Beta: Jenny Thảo
Loan Xảo Khuynh bắt chéo chân ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách lắc lư một hồi lâu, rốt cuộc đợi được cửa kính phòng tắm chung mờ ảo được người bên trong mở ra.
Thiếu niên chậm rì rì đi ra, người kia so với cô còn thấp hơn một hai cm, khập khiễng đi ra từ phòng tắm đầy hơi nước.
Mái tóc màu đen bị lau rối bời, thuận thế mà rũ xuống, che khuất dung mạo của thiếu niên, chỉ lộ ra sống mũi cùng đôi môi xinh đẹp.
Anh hơi cúi đầu, trong tay ôm khăn tắm, mặc trên người chính là áo sơ mi và quần dài của Loan Xảo Khuynh đưa. Kích thước cơ thể của anh mặc bộ này so với cô còn thích hợp hơn, suy cho cùng là nam sinh, xương vai so với con gái rộng hơn một chút, mặc áo sơ mi cũng đẹp như vậy.
Loan Xảo Khuynh nhìn đến ngây người hai giây, từ trên sô pha nhảy xuống.
Cô giống như con khỉ nhỏ, đi đi lại lại trước mặt thiếu niên, vỗ vỗ bả vai Văn Bân. Sau đó nhe răng cười: “Không nghĩ tới anh thay quần áo xong nhìn rất giống người, không như vừa nãy, núp ở góc tường giống như tiểu thổ cẩu(*).”
(*) theo như mình biết là chó hoang á.
Văn Bân bị cô vỗ lung lay một hồi, lông mày cũng nhăn lại.
Loan Xảo Khuynh lúc này mới nhớ tới cái gì: “Ah, trên người anh còn có vết thương đúng không? Tôi quên. Mau đến đây, anh ngồi trên ghế sô pha, tôi đi tìm hòm thuốc cho anh.” Loan Xảo Khuynh không cho Văn Bân cơ hội cự tuyệt, kéo thiếu niên đến trước ghế sô pha.
Sức lực của cô thực sự rất lớn, một chút cũng không giống con gái. Văn Bân vốn là có tâm phản kháng, nhưng quả thực không thoát khỏi sức của cô, bị kéo đến trước ghế sô pha cưỡng ép nhấn vai bắt anh ngồi xuống.
Sau đó, người con gái lầm bầm đi vòng quanh nhà tìm hòm thuốc.
Lúc tìm được hòm thuốc, Loan Xảo Khuynh cười lên khẽ ngâm nga trở lại phòng khách, lại không khỏi mà ngây ngẩn cả người…
Thiếu niên ôm khăn tắm ngồi một góc trên ghế sô pha, ước chừng xuất phát từ bản năng mà cuộn tròn thân thể. Anh vùi vào bên trong ghế sô pha nghiêng người dựa vào gối, mái tóc đen rũ xuống lộ ra đôi mắt gắt gao đóng chặt, hiển nhiên là đã ngủ.
Loan Xảo Khuynh theo bản năng mà thả chậm bước chân, từng li từng tý đi đến.
Cô để hòm thuốc ở trong ngực lên trên mặt đất, bản thân vịn tay vào ghế sô pha thần xui quỷ khiến mà ngồi xổm xuống, quan sát dung nhan khi ngủ của thiếu niên.
Cho đến tận khi Loan Xảo Khuynh ngồi xổm đến mức hai chân tê lại, thiếu niên vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh dậy.
“Ngủ say như thế, cũng không sợ bị người bán đi, còn nói tối không phòng bị.”
Cô gái nhỏ nói nhỏ, rón rén chạy đến phòng của mình lấy một cái thảm lông, đắp lên thân thể thiếu niên ở trên ghế sô pha.
Thu tay về, cô đứng tại chỗ nhìn vài giây.
“Hóa ra đôi mắt lại lớn lại đẹp như vậy, sao lại giữ tóc mái dài như vậy, thật kỳ quái…”
Một giấc này Văn Bân không biết ngủ bao lâu.
