• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bèngg [ ThenhBengg ]



"Đương nhiên, sức mạnh và danh tiếng của Vio là huy chương vàng trong ngành. Các tập đoàn được vio đầu tư trước tiên sẽ nhảy lên hạng cao nhất trong xếp hạng của tất cả các bên - khoản đầu tư của chúng tôi đã là sự khẳng định lớn nhất của họ."



"..."



Thời gian gia nhập vào Vio không lâu, nhưng Tống Thư biết rõ ràng là do một tay Tần Lâu nâng đỡ công ty đi lên. Nghe được lời nói như vậy, trong lòng cô cảm thấy tự hào không thua kém chút nào với các nhân viên lâu năm.



Nghĩ như vậy, Tống Thư cúi đầu mắt nhìn điện thoại.



——bởi vì Tống Thư tham gia hạng mục này thật sự quá mức bận rộn không có thời gian rảnh, cho nên bị Tần Lâu ai oán đã mấy tuần cô cũng không phản ứng lại.



Hạng mục cuối cùng đã kết thúc, khi trở tập đoàn cô lại sợ phải đối mặt một kẻ điên oán khí ngất trời. Xem ra hôm nay cô nhất định phải chỉnh sửa lại thời gian rảnh sắp tới, buổi tối bồi hắn đi ăn cơm chiều...



Tống Thư còn chưa nghĩ xong, điện thoại Sở Hướng Bân ngồi bên cạnh leng keng một tiếng.



Sở Hướng Bân cúi đầu nhìn vào, ngay sau đó mở miệng nói: "Đêm nay tiểu tổ mở tiệc khánh công, địa điểm trợ lý của tôi sẽ gửi cho cô, đến lúc đó cô nói cho mọi người trong tiểu tổ đi."



"Được." Tống Thư có chút chần chờ: "Chỉ là đêm nay tôi còn có chút việc muốn xử lý, cho nên——"



"Đúng rồi, nói với bọn họ một tiếng, có khả năng đêm nay Lữ tổng sẽ đến." Sở Hướng Bân nói xong xoay đầu lại: "Cô vừa mới nói cái gì?"



"..."



Ý cười đáy mắt Tống Thư chìm thật sâu.



Vài giây sau, khóe mắt cô hơi cong, vô hại mỉm cười: "Không có gì, tôi sẽ thông báo cho mọi người đến đúng giờ."



"Ừ."



Sở Hướng Bân không nghi ngờ gì, quay đầu lại một lần nữa theo dõi điện thoại.



Mắt Tống Thư chuyển hướng nhìn sang bên ngoài xe.



Đối diện cửa sổ pha lê ý cười của cô gái chậm rãi thâm trầm xuống.



... Lữ tổng, Lữ Vân Khai sao.



Một tháng này thật sự làm cô vội muốn điên rồi, vội đến thiếu chút nữa cô quên mất——lý do ban đầu chính mình vào đoàn đội này, rốt cuộc là vì cái gì.



Nếu thật sự Lữ Vân Khai là người năm đó vươn tay đẩy mạnh hại mẹ cô rơi vào địa ngục...



Thì cô nhất định phải trịnh trọng thấy mặt.



Buổi tiệc khánh công bắt đầu vào 6 giờ rưỡi buổi tối.



Office building tập đoàn Vio ở lầu 3 có tầng lầu chuyên môn tổ chúc tiệc tối nhỏ, bất quá rốt cuộc cũng chỉ là danh nghĩa buổi tiệc khánh công của tiểu tổ, để tránh quá mức lên mặt trong tập đoàn, địa điểm lần này của buổi tiệc, trợ lý Sở Hướng Bân chọn ở bên ngoài tập đoàn.



Cách buổi tiệc chỉ còn nửa giờ, thời điểm gần 6 giờ, Tống Thư còn đang ở tầng 23 cùng người nào đó làm công việc khai thông tâm lý——



"Đêm nay Lữ Vân Khai sẽ đi, trọng điểm thông qua đoàn đội bộ phát triển đầu tư em sẽ tranh thủ cơ hội tiếp xúc với ông ta——này đây không phải là mục đích em đến đoàn đội sao?"



"Anh không có ngăn cản em."



Tống Thư bất đắc dĩ: "Nếu anh đi cùng với em, thấy anh ở đó, anh cảm thấy em tiếp xúc được với Lữ Vân Khai thì còn có thể có hiệu quả gì hả?"



