Beta: Jenny Thảo
Tần Lâu thật sự đã nhuộm tóc.
Những người quen biết anh hay chỉ gặp mặt anh mới chỉ một lần cũng đều nhớ rõ cái đầu màu tím lòe loẹt của anh, còn những lão công nhân thân tính ở tập đoàn Tần thị và Loan Xảo Khuynh cũng biết rất rõ điểm này của anh.
Loan Xảo Khuynh so với người khác thì biết thêm một chuyện nữa: Đầu tóc của Tần Lâu có màu tím là vì vào mười năm trước sau khi trải qua căn bệnh nặng khiến hắn sắp chết thì bắt đầu như vậy.
Đó là vào lúc anh mới vừa xuống giường. Sau khi Tần Lâu ý thức bình tĩnh thì chuyện đầu tiên anh làm đó chính là tìm nhà tạo mẫu tóc đến Tần gia, tẩy mái tóc đen tuyền của hắn thành màu trắng rồi nhuộm nó qua màu tím.
Lúc ấy trong nhà không ai dám hỏi anh một câu vì sao, Loan Xảo Khuynh cũng không hỏi. Cô không hỏi không phải vì không giống với những người khác sợ kích thích anh, khiến cho anh vất vả mới nhặt được cái mạng về lại một lần nữa tái phát, cô không hỏi vì cô biết…. Cô đã thấy những bức họa mà Tần Lâu giấu ở tầng 3, mỗi một bức họa đều vẽ về chuyện xưa của kẻ điên và búp bê Tây Dương, những chuyện đó cô đã từng nghe Tống Thư kể qua.
Cái ngày mà Tần Lâu nhuộm tóc, Loan Xảo Khuynh luôn đứng ở bên cạnh nhìn.
Trong gương phản chiếu lại khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên vừa mới khỏi bệnh, gầy trơ xương, xương gò mắt gầy đến mức giống như lưỡi dao có thể cắt trúng người. Nhưng mà đôi mắt sắc bén có thể cắt trúng người kia bây giờ lại ảm đạm không có ánh sáng, thậm chí cũng không còn tiêu cự.
Sau khi nhà tạo mẫu tóc nơm nớp lo sợ nhuộm tóc cho anh, gội đầu sấy khô, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc thiếu niên cũng không nói lấy một lời.
Sau khi nhuộm xong đã gần trưa, người hầu trong nhà cẩn thận hỏi bọn họ trưa muốn ăn gì, Loan Xảo Khuynh nhớ rõ thiếu niên có sắc mặt trắng bệch như tuyết một câu cũng không nói, anh im lặng đi ra khỏi phòng, đi xuống lầu…. Sau khi bệnh nặng nằm liệt giường mấy tháng thì đây là lần đầu tiên anh đi xuống lầu.
Sau đó anh đi ra sân vườn, cho đến khi không còn sức lực để bước thêm bước nào nữa, anh cứ như vậy trực tiếp lảo đảo ngã xuống mặt đất.
Đám người hầu đi theo đều kinh hãi, bước vội tới đỡ người, Loan Xảo Khuynh cũng chạy lên… Thiếu niên không có ngất xỉu, chỉ là nằm xuống mặt đất đầy sỏi đá cùng với bùn đất với quả đầu vừa mới nhuộm, mắt mở to nhìn vào không trung.
Không ai biết anh đang nhìn cái gì.
Sau đó anh cứ nằm ở trên mặt đất, không nói một tiếng nào, nằm từ buổi trưa đến buổi tối.
Từ ngày đó về sau, Tần Lâu liền tốt lên.
Bắt đầu nói chuyện, bắt đầu ăn cơm, bắt đầu hỉ nộ vô thường như trước đây, làm một kẻ điên như trước khi búp bê Tây Dương tới đây.
Nhưng mà anh bắt đầu che chở cho Loan Xảo Khuynh, sẽ đi ngủ sớm dậy sớm, sẽ một ngày ăn đúng ba bữa, sẽ kiểm tra sức khỏe định kỳ…. Không, phải nói là anh đi khám sức khỏe định còn thường xuyên hơn bình thường.
Loan Xảo Khuynh nghe được mấy lời nghị luận từ đám người hầu trong nhà, nói là sau khi trải qua một cơn bệnh nặng thì kẻ điên thiếu gia của bọn họ trở nên trân trọng mạng sống hơn.
Anh xác thật là trân trọng mạng mình, chỉ là không phải vì trải qua cơn bệnh nặng, mà là vì tờ giấy Tống Thư đã để lại….
Năm đầu tiên lúc Tần Lâu đi khám sức khỏe định kỳ về, đoàn đội bác sĩ của bệnh viện tư nhân có chút buồn cười. Loan Xảo Khuynh có nghe thấy có một vị bác sĩ tò mò hỏi Tần Lâu tại sao lại thường xuyên đi kiểm tra sức khỏe định kỳ như vậy, có phải cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào hay không?
Loan Xảo Khuynh nhớ rõ ngày đó Tần Lâu đã cười phóng túng lại có chút tản mạn, anh nói không phải do không thoải mái, mà chỉ vì sợ chết, sợ chết trước năm 88 tuổi. Anh không thể chết sớm như vậy.
Vị bác sĩ đó chỉ mỉm cười, còn Loan Xảo Khuynh đứng ở bên ngoài nghe, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Cho nên sau khi thấy có nhiều người thầm nghi hoặc hay cười nhạo màu tóc tím của Tần Lâu, nhưng lại biết chuyện Tần Lâu đã làm trước đây vì Tống Thư, Loan Xảo Khuynh không còn cười nổi.
Cô so với ai đều biết rõ hơn, màu tóc tím có ý nghĩa như thế nào với Tần Lâu… anh chính là đang ép bản thân mình phải sống.
Mặc dù mỗi ngày khi mở mắt đều là tuyệt vọng, nhưng khi nhìn thấy mái tóc tím ở trong gương, anh liền nhớ tới căn bệnh năm ấy khiến anh sắp chết, anh đã ở nằm trên giường bệnh mà đáp ứng lời viết trên tờ giấy.
Còn Tống Thư.
Tống Thư so với Loan Xảo Khuynh càng hiểu rõ, màu tím đối với Tần Lâu, đối với cô, đối với bọn họ có ý nghĩa gì.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Cho nên cô vẫn luôn không đề cập đến chuyện này.
Cô chính là muốn chờ Tần Lâu tự mình buông, chờ ngày nào đó anh cảm thấy đã an toàn, anh sẽ chủ động nói chuyện này với cô: Tiểu vỏ trai, em cùng anh đi nhuộm tóc lại đi.
Tống Thư chờ rồi đợi, đợi rồi chờ….
Đã một năm trôi qua kể từ ngày thân phận được xác nhận, Tần Lâu cũng chưa đề cập đến vấn đề này. Khi màu tím nhạt đi, thì lại nhuộm đậm lại… Rất vất vả vào một ngày nào đó cô vào phòng tổng giám đốc đưa cà phê cho anh, cảm thấy đầu của người nào đó đang ngồi trên ghế ông chủ tóc đã mọc ra màu đen, nhưng lại không quá ba ngày, liền không thấy tóc màu đen đó nữa.
Vì thế cho đến khi án oan của Bạch Tụng được xử lý, tất cả mọi chuyện đã được xử lý đầu vào đó, cho đến đêm giao thừa cuối năm qua đi, cô và Tần Lâu đang ở tầng 23 của công ty chuẩn bị trang phục cho Tần Lâu để đi dự tiệc liên hoan của công ty.
Nhìn thấy bộ quần áo đã được đổi, ánh mắt Tống Thư cuối cùng cũng dừng lại trên màu tóc của Tần Lâu.
Hai người im lặng nhìn nhau mấy giây.
Tâm tư của hai người giống nhau.
Tần Lâu chủ động mở miệng: “Anh sẽ không.”
Tống Thư cười: “Không được không.”
Tần Lâu cương hai giây, ánh mắt và biểu tình bắt đầu bày ra dáng vẻ ủy khuất… Một năm nay, kỹ thuật diễn xuất của anh cũng càng ngày càng tốt lên.
“Diễn đáng thương cũng vô dụng.”…. Đáng tiếc không chờ cho kỹ thuật biểu diễn đạt tới đỉnh cao thì đã bị Tống Thư tống cho một chậu nước lạnh hung hăng dập tắt ngọn lửa.
Vì thế phản kháng không có hiệu quả, Tống Thư tự mình liên hệ với đồng chí Loan Xảo Khuyen, trưởng phòng nhân sự, kêu cô ấy sắp xếp một đoàn đội tạo mẫu tóc chuyên nghiệp ở bên nhân viên hậu cần, khẩn cấp nhuộm lại màu tóc cho Tần Lâu.
Trong lòng Loan Xảo Khuynh tuy rằng có chút cảm khái nhưng từ sau khi Tống Thư trở về, cô đã bị Tần Lâu tra tấn lâu như vậy, lúc này trong lòng càng có thêm phần thích nghe ngóng…. Ôm thái độ vui sướng khi người khác gặp họa, Loan Xảo Khuynh đầu tiên là đưa đoàn đội tạo mẫu tóc lên tầng 23.
Tầng 23 chính là nơi riêng tư của Tần Lâu, trừ bỏ lần đầu có người đến trang trí, thì đây là lần đầu tiên đánh trống khua chiêng có nhiều người lạ đến tầng này như vậy.
Phòng hóa trang để đồ bên cạnh đã lâu không được sử dụng, đoàn đội tạo mẫu tóc chuyên nghiệp đầu tiên là bố trí chỗ cho nhân viên, lấy ra trình độ hóa trang chuyên nghiệp cho những nghệ sĩ đỉnh lưu trong giới giải trí. Dưới ánh mắt muốn đông chết người của Tần Lâu, nhân viên tạo mẫu tóc tẩy tóc của anh lại cho chúng biến thành màu trắng.
Có lẽ phát hiện mình có phản kháng cũng vô dụng, Tần Lâu cũng không cố làm thêm gì khác, cho người gọi Tống Thư lại đứng bên cạnh mình, anh vươn tay nắm lấy tay cô, ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn về phía cô…. Giống như một đứa con nít đang giãy giụa trong lúc bác sĩ đang chuẩn bị dùng kim tiêm chích một phát.
Cô nhân viên phụ trách giúp anh tẩy màu tóc cũng coi như là thân kinh bách chiến(*), nhưng đây là lần đầu thấy có một người trưởng thành đi nhuộm tóc như đi lấy mạng như vậy.
(*) Thân kinh bách chiến: thân trải qua nhiều trận đánh, ý là nói người có nhiều kinh nghiệm.
Lúc Tần Lâu tức giận, có Tống Thư đứng bên cạnh làm “Trấn an thú”, bọn họ còn có thể không cố kỵ lắm. Nhưng đến khi nhìn thấy lúc Tần Lâu dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm vào Tống Thư, cô nhân viên chỉ có thể đứng làm ngơ, có cảm giác chính mình không thể hạ thủ được.
Ngẩng đầu lên nhìn rồi cúi xuống vài lần, cô nhân viên do dự nhìn về phía Tống Thư đang đứng bên cạnh.
“Tần, Tần tiểu thư, tẩy thật sao?”
Vừa nghe thấy lời này, Tần Lâu cảm thấy hành động vừa đấm vừa xoa của mình có hiệu quả, anh lập tức không ngừng cố gắng…. Trong nháy mắt, ánh mắt đầy ủy khuất của anh bỗng biến thành ánh mắt đầy tức giận nhìn về cô nhân viên đang muốn tẩy màu tóc của anh, chuẩn bị dùng chiêu “Một chiêu đánh địch.”
Tiếc là chưa kịp đánh địch.
….. Tống Thư để cho anh nắm tay mình, sau đó bình tĩnh đi đến bên chỗ cô nhân viên: “Tôi sẽ tẩy cho anh ấy, cô dạy tôi đi.”
Tần Lâu ngẩn ra, cô nhân viên cũng sửng sốt.
Sau đó, cô nhân viên theo bản năng quay đầu nhìn Tần Lâu… cô thật ra là muốn nói giúp cho Tần Lâu: Có người trời sinh đã có cốt cách người đẹp, ngũ quan cân xứng xinh đẹp, lại có thêm làn da trắng, toàn thân tràn ngập khí chất, càng nhìn thì càng không moi ra được khuyết điểm nào. Một bộ dáng như vậy, nhuộm màu tóc gì cũng đẹp.
Nhưng khi ánh mắt của cô ấy nhìn qua thì phát hiện Tần Lâu giống như đã khuất phục.
Anh không biết từ khi nào đã nhắm mắt, an an tĩnh tĩnh ngồi ở trên ghế tẩy tóc, mặt không biểu tình gì, nhưng chính dáng vẻ này khiến cô nhân viên cảm thấy dáng vẻ bây giờ của anh chính là mặc cho người cấu xé.
Từ lúc phản kháng đến dáng vẻ khuất phục bây giờ, cô nhân viên không quen nhìn dáng vẻ này của hai người, ít nhất là nhìn không quen, nhưng tận dưới đáy lòng của cô ấy sinh ra cảm giác hâm mộ.
….. Không phải cái cảm giác hâm mộ người nào đó, mà là hâm mộ tình cảm giữa hai người.
Sau đó, cô nhân viên chính là dạy từng chút một cho Tống Thư, Tống Thư mang bao tay từng chút từng chút một tẩy tóc cho Tần Lâu.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Cho đến khi hủ thuốc nhuộm cạn đáy, đầu tóc của Tần Lâu cuối cùng cũng biến thành màu trắng. Tống Thư tháo bao tay xuống, sau đó cầm lấy chiếc khăn lông mà cô nhân viên đưa.
Cô cười cười: “Tôi sẽ làm.”
Cô nhân viên khi thấy nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt bình tĩnh của cô gái, giống như đột nhiên cảm thấy có một loại ôn nhu trút được gánh nặng.
Cô nhân viên không hiểu, nhưng vẫn đưa khăn lông cho Tống Thư.
Căn phòng bỗng chốc yên tĩnh.
Những nhân viên trong đoàn đội tạo mẫu tóc đứng ở bên cạnh chờ tiến độ ở bên này. Những ánh mắt như có như không nhìn về phía bọn họ, tốc độ Tống Thư lau tóc cho Tần Lâu vẫn ôn hòa như cũ, không nhanh không chậm.
Chờ đến khi sắp lau khô tóc, cô thấp giọng cười: “Luyến tiếc sao?”
Người đàn ông vẫn luôn nhắm mắt như ngủ nãy giờ lúc này lông mi khẽ run rẩy, vài giây sau mới miệng nói: “Vì em mà nhuộm, vì em mà tẩy tóc…. Vì em mà chết cũng xứng đáng, không có gì luyến tiếc hết.”
“….”
Đầu ngón tay Tống Thư đang vùi trong tóc anh dừng lại.
“Em không phải cảm thấy nó khó coi.”
“Anh biết.”
“Anh không biết. Nếu biết thì sẽ không giữ nó lâu vậy.”
“…” Tần Lâu im lặng.
“…” Tống Thư cũng im lặng.
Cho đến khi không còn cảm nhận được độ ẩm từ các ngón tay, Tống Thư mới lấy khăn lông ra.
Cô hơi cúi người xuống, cúi đầu…. ngũ quan của hai người sát lại gần nhau…. Cô nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đã tẩy thành màu trắng của Tần Lâu, lại hôn lên trán anh một cái.
Tống Thư thấp giọng nó.
“Em thật sự đã trở lại, tiểu kẻ điên.”
Thân ảnh ngồi trên ghế tẩy tóc thoáng chốc cứng đờ.
Mấy giây sau, trên khuôn mặt trắng và lạnh lùng, hốc mắt của Tần Lâu chậm rãi đỏ lên.
“Thật không?”
“Thật.”
“Có còn rời khỏi anh nữa không?”
“Không. Sẽ không rời đi nữa.”
“….”
*
Tần Lâu và Tống Thư ngồi trên xe đi đến nơi Sở Hướng Bân tổ chức tiệc liên hoan thì đã gần tối. Dựa theo vị trí mà Loan Xảo Khuynh đã liên tục thay đổi khi nhắn tin thông báo cho cô, bọn họ đang đi đến địa điểm thứ ba.
Địa điểm đến là một KTV tương đối nổi tiếng và xa xỉ ở thành phố Q, người kiên trì đi đến tăng ba này không ít, họ bao một căn phòng toàn ghế lô và sàn nhảy riêng dành cho VVIP.
Tống Thư dựa theo tin tức số phòng mà Loan Xảo Khuynh đã nhắn, nhờ nhân viên ở đó dẫn đến bên ngoài phòng bao, Tống Thư cùng Tần Lâu đi qua.
Nhân viên phục vụ ở đó giúp hai người mở cửa, Tống Thư đi vào trước.
Trong phòng ánh đèn lúc tối lúc sáng, dãy ghế lô không có ánh đèn, chỉ có hai ngọn đèn LED nhỏ ở trên trần nhà. Mọi người cũng phát hiện khi Tống Thư đi vào, mọi người sôi nổi nhìn qua.
Vừa nhìn thấy rõ người tiến vào chính là trợ lý của tổ bí thư “Tần Tình”, trước đó một giây mặt còn tươi cười nhưng sau đó lại lập tức biến thành khẩn trương, người đang cầm microphone hát như quỷ khóc sói gào cũng dừng hành động lại, sôi nổi đem ánh mắt theo bản năng nhìn ở đằng sau lưng Tống Thư.
Vào cửa có bậc thang, Tống Thư đi ở phía trước nên đi lên bậc thang, nên đứng cao hơn người ở phía sau, trùng hợp vừa lúc chặn diện mạo và dáng người của người phía sau.
Không biết ai không tắt microphone, thanh âm nghị luận có hơi say lặng lẽ truyền từ loa ra.
“Đó là…. Trợ lý Tần đến?”
“Hình như là, đúng?”
“Người đứng ở đằng sau cô ấy là ai?”
“Tôi thấy…. Nhìn không rõ, tóc đen, dù sao cũng không phải là Tần tổng.”
“Không phải Tần tổng, hắc hắc, không phải Tần tổng là được….”
Sau đó, không biết ai còn chưa say nhắc nhở, mấy tiếng nghị luận rất nhanh đã không còn. Mọi người trao đổi ánh mắt không biết ai bị làm cho xấu mặt, cười phá lên, đột nhiên microphone phát ra một tiếng: “Má nó!”
Mọi người hoảng sợ.
Cái này còn chưa xong, thì có tiếng thứ hai vang lên….
“Tần tổng!”
Một tiếng này không làm cho mọi người bị sợ phải nhảy dựng lên, mà là có vài người sợ tới mức chân mềm nhũn.
Bọn họ như nhìn thấy quỷ sôi nổi nhìn về phía cửa, ánh mắt vòng qua Tống Thư nhìn qua màu tóc của người đứng ở đằng sau Tống Thư…. Cái gì cũng không có.
Đang có người tức giận hoàn hồn, vừa mới mở miệng chuẩn bị chửi mắng người cố ý hù dọa bọn họ, thì thấy người đàn ông đứng sau lưng Tống Thư lười biếng, tay đút vào túi quần đi đến gần chỗ bọn họ.
Gần đó có ánh đèn chiếu tới.
Người đứng bên cạnh Tống Thư có dáng người cao ráo, không có mặc tây trang công sở gì, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi với quần tây dài, bên ngoài thì mặc thêm một chiếc áo khoác chống gió.
Dưới mái tóc màu đen là một khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo, có chút lạnh lùng. Trên khuôn mặt có lông mày lạnh lùng, mũi cao và đôi môi mỏng… Ngũ quan quen thuộc đến mức mọi người phải sợ hãi kêu lên.
“Tần… Tần tổng….?”
Trừ bỏ hai người Sở Hướng Bân và Loan Xảo Khuynh đã chuẩn bị tâm lý từ trước, những người còn lại đều kinh ngạc đến há to miệng, há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng.
Tần Lâu nghe thấy có giọng nói gọi anh mà không biết của ai, lười biếng mà lên tiếng: “Các người ca hát của các người, tôi chỉ đến cùng tiểu vỏ…. Đi cùng cô ấy đến đây.”
Cái từ “Cô ấy” này là chỉ ai, không cần nói cũng biết.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Sau đó dưới ánh mắt run sợ của mọi người, Tần Lâu thật sự ở bên cạnh Tống Thư, đi cùng với Sở Hướng Bân trước đó là ba vị trưởng phòng, mọi người hàn huyên với nhau vài câu, sau đó hai người đi đến góc ghế lô. Tống Thư ngồi xuống, Tần Lâu liền ngồi xuống bên cạnh cô.
Đã nói là “Tùy ý ca hát”, nhưng sau khi Tần Lâu tới, nhân viên trong phòng rõ là đã thu liễm hơn rất nhiều.
Ngoại trừ người phải lên hát bài đã chọn thì không thể căng da đầu ra hát, những người còn lại đa số đều thành thành thật thật ngồi ở vị trí của mình.
Người ngồi đó thì chỉ dám nhỏ giọng nói chuyện, ngồi cách xa hơn thì thấp giọng thảo luận.
“Tính huống sao vậy, tôi uống nhiều quá nên đầu óc của bản thân có vấn đề sao? Tóc của Tần tổng….”
“Huh, nói nhỏ chút, không muốn sống nữa sao? Tóc và nhan sắc của Tần tổng từ trước đến nay đều không được thảo luận ở trong công ty.”
“Nhưng tôi nghe nói nó có liên quan đến mối tình đầu của boss nha, hiện tại là tình huống gì thế? Không ngừng thay đổi phong cách ăn mặc, khiến tôi đột nhiên suýt nữa đã không nhận ra, còn nhuộm tóc thành màu đen? Lúc mới vừa thấy, tôi còn nghĩ này có phải là anh em song bào thai gì đó của Tần tổng không?”
“Anh ấy tới cùng với Tần Tình, không phải Tần Tình đã nhuộm tóc….”
“Má nó, thế thân thành chân ái?”
“Mẹ nó, nếu vậy thì mối tình đầu của Tần tổng quá thảm đi, bị một con chim tu hú chiếm tổ hoàn toàn thay thế.”
“Các người đừng có suy nghĩ linh tinh nữa, tôi thấy hình như không có liên quan gì đến Tần Tình. Nói không chừng sau khi giải quyết vụ án của Bạch Tụng xong, Tần tổng quyết định buông tay đi nghênh đón khởi đầu mới.”
“Nếu thật là như vậy, Tần Tình cũng nên bị thất sủng đi? Nhưng anh xem hiện tại cô ấy có dấu hiệu nào là bị thất sủng đâu…. không tính nhuộm lại tóc thành màu đen không phải vì cô ấy, thì lời hôm nay Tần tổng nói đi cùng với cô ấy đến…. Nhiều năm trước đây, các người có thấy Tần tổng đi tham gia mấy buổi hoạt động của công ty như thế này không?”
“Cũng đúng….”
Thảo luận càng ngày càng nhiều, người có ý nghĩ muốn ca hát càng ngày càng ít.
Sở Hướng Bân suy tư vài giây, chuẩn bị muốn kết thúc buổi liên hoan ngày hôm nay, những nhân viên thích bát quái thì nên ai về nhà nấy, nhung cái suy nghĩ đó lại bị Loan Xảo Khuyên phát hiện rồi ngăn cản.
“Muốn làm gì, tôi còn chơi chưa đủ đâu.”
“….Cô còn chưa chơi đủ, hay là chưa xem diễn đủ?” Sở Hướng Bân vạch trần cô ấy.
Loan Xảo Khuynh bị nghẹn, bĩu môi: “Anh quản tôi không làm đủ cái gì, dù sao chính là không được kết thúc.”
“Đã không còn ai ca hát… nếu không cô lên hát đi?”
“Nếu không còn ai ca hát thì tôi sẽ lên hát một bài.” Loan Xảo Khuynh bị nghẹn, chớp chớp mắt nhìn Sở Hướng Bân: “Tôi đã ăn cẩu lương nhiều năm như vậy rồi, cũng nên có người cùng ăn với tôi…. Bọn họ không phải nghi ngờ tình yêu của Tần Lâu với chị tôi sao, hôm nay tôi sẽ cho bọn họ ăn cẩu lương ngập mặt luôn.”
“….”
Sở Hướng Bân trầm mặc vài giây, có ý là ngầm đồng ý.
Loan Xảo Khuynh ở trong công ty đặc biệt là ở trong ba bộ phận dưới trướng Sở Hướng Bân có uy tín rất lớn, không kém so với Sở Hướng Bân. Cô ấy chủ động đứng lên nói muốn đi một quán nữa, mặc dù cố kỵ sự hiện diện của Tần Lâu và Tống Thư, nhưng đa số người đều hưởng ứng.
Chỉ là vấn đề nên đi nơi nào khiến mọi người có chút rối ren.
Cuối cùng vẫn là Sở Hướng Bân nhìn về phía góc ghế lô nơi có hai người đang ngồi thảnh thơi, đứng lên đi đến bên cạnh Loan Xảo Khuynh đang khó xử, nói: “Tôi thấy cũng đã đến giờ cơm chiều, hôm nay đã chơi một buổi trưa rồi, cơm trưa đã tiêu hóa gần hết rồi. Tôi biết có một nhà hàng bán thức ăn khuya đặc biệt ngon ở gần đây, buổi tối qua bên đó ăn, chơi thêm nữa.”
Sở Hướng Bân đã lên tiếng, mọi người sôi nổi hưởng ứng.
Tần Lâu đại khái có một cái kiến nghị, nhưng đáng tiếc không đợi anh nói ra, đã bị ánh mắt của Tống Thư nhìn thoáng qua.
“Anh không muốn đi sao?”
Tần Lâu bị nghẹn hai giây: “Muốn.”
Tống Thư biết Tần Lâu không thích cũng không có tính nhẫn nại ở chung với người khác, nhưng cô càng biết nếu cứ như vậy thì sẽ không có ích đối với anh, cho nên lúc này thấy không có gì quá, liền đè cái tính tình này của anh lại.
Cô cười trấn an: “Chúng ta đi cùng nhau.”
“…”
Nghe thấy một câu “Chúng ta đi cùng nhau”, cảm xúc âm trầm dưới đáy mắt Tần Lâu cuối cùng cũng sáng lên một chút.
Nửa tiếng sau, Tần Lâu liền hối hận.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Nhà hàng mà Sở Hướng Bân giới thiệu quả thật rất nổi tiếng, đặc sắc và được nhiều người yêu thích, chỉ có một nhược điểm duy nhất chính là quá phổ biến, rất khó để có được một chỗ ở bàn dài trước khi tới.
Ông chủ cố ý gọi điện thoại tới để giải thích: Đêm giao thừa, có nhiều bộ phận công ty tổ chức liên hoan, đúng lúc đó có một bộ phận công ty cũng muốn mở phòng riêng. Tôi hứa nhất định sẽ để một cái bình phong cách âm ở chính giữa, sẽ không làm chậm trễ hai bên.
Sở Hướng Bân đáp ứng, quay đầu giải thích với mọi người một chút.
Mọi người đều có thể hiểu, dù sao nay cũng là ngày giao thừa, người càng nhiều thì càng thêm náo nhiệt. Nghĩ như vậy, bọn họ lái mười mấy chiếc xe theo đuôi nhau đi đến nhà hàng.
Không khéo chính là, người phục vụ dẫn bọn họ đi đến cửa của phòng bao, nhưng lại gặp công ty cùng bao phòng với họ chính là….
Văn phòng luật sư của Dư khởi Sanh.
Hai bên đều nhận ra nhau, tiếng cười nói ở hai bên đều dừng lại.
Giây tiếp theo, mọi người không hẹn mà cùng nhau chuyển tầm mắt về hướng….
Thân ảnh của Tần Lâu và Tống Thư lộ ra.
Không biết người nào ở trong phòng uống quá nhiều rượu không khống chế được mà nói thầm một câu:
“Ai? Vị hôn phu cũ của Tần Tình, có phải là vị đối diện không?”
Tần Lâu: “…”
Tống Thư: “…”
Dư Khởi Sanh: “…”