Editor: Jenny Thảo
Tống Thư giật mình vì lời nói của Tần Lâu, mất vài giây mới lấy lại tinh thần. Cô bất đắc dĩ rũ mắt xuống, cười cười: “Sao anh lại không hỏi em, chuẩn bị lợi dụng anh ở phương diện nào, muốn lợi dụng anh như thế nào?”
Tần Lâu thản nhiên nói: “Những phương diện bình thường em có thể tùy tiện lợi dụng, nếu ở phương diện khác thì….” Tần Lâu cười xấu xa nói: “Anh mừng còn không kịp.”
Tống Thư sửng sốt hai giây, mới nghe hiểu ám chỉ trong lời nói của Tần Lâu, ánh mắt cô khẽ lóe lên, vô thức tránh né ánh mắt mang tính xâm lược, chiếm hữu của người nào đó.
Sau khi Tống Thư khôi phục lại biểu tình không cảm xúc của mình, cô mới mở miệng, ngữ khí mang theo tia cứng nhắc, lẩm bẩm trong miệng: “……. Anh trước kia không phải là như vậy.”
“Anh trước kia là như vậy, chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi. Sau này vẫn luôn cảm thấy hối hận.”
Tống Thư cảm thấy trong lòng mình dâng lên một tia run rẩy xúc động: “Hối hận cái gì?”
“Hối hận vì đã không cùng em trải qua hết mọi chuyện. Cho nên sau này anh thậm chí không có một đối tượng nào để tưởng tượng để giải tỏa ham muốn bản năng nhất trong cơ thể của mình.”
“………”
Tống Thư biết Tần Lâu là một kẻ điên, kẻ điên này lúc ở trước mặt cô đa số thời điểm đều nói một là một, nhưng thẳng thắn nói ra loại mong muốn này khiến Tống Thư nhất thời không thích ứng được.
Cô cắn chặt răng, biểu cảm không cảm xúc trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.
“…..Thật nhanh.” (ở chỗ này bản convert ghi là “siêu tốc” mình không biết edit sao, ai có ý kiến gì thì góp ý cho mình nhé.)
Tần Lâu bật cười thành tiếng: “Tiểu vỏ trai, em đỏ mặt.”
“Nhiệt độ trong phòng quá cao.”
“Vậy sao? Xem ra cao quá, sắp đỏ đến tận mang tai rồi.”
“……..”
“Anh chưa có lập kế hoạch để bắt đầu bây giờ, nên em cũng không nên tự nấu chín mình.”
“Tần, Lâu.”
Chỉ cần chạm tới tâm lý thừa nhận của Tống Thư, thì cô sẽ như vậy, nghiến răng từ từ gọi cả họ tên hắn. Tần Lâu nghe vậy trong lòng ngứa ngáy, nhưng những cảm xúc muốn trêu chọc cô chỉ có thể từ từ đè nén xuống.
Bề ngoài của tiểu vỏ trai rất sắc bén, người nào chọc giận nó sẽ phải chịu thiệt.
Khóe miệng của Tần Lâu khẽ nhếch lên ngậm ý cười, ngừng vài giây mới cúi đầu xuống, hắn khẽ hôn vào khóe môi của Tống Thư.
“Đừng hiểu lầm, đó chỉ là một lý do mà thôi. Chúng ta xa nhau lâu như vậy, tận chín năm, anh đã làm theo yêu cầu của em cố gắng sống, thay em chăm sóc Loan Xảo Khuynh. Tần Lương muốn anh tiếp nhận công ty, anh liền tiếp nhận công ty; muốn anh thành lập một phòng làm việc, anh liền thành lập một phòng làm việc; muốn anh mở rộng công ty, anh liền mở rộng công ty.”
Hai mắt Tống Thư ngưng đọng, hơi ngẩng đầu: “Tần Lâu……”
Tần Lâu cười ngắt lời cô, ôm cô vào lòng.
