không tài nào che giấu được, anh vươn tay ôm chặt lấy Tống Thư, chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch: “Anh chỉ cần thích ứng, thích ứng là được.”
Tống Thư còn muốn nói cái gì đó, nhưng cô cũng biết chỉ cần chuyện mà Tần Lâu đã hạ quyết tâm thì cô rất khó để thuyết phục anh.
Đặc biệt là lúc anh đang trong trạng thái này, anh nói nhiều thêm mấy chữ nữa đều khiến cô cảm thấy đau lòng.
Tống Thư chỉ có thể đè nén lo lắng và bất an trong lòng, nhẹ vươn tay ôm lấy người Tần Lâu như muốn trấn an anh, để anh có thể nghiêng người xuống dựa vào ngực cô.
“Vậy anh hãy cố nghỉ ngơi, đừng có suy nghĩ lung tung.”
“Tay….”
“Cái gì?”
“Tay của em.” Tần Lâu chậm rãi sờ soạng nắm lấy tay cô, từ lòng bàn tay đến các đốt ngón tay đều truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Loan Xảo Khuynh nói anh bị PTSD cũng không chính xác, bởi vì trên người anh còn có những triệu chứng tâm lý khác. Bởi vì những ảo giác đó có chút nghiêm trọng, nó gần như mang đến cho anh một phản ứng đau đớn về mặt thể xác—- thậm chí lúc nắm tay Tống Thư từng đốt ngón tay dường như cử động một chút cũng sẽ đau nhứt.
Nhưng Tần Lâu vẫn cắn răng chịu đựng, anh thậm chí không muốn lộ ra cho Tống Thư biết, huống chi còn không nói đến thuốc ở trong văn phòng của anh, anh chỉ cố gắng nắm lấy tay cô, chậm rãi siết chặt mười ngón tay lại với nhau.
Sau đó nắm chặt.
Tần Lâu ôm tay cô vào trong lòng ngực—- chỉ có như vậy anh mới có thể cảm nhận được cô thực sự đang ở bên cạnh anh. Chỉ có như vậy anh mới có thể không lang thang bất lực như bèo không rễ trôi trong cơn ác mộng.
Nắm tay Tống Thư, Tần Lâu chậm rãi nhắm mắt lại. Hơi thở và cảm xúc cũng lắng lại đôi chút….
Một tiếng sau, máy bay vào trạng thái chờ cất cánh.
Bốn người Tần Lâu và Tống Thư đi đến công lên máy bay, đã có một hàng dài đứng chờ ở bên ngoài công lên máy bay. Khoang hạng thương gia được nhận ưu đãi đặc biệt là không cần phải xếp hàng chờ lên máy bay, bốn người đi đến lối đi dành cho khách VIP làm thủ tục kiểm vé.
Lúc này khoang phổ thông còn chưa bắt đầu kiểm vé, các tiếp viên hàng không đứng bên ngoài và bên trong máy bay đều nở nụ cười niềm nỡ và hòa nhã. Bốn người đi vào và ngồi xuống ghế ở khoang hạng thương gia.
Về cách sắp xếp chỗ ngồi, Tần Lâu và Tống Thư ngồi kế bên nhau, Loan Xảo Khuynh và Sở Hướng Bân thì ngồi cùng nhau ở hàng ghế phía bên phải, ngăn cách bởi lối đi và một cặp ghế trống khác.
Bọn họ mới vừa ngồi xuống, thì có một tiếp viên hàng không đi lại, nở nụ cười hòa nhã hỏi bọn họ có muốn uống gì hay không.
Tống Thư quay đầu nhìn Tần Lâu đang ngồi bên cạnh mình. Sau khi rời khỏi phòng chờ, anh vẫn luôn nắm chặt lấy bàn tay của cô, chưa từng buông ra.
“Tần Lâu.” Tống Thư nhẹ giọng kêu anh.
Vị tiếp viên hàng không lo lắng hỏi: “Thân thể của vị tiên sinh này không khỏe sao?”
Tống Thư nghe vậy quay đầu nhìn lại, cười xin lỗi: “Anh ấy…. Tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt, nước uống thì không cần, cho tôi một chiếc khăn nóng là được rồi.”
