Beta: Jenny Thảo
Tần Lâu không có phản ứng, sững sờ đứng tại chỗ.
Ngược lại quản gia lấy lại tinh thần trước, ho nhẹ sau đó hắng giọng một tiếng, quay mặt đi làm bộ không nhìn thấy, xoay người nhìn ra nơi khác.
Chờ Tần Lâu hồi phục tinh thần, gót chân Tống Thư đã hạ xuống, buông tay ra làm như không có chuyện gì, đi vòng qua anh, chuẩn bị sải bước về phía trước.
Tần Lâu hiển nhiên không chịu. Anh không hề nghĩ ngợi mà đem người kéo lại, đôi mắt tối đen như mực ẩn sâu bên trong là vẻ hung ác đã kìm nén từ lâu nay đã lộ rõ, âm u nhìn chằm chằm vẻ mặt vô cảm của cô gái.
Tống Thư yên lặng cho anh nắm tay, Tần Lâu hơi hạ lông mi, ánh sáng trong con ngươi càng thêm tối đen âm trầm ảm đạm xuống, thời điểm hô hấp nóng rực cận kề, cô mới chậm rãi nâng mắt lên nhìn.
“Tần Lâu.”
“…” Tần Lâu ngừng lại.
“Anh muốn làm gì?”
“…” Ánh mắt Tần Lâu cứng lại.
Mấy giây sau, anh ảo não lùi lại nửa bước, bỏ qua một bên mặt hơi ửng hồng, biểu tình nhiều hơn một tia chật vật so với thiếu niên năm đó: “… Rõ ràng là em câu dẫn anh trước.”
“Đó là trừng phạt.” Tống Thư bình tĩnh sửa lại: “Hơn nữa vừa rồi là anh nghĩ quá nhiều.”
“Nga?” Tần Lâu dùng vài giây để khôi phục bình tĩnh, nghe vậy chống đỡ mí mắt, không có lòng tốt hỏi: “Em biết vừa rồi anh suy nghĩ cái gì?”
Tống Thư nói xong cũng phát hiện chính mình đang đào hố cho mình, cô cũng không che giấu, bình tĩnh làm bộ cái gì cô cũng không nói cũng không nghe thấy, xoay người đi về phía sau quản gia.
“Chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Quản gia mỉm cười híp mắt, giả vờ như tai ông vừa dài ra: “Được, tiểu thư.”
“…”
Ánh mắt tối tăm ai oán của Tần Lâu theo sát phía sau. Thừa dịp quản gia không chú ý, anh đi tới bên cạnh Tống Thư, cúi thấp người xuống, ở bên tai cô trầm giọng nói tựa như uy hiếp: “Đem anh áp đến tàn nhẫn, cuối cùng người chịu tội vẫn là em, tiểu vỏ trai.”
“…” Tống Thư làm bộ không nghe thấy gì đi ra ngoài. Nhưng từ sau lưng cô nhìn xem, vành tai trắng nõn không tự giác nhuộm lên chút dấu vết hồng phấn tươi đẹp.
Sau khi đi một vòng trong sân nhà cũ, quản gia dẫn hai người vào nhà chính.
“Nhà chính này mấy năm trước có sửa chữa một lần, tốt hơn rất nhiều, bố trí các phòng cũng đã thay đổi.” Quản gia đi phía trước giới thiệu từng nơi một, phía sau ông, Tần Lâu và Tống Thư từ cửa chính bước vào.
Trong đại sảnh, những người giúp việc ngừng tay chào hỏi, ba người xuyên qua sảnh chính.
Ở lầu một nhìn đến không sai biệt lắm, quản gia dừng ở trước cầu thang: “Lầu hai là thư phòng và phòng ngủ, không có sửa lại. Cho tới lầu ba…” Quản gia nhìn về phía Tần Lâu, hơi khom người: “Lầu ba tất cả đều dựa theo phân phó của thiếu gia, ngày thường cũng không có ai tới đó.”