“Anh đã gặp đủ loại người, nhìn thấy đủ loại cảnh vật, trải qua rất nhiều chuyện. Thế giới này rất lớn, người cũng rất nhiều, cảnh vật rất đẹp, nhưng lại không có em, cho nên anh luôn cảm thấy nhàm chán không thú vị. Khi nhìn thấy biển hay một tòa nhà cao tầng nào đó, anh chỉ muốn nhảy xuống cho rồi, lúc ngồi máy bay cũng vậy….. Nhưng những lúc đó anh sẽ nghĩ, những cảnh vật này, những người này tiểu vỏ trai nhà anh chưa từng thấy qua, những chuyện này tiểu vỏ trai chưa từng trải qua, nghĩ đến cảnh khuôn mặt không cảm xúc của tiểu vỏ trai nhà anh khi phải đối mặt với những chuyện này sẽ ra sao, có những biểu hiện gì.”
Tần Lâu cơ hồ như bị cách nói của hắn làm cho buồn cười, hắn hơi cong lưng, cúi xuống ghé vào tai Tống Thư, ý cười ngây ngốc có chút run rẩy không dễ phát hiện.
“Sau đó có rất nhiều lần, rất rất nhiều lần, anh cảm thấy vô cùng hối hận….. Hối hận lúc em còn ở bên anh, sao anh lại không đưa em đi những nơi này. Chua ngọt đắng cay, cuộc sống có đầy đủ hương vị, cho dù là lúc đau khổ tột cùng, anh đều sẽ nghĩ nếu như có em ở bên thì tốt rồi….. Như vậy sẽ rất tốt.”
Giọng nói của Tần Lâu dừng lại khi sự run rẩy sắp đạt đến đỉnh điểm cao nhất, những cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt sắp xé rách vẻ bề ngoài đùa cợt của hắn cũng bị kìm xuống.
Hắn siết chặt lấy Tống Thư, vùi đầu thật sâu vào hõm vai cô.
Sau một lúc lâu hắn mới trầm mặt thở dài, cười như không cười.
“Tiểu vỏ trai, có phải anh hiện tại rất ấu trĩ rất giống một kẻ điên không? Thật là lạ, mấy năm nay anh luôn cho rằng mình đã có thể bỏ đi hết tất cả mọi thứ, không ai có thể chạm đến anh hay làm anh đau khổ nữa, nhưng sau khi em trở về bề ngoài của anh như bị lột bỏ đi lớp cứng bên ngoài, anh không biết bên trong mình lại yếu đuối như vậy, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng sẽ tan nát.”
Tần Lâu nói xong câu đó thì cảm xúc cũng được điều chỉnh lại, hắn chuẩn bị đứng thẳng lại, nhưng bất ngờ bị Tống Thư ôm chặt lấy, không cho hắn tránh thoát.
Sau đó Tần Lâu nghe thấy bên tai có tiếng hít thở sâu, cố nén nghẹn ngào cười một tiếng.
“Không phải, trước kia anh vẫn luôn thế này. Nói em là vỏ trai, nhưng anh lại càng giống hơn—— lúc nào cũng làm dáng vẻ hung hăng không cho ai tiếp cận mình, bất khả xâm phạm không ai được đến gần, nhưng bên trong rõ ràng chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi yếu ớt, chưa bao giờ trưởng thành.”
Tống Thư một lần nữa điều chỉnh lại hơi thở có chút nghẹn ngào.
—— Nhưng đó cũng là lớp vỏ bảo vệ cuối cùng mà anh vốn dĩ không chịu buông xuống trước mặt cô.
Lớp vỏ đó nối liền với thịt và xương, dính chặt vào từng tấc da trên người anh, chỉ cần lột ra một chút thì máu chảy đầm đìa.
Rồi nỗi tuyệt vọng do sự ra đi của cô khiến lớp vỏ bảo vệ bên ngoài cuối cùng bị phá vỡ—— anh đã vô cùng hoảng hốt xé đi lớp vỏ bảo vệ cuối cùng của mình, trải ra tất cả mọi thứ của anh ra trước mặt cô, không giấu diếm muốn giữ cô lại bên mình. Dùng chính máu thịt, xương máu của mình để giữ cô lại, để anh không bao giờ phải đối mặt với nỗi tuyệt vọng khi cô ra đi trong thầm lặn một lần nữa.
Lớp vỏ bảo vệ cuối cùng của anh, cứ như vậy bị chính tay cô xé nát.
Tống Thư biết anh muốn nghe điều gì nhất.
Sau khi cô ổn định lại hơi thở, yên tĩnh ôm chặt lấy Tần Lâu, khẽ nói: “Từ hôm nay trở đi, bất cứ kế hoạch gì em đều sẽ chủ động nói với anh, anh sẽ không bao giờ che giấu anh điều gì nữa, Tần Lâu.”