“Được, ngài chờ một lát.”
Sau đó không lâu, vị tiếp viên hàng không đưa một chiếc khăn nóng cho Tống Thư. Tống Thư cuộn chiếc khăn lông thành một cuộn nhỏ, nghiêng người lau tay cho Tần Lâu—— đã qua bao lâu rồi, mà tay của Tần Lâu vẫn còn lạnh băng như cũ, giống như là xuất phát từ trong thân thể rồi toát ra bên ngoài.
Tống Thư không tiếng động thở dài một hơi, thật cẩn thận dùng khăn lông nóng bao lại mu bàn tay của Tần Lâu, nhẹ nhàng xoa xoa.
Sau khi khăn lông nguội đi, Tống Thư định cất nó đi, xoay người chuẩn bị cất nó vào cái tủ nhỏ ở phía đối diện ghế ngồi.
Chỉ là không đợi tay cô rời đi mấy cm, thì Tần Lâu đang nhắm mắt bất động thanh sắc, đột nhiên mở mắt ra, vươn tay kéo cô trở về.
“Không được đi.” Trong giọng nói của anh mang theo tia uy hiếp.
Tống Thư ngẩn ra,, sau khi định thần lại không biết nên khóc hay nên cười: “Em không đi, em chỉ là muốn cất cái này đi thôi.”
“….. Cũng không được.”
“Được rồi, em không cất nữa.” Tống Thư chỉ có thể làm theo ý anh.
Thấy Tống Thư trở lại ngồi cạnh mình, tia cảnh giác trong mắt Tần Lâu mới chậm rãi buông xuống, nhưng lại có chút bất mãn: “Anh muốn dựa vào người em.”
Tống Thư chớp chớp mắt: “Cái này thật sự không có cách nào.”
Ở trong khoang hạng thương gia, là mỗi người một không gian, phần kê tay giữa hai người rộng đến mức có thể được sử dụng như một chiếc bàn nhỏ— hoàn toàn không có cách để cho anh dựa vào người cô, dựa đầu vào vai cô cũng không được.
Ánh mắt của Tần Lâu vô cùng bình tĩnh, anh hiển nhiên đã phát hiện ra chuyện này.
Nhìn thấy anh đang cáu kỉnh như một đứa trẻ, Tống Thư bất lực nở nụ cười: “Anh nhịn một chút, xuống máy bay sẽ tốt thôi, hửm?”
Tần Lâu co người lại tại chỗ ngồi, nắm chặt lấy tay của Tống Thư, yên tĩnh nhắm mắt lại.
Hành trình bay tận tám đến chín tiếng đồng hồ, dài không chịu nổi.
Múi giờ ở nước E trùng hợp chậm hơn múi giờ ở trong nước tám tiếng đồng hồ, khi bốn người đến nơi thì thời gian giống với lúc bọn họ chuẩn bị lên máy bay—- mặt trời đã khuất sau những đám mây trắng, mặt dù trời không quá gắt nhưng cũng đang là buổi trưa.
Nhưng đối với thân thể, đi ngồi máy bay trong suốt tám đến chín tiếng đồng hồ, giờ này đã đến giờ đi ngủ nghỉ ngơi rồi. Hơn nữa dọc đường đi mệt nhọc, thân thể càng mệt hơn.
Ra khỏi cửa máy bay, Loan Xảo Khuynh vừa đi vừa xoa huyệt thái dương của mình, trong miệng thì lẩm bẩm: “Tôi ghét nhất là bị lệch múi giờ.”
Ước chừng là việc sắp rời khỏi máy bay khiến Tần Lâu lấy lại được một chút tinh thần, lúc này anh còn tinh thần để liếc mắt nhìn Loan Xảo Khuynh một cái: “Không phải chính cô ương ngạnh muốn đi chung sao?”
Loan Xảo Khuynh đuối lý nói không nên lời.
Công ty đặt biệt sắp xếp hai chiếc xe hơi chạy ra sân bay để đón tiếp bốn người, lần này Loan Xảo Khuynh phá lệ tự giác, cùng Sở Hướng Bân tạm thời đạt được thỏa thuận nhất trí lên chiếc xe đằng sau.