Tần Lâu gật đầu: “Còn lại chúng tôi tự đi xem, ông không cần đi theo.”
“Vậy tôi xuống trước chuẩn bị bữa tối cho hai vị.”
“Ừ.”
Chờ quản gia xoay người rời đi, Tống Thư mới giương mắt nhìn về phía Tần Lâu: “Lầu ba anh bố trí cái gì?”
Tần Lâu lắc lắc thân mình, đưa tay về phía Tống Thư: “Anh còn tưởng em sẽ không có một chút hiếu kì nào chứ.”
“…”
Tống Thư dừng ở bậc thang hai giây, vẫn là đem tay đặt lên, sau đó cô cất bước, đi theo phía sau Tần Lâu lên cầu thang.
Tần Lâu nắm tay cô lên lầu hai.
Với cách bố trí của từng gian phòng ngủ ở hành lang, Tống Thư vẫn còn tìm được cảm giác quen thuộc như đã từng biết trong trí nhớ của mình. Theo Tần Lâu đi qua hết cửa phòng này đến cửa phòng khác, những hồi ức trong quá khứ mà cô cho rằng đã sớm mờ nhạt tất cả đều ập đến.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Tống Thư không kìm lòng được chậm rãi bước đến.
Cho đến khi Tần Lâu nắm tay cô đi đến trước một cánh cửa ở giữa hành lang: “Nơi này là…” Tống Thư ở trong kí ức tìm kiếm, sau đó có chút không xác định mà nhìn đạo hoa văn mang cảm giác cổ điển trước mặt tạo thành hình song cửa sổ mở: “Thư phòng sao?”
“Ừ.”
Tần Lâu gật đầu, đưa tay đẩy ra.
Trong phòng một mảnh tối đen, rèm cửa sổ kéo dài, ánh trăng như nước xuyên qua cửa sổ sát đất, đổ xuống phần cuối căn phòng.
Những nơi còn lại đều ẩn trong bóng tối.
Tần Lâu bật công tắc đèn cảm ứng bên cạnh cửa, bóng tối trước mặt đột nhiên bị ánh sáng xé toạc.
Nhìn bố trí trước mặt, Tống Thư sững sờ.
Cùng với thư phòng uy nghiêm trong trí nhớ của cô có chút không giống, nơi này theo một nơi khác mà tân trang lại từ đầu… Tống Thư đã từng đơn độc cùng Tần Lâu qua đêm ở một tòa nhà khác của Tần gia, nơi đó mới là thư phòng duy nhất của riêng hai người bọn họ.
Một nửa lá giá sách cao chất đầy nhiều loại sách toán học dày với nhiều ngôn ngữ khác nhau bằng tiếng Trung và tiếng nước ngoài cổ và hiện đại, nửa kia được bày biện thành dáng vẻ của phòng vẽ tranh, những bức tranh được cuốn thành cuộn một tấm lại một tấm chồng lên nhau đặt ở trên giá tranh. Trên giá tranh còn có một vài bức tranh được gắn thành khung nhìn rất đẹp, có cái treo trên bức tường hoặc là xếp nghiêng dựa vào vách tường.
Tống Thư đứng ở ngoài cửa, nhìn những thứ này dường như cùng thư phòng trong quá khứ giống nhau như đúc, cơ hồ từ trong trí nhớ cô có thể nhìn thấy rõ ràng từng đoạn thời gian mà cô và Tần Lâu cùng nhau vượt qua…
Có khi cô vẽ tranh, anh sẽ cầm một quyển sách dày tựa ở trên giá sách, ngòi bút đang vẽ trên giấy Toa vang vọng, những trang sách lướt qua không khí, hai loại âm thanh này đan xen vào nhau, tựa như một bản nhạc thư thái.