"..." người nào đó tự biết mình đuối lý nên không nói chuyện, chỉ là khẩn cấp ôm chặt tiểu vỏ trai vào trong lòng ngực.



Tống Thư nghĩ nghĩ: "Chờ đến tiệc khánh công kết thúc, em trở về bồi anh, được không?"



Ánh mắt Tần Lâu chứa ánh sáng lắc nhẹ, nhưng rất nhanh hắn đã rũ mi mắt xuống: "Vậy lỡ như trong buổi tiệc khánh công tối nay em lại uống say thì phải làm sao bây giờ?"



"Một chút xíu mà cũng không uống thì không được, em không có quyền lên tiếng độc đáo như vậy. Chỉ là cái loại tình huống mà sau bữa tiệc thì em mất tăm không xuất hiện lần nào nữa thì sẽ không có, anh yên tâm đi."



"Không yên tâm."



"..." Tống Thư kiềm nén âm thanh, ở trong lòng ngực hắn nghiêng người, quay đầu nhìn lại hắn: "Vậy anh nói đi, anh muốn thế nào?"



"Nếu không thể không đi, cũng không thể để anh đi theo..." Tần Lâu cau mày cúi đầu cọ bên tai cô: "Vậy thì anh đưa em đi chắc là được nhỉ?"



Tống Thư trầm mặc hai giây, nhàn nhạt mỉm cười: "Vâng."



Ánh mắt Tần Lâu sáng lên: "Anh đi thay quần áo."



"Nhưng mà trước khi em lên lầu có nhớ là tổ trợ lý đưa sang cho anh một đống văn kiện, anh xác định có thể làm nó sau?"



"Đêm nay khi kết thúc tiệc khánh công, em trở về bồi anh tăng ca."



"... Cũng được."



Tần Lâu vừa lòng mà thay quần áo.



Tống Thư nhìn bóng dáng người nọ, cảm xúc đáy mắt thâm trầm.



Từ trước Tần Lâu đã rất dính cô, thời gian lâu quá không thấy cô sẽ nôn nóng, Tống Thư chậm rãi giúp hắn bớt đi tính tình, điều cảm xúc, so với lúc trước đã cải thiện rất nhiều.



Nhưng mà sau một hồi biến cố cùng với thời gian chia cắt quá lâu, lần nữa gặp lại, cô rõ ràng cảm giác được, so với trước kia Tần Lâu đối với cô càng thêm lo được lo mất, giống như hận không thể mỗi khắc nhìn thấy cô trong tầm mắt hắn.



Cô cũng không phiền chán thân cận cùng hắn, chỉ lo lắng...



Tống Thư xoay đầu lại nhìn, ánh mắt nhìn theo hướng khu làm việc kia, trên bàn làm việc sau ngăn tủ, cô biết đã bị thả rất nhiều người ngoài nhìn chằm chằm. Vẫn là chờ sau khi chuyện này kết thúc.



Tống Thư rũ mắt nghỉ. Cô phải giúp hắn điều chỉnh trở về thật tốt mới được.



Buổi tối 06:25.



Tống Thư và Tần Lâu ngồi trong một chiếc xe hơi tư nhân, chạy đến dưới lầu nhà hàng tổ chức tiệc khánh công.



Tống Thư xuống xe, nhìn chàng trai đỗ ở bãi xe đang đứng ở một bên ghế điều khiển mờ mịt mà nhìn chằm chằm cửa xe đóng chặt.



Tống Thư mở miệng: "Anh ấy rất nhanh sẽ đi, không cần phiền phức."



"Vâng, được."



Tống Thư khom lưng nhìn về phía bên trong xe: "Anh trở về đi, em đi lên đầu——sau khi buổi tiệc kết thúc em sẽ trực tiếp về tập đoàn."



Tần Lâu ghé vào trên tay lái, chỗ sâu trong ánh mắt tối tăm hung tợn, còn muốn dùng bộ dáng đáng thương và vô hại: "Anh chờ em lên lầu rồi đi."



Tống Thư mỉm cười, không có vạch trần tâm kế của hắn, chỉ cho người kia một viên thuốc an thần: "Em rất nhanh sẽ trở về."



"Ừ."