Chỉ là chạy đi không bao lâu, cô liền phát hiện có cái gì đó không đúng: “Sao chúng ta lại đi hướng khác bọn họ?”
Người phụ trách cho lần này đang ngồi trên chiếc ghế phụ, trên mặt nở nụ cười quay đầu nhìn Loan Xảo Khuynh: “Trưởng phòng Loan, Tần tổng có căn dặn, hắn và Tần tiều thư có sắp xếp khác vào chiều này.”
“Vậy chúng ta đang đi đâu?”
“Tần tổng có nói, trưởng phòng Loan và trưởng phòng Sở có thể tới khách sạn để nghỉ ngơi trước—— hai tuần tiếp theo còn có rất nhiều việc cần phải làm, nên hai người phải nhanh chóng điều chỉnh lại múi giờ nếu không sẽ ảnh hưởng đến công tác.”
“………”
Trên một chiếc xe khác.
Tần Lâu cuối cùng cũng được như ý nguyện nằm ở trên đùi của Tống Thư. Không cần phải vất vả chịu đựng sự tra tấn của cái ghế ngồi trên máy bay bị ngăn cách bởi cái bàn nhỏ, trên mặt của anh thể hiện rõ biểu cảm vui sướng của mình.
Cho nên mặc dù Tống Thư có chút ngượng ngùng trước ánh mắt qua kính chiếu hậu của người ngồi ghế lái phụ mới gặp mặt lần đầu tiên trong ngày hôm nay, nhưng cô vẫn không có nhẫn tâm từ chối Tần Lâu, chỉ giả vờ như không biết, quay đầu nhìn chằm chằm quan cảnh bên ngoài cửa sổ.
Sau một hồi ngắm quan cảnh, Tống Thư cũng phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Cô trầm mặt vài giây, cúi đầu nhìn Tần Lâu đang nằm trên đùi của mình: “Chúng ta không phải trực tiếp đi khách sạn sao?”
Tần Lâu lật người: “Chúng ta đi làm một chuyện khác trước rồi sau đó mới về khách sạn.”
“Chuyện gì quan trọng đến mức không thể để ngày mai rồi làm? Trạng thái hôm nay của anh không tốt, chúng ta vẫn nên về khách sạn nghỉ ngơi trước đi.”
“Ngày mai? Không được.” Tần Lâu mở mắt ra, mở tấm cách âm có thể nâng lên hạ xuống giữa hàng ghế trước và hàng ghế sau lên, sau đó mới miễn cưỡng ngồi dậy.
Tống Thư liếc nhìn tấm cách âm đã được nâng lên, hỏi: “Chuyện quan trọng lắm sao?”
“Chuyện không quan trọng lắm, nhưng chúng ta đang vội.” Tần Lâu nói: “Sở dĩ anh sắp xếp lịch trình vội vàng như vậy là vì anh không muốn cho những người điều hành cấp cao trong hội đồng quản trị và những người khác có thời gian để phản ứng—— họ sẽ không có thời gian trong hai hoặc ba ngày sau nửa vòng trái đất mà đi tiếp ứng đối phương, trong hai ba ngày đầu tiên này bọn họ sẽ không biết rõ hành tung của chúng ta.”
Ánh mắt của Tống Thư chậm rãi khẩn trương, nhưng giọng điệu lại tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì, Tần Lâu.”
“…….”
Tần Lâu im lặng hồi lâu mới nói: “Em còn nhớ rõ ngày đó ở bệnh viện, anh có nói cho em biết anh phải đi công tác mấy ngày để điều tra tài xế say rượu lái xe đó không?”
Tống Thư gật đầu: “Nhớ rõ.”
“Chuyện đó anh không có nói dối em, anh xác thật đã đi điều tra nó.” Tần Lâu nói: “Năm đó sau khi trở về nước, anh vẫn luôn điều tra vụ tai nạn xe đó, bởi vì anh cảm thấy chuyện xảy ra quá mức trùng hợp, không có khả năng là ngoài ý muốn—— kết quả điều tra cũng đã chứng minh những điều anh nghĩ là đúng.”
Tần Lâu ngẩng đầu nhìn Tống Thư.