Khi anh mở mắt ra, ngoài cửa sổ vốn là trời quang mây tạnh lúc này đã trở nên tối tăm.
Văn Bân chậm rãi chớp mắt, hôn mê làm cho anh khó có thể phân biệt lúc này mình đang ở đâu, khoảng thời gian nào.
Anh giật giật thân thể, sau đó cảm giác được trên người có đồ vật mềm mại ấm áp gì che đậy. Vân Bân ngẩn ra hai giây, chậm rãi rút tay ra, nhấc cái đồ vật trên người lên.
Đó là một cái thảm, mang theo một mùi thanh đạm dễ ngửi.
“… Anh đã tỉnh?”
Động tĩnh một góc này ở ghế sô pha phòng khách đã đánh thức cô gái nhỏ.
Văn Bân còn chưa kịp xác định phương hướng giọng nói truyền tới, thì nghe thấy tiếng “Cùm cụp” tựa như âm thanh bật công tắc điện nhẹ vang lên, sau đó cả căn phòng được ánh sáng ấm áp bao phủ…
Đối diện ghế sô pha là một quầy bar vòng tròn trong phòng ăn nhà bếp, cô gái nhỏ cắt một đầu tóc kỳ quái ngồi trên ghế cao, xoa xoa đôi mắt nhìn anh.
Văn Bân phản ứng vài giây, mới chậm rãi nhớ lại tiền căn hậu quả khiến bản thân ở trong cái hoàn cảnh xa lạ này.
Anh cứng đờ vài giây, muốn đem theo thảm lông đứng dậy.
“Ai, anh đừng vội động, tôi tìm cho anh hòm thuốc chưa sử dụng đâu.” Cô gái nhỏ vèo một cái từ trên ghế cao nhảy xuống, vài bước liền chạy đến trước mặt Văn Bân.
Hòm thuốc được cô đặt ở trên bàn bên cạnh ghế sô pha, bản thân cô cũng ngồi ở một mép bàn, khoát tay lên trợn tròn mắt nhìn đầu gối của Văn Bân.
Văn Bân bị cô nhìn làm cho cả người không dễ chịu, lần đầu tiên anh ở trước mặt bạn cùng tuổi có cảm giác co quắp cả người.
Hai người cứ an tĩnh nhìn nhau mấy chục giây.
Cô gái nhỏ cuối cùng có chút không nhịn được: “Tại sao anh giống như đầu gỗ vậy, anh không đem vết thương lộ ra, làm sao tôi thoa thuốc cho anh được?”
Văn Bân rốt cuộc hiểu ý. Không biết là giọng điệu hay vẻ mặt của cô gái nhỏ làm anh ngượng ngùng, thiếu niên trầm mặc trong chốc lát, trên mặt có chút hồng: “Không cần.”
“Bị thương thì phải xử lý vết thương, anh tuổi còn nhỏ sao lại quật cường như vậy?”
Cô gái nhỏ làm ra giọng điệu “Tôi là đại nhân anh phải nghe tôi”, còn cố ý xụ mặt nhìn Văn Bân. Văn Bân không lay chuyển được cô, trầm mặc mấy giây sau đó chậm rãi vươn cánh tay ra.
Loan Xảo Khuynh lúc này mới buông lỏng lông mày nhíu chặt ra. Cô đưa tay cởi bỏ nút thắt áo sơ mi của thiếu niên, kéo lên một chút, lộ ra vết thương xanh tím.
“Còn tốt không có xuất huyết, bằng không cọ qua vết thương khẳng định rất đau…”
Cô gái nhỏ một bên nói thầm, một bên lấy ra bình thuốc trị thương từ hòm thuốc, thuần thục đổ một ít ra lòng bàn tay, xoa xoa mấy cái mới thoa lên cánh tay bị thương của thiếu niên.
“…”
Thuốc nước lạnh băng, nhưng lòng bàn tay của người con gái rất ấm áp, cảm xúc tinh tế chậm rãi xoa dịu vị trí đau xót, gò má thiếu niên lại nóng lên một chút.
Chờ khi vất vả thoa thuốc xong, trong lòng Văn Bân có loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Anh thả ống tay áo xuống đứng lên: “Cảm ơn… Quần áo tôi sẽ giặt sạch, trả lại cho cô.”
“Không cần, rất phiền toái, tôi lại không nhất định lúc nào cũng ở nhà.” Cô gái nhỏ khí thế như giang hồ phất phất tay, đóng nắp hòm thuốc sau đó cô xoay người lại, chớp mắt: “Anh phải đi?”
“Ừ, cảm… cảm ơn.”
“…” Com mắt đen láy của cô gái nhỏ xoay vòng vòng một hồi, sau đó cô lộ ra một nụ cười xán lạn: “Cảm ơn thì không cần, anh giúp tôi một việc đi.”
Văn Bân sửng sốt một chút, đôi mắt dưới tóc rối giương lên nhìn cô.
Cô gái nhỏ sờ sờ bụng: “Anh cùng tôi ăn một bữa cơm tối, coi như đền bù, có được không?”
“…”
Văn Bân rất muốn từ chối.
Hơn nữa từ “Không” đã đến bên miệng anh, thế nhưng khi nhìn cặp mắt đen láy của cô gái nhỏ kia, anh làm thế nào cũng không nói ra khỏi miệng.
Thần xui quỷ khiến, anh chậm rãi gật đầu.
Nụ cười trên mặt cô gái nhỏ nhất thời càng thêm sáng lạn, cô suýt nữa từ góc bàn nhảy lên, xoay người vội vàng chạy về phía nhà bếp…
“Anh chờ! Xem cô nãi nãi bộc lộ tài năng cho anh xem.”
Văn Bân: “…”
Một cô gái nhỏ như vậy, cũng không biết là học được mấy từ này ở đâu… dùng từ lung tung rối loạn.
*
Bình tĩnh xem xét, trình độ Loan Xảo Khuynh nấu mì vẫn là có thế.
Ít nhất có thể ăn.
Tuy rằng bên trong mềm cứng xen lẫn cảm giác có chút kỳ quái, nhưng Văn Bân vẫn nỗ lực ăn toàn bộ thức ăn trong chén của mình.
Lúc buông bát đũa xuống, Văn Bân rõ ràng thấy được cảm xúc hài lòng trong mắt của cô gái nhỏ ngồi đối diện mình.
… Thật là một cô gái nhỏ kỳ quái.
Khi đó Văn Bân nghĩ như vậy.
Sau đó anh từ trên ghế của quầy bar bước xuống, khẽ cúi đầu: “Tôi phải đi.”
Cô gái nhỏ trầm mặc vài giây, gật đầu, vẫn là khí thế của tiểu đại nhân: “Vậy anh đi đường cẩn thận.”
Văn Bân không lên tiếng, đi vào toilet tự mình gấp kỹ quần áo ướt đã được giặt sạch, xoay người đi về phía cửa.
Lúc anh ngồi xổm xuống đổi giày, cô gái nhỏ dường như đột nhiên nhớ tới cái gì: “Tôi tìm cho anh túi đựng quần áo.”
Không cho Văn Bân có cơ hội cự tuyệt, cô xoay người chạy về phòng của mình.
Loan Xảo Khuynh cầm một cái túi kiên định đi ra, trong ánh đèn mềm mại thiếu niên đã thay giày xong đứng an tĩnh ở trước cửa.
Loan Xảo Khuynh đi tới, đưa túi cho anh.
“… Cảm ơn.”
Thiếu niên cầm lấy, cất quần áo vào trong, xoay người đi mở cửa.
Sau đó anh đi ra ngoài.
Loan Xảo Khuynh hạ mắt, nụ cười trên mặt nhạt xuống, chờ âm thanh đóng cửa mà cô quen thuộc vang lên.
Chỉ là đợi một hồi lâu, Loan Xảo Khuynh cũng không có đợi được. Cô có chút kỳ quái ngẩng đầu, chỉ thấy thiếu niên đứng ở ngoài cửa, tay đỡ then cửa, trên mặt lộ ra biểu tình chần chờ.
Loan Xảo Khuynh lại càng kỳ quái: “Làm sao vậy?”
Thiếu niên vẫn trầm mặc.
Không khí trầm lặng kéo dài, Loan Xảo Khuynh nghe thấy thiếu niên thấp giọng nói: “Sinh nhật… vui vẻ.”
Loan Xảo Khuynh sửng sốt.
Hơn nửa ngày cô mới lấy lại tinh thần, sau đó trên mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười xán lạn.
“Anh làm sao biết hôm nay sinh nhật tôi?”
“Ở trên lịch, tôi thấy.”
“…” Loan Xảo Khuynh quay đầu nhìn về vách tường trước cửa, ngày hôm nay quả nhiên được khoanh một vòng màu hồng, bên cạnh viết “Sinh nhật con gái”.
Loan Xảo Khuynh sững sờ hai giây, quay đầu lại cười: “Anh rất thông minh, cho nên biết mình có bao nhiêu may mắn đi… Nếu không muốn một mình trở về, tôi sẽ không ở cửa sau trường học đi dạo lâu như vậy, cũng sẽ không nhìn thấy anh rồi mang anh trở về đây.”
“…” Thiếu niên mím môi không nói lời nào.
“Nhìn anh thông minh như vậy, về sau trong trường tôi sẽ che chở anh… anh nhớ kỹ, tôi tên Loan Xảo Khuynh. ở trong trường học tất cả mọi người đều gọi tôi là chị Xảo Xảo, anh cứ gọi giống bọn họ là được! Về sau có người khi dễ anh, anh liền nói tên của tôi!”
“…”
“Anh sao lại không nói lời nào?” Loan Xảo Khuynh nhíu mày, sau đó rộng lượng khoát tay một cái: “Suy xét một chút, tôi không làm khó anh nữa. Anh mau về nhà đi! Gặp sau nhé!”
Cửa phòng trước mặt thiếu niên khép lại.
Qua hồi lâu, đèn cảm ứng trên hành lang cũng tối sầm xuống.
Thiếu niên đứng trong bóng tối, ôm túi quần áo vào trong lòng, chậm rãi xoay người.
Thực ra khi nhìn thấy ngày sinh nhật trên lịch treo tường anh đã biết, người con gái chỉ là không muốn ăn sinh nhật một mình, không muốn ăn bữa tối một mình.
Cho dù đêm nay trong mưa gặp được một con mèo hoang nhỏ hay một con chó hoang thật, cô có lẽ cũng ôm đối phương về nhà.
Cái ý tốt này cũng không phải vì anh, đây là nhu cầu của mọi người, lẽ ra anh cũng không cần lo lắng.
Chỉ là…
Thiếu niên chậm rì rì di chuyển bước chân, giọng nói nhẹ đến mức dường như không nghe thấy…
“Hẹn gặp lại.”
Trong bóng tối đèn cảm ứng bỗng dưng sáng lên. Hành lang dài dằng dặc trước mặt anh cũng được chiếu sáng.
*
Cho dù nói là gặp lại, nhưng hai người Loan Xảo Khuynh và Văn Bân cũng không nghĩ tới bọn họ gặp nhau lần nữa sẽ nhanh như vậy.
… Thời gian vừa vặn qua một tuần, tại khu vệ sinh của ban Văn Bân.
Buổi sáng hôm đó Văn Bân trực vệ sinh. Mỗi lần anh trực đều theo thường lệ đến trường từ rất sớm, sau đó dọn dẹp khu vệ sinh trở ra.
Khi mà học sinh tiến vào phòng học, anh đã ngồi bên trong phòng học rồi.
Nhưng mà hôm nay trời vừa sáng, lúc lớp tự học đã tới một nửa, đột nhiên có người gõ cửa, gọi lớp trưởng vệ sinh ra ngoài. Hai phút sau, vẻ mặt lớp trưởng vệ sinh không dễ nhìn đi vào, lên bục giảng: “Ai hôm nay làm vệ sinh ở khu ngoài trời, người kiểm tra nói rác rưởi chồng chất.”
Văn Bân sửng sốt.
Sau đó anh nghe thấy vài tiếng cười không có ý tốt truyền tới từ phía sau.
Trầm mặc vài giây, Văn Bân đứng lên: “Tôi đi quét lại lần nữa.” Anh xoay người đi lấy dụng cụ phía cuối phòng học, cầm dụng cụ vệ sinh, từ cửa sau phòng học rời đi.
Văn Bân không nhìn thấy, ở mấy bàn phía sau mấy nam sinh đang cười liếc nhìn nhau một cái, trong đó bao gồm người đánh anh mấy quyền. Sau đó bọn họ sôi nổi đứng dậy, từ cửa sau phòng học chạy ra ngoài.
Mấy phút sau, khu vệ sinh của ban Văn Bân.
Những rác rưởi bên cạnh vừa nhìn đã biết bị người khác ác ý đổ ra, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng chịu đau mà cúi người xuống nhặt.
Mà hai người nam sinh bao vây anh gắt gao ấn chặt cánh tay không cho anh giãy giụa, người thứ ba đứng trước mặt anh, nhấc chân lên đạp về phía bụng…
“Cho mày mẹ nó dám đánh lão tử, mày chán sống rồi! Lão tử mắng mày là cho mày mặt mũi… Mày đúng là cho mặt mũi mà không cần!”
Bên cạnh nam sinh vẻ mặt hung ác mắng, một bên đạp xuống một cước thật mạnh.
Đúng lúc này, một tiếng cười vang lên…
“Học trưởng, sao anh lại đánh người vậy?”
Lúc này lớp tự học đã bắt đầu, trong sân trường căn bản không có người, đột nhiên âm thanh này vang lên làm cho ba nam sinh vây quanh Văn Bân cứng đờ.
Người cầm đầu lập tức xoay đầu: “Ai!?”
“Tôi nha.”
Theo âm thanh, chỉ thấy một cô gái nhỏ cạo đầu hối cua ăn mặc giống bé trai ngồi xổm trên tường bên cạnh khu vệ sinh.
… Đây là bức tường thấp nhất trong trường học, cũng là cửa sau vào trường khi thời gian vào học đã qua, những học sinh nổi loạn trong trường thích nhất ra vào bằng con đường này.
Người cầm đầu đám nam sinh kia thấy tuổi của cô gái nhỏ cũng không lớn lắm, liền thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là vừa mới chuẩn bị mắng người, hắn ta nhìn thấy một đầu tóc ngắn biểu tượng kia lại trở nên trầm mặc.
Vẻ mặt hung dữ của hắn dọa lui nụ cười xán lạn của người đối diện vài giây, người cầm đầu nhóm nam sinh xoay người: “Mày là… Loan Xảo Khuynh của Sơ Tam?”
“Ai nha, học trưởng đã từng nghe nói về tôi sao?” Loan Xảo Khuynh vừa chống một chân lên tường, lại trượt chân một chút nhảy xuống. Nhảy xuống đất cô vỗ vỗ lòng bàn tay, vuốt ve nhưng bụi đất không tồn tại.
Sau đó cô ngẩng đầu, hướng về phía nam sinh cao hơn cô một cái đầu nhe răng nở nụ cười: “Là tôi nha.”
Ba người nam sinh đều nhíu mày.
Cô gái nhỏ này bọn họ có ấn tượng, coi như là thủ lĩnh của một nhóm tiểu thái muội trong trường. Có điều dù sao cũng là con gái, làm ầm ĩ lên cũng không được, làm cho bọn họ tương đối kiêng kỵ đó là, nghe nói là điều kiện gia đình của cô gái nhỏ này rất tốt. Đặc biệt cô có một bà dì hết sức phi thường, có người nói dì của cô đến họp phụ huynh, lãnh đạo trường học bọn họ tự mình ra tiếp đón.
Nói cách khác, trừ phi đạp lên mặt mũi của đối phương, nếu không bọn họ cũng không muốn chủ động gây sự với cô.
Ngộ nhỡ xảy ra chút vấn đề nhỏ, chỉ sợ cũng không thể giải quyết chuyện nhỏ này.
Nghĩ như vậy xong, ba nam sinh nhìn nhau, người cầm đầu nói: “Chuyện này cùng học muội không có quan hệ gì chứ? Chúng tôi chỉ là giáo huấn một tiểu tử không biết thức thời.”
“Ai nha, không khéo.”
Loan Xảo Khuynh nghịch ngợm chắp hai tay sau lưng, nghe vậy nghiêng người, nhìn về phía sau ba người bọn họ, thiếu niên ngồi xổm ở góc tường.
Sau đó đôi mắt cô cười thành hình trăng non, xoay người đi tới.
“Tiểu tử không thức thời này vừa khéo tôi biết. Ba vị học trưởng cho chút mặt mũi, tôi giúp các anh giáo huấn hắn?”
Người cầm đầu nhíu mày khó chịu nói: “Cô biết hắn?”
Một người khác cũng cười nhạo, nói tiếp: “Hắn ta là một kẻ ngốc học giỏi, đi đường đều đi men theo góc tường, làm sao có khả năng quen biết em?”
“Lại nói Loan học muội, em cũng không thể lừa bọn tôi như thế.”
“Tôi thực sự quen biết anh ấy.”
Loan Xảo Khuynh chớp mắt, tươi cười sáng lạn nói…
“Anh ấy tuần trước vừa là bạn trai tôi.”
“…??”
Ba người nam sinh đồng thời ngẩn người.
Sau đó ba người không thể tin mà nhìn vào mắt nhau.
Qua mười mấy giây, người cầm đầu mới phản ứng lại, cười lạnh nhìn về phía Loan Xảo Khuynh: “Nó là bạn trai em? Làm sao có thể??”
“Làm sao không thể?” Loan Xảo Khuynh mặt không đỏ tim không đập nhanh nói: “Tuần trước tôi còn đưa quần áo cho anh ấy đây.”
“…” Người cầm đầu cắn răng một cái: “Vậy ai biết cô nói thật hay giả? Nói không chừng chỉ là dọa chúng tôi?”
“Anh không tin? Vậy, tôi nghĩ ra một biện pháp, chứng minh cho ba người một chút.”
Loan Xảo Khuynh nói chuyện, chủ động bước chân tới phía ba người.
Vẻ mặt ba người cảnh giác nhìn cô.
Loan xảo Khuynh vòng qua bọn họ, đến trước mặt thiếu niên ngồi góc tường, cô ngồi xổm xuống, cười đến vô tâm vô phế…
“Này, bạn trai, anh nói chúng ta chứng minh như thế nào cho bọn họ xem?”
“…”
Văn Bân chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhin cô gái nhỏ gan lớn trước mặt một cái.
Tạm dừng vài giây, anh có chút khô khốc giật giật cánh môi.
“Chuyện này không liên quan tới cô, cô…”
“Có rồi!”
Cô gái nhỏ hoảng sợ, vội vàng đề cao âm thanh, đem âm thanh khàn khàn của thiếu niên chặn lại.
Con ngươi đen nhánh của cô xoay tròn một vòng, đáy mắt lướt qua thật nhanh một tia cảm xúc.
Sau đó cô gái nhỏ cắn răng…
Sau đó cô cúi người, bàn tay trắng nõn đè thiếu niên bẩn thỉu lên mặt đất, đôi mắt nhắm lại hôn lên đôi môi khô khốc của thiếu niên.
“…!”
Âm thanh của Văn Bân bị ngăn lại.
Mái tóc màu đen rối tung, trong mắt thiếu niên chứa đựng cảm xúc ngạc nhiên mà mờ mịt.
Lời của beta: Mấy chương ngoại truyện của đôi phụ dễ thương hết sức.Không kém gì cặp chính hết!