Có đôi khi anh ngồi trên bàn sách bên cạnh cửa sổ, lắc lắc chân dài ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất. Tuy nhìn tới nhìn lui nhiều như vậy, Xuân Hạ Thu Đông không có gì thay đổi, nhưng mỗi khi anh thích Tống Thư đều sẽ ở bên cạnh anh, nghe anh nói về một chút lịch sử toán học mà anh đã đọc ngày hôm nay, anh sẽ thỉnh thoảng cau mày dùng một giọng điệu khinh bỉ để chỉ trích những luận điểm trong sách có bao nhiêu khó hiểu và vụng về.
Càng nhiều khi Tống Thư ngồi ở trước bàn vẽ, Tần Lâu đứng bên cạnh cô. Trong nhà nhất… nhất định không thể chọc vào kẻ điên này. Vào những thời điểm này không khí đặc biệt yên tĩnh, anh không nói lời nào, chỉ đứng đó cầm giấy vẽ cho cô, hoặc là ngồi gọt bút chì HB…. những thứ mà anh vĩnh viễn cảm thấy vẽ lên giấy cũng không khác biệt bao nhiêu.
Những lúc như thế này trong thư phòng rất yên tĩnh, âm thanh gì cũng không nghe được, nhưng trong thư phòng nhỏ thậm chí là một bức tranh nhỏ trước bàn, dường như đều ẩn chứa một thế giới tận cùng, tất cả những âm thanh tốt đẹp đều ở trong đó.
Vì thế không cần nói, tất nhiên cũng không cần mở miệng, anh và cô đều nghe thấy được.
Tống Thư chậm rãi buông xuống mí mắt hơi run rẩy.
Một lát sau, cô nhẹ nhàng nhếch miệng, lộ ra một nụ cười rất nhạt: “Đều tại anh.”
Tần Lâu quay đầu nhìn lại: “Tại anh cái gì.”
“Em vẫn là một mực nhẫn nhịn.” Tống thư cười nhẹ nói: “Trên đường trở về đây em vẫn luôn suy nghĩ, ngày hôm nay nhất định phải diễn tốt vai quản lý, không để cho anh nhìn ra sơ hở gì, bằng không em khổ sở anh cũng sẽ khổ sở, mà anh khổ sở em sẽ càng khổ sở… chuyện này đối với hai chúng ta cũng chẳng có cái gì tốt.”
Tần Lâu nghe được nửa ánh mắt không nhịn được mà hoảng hốt, chờ Tống Thư nói xong, anh hạ mắt xuống che giấu tâm tình bên trong: “Vậy hiện tại đã thất bại?”
“Anh nói xem.” Tống Thư nghiêng người sang nhìn anh: “Không phải từ trước khi vào sân, đã thất bại sao?”
“…”
“Hơn nữa, anh còn cố ý cho em nhìn thấy một màn như vậy vào lúc này.”
Nghe thấy trong giọng của Tống Thư có chút oán niệm nhỏ, Tần Lâu nhịn không được cảm thấy buồn cười.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Anh đưa tay cầm lấy tay của người con gái, rồi kéo người đi về phía thư phòng.
“Trước đây anh không dám đến nơi này, cũng không dám về nơi kia trong nhà. Dù tất cả căn phòng đều được xây dựng lại, tất cả dấu vết đều biến mất, nhưng dù tùy tiện ở căn phòng nào anh cũng sẽ đột nhiên nhớ lại căn phòng này thời điểm khi em còn đang ở bên cạnh anh.”
“Mãi đến khi em thực sự trở về, anh mới dám để cho người ta bày biện lại theo trí nhớ, đem nơi này trang hoàng thành hình dạng như bây giờ.”
Tần Lâu kéo tống Thư đi đến chính giữa căn phòng, nơi đó đặt một khối bàn vẽ, trên mặt giấy trắng như tuyết nằm bằng phẳng mà trải ra.