Cho nên xin anh đừng sợ hãi, đừng nóng lòng mà xé rát bản thân đưa cho em xem.
Tần Lâu có lẽ đã hiểu những gì cô không nói. Hắn ôm chặt lấy Tống Thư, cúi đầu nói: “Được, đây là do em nói.”
“Ừ.” Tống Thư nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn anh, cười nhạt: “Bây giờ, Tần tổng có muốn nghe em sẽ “lợi dụng” anh như thế nào không?”
Tần Lâu ngẩn ra, ngay sau đó không nhịn được mà bật cười.
“Nói đi.”
“……..”
Trừ bỏ Tần Lâu và Tống Thư, thì những người bên ngoài không ai biết ngày hôm đó trong văn phòng tổng giám đốc đã định ra một bản kế hoạch vô cùng lớn mật và táo bạo của bọn họ.
Nghĩ đến sự lựa chọn của Tống Thư khi đứng trước cửa thang máy với Jerry Kiều, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó lòng hắn không kiềm được mà nổi lên tham muốn và những suy nghĩ…., Tần Lâu không nhịn được nói đùa: “Khả năng của em thích hợp làm tổng giám đốc công ty hơn anh.”
“Sao lại nói như vậy? Từ bỏ phương diện pháp luật có liên quan đến tài chính thì những khía cạnh khác em chính là dốt đặc cán mai (*).” Ánh mắt của Tống Thư lúc này phá lệ hết sức vô tội.
(*) dốt đặc cán mai: Quá ngu dốt, đầu óc đặc như gỗ hoàn toàn không biết một tí gì.
Tần Lâu gật đầu: “Nhưng trình độ tàn nhẫn bên trong em có khác gì mấy tên cáo già kia đâu.”
Tống Thư dừng lại: “Hình như anh không thích mấy chuyện lục đục, tính kế này.”
Tần Lâu không ngẩng đầu, nói một cách đúng lý hợp tình: “Anh là tiêu chuẩn kép.”
“Em cho rằng anh sẽ không thích em làm những việc này.”
“…….” Nghe thấy lời này, Tần Lâu rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày: “Em đang nói mớ sao?”
“?”
“Tiểu vỏ trai nhà anh vĩnh viễn là của anh, dù bên trong vỏ trai là trân châu trắng hay trân châu đen, thì tất cả đều là của tiểu vỏ trai nhà anh, muốn mang nó lên giường, bỏ vào nồi nấu chín còn không kịp—— Sao có thể không thích?”
“……..”
Tống Thư trầm mặt mấy giây, không thể nhịn được nữa.
“Anh mới là trân châu đen.”
“………”
Tần Lâu bật cười.
Không ai biết ngày hôm đó Tần Lâu và Tống Thư đã nói cái gì, ngay cả Jerry Kiều cũng không biết.
Hắn hoàn toàn không biết hai người đã lập ra kế hoạch gì, càng không biết Tần Lâu đã dựa vào tính cách lì lợm, sáng nắng chiều mưa của hắn mấy năm nay mà dạy cho Tống Thư vài chiêu đối phó với hắn, nhất là chiêu đá vào hạ bộ.
Jerry Kiều cứ như thế không hề phòng bị mà bước lên thuyền giặc của hai người—— sau khi Tống Thư trốn hắn đúng một tuần, thì Jerry Kiều tự cho là thành công chặn Tống Thư ở nhà ăn của công ty: “Tần Tình.”
“Trợ lý Tần, chuyện tôi nói ngày hôm đó cô đã suy xét đến đâu rồi?”
Tống Thư nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu thì liền thấy Jerry Kiều đang bưng một mâm đồ ăn đứng trước mặt mình, những ánh mắt kinh ngạc của nhân viên xung quanh hướng về nơi này, hắn nhiệt tình tươi cười ngồi xuống đối diện cô.
Tống Thư nhớ tới lời mà Tần Lâu đã nói.
[Tính cách của Jerry Kiều bị ảnh hưởng bởi công việc của cậu ấy, cho nên lúc nào cũng đa nghi và giảo hoạt, em không thể trực tiếp đồng ý với cậu ấy, làm vậy chỉ khiến cậu ấy nghi ngờ em hơn thôi.]
“Trợ lý Tần?”
Tống Thư tỉnh táo lại, ánh mắt khẽ liếc qua liếc lại, khẽ cười nói: “Gần đây tôi có tiếp nhận một dự án mới nên đầu óc có hơi chậm chạp. Giám đốc Kiều kiếm tôi có chuyện gì sao?”
Nụ cười trên mặt Jerry Kiều khẽ cứng lại, trên mặt xuất hiện tia nóng nảy: “Trợ lý Tần còn trẻ như vậy mà trí nhớ đã có vấn đề rồi? Cô đã quên lúc ở trước cửa thang máy tầng 22, lúc đó chúng ta còn nói chuyện rất hợp sao?”
Tống Thư nhịn cười, cúi đầu uống một hớp canh. Cô giả vờ làm dáng vẻ nhíu mày nhớ lại chuyện cũ, khi thấy Jerry Kiều càng ngày càng nóng nảy không chịu nổi nữa, Tống Thư mới lộ ra biểu cảm đã nhớ ra mọi chuyện: “Anh đã nói về việc thành lập lại bộ phận đầu tư tài chính?”
Jerry Kiều vui mừng khôn xiết: “Không sai chính là chuyện này! Cô suy xét đến đâu rồi?”
“Giám đốc Kiều, chuyện này không phải là tôi không muốn giúp anh. Lúc đó tôi cũng đã nói rõ ràng với anh rồi, việc ảnh hưởng đến trung tâm quản lý của công ty là chuyện lớn, tôi tuyệt đối không dám làm. Nếu sau này có xảy ra chuyện gì, thì tôi sợ tôi gánh vác không nổi đâu?”
“Trợ lý Tần, cô đã quá lo lắng rồi.” Jerry Kiều hình như bắt được tia cơ hội trong lời nói của Tống Thư, trong ánh mắt xuất hiện tia vội vàng: “Công ty Vio cơ bản là một công ty tư nhân đã trưởng thành, nói tới việc quản lý tài sản và quy mô ở trong nước chúng ta đứng đầu——- cô phải tin nó có năng lực chống lại những nguy hiểm.”
Tống Thư hạ mắt xuống như đang lâm vào trầm tư.
Jerry Kiều ngồi đối diện không ngừng lên tiếng khuyên bảo: “Hơn nữa tôi chắc chắn cô cũng sẽ hiểu, ngành đầu tư tài chính là ngành đầu tư sản xuất hàng đầu, quan trọng trong các lĩnh vực. Việc phát triển của ngành này đã được các công ty nước ngoài và quốc tế chứng nhận, về phần nguy hiểm thì đã được tối ưu hóa thành mức thấp nhất—— huống chi, tôi đã nói có Tần Lâu ở đây, công ty của chúng ta đi trên con đường này là hoàn toàn vững chắc, cô không cần phải lo lắng thái quá—— nếu như cô không tin tôi, thì thôi, nhưng mà cô không tin Tần Lâu sao?”
Trên mặt Tống Thư xuất hiện tia chần chờ: “Nhưng Tần tổng không có nghĩ đến sẽ đi lại con đường này…….”
“Thành thật mà nói, Tần Lâu không chịu đi lại con đường này, căn bản không xuất phát từ việc phát triển của công ty, mà là do nguyên nhân riêng của cậu ấy!”
“Nguyên nhân riêng?”
“Không sai. Chắc cậu ấy chưa nói với cô điều này? Cậu ấy vốn dĩ lựa chọn như vậy, lý do có liên quan đến mối tình đầu đã qua đời của cậu ấy….. Nếu như cô có thể thuyết phục cậu ấy thành lập lại ban quản lý đầu tư tài chính, cô có biết ý nghĩa đằng sau nó là gì không?”
“……..”
Jerry Kiều có chút vội vàng, cũng không chờ Tống Thư hỏi lại đã trực tiếp mở miệng nói: “Nó có ý nghĩa là tình cảm của cậu ấy giành cho cô hơn hẳn với người tình đầu! Chuyện này đối với cô hay Tần Lâu, đối với công ty chúng ta là trăm lợi không hại, là một chuyện rất có lợi, nước của cô không phải có câu là nhất tiễn song điêu(*) sao? Cô xem, một mũi tên trúng hai con nhạn?”
