Nhưng cô biết đó là Nhan Phóng.
Cô liều mạng đuổi theo, nhưng lại bị ngăn xin bởi lớp sương mù dày, bóng người cậu càng lúc càng xa. Cô cố hết sức la lên, cậu vẫn không quay đầu lại.
“Nhan Phóng!” Ngoài cửa sổ, trăng bị mây che khuất, hiện tại là 3 giờ sáng, Ôn Nguyệt tỉnh lại, cơ thể toát một tầng mồ hôi lạnh.
Tay cô sờ vào bên cạnh, trống không, hơi ấm trên gối cũng không còn.
Cô hoảng sợ, cảnh trong mơ cùng hiện thực như hòa làm một, cô gần như không thể phân biệt được.
Cô mở đèn, các thiết bị thông minh xung quanh tỏa ra sóng âm đầy màu sắc, giống như sóng nở từng lớp trên tường, tiếng nhạc Heavy Metal* sôi động vang lên khiến cô đau cả đầu.
(*Heavy metal: là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ. Bắt nguồn từ blues-rock và psychedelic rock, các ban nhạc tạo nên cho heavy metal những âm thanh dày, mạnh, đặc trưng bởi âm rè khuếch đại mạnh, những đoạn solo ghita dài, nhịp mạnh, và nói chung là ồn ào. Wikipedia.)
Đây thật sự là phòng ngủ sao? Cô tự hỏi tròn lòng. Đèn tắt, cô đi ra ngoài trong bóng tối.
Nhà Nhan Phóng trống rỗng như nhà mẫu*, không có mùi khói. Cách trường học cũng không xa, là một nhà ba tầng kiểu Tây. Ôn Nguyệt cũng không biết bên này có kiến trúc tốt như vậy.
(*Mình nghĩ nhà mẫu là nhà còn mới không có trang trí gì á.)
Cô tìm khắp nhà nhưng vẫn là không thấy người đâu. Gọi điện thoại cho cậu thì phát hiện điện thoại của cậu để ở phòng khách.
Cô tìm tới sân thượng, bốn phía đều không thấy người.
Cô khổ sở không nói nên lời, giấc mơ kia như hòa làm một với hiện thực. “Ôn Nguyệt, tối rồi sao em không đi ngủ?”
Giọng nói của cậu truyền từ phía sau, cô ngạc nhiên quay đầu, tìm kiếm xung quanh, lại phát hiện hiện chẳng thấy người đây.
“Đồ ngốc, ở phía trên.”
Nhan Phóng ngồi ở mái hiên của sân thượng, lưng hướng lên trời, khuôn mặt đẹp trai ẩn hiện trong màn đêm, ánh trăng như tô điểm cho nhan sắc của cậu.
Thoạt nhìn cậu đang rất cô đơn, mặc dù cậu chưa từng nói, nhưng Ôn Nguyệt có thể cảm nhận được.
Ôn Nguyệt nhìn cạu, tâm trạng căng thẳng mới được thả lỏng. Chóp mũi chua xót, không thể áp xuống, cô ngửa đầu nhìn cậu, cố nén không để nước mắt chảy ra.
Lần đầu tiên cậu không gọi cho cô, nhìn cô giống như con kiến không tìm được nhà, không ngừng loay hoay.
Thật là ngốc.
Ôn Nguyệt hỏi cậu: “Anh đang làm gì vậy?”
Nhan Phóng: “Ngủ không được, nên lên đây ngắm sao.” “Em lên đây làm gì?”
Ôn Nguyệt: “Em muốn ở với anh.”
Cô trèo lên từ cầu thang nhỏ. Nhan Phóng sợ cô đứng không vững, đứng dậy kéo cô lên.
Cô ngồi dựa vào Nhan Phóng ngắm nhìn bầu trời đầy sao, thật đẹp. Cô chưa từng ngắm nhìn bầu trời như thế này. Có cậu bên cạnh, lòng cô mới yên tĩnh như thế này.
Ôn Nguyệt hỏi: “Em nghe nói, có người đắm chìm trong ánh nắng, có người lại đắm chìm trong ánh trăng, anh sao lại đắm chìm trong các vì sao vậy?”
Cậu quay đầu mỉm cười, bởi vì cậu đã có ánh trăng của mình rồi. Cậu nhìn sườn mặt của cô: “Bởi vì chúng đẹp.”
“Em nghe nói hội hoa đăng trên sông Suri, những chiếc hoa đăng được thả trôi trên sông giống như một giải ngân hà treo ngược vậy.” Cô nhớ đến bài viết cô đọc được trong sách.
Nhìn bầu trời đầy sao, có chút khát khao.
Nhan Phóng nghe được cái tên ở nơi đó, ngây người trong chốc lát, nhấp một ngụm rượu bên cạnh, nhàn nhạt nlis: “Thật ra cũng không tới mức đó.”
Mẹ cậu là đại tiểu thư bậc nhất ở gia tộc Suri, so sánh với Thủ Đô thì Suri càng giống với nhà của anh hơn.
Nhưng người đó cũng chết tại Suri.
Cậu chìm vào hồi ức, không biết qua bao lâu, chân trời đã dần hiện lên vệt trắng.
Ôn Nguyệt dựa sát vào cậu, hơi thở vững vàng, chắc là ngủ rồi.
Đầu ngón tay thon dài của cậu cuốn lấy lọn tóc của cô, ánh mắt nhìn lên bầu trời, giọng nói tựa như dài xa xăm: “ Về sau, anh sẽ giết người.”
Sau đó thở dài một tiếng.
Ôn Nguyệt dựa vào cánh tay cậu, tim đập lỡ một nhịp, bỗng nhiên mở to hai mắt.
Cô không dám lên tiếng, trong lòng suy nghĩ những lời cậu nói.
Những gì cậu nói đều là lời khẳng định, không có ý muốn thương lượng, chắc là đã lên kế hoạch từ lâu. Cô không cảm thấy địa vị của mình trong lòng cậu có thể ngăn được cậu.
Cậu làm chuyện này nhất định là có lý do, nhất định là trước đó đối phương đã làm việc gì không thể tha thứ được.
Cho nên cậu mới có thể…
Ôn Nguyệt cảm thấy mình điên rồi, cô nghe được những lời này từ cậu, theo bản năng suy nghĩ, nhất định là đối phương làm sai trước, mà không mảy may nghi ngờ Nhan Phóng.
Lần sau cậu lao tới, cô có nên đưa dao cho cậu không? Ôn Nguyệt không dám nghĩ.
Đây là con đường không thể quay đầu…
Mặc kệ lý do là gì, chúng ta nên đi vào con đường đúng đắn. Đây mới là lý do của cậu đúng không?
Cậu cố tình cách xa cô, nhưng chính cậu cũng đã hạ quyết tâm.
Cậu cảm thấy mình là người không có tương lai, cậu không muốn làm tổn thương tới cô.
Cho nên cậu mới từ từ rồi rời xa cô.
Ngay khi cô không biết phải làm gì, Nhan Phóng cười tự giễu: “Nói cho em làm gì chứ, em chính là quỷ khóc nhè.”
Cậu ôm Ôn Nguyệt đang giả vờ ngủ về phòng.
- -----oOo------