Ở bên cạnh, trên giá tranh đặt đầy bút chì dựa theo loại sắp xếp cùng nhiều công cụ hội họa khác.
Tần Lâu buông tay ra, tiến lên đỡ lấy bả vai cô gái. Anh đưa cô đến trước bàn vẽ, ngồi lên trên chiếc ghế.
Sau đó Tần Lâu thu tay về, anh nhìn bàn vẽ và Tống Thư, cụp mắt xuống cười nhẹ.
“Cảnh tượng như vậy anh đã mơ thấy rất nhiều lần. Mỗi lần như thế, anh sẽ không nhịn được chạy đến trước mặt em, nhưng chạy tới lại thấy càng xa em hơn. Ngay cả khi cuối cùng cũng chạy được đến trước mặt em, anh đưa tay ra chạm vào em, em cũng biến mất.”
“…”
Nghe được những lời này trong lòng Tống Thư run rẩy, cô ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đứng trước mặt mình.
“Tần Lâu… ”
“Anh nói ra những lời này không phải muốn em khổ sở.” Tần Lâu đột nhiên nói.
Anh cúi xuống. Tiến đến, áp tràn vào trán cô gái. Mí mắt Tần Lâu hơi rũ xuống, anh thấp giọng mở miệng, mang theo một chút trầm ách cười: “Em biết, tiểu vỏ trai, xưa nay anh chính là người điên, hơn nữa làm việc có thể bất chấp hậu quả thậm chí không từ thủ đoạn nào… anh đưa em đi xem những thứ này không có nguyên nhân gì khác, anh chỉ là muốn nói cho em biết chấp niệm của anh đối với em đã trở nên quá nặng nề. Anh cũng muốn cho em biết sau khi nhìn thấy những thứ đó, lần này em đã trở về, anh tuyệt đối sẽ không thả em đi đến bất cứ nơi nào… càng sâu đến mức, anh tuyệt đối sẽ không để cho hai chúng ta có cơ hội chia xa như năm đó… Cho dù lại xảy ra chuyện gì, bất kể một ngày nào đó ai muốn chết, anh cũng nhất định phải ở bên cạnh em.”
Tống Thư nghe xong lắc đầu, cô nhẹ giọng nói: “Anh biết là không cần như vậy, vốn dĩ trên thế giới này cũng không có gì có thể khiến em rời khỏi anh.”
“Không, anh không biết.”
Tần Lâu nói giọng khàn khàn, cười nhẹ như là tự giễu.
“Anh lúc trước vẫn luôn cho rằng anh biết, mãi đến khi hiện thực cho anh một bạt tai, vì phần tự kiêu này mà anh phải trả giá cả đời này đều không quên. Cho nên từ ngày đó cái gì anh cũng không xác định được, anh không biết về sau sẽ thế nào, chuyện duy nhất anh có thể làm là, đó chính là ở bên người tạo ra một cái nhà lao, cái gì anh cũng có thể cho em, nhưng chỉ có thể ở cạnh anh trong cái nhà lao kia. Anh biết em muốn cứu anh từ trong đó ra ngoài, anh có lẽ chính là người điên, tiểu vỏ trai nhưng chính anh không nghĩ đến đi ra ngoài, anh chỉ muốn kéo em vào, anh chỉ muốn cái lồng này giam giữ hai người chúng ta. Sinh cùng trăn chết cùng mộ, sau trăm tuổi cùng mai táng, coi như một ngàn năm một vạn năm về sau tro cốt vẫn có thể ở cùng nhau, như vậy cả mấy đời ai cũng không thể rời khỏi… như vậy là tốt nhất.”
Tống Thư sau khi nghe xong, ngơ ngác.
Rất lâu, sau đó cô chậm rãi cúi đầu xuống, đưa tay nhẹ nhàng vòng lấy người Tần Lâu: “Được, em nghe lời anh.”
Cô dán vào trán Tần Lâu, nhìn anh từng chút tiến sát vào, hô hấp hai người quấn lấy nhau, chậm rãi xe rách, gút mắc.
Những cái khoảng cách đó, cô nhẹ giọng cười.
“Nếu như anh muốn, như thế nào cũng đều là tốt nhất.”
Mọi người ở trên thế giới này lần đầu tiên mở mắt, mỗi người đều là mới đến.
Cuộc đời nhiều nhất là hơn một trăm năm, ai cũng không nhìn thấy tương lai ra sao, có lẽ vì thế không người nào có thể quy định, cuộc đời một người cuối cùng sẽ như thế nào.
Trong thế giới này duy nhất chúng ta, ngoại trừ lẫn nhau ai cũng không thể làm tổn thương tới chúng ta.
Vậy thì đúng không thành vấn đề, sai cũng không thành vấn đề…
Nếu như đây là anh muốn, vậy cũng là thứ em muốn.
“Nếu như anh sợ.” Cô ôm chặt hắn: “Vậy đem em khóa bên người anh đi.”
Tần Lâu ách tiếng, trầm thấp, dở khóc dở cười.
“Được.”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
*
Thời điểm ăn cơm, hai vị “Khách không mời mà đến” tới nhà cũ.
Nghe quản gia nói, Tần Lâu đã cùng Tống Thư xuống tới lầu một, anh hơi nhíu mày, quay đầu lại: “Ai muốn đến?”
Quản gia nhìn ra tiểu thiếu gia không biết lần này ở trên lầu đã trải qua cái gì, trên màu da hơi trắng lạnh khóe mắt hơi đỏ ửng, trong mắt hiện lên tia u ám lại băng giá, một bộ dạng không dễ trêu chọc.
Ông chỉ có thể ở trong lòng thay hai người nào đó cầu nguyện, sau đó thành thật trả lời: “Là hai chị em Tống Như Ngọc và Tống Soái, đoán chừng là nghe chuyện tiểu thiếu gia chuyển về nhà cũ, vì thế chạy sang bên này. Tống Soái nói là…”
Lão quản gia ngẩng đầu nhìn Tống Thư một chút: “Lúc trước Như Ngọc không hiểu chuyện có mạo phạm đến tiểu thư, đặc biệt đến để xin lỗi Tống tiểu thư.”
Tần Lâu lạnh lùng hạ mắt: “Bọn họ đúng là biết chọn thời điểm mà đến.”
“…”
Trong lòng quản gia nói không phải sao, lúc này tới xem ra xin lỗi khó thành, càng giống như đâm vào họng súng.
Nhưng trên mặt ông chỉ an phận chờ, không nói lời nào chen vào.
Tần Lâu quay sang Tống Thư: “Em muốn gặp sao? Không gặp thì thôi, anh để cho bọn họ quay về.”
Tống Thư suy nghĩ một chút, không vội vã trả lời, ánh mắt nhìn về phía quản gia đang đứng một bên: “Từ lúc nào bọn họ gọi điện tới?”
Quản gia liếc mắt nhìn đồng hồ, trả lời: “Đại khái khoảng nửa tiếng trước. Thiếu gia và tiểu thư hai vị không xuống lầu, chúng tôi không dám lên quấy rối.”
“Vậy hẳn là nhanh tới rồi?”
“Theo lộ trình, không sai biệt lắm.”
“Vậy gặp đi.” Ánh mắt Tống Thư rơi xuống người Tần Lâu: “Miễn cho lại bị dằn vặt.”
Tần Lâu cười gằn: “Tống Như Ngọc chính là thiếu chút khổ sở, không được chữa trị vài lần cũng không biết nhớ lâu.”
Tuy nói như vậy, nhưng Tống Thư đã gật đầu đồng ý, Tần Lâu vẫn là theo cô đi tới.
Sau mười mấy phút, cuối cùng Tống Soái và Tống Như Ngọc cùng chạy tới nhà cũ Tần gia.
Quản gia nghe được tin, ra ngoài nghênh đoán hai người bọn họ. Không cần biết mẹ hai người họ có sai trái như thế nào đi nữa, quản gia đồng tình hai người đến cùng cũng là chảy dòng máu Tần gia, tiến vào nhà chính hạ thấp giọng căn dặn:
“Tối hôm nay Tần Lâu thiếu gia tâm trạng không tốt, hai người nói chuyện cẩn thận chút.”
“…!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tông Như Ngọc liền trắng bệch. Cô ta đưa tay nắm lấy tay áo Tống Soái: “Hay…. Hay là chúng ta quay lại vào ngày khác, được không?”
Tống Soái không thể làm gì với chị ruột của mình, bất đắc dĩ hỏi: “Trước tiên không nói đến anh họ buộc chị phải trả giá cái gì? Coi như đổi một ngày khác quay lại, chị có thể đảm bảo tâm tình của anh ấy sẽ tốt sao?”
Sắc mặt Tống Như Ngọc càng thêm khó coi.
Tống Soái cũng đau đầu giống vậy: “Chị nếu như sợ anh ấy, cũng biết anh ấy không dễ trêu chọc, vậy tại sao còn gây khó dễ với Tống Thư? Chị không biết đó là người anh ấy yêu thích, người khác nhìn nhiều một chút anh ấy liền muốn phát điên sao?”
Tống Như Ngọc khóc không ra nước mắt: “Chị làm sao biết Tần Tình chính là Tống Thư. Chị còn tưởng rằng đó chỉ là vị trợ lý nhỏ bị xem là thế thân của Tống Thư, còn ở trước mặt chị kiêu ngạo như vậy… Chị chỉ muốn cho cô ta chút dạy dỗ thôi.”
“Từ nhỏ chị luôn tìm mọi cách để dạy Tống Thư một bài học, ngược lại còn không phải bị cô ấy dạy dỗ đến lớn sao? Sao chị không nhớ lâu một chút?”
“… Tống Soái! Em còn nhớ rõ chị là chị ruột của em hay không!?”
Tống Soái trợn mắt nói: “Đương nhiên là luôn nhớ rõ, nếu không đầm rồng hang hổ này em sẽ đánh cược mạng cùng chị tới sao? Chị rốt cuộc còn nhớ rõ mẹ chúng ta lúc trước đã làm sai việc gì hay không, anh họ không đem hai người chúng ta làm phân bón cho hoa lá đã là rất vinh hạnh rồi… Chuyện lần này em đúng thật là đã liều mình cùng chị tới.”
Tống Như Ngọc biết Tống Soái nói đều là sự thật, không khỏi chua xót nói: “Vậy lát nữa anh họ muốn trừng phạt chị, em hãy nói giúp chị nhiều lời hay chút nha…”
“Em sẽ xem xét tình hình, ngược lại chị đừng phạm phải sai lầm ngu ngốc đi trêu chọc Tống Thư là được.”
Tống Như Ngọc vẻ mặt phàn nàn: “Chị đâu còn dám? Sớm biết cô ấy là Tống Thư, chị khẳng định ngay cả về nước chị cũng ít về nha.”
“…”
Hai người đi theo phía sau quản gia, cuối cùng một đường tiến vào phòng ăn bên trong nhà chính.
Ở trên bàn ăn chỉ có hai người…
Tống Thư ngồi ở chính giữa, Tần Lâu đứng bên cạnh cô, trong tay đang thưởng thức cái gì đó.
Nghe thấy động tĩnh, Tần Lâu nâng mắt lên. Trong tay dừng lại, anh nở nụ cười lạnh lẽo.
“Đến rồi à?”
“…”
Thấy rõ Tần Lâu cầm khối Rubik bậc 6, trước mắt Tống Như Ngọc tối sầm lại, thiếu chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.