(*) nhất tiễn song điêu: một mũi tên bắn hạ hai con chim trên trời – có nghĩa ẩn dụ là nhất cử lưỡng tiện, cùng một sự việc nhưng có thể đạt đến hai mục đích khác nhau.
Jerry Kiều phát huy miệng lưỡi của mình, vừa nói nước miếng bay tứ tung, hắn ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của “Tần Tình”, thấy đối phương lộ ra vẻ mặt dao động, rối rắm.
Trong lòng Jerry Kiều hết sức vui mừng.
Hắn hăng hái vừa mới chuẩn bị nói thêm tiếng nữa để thu nhập thêm một người vào đội ngũ của hắn thì thấy người đối diện đứng lên.
“Chuyện này tôi còn muốn suy xét một chút, giám đốc Kiều có thể cho tôi thêm chút thời gian không?”
“Đương, đương nhiên có thể.”
Jerry Kiều hít một hơi thật sâu, kiềm nén lại tâm tình kích động sau nhiều năm ôm hy vọng cuối cùng cũng đạt được, bình ổn lại giọng nói của mình làm sao cho nó trầm ổn hết sức có thể.
Hắn điều chỉnh lại vẻ mặt, chuẩn bị để lộ ra nụ cười tự tin cùng hoàn mỹ mà hắn đã luyện tập vô số lần: “Trợ lý Tần…..”
Lời còn chưa dứt, hắn đã phát hiện người trước mặt sớm đã đi xa.
Jerry Kiều cười gượng hai giây.
Hai giây sau hắn thay đổi thành vẻ mặt không có việc gì, thu lại nụ cười tự tin hoàn mỹ lúc nãy, ngồi ở trên bàn bình thản ăn khay cơm Trung Quốc ở trước mặt dưới ánh mắt tò mò của những người xung quanh.
…..Hết thảy đều rất thuận lợi, ngoại trừ cái món chính làm bằng lúa nước trước mặt có chút khó ăn.
Sau khi ra khỏi nhà ăn của công ty, Jerry Kiều cà lơ phất phơ đi về phòng làm việc của mình.
Còn bên Tống Thư, thì đầu tiên cô đi lên tầng 22 đến phòng tổng giám đốc, cô nói lại chuyện vừa mới xảy ra ở nhà ăn công ty giữa mình và Jerry Kiều thuật lại ngắn gọn cho Tần Lâu nghe, ngay cả đối thoại của hai người cũng nói cho anh nghe, cũng nói ra những lo lắng trong lòng mình.
“Jerry Kiều….. đáng giá để tín nhiệm sao?”
“Làm sao vậy?” Tần Lâu ngẩng đầu: “Cậu ấy đã làm chuyện gì khiến em không thoải mái hả?”
“Không có, chỉ là cuối cùng anh ta dùng chiêu công tâm để bắt em đưa ra lựa chọn—- thật sự chọn nhược điểm của người khác để xuống tay, hơn nữa còn không cố kỵ. Nếu em thật sự là Tần Tình, rất có khả năng em sẽ bị những lời này của anh ta làm cho khuất phục—— điều này khiến cho em có cảm giác anh ta là một người vì muốn đạt được mục đích, mà dùng bất cứ thủ đoạn nào kể cả với bạn bè hay kẻ thù……. Em lo lắng sau này sẽ xảy ra vấn đề.”
Tần Lâu cười đùa: “Giám đốc tài chính, tính cách bị nuôi thành như vậy cũng là điều bình thường.”
Tống Thư nghe xong lời này, cũng không khỏi mỉm cười: “Cứ như vậy mà bị anh chụp mũ hết tất cả mọi người trong phòng tài chính, có phải không tốt lắm không?”
“Chụp mũ? Anh có sao?” Tần Lâu không thừa nhận, còn công khai chuyển đề tài: “Nhưng mà Kiều vẫn là một người đáng để tín nhiệm. Từ ngày thành lập đội ngũ quản lý Vio, cậu ấy vẫn luôn đi theo công ty. Mấy năm nay vì lựa chọn hình thức hoạt động cho công ty, quyền quản lý và ảnh hưởng trong tay cậu ấy càng ngày càng yếu, lấy việc cậu ấy suốt ngày lên tầng 22 để ầm ĩ, nhưng cậu ấy chưa bao giờ có tâm tư gì khác, ngay cả dị tâm cũng không có——- Ngày đó cậu ấy nói không sai, công ty đầu tư Cần Duệ có ý muốn cậu ấy sang, chắc đã bỏ ra rất nhiều tâm tư.”