Tống Thư đương nhiên biết anh đang nói đến cái gì: “Người tài xế đó chính là nạn nhân trong vụ kiện EAG.”
“Đúng vậy, cho nên hắn có ác ý muốn tìm cách trả thù, dưới tình huống biết em là con gái ruột của Bạch Tụng, hắn đã cố ý gây ra vụ tai nạn xe cộ.” Tần Lâu ngậm ngùi: “Đây là kết quả lúc đó anh tra được, anh tìm người kiện hắn tội cố ý giết người, bảng án cũng đã được định như ván đã đóng thuyền, nhưng hắn sẽ không bị phán tử hình vì điều đó qúa tiện nghi cho hắn.”
Trong lòng Tống Thư cảm thấy căng thẳng: “Tần Lâu…..”
“Không sao đâu.” Tần Lâu vô thức buông ra hai tay đang nắm chặt lại với nhau, mỉm cười: “Chuyện đã qua rồi, em cũng đã trở lại, chuyện này đối với anh mà nói không là gì cả.”
“……..”
Tống Thư lo lắng nhìn anh.
Tần Lâu thu hồi ánh mắt: “Nhưng anh thật sự không ngờ, anh đã bị người ta lừa—— trong vụ tai nạn xe cộ này, bọn họ đặc biệt chuẩn bị tầng thứ hai để anh có thể điều tra ra, nhưng sau đó còn có tầng thứ ba được che giấu.”
Tống Thư ánh mắt run lên: “Anh phát hiện có người ở phía sau sai khiến hắn?”
Tần Lâu dừng lại, gật đầu: “Em có thể sẽ rất thất vọng khi biết được đáp án.”
“…..” Tống Thư sửng sờ, sau đó nghĩ đến điều gì đó liền nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần Lâu thấp giọng thở dài, vươn tay kéo người trở về, ôm vào trong lòng: “Vợ chồng bọn họ từ lâu đã có hiềm nghi, em chắc chắn đã sớm biết. Nhưng bọn họ chỉ có thể coi là một công cụ trong vụ án này, tất cả bằng chứng trong tay anh lúc này cũng chỉ có thể buộc tội được hai người đó—- muốn bắt được người ở phía sau, mặc dù chúng ta có lời khai của hai vợ chồng họ, thì cũng không có biện pháp bảo đảm rằng bọn họ sẽ bị bắt bỏ vào tù.”
“Nhưng chắc chắn bọn họ có được danh sách của những kẻ đứng đằng sau chuyện này.”
“Ừ, bọn họ hẳn là biết.”
Tống Thư im lặng vài giây rồi mới mở miệng hỏi: “Làm sao anh điều tra được chuyện có liên quan đến bọn họ?”
“Năm đó, người tài xế đó bị táng gia bại sản vì vụ kiện EAG, nhưng cách đây không lâu, sau khi điều tra được người tài xế sau khi ly hôn với vợ của anh ta, anh phát hiện các con của anh ta có điều kiện vật chất sống cao hơn so với người bình thường, nên anh đã yêu cầu điều tra tài khoản ngân hàng của bọn họ, sau khi vụ tai nạn xe năm đó bắt đầu được quên lãng thì có một khoản tiền kết xù đối với những gia đình bình thường đã được chuyển vào tài khoản của họ.”
Tống Thư biết rõ: “Tiền bịt miệng.”
“Ừ, anh đích thân đi tìm chủ tài khoản đó, đến nhà gặn hỏi. Tài khoản được chuyển ẩn danh, giữa chừng bị chuyển đến các tài khoản khác trong ngắn hạn nhiều lần để che giấu. Trong khoảng thời gian này, anh đã bỏ chút công sức mới tra được có liên quan đến Tần Phù Quân.”
“…….”
Mặc dù trong lòng đã biết rõ, nhưng khi nghe đến cái tên này, ánh mắt của Tống Thư vẫn trầm xuống.
Một lúc sau, cô mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe đã rời khỏi khu sân bây náo nhiệt, tiến vào khu trang viên ít người qua lại.
“Chú Dư đã hao hết tâm tư điều tra ở phương diện này nhưng vẫn không có tiến triển…. Mấy năm nay, bà ta vẫn trốn ở chỗ này?” Tống Thư run rẩy hỏi.
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt của Tần Lâu hơi trầm xuống.
“Bà ấy có phải bị người khác dấu ở chỗ này hay không thì anh không biết, nhưng có người nhất định sẽ biết.”
Tống Thư ngẩn ra, quay đầu nhìn anh.
Ánh mắt của cô đối diện với ánh mắt tràn đầy dữ tợn của Tần Lâu.
Từ nơi đó, Tống Thư nhìn ra được sự đau đớn, phẫn nộ, bất lực, hối hận và áy náy…. đủ mọi cung bậc cảm xúc.
Tống Thư khẽ hoảng hốt, liền hiểu được mục đích của chuyến đi này.
Sau một hồi im lặng, cô vươn tay nắm lấy tay của Tần Lâu.
“Em đã nói chuyện này không có liên quan gì đến anh. Em không trách anh. Nếu như mẹ còn sống, thì mẹ cũng sẽ không trách anh.”
“……”
Tần Lâu nắm lấy tay của Tống Thư, từ từ siết chặt.
Sau khi lái xe được vài tiếng, vùng ngoại ô ở nước E ít dân cư hơn ở trong thành phố, dọc theo đường đi ngoại trừ những cửa hàng tiện lợi và trạm xăng dầu, thì hầu như không thấy một bóng người.
Trong nửa sau của cuộc hành trình, thì chỉ thấy những cánh đồng hoa và những khu trang viên rộng lớn, những tòa nhà theo thiết kế Châu Âu nằm rải rác đến cuối chân trời.
Tống Thư một bên vừa chịu mệt mỏi về thể xác, vừa bị cơn buồn ngủ do đồng hồ sinh học mang lại, bên còn lại thì xuất hiện tâm trạng sắp tìm được sự thật sau bao nhiêu năm, giống như đang ở trong hai tầng trời băng và lửa, luân phiên hành hạ cô bằng nhiệt độ nóng và lạnh. Khiến cô trong lúc mơ mang buồn ngủ, tinh thần lại phấn khởi và bất an.
Sau khi cuộc tra tấn này kéo dài trong một khoảng thời gian dài, thì chiếc xe chở bọn họ cuối cùng cũng chạy tới một con đường hẹp dẫn đến một khu trang viên tư nhân.
Sau mười phút lái xe nữa, thì chiếc xe chạy vào một trang viên.
Trong trang viên được trồng những cây hiếm thấy ở nước E, phong cách của trang viên và lai lịch của cây trông khá bất đồng.
Tống Thư sắp xếp lại tinh thần, biết mục đích của chuyến đi này sắp tới rồi.
Vài phút sau, chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà theo kiến trúc Châu Âu.
Tống Thư và Tần Lâu lần lượt bước xuống xe, dưới sự chỉ dẫn của vị quản gia ngoại quốc mắt xanh tóc vàng đi vào bên trong tòa nhà. Đi qua cửa ra vào, bỏ qua hành lang dài để rẽ vào sảnh chính.
Tống Thư và Tần Lâu dừng lại trước khi bước lên bậc thang tiếng vào phòng khách chính, quản gia đứng trước mặt bọn họ tiến lên vài bước, đi tới ghế sô pha đối diện lò sưởi âm tường.
“Tần tiên sinh.” Quản gia nói tiếng trung lưu loát, nhưng giọng điệu có chút kỳ quái: “Cháu trai của ngài đã đến rồi.”
“…….”
Tờ báo trong tay người đang ngồi trên sô pha run rẩy, vài giây sau nó mới chậm rãi được đặt xuống bàn.
“Ông còn tưởng cả đời này cháu cũng sẽ không đến thăm ông già này nữa.”
Người ngồi trên ghế sô pha đứng dậy, quay người lại.
“Sao cháu đột nhiên lại nghĩ tới…..”
Giọng nói đột nhiên dừng lại.
Trừng mắt nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh Tần Lâu, trên mặt Tần Lương vẻ bình tĩnh và tự phụ bỗng sụp đổ, hai mắt mở to——
“Cô, cô là ai!?”