Tống Thư xoay người vào nhà hàng, chàng trai đỗ xe ở bãi đang đứng chờ một bên đang chuẩn bị chờ chỉ huy chiếc xe hơi điệu đặc biệt thấp nhưng giá trị xa hoa rời đi khỏi bãi đỗ xe của nhà hàng mình, sau đó cậu ta liền thấy thân xe giật giật, chạy chui vào chỗ đỗ xe trống bên cạnh.



Chàng trai đỗ ở bãi đậu xe: "...?"



Không phải đã nói là không ở lại sẽ đi rất nhanh sao?



Cửa sổ xe hạ xuống, người ngồi trên ghế điều khiển trong xe nhìn về phía trước, chàng trai đỗ nhanh chóng chạy tới dò hỏi tình huống.



"Tôi chờ cô ấy ra."



Chàng trai sửng sốt: "Lầu một có phòng khách, không bằng ngài đến chỗ đó chờ?"



"Không cần." Tống Thư không ở đây, Tần Lâu có chút uể oải, buồn bả yểu xìu: "Cô ấy không thích người ngoài nhìn thấy tôi đi theo bên người cô ấy, cũng không thích trường hợp công khai lộ diện cùng với tôi."



Chàng trai đỗ bãi đậu xe trong lòng lộp bộp một tiếng.



Cậu ta quét mắt nhìn trên dưới một cái.



Người ngồi trong xe thoạt nhìn ở tuổi 25, cho dù mơ hồ cũng không che dấu được ngũ quan tuấn mỹ gương mặt góc cạnh, tây trang miêu tả đường cong của thân hình tựa hồ cao ráo thon gọn...



"Không thích người ngoài nhìn thấy" còn chưa nói, còn "không thích trường hợp công khai lộ diện", chẳng lẽ thật ra người này không phải bạn trai, mà là bị người phụ nữ trẻ tuổi vừa rồi bao dưỡng?



Ngẫm lại diện mạo xinh đẹp của vị vừa rồi, điệu cười vô hại của người phụ nữ trẻ tuổi, chàng trai đỗ ở bãi đậu xe ngay tức khắc cảm thấy tam quan của mình bị đánh mạnh mẽ.



Cậu ta vừa đồng tình vừa hâm mộ liếc mắt nhìn Tần Lâu ở trong xe một cái: "Anh thật có chút thảm, chỉ là cuối cùng cũng không mệt, cũng đừng có yêu cầu nhiều quá."



"Ừ."



Tần Lâu tiếp tục uể oải, ghé vào trên tay lái nhìn chằm chằm phương hướng cửa hiên của nhà hàng. Con ngươi đen sì thâm trầm cất giấu kiềm nén chút áp lực không dám biểu lộ sự tham luyến và khát vọng.



"Tôi cũng không cầu cái gì... chỉ cần cô ấy chịu nhìn tôi là đủ rồi."



Chàng trai đỗ ở bãi đậu xe đồng tình mà thở dài rời đi =)))))



Mà lúc này cô đã vào nhà hàng, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên tiếp khách đi vào trong thang máy, Tống Thư hoàn toàn không biết, bản thân lúc này đã bị người đỗ ở bãi đậu xe bên ngoài nghĩ thành mình là loại hình tượng kim chủ mặt lạnh băng bạc tình bao dưỡng người.



Bên trong thang máy.



Tống Thư trùng hợp gặp hai đồng nghiệp nữ cùng đoàn đội. Hai người đều là bộ phát triển đầu tư, tương đối quen biết, thời điểm chờ thang máy liền nói chuyện.



Trải qua hơn một tháng ở chung, thái độ bộ phận người trong tổ một đã đối đãi khác với Tống Thư, nhưng cũng có một bộ phận khác suy nghĩ rằng Tống Thư có thể vào trong tiểu tổ là do thành tích công việc, vẫn có người cho rằng Tống Thư là nhờ vào ôm đùi "đặc quyền" của vị ở tầng 22 kia.



Thật bất hạnh, hai vị trước mặt này thuộc về vế sau.



Mặt ngoài vui vẻ hòa thuận mà qua chào hỏi, thang máy vừa lúc xuống dưới.



Ba người đi vào trong thang máy, không có người nào đi cùng. Thang máy kín kẽ đưa ba người đi lên phía trên.



