Hai tiếng thét chói tai nối tiếp nhau vang lên.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, đập thẳng vào Tề Điềm, làm cho Tề Điềm hoa cả mắt, không phân biệt được nam bắc.
Cô ta không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, người đè trên người cô ta cứ như bị trúng tà, tay chân khua loạn xạ, miệng kêu lên.
Làm cho Tề Điềm không thể nào đứng lên được, cô ta hét to: “Con mẹ nó mấy người bị mù rồi sao? Không biết tới giúp tôi hay sao?”
Không khí xung quanh như đọng lại, mọi người đều đang nhìn người thiếu niên hung hăng đứng ở cửa, cảm thấy không khí như bị đóng băng, muốn hít thở cũng khó.
Các cô tận mắt nhìn thấy thiếu niên này, một tay xách theo Ngô Xu đi tới, đem người ném một cái như là ném quả tạ, ném trúng người Tề Điềm. Con dao vốn định đưa về phía mặt Ôn Nguyệt, giờ lại cắm trên cánh tay Ngô Xu.
Nhan Phóng đứng ở cửa, mặt đen như la sát, đôi mắt phượng như nhuộm màu đỏ tươi, lạnh lùng nhìn mọi người.
Khi ánh mắt cậu chạm tới chỗ Ôn Nguyệt thì sắc mặt mới tốt hơn một chút.
Nhưng cũng chỉ là một chút, cậu chỉ liếc nhìn cô một cái, rồi lập tức nhìn đi chỗ khác. Giống như chỉ cần xác nhận xem cô có việc gì hay không.
Ôn Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, trái tim bỗng run rẩy, nhưng thấy cậu không để ý đến mình, tâm giống như ngồi thang máy rơi thẳng xuống, không có điểm dừng.
Sau khi xác định cô không có việc gì, cậu mới bước nhấc chân đi vào, Ôn Nguyệt gọi cậu hai tiếng nhưng cậu không nghe thấy.
Đi thẳng đến trước mặt Tề Điềm, không nói hai lời, đem Ngô Xu đá văng ra. Xách cổ áo cô ta lên, để Tề Điềm nhìn thẳng vào cậu.
Cô ta nhìn người thiếu niên đang lửa giận ngút trời giống như Tu La, hai chân cô ta nhũn ra, không đứng dậy nổi, cô ta thấy mình sắp xong đời rồi, cũng không kịp xin tha.
Nhan Phóng trực tiếp cho cô ta một quyền, răng cửa của cô ta đều bị đánh bay, cái mũi giả cũng bị đánh bật, toàn bộ má trái như là bị đánh lõm xuống.
Một quyền này vẫn là do Ôn Nguyệt ôm lấy tay cậu, nên cậu giảm bớt lực lại, nếu cậu dùng toàn lực đánh xuống, thì ngã xuống chính là thi thể.
Ban đầu cậu đúng là có ý định này, nhưng sợ làm cô gái đang bám lấy tay mình bị thương, nên cuối cùng cậu đành nhịn xuống.
Cậu liếc nhìn người con gái nằm trên mặt đất như đống bùn, cô ta chết hay không không quan trọng, nhưng không thể để Ôn Nguyệt bị thương.
Ôn Nguyệt bị dọa đến choáng váng, không thể tin được mà nhìn cậu.
Nhan Phóng thấy ánh mắt này của cô, mím môi thành một đường thẳng, yên lặng nhìn cô.
Cô cũng đang sợ cậu. Cô cũng không tin cậu.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, Nhan Phóng theo bản năng cởi áo khoác của mình ra, khoác lên để che đi cơ thể đang ướt đẫm của cô.
Còn Ôn Nguyệt nhanh chóng ngồi xổm xuống, đưa tay thăm dò hơi thở của Tề Điềm đang nằm trên mặt đất miệng tràn ra máu tươi, còn chưa kịp biết cô ta còn thở hay không, thì đám người kia đã ập đến.
Là đám bạn học nhận được tin của Sầm Triều, bọn họ ở phía sau đài nói chuyện, không cầm điện thoại, cho nên đến chậm.
Khi bọn họ thấy được tin, cũng là lúc thấy Nhan Phóng lao nhanh như một cơn gió về phía trước, bọn họ gắng sức lắm mới đuổi kịp tới.
Cô đứng dậy, không nói lời nào quay lưng về phía Nhan Phóng. Bên tai lại quanh quẩn những lời mà buổi tối hôm đó cậu nói.
Chẳng lẽ những lời cậu nói đều trở thành sự thật sao? Cô không có cách nào ngăn cản sao?
Thẩm duy Ngọc đi tới, nhìn đống hỗn độn trên đất, còn chưa kịp mở miệng hỏi Nhan Phóng, thì thấy cậu ôm Ôn Nguyệt lên đi ngang qua cậu ta, hung hăng huých vào bả vai cậu ta một cái.
Một ý nghĩ chợt lóe lên.
Thẩm duy Ngọc vừa nghĩ đến điều này, khắp người không khỏi ớn lạnh. Liễu Từ.
Vì cái gì?
Cậu ta cứ như máy móc đứng yên tại chỗ không thể nào động đậy, chỉ nghe thấy Sầm Triều kể lại toàn bộ sự việc. Cậu ta cảm thấy rất khó chịu, cậu ta muốn đi hỏi Liễu Từ, nhưng lại sợ không biết phải hỏi cái gì.
Một lúc sau, xe cấp cứu cũng tới.
—––
Tác giả có chuyện nói: Ngày mai lại viết, hôm nay gan bất động, ngủ ngon.
- -----oOo------