Tống Thư khẽ cong môi: “Nếu nói vậy, thì anh ta rất trung thành và tận tâm với anh?”
“…….”
Tần Lâu tựa hồ như bị gợi lại ký ức, khó khăn lộ ra vẻ mặt đau đầu.
Trầm mặt một lúc sau, Tần Lâu mới đứng dậy.
“Cậu ấy có chút mê tín về giáo lý của Chúa và sùng bái nhân cách. Trước đây cậu ấy đã từng đặc biệt hiệu cho anh là siêu trí tuệ, sau đó nó lại bị truyền đi rộng rãi.”
Tống Thư bật cười: “GM, genius madness (thiên tài điên) sao?”
“…….” Khóe miệng Tần Lâu giật giật: “Em cũng nghe cậu ấy nhắc tới?”
Tống Thư nhẹ nhún vai, không nhịn được cười rộ lên: “Đương nhiên là rồi. Hơn nữa theo em thấy, anh ta đối với anh có một loại sùng bái đạt đến trình độ vô cùng cuồng nhiệt—— nói anh có thiên phú ở phương diện phân tích dữ liệu còn hơn mấy người giáo sư về ngành này, là vĩ đại, là kỳ tích, là tác phẩm của trời.”
Tần Lâu càng nghe, trên mặt càng không có cảm xúc gì.
Tống Thư thấy vậy thì hết sức vui mừng nói tiếp: “Anh ta còn nói, tại phương diện này ngay cả Adams(*) cũng phải ghen tị với thiên phú trời ban của anh, tài năng của anh giống như một phép màu——”
(*) Adam và Eva: theo trong, là người và người đầu tiên do tạo dựng nên.
“Tiểu vỏ trai.” Tần Lâu hạ thấp giọng cảnh cáo.
Tống Thư mỉm cười: “Như thế nào, xấu hổ?”
Tần Lâu khẽ nheo mắt: “Sao anh phải xấu hổ, trong từ điển của anh thì không có hai từ này. Nhưng mà anh rất tò mò, cậu ta cho em ấn tượng rất sâu sao? Cho nên lời cậu ta đã nói em có thể nhớ rõ ràng như vậy?”
Tống Thư nhất thời nghẹn họng.
Nhìn thấy ánh mắt của Tần Lâu bắt đầu nguy hiểm, Tống Thư vô thứ lùi nửa bước về sau, sau đó lập tức phản kích: “Rõ ràng là mối quan hệ giữa hai người càng đáng nghi hơn?”
“…… Cái gì?”
Tần Lâu ước chừng là phì cười, nhìn Tống Thư đang nhướng mày, sau đó anh bất ngờ bước tới, lợi dụng lúc Tống Thư chưa chuẩn bị tâm lý nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía trước, tiến vào lòng mình.
Tần Lâu cúi đầu, ở khoảng cách rất gần, cố ý trêu chọc hô hấp của Tống Thư, duy trì khoảng cách hai centimet ở môi cô, muốn hôn nhưng lại không hôn.
Đôi mắt đen sâu không thấy đáy, như ẩn chứa ý cười, lại giống như ẩn chứa nhiều thứ hơn thế, càng thêm thâm trầm khiến người ta không thể dời mắt ra khỏi đó.
“Mấy năm nay anh vẫn luôn trung trinh với em, không có quan hệ với một người nào khác, nếu em không tin thì tại bây giờ chúng ta có thể thử?”
Tống Thư nghĩ nghĩ: “Đây là văn phòng.”
“Anh không ngại, anh cũng không phải là một người bảo thủ.”
Tống Thư ân cần nhắc nhở: “Lấy đại cục làm trọng.”
“Anh đã nói rồi, em có thể kéo Kiều về phía của em. Lâm Ô ở tỉnh X để thành lập văn phòng làm việc cũng phải mất ít nhất 1 tháng để hoàn thành và trở lại công ty chính, mà cái vị hôn phu tiền nhiệm của em bên đó, gần đây hình như cũng không có động tĩnh gì?”
“……”
“Cho nên anh đã tính qua, chúng ta hoàn toàn có đủ thời gian để làm việc này.”
“………”
Tiểu vỏ trai trầm mặc không mười giây, cố gắng hết sức để sinh tồn, thận trọng cố gắng thoát khỏi vòng tay của kẻ điên có đôi mắt càng lúc càng nguy hiểm.
“Trong tương lai vẫn còn những trận chiến ác liệt phải đánh, chăm sóc cơ thể là quan trọng nhất.”
Sau khi nghe thấy Tống Thư nói ra những lời này, Tần Lâu cuối cùng cũng bật cười.
Anh cúi người cười ra tiếng, do dự khoảng hai giây, cuối cùng kiềm chế hôn lên đôi môi của cô gái.
“Rõ ràng có thể trực tiếp nói cho anh biết, khiến anh cút ra xa một chút, sao bây giờ lại nghe lời như vậy? Quá nghe lời sẽ bị nấu chín đấy, tiểu vỏ trai.”
Tống Thư muốn mở miệng nói, nhưng người nọ lại cúi thấp đầu hôn lên môi cô, lại muốn mở miệng nói, lại bị chặn lại, cứ như vậy lập lại vài lần, Tống Thư bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn anh.
Trong ánh mắt hiện lên ý “nháo đủ chưa”, lúc này Tần Lâu mới thu liễm lại móng vuốt của ác ma, kiềm chế lùi lại khoảng cách mấy cm.
“Được rồi, nói đi.”
Giọng nói của Tống Thư vẫn bình tĩnh như cũ: “Sẽ không bảo anh cút ra xa một chút.”
“….. Chỉ có vậy?”
“Ừm, chỉ có vậy.”
Tần Lâu không nói lời nào, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào cô mấy giây, sau đó chính mình tự hạ mình nói: “Em cứ luôn dùng chiêu này để “khi dễ” anh, nếu như em cứ làm vậy—— thì sẽ có một ngày anh nhịn không được, ăn tiểu vỏ trai em từ trong ra ngoài không chừa lại thứ gì.”
Tống Thư mỉm cười.
Trì hoãn lại hai tuần, cuối cùng Tống Thư mới đứng trước mặt Jerry Kiều lộ ra vẻ mặt “cố mà làm” mà đồng ý hắn.
Mặc dù đã bị kéo đến hai tuần sau mới nhận được câu trả lời mình ưng ý, tinh thần của Jerry Kiều có chút suy nhược nhưng vẫn hết sức vui mừng mặc dù hắn không biết hắn đang ở trong kế hoạch của Tần Lâu và Tống Thư.
Sau khi nhận được sự cho phép cũng như cam chịu của Tần Lâu, Jerry Kiều đã đặt tên bộ phận quản lý trong trường hợp khẩn cấp chỉ trong một tuần, và mở một cuộc hội nghị khẩn cấp, và bày ra tư thế hắn nhất định phải tận dụng làn sóng này để khắc phục những cái khó khăn mà bộ phận sắp phải đối mặt—— bộ phận này ở trong Vio đã tồn tại nhiều năm nhưng rất yếu kém, lần này rốt cuộc cũng có được cơ hội, cũng như chuẩn bị để rửa mối nhục năm xưa.
Sự nhiệt tình của một số bộ phận dưới trướng giám đốc tài chính nhanh chóng lan ra khắp công ty, nhanh chóng lan rộng ra khắp công ty, văn phòng tổng giám đốc trên tầng 22 cũng không thấy có động thái ngăn cản nào, điều này nhanh chóng cho những nhân viên nhạy cảm một tín hiệu rõ ràng.
Không mất nhiều thời gian, ngành đầu tư tài chính ngoài Vio ở trong nước bắt đầu lan truyền tin rằng thiên tài điên của Tần gia muốn làm lại nghề cũ, dùng dao to búa lớn để cải cách lại bộ phận đầu tư trong công ty.
Biệt hiệu genius madness của Tần Lâu chưa bao giờ là thật nhưng dựa vào sức tuyên truyền của Jerry Kiều, nó đã lan truyền ra khắp thương giới.
Sau khi tin tức Vio chuẩn bị hoạt động mạnh lại bộ phận đầu tư tài chính, khiến nhiều người đứng đầu và học viên trong ngành ngân hàng đầu tư và các ngành liên quan không khỏi đứng ngồi không yên——
Vài năm trước đây, những khoảng đầu tư của người được gọi là thiên tài điên khiến họ không khỏi phải hít hà, lạnh sống lưng, sau khi nghĩ lại mọi người đều nghĩ nó mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.
Lúc biệt hiệu GM của Tần Lâu lan truyền ở trong thương giới, có người không nhịn được nói giỡn, nói GM không chỉ là genius madness (thiên tài điên) mà nó còn một ý nghĩa khác, đó là game master (bậc thầy trò chơi), một từ thường dùng trong trò chơi, hai từ có nghĩa gần giống nhau.
—— Trong trò chơi dự đoán xu hướng lãi suất trên thị trường quốc tế, hai bên đánh cược với nhau, chưa có ai thắng qua Tần Lâu.
Mục tiêu ban đầu đã hoàn thành, Tống Thư cũng không vội vàng tiến hành bước tiếp theo.
Loại tin tức này giống như rượu vang đỏ vậy, phải chờ nó lắng đọng lại và lên men, như vậy mới có thể chân chính phát huy giá trị lớn nhất của nó—— tại phương diện này, Tống Thư nghĩ mình có đủ kiên nhẫn để chờ.
Tần Lâu sau khi biết được suy nghĩ của Tống Thư, anh lập tức đáp ứng.
Cuộc họp quản trị gần đây nhất, bộ phận điện tử của Vio đã ra thông báo về việc “Thông báo về việc thiết lập văn phòng làm việc ở nước E”.
Ở dưới bảng thông báo có dòng chữ nhỏ ghi chú, tổng giám đốc Tần Lâu và Tần trợ lý sẽ cùng nhau đi đến đó, tự mình đi tiến hành và khảo sát việc thành lập văn phòng làm việc mới ở nước E.
Lúc Tống Thư biết được tin tức này, thì vé máy bay và passport có đăng ký visa đã nằm ngay trước mặt cô.
Hai người đứng ở trước bàn làm việc của tổng giám đốc giằng co.
Tống Thư bất đắc dĩ: “Em tuyệt đối không có giấu giếm anh bất kỳ chi tiết nào trong kế hoạch của em, anh cũng không nên giấu giếm em——- đi nước ngoài công tác trong hai tuần không phải là chuyện nhỏ, anh hẳn là nên cho em biết trước.”
Tần Lâu cầm vé máy bay, ý bảo nhìn vào thời gian: “Buổi sáng ngày mai mới bay.”
“Cho nên?”
“Hôm nay anh nói cho em biết, là nói em trước tiên.”
Tống Thư: “……”
Tần Lâu lộ ra nụ cười được trả thù: “Hiện tại em có thể gọi điện thoại cho vị hôn phu tiền nhiệm của em, nói cho hắn biết em sắp phải ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật với anh trong hai tuần.”
“Trăng…… mật?”
“Ừ. Em còn có thể nói cho hắn biết, nếu hắn ở cương vị hôn phu “tiền nhiệm” của em còn có việc gì chưa làm với em, cảm thấy tiếc nuối khi chưa hoàn thành cái gì đó, thì hắn có thể nói cho anh biết anh nhất định sẽ thay hắn làm với em.”
Tống Thư: “…….”
Tống Thư sắp xếp lại suy nghĩ của mình, thở dài nói: “Em sẽ đi thương lượng với chú Dư và Dư Khởi Sanh bên kia——- còn chuyện này, em chỉ có thể nói chỉ được làm một lần, không có lần sau.”
Tần Lâu nghe vậy có chút chần chờ: “Chúng ta đổi chuyến hưởng tuần trăng mật từ hai tuần thành hai tháng đi.”
“………Tần Lâu.”
“Ừ, nói giỡn thôi mà. Nhưng em phải nhớ rõ nhớ chuyển lại những gì anh vừa nói cho Dư Khởi Sanh—— cái này anh không có nói giỡn.”
Tống Thư thản nhiên nói: “Em sẽ không nói.”
Giọng nói của Tần Lâu ngay lập tức trở nên hưng phấn, trong lòng mang theo tia được trả thù tình địch, nóng lòng muốn thử: “Cho nên ý của em là, muốn anh tự mình đi nói cho Dư Khởi Sanh biết?”
Tống Thư: “……..”
Lấy lại tinh thần, Tống Thư nói với ý sâu xa: “Làm người đi, Tần Lâu.”