Một người trong đó đột nhiên mở miệng, hỏi một câu: "Người mới vừa rồi đưa cậu tới là bạn trai hả?"



"Ừ, cậu thấy à?"



"Đương nhiên là thấy. Đó là xe của anh ta?"



"Đúng vậy, anh ấy là người địa phương Q thị, cha mẹ còn có chút của cải, đưa cho anh ấy mua xe."



"Ở Q thị mà còn có thể mua xe thì thật lợi hại, vậy chẳng phải cậu gả qua đó liền có thể thanh thản ổn định mà làm bà chủ bản địa?"



"Ai biết được." Bị đồng nghiệp nữ hỏi người kia ngoài miệng khiêm tốn nhưng trên mặt không che dấu được đắc ý, cô ta dừng lại hai giây, giống như mới nhớ đến sự tồn tại của Tống Thư trong thang máy: "Tần Tình, cô đến đây bằng cách nào, hình như vừa rồi chúng tôi không có thấy cô?"



Tống Thư nghe vậy xoay đầu nhìn lại, điềm đạm cười: "Tôi chạy xe đến đây."



Ánh mắt nữ đồng nghiệp lóe sáng: "À, như vậy hả. Chỉ là hình như tôi nhớ là vị Dư tổng ở thăng luật sở kia không phải là vị hôn phu của cô sao, sao anh ấy không đưa cô qua đây?"



——Trong công ty đã sớm có lời đồn đãi Tống Thư và Dư Khởi Sanh đã giải trừ hôn ước. Càng xác lực lời nói "Tần Tình bởi vì ôm đùi Tần tổng mà không danh không phận làm tiểu thế thân, làm cho Dư Khởi Sanh không nhịn được nữa mà chia tay."



Tự nhiên Tống Thư biết được mục đích tại sao đối phương lại hỏi câu này, cô chỉ đơn giản lộ ra thần sắc khổ sở, cũng theo lời đối phương trả lời.



"Tôi và Khởi Sanh, bởi vì tính cách không hợp nên đã chia tay."



"À, tính cách không hợp..." Hai nữ đồng nghiệp ý tứ sâu xa nhìn vào ánh mắt nhau.



Tống Thư đoán là không quá giữa trưa ngày mai, tin tức cô đã tự mình chứng thực chia tay với Dư Khởi Sanh sẽ truyền khắp tập đoàn—— nhưng như vậy cũng tốt, cô không thể cứ trì hoãn danh dự của Dư Khởi Sanh được.



Cửa thang máy mở. Ba người trước sau ra khỏi thang máy, hướng đến buổi tiệc tối mà đi.



Trên đường, các cô rẽ vào toilet sửa sang lại cả người trước.



Thời điểm đang chỉnh hoa tai, một nữ đồng nghiệp khác bắt đầu câu chuyện, hướng dẫn từng bước nói đến Tống Thư: "Tôi cảm thấy vẫn nên là kiếm bạn trai ổn định mới tốt, cho dù có tiền hay không có tiền, nhưng quan trọng nhất vẫn là đặt bạn gái ở trong lòng, không phải là cái loại người hèn hạ."



"Không sai. Bạn trai tôi cũng đối xử với tôi không tệ lắm, anh ấy đang tính toán khoản mua phòng." Nữ đồng nghiệp thứ nhất dừng lại, ngữ khí tăng thêm: "Cỡ như mấy người có tiền, hoàn toàn không coi cậu ra gì đâu, muốn hoa cũng không cho hoa, còn có ích lợi gì chứ."



"..."



Tống Thư chỉ cười không nói gì, làm ra biểu tình phối hợp.



Lúc này một lòng của cô đều dành để chờ đợi lát nữa gặp Lữ Văn Khai rồi, nên cô phải nắm chắc vấn đề giữ đúng mực, làm sao có chút tâm tư bỏ ra để đối phó hai người này được.



Nhưng mà tuy cô nghe từ tai này sang tai kia, nhưng có người lại nghe không nổi nữa——



Một phòng nhỏ cửa toilet bị đẩy ra, cô gái bên trong giày cao gót dẫm lạch cạch lạch cạch mà đi ra.



Ba người thoáng nhìn, đồng thời ngẩn người.



Tống Thư và hai nữ đồng nghiệp cùng tổ sắc mặt khẽ biến: "Bộ trưởng Loan, sao ngài cũng đến đây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK