Đợi một lát, không nghe thấy cậu nói gì, cô nhắm mắt lại.
Không nghe thấy động tĩnh của cậu nữa, Ôn Nguyệt ló đầu ra, phát hiện cậu đã ngủ, hơi thở của cậu gấp gáp, dưới mắt còn có quầng thâm.
Cô đặt lên cằm cậu một nụ hôn.
Lặng lẽ đóng dấu một cái, em có thể nhờ anh ở lại vì em được không?
Nhất định phải cố gắng để trở nên ưu tú, em có thể mong anh là của em không?
*
Ngày hôm sau, bọn họ mới trở lại trường học, cô Trương không hỏi bọn họ câu nào, mắt nhắm mắt mở coi như không biết gì.
Ngô Xu đến được một ngày, đưa cho những cô gái xung quanh cô ta một số hàng hóa xa xỉ mà người chú của cô ta mua từ nước ngoài về, được Trương Linh Lị và Lý Kỳ Y khen đến hoa mắt, ba người nhanh chóng trở thành một nhóm.
Cô ta biết được từ hai người họ rằng Ôn Nguyệt và Nhan Phóng có mối quan hệ không rõ ràng.
Cô ta khịt mũi coi thường.
“Ôn Nguyệt, ra ngoài một chút.” Giáo viên ngữ văn nói cho cô biết quy định và thời gian cụ thể của cuộc thi, do dự một chút thì hỏi cô có ổn không, có cần đi cùng cô không.
Ôn Nguyệt từ chối lòng tốt của giáo viên ngữ văn, quay lại phòng học vừa vặn đi ngang qua Ngô Xu.
Ôn Nguyệt kiềm chế cảm xúc của mình, cố gắng hết sức để không bị cô ta ảnh hưởng, làm ngơ trước cô ta. Nhưng Ngô Xu không thích và đứng trước mặt cô.
“Cậu cũng tên là Ôn Nguyệt?” Ngô Xu nhìn cô cười, giọng điệu hung hăng: “Tôi có một người bạn cấp 2, cũng tên là Ôn Nguyệt.”
“Tôi biết đó là cậu.” Cô ta kề sát tai cô mà nói.
Nói xong, cô ta duỗi tay định tháo kính xuống, nhưng Ôn Nguyệt lại cúi người. Bàn tay rơi vào không trung bị Ngô Xu nắm chặt, xương như muốn nứt ra.
Nhan Phóng mặt đen như mực, lạnh lùng nói: “Cô muốn chết à?”
“Đau đau đau.” Ngô Xu đổ mồ hôi lạnh vì đau, cô ta muốn giữ vẻ mặt ôn hoà và tinh tế, nhưng bởi vì quá đau, cho nên trông thật buồn cười và gớm ghiếc.
“Nhan Phóng……” Ôn Nguyệt nắm tay cậu, sợ rằng nếu đánh con gái thì sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh của cậu.
Cậu đẩy Ngô Xu ra, cô ta bị đẩy làm đổ mấy cái bàn, vết sẹo dược tóc mái che bị lộ ra, là vết sẹo do mảnh thủy tinh đâm, vẫn chưa lành.
Mọi người kinh ngạc, thì ra nữ thần cũng có chỗ không hoàn hảo.
Cổ tay bị trật khớp, cô ta hét lên vì đau đớn. Nhận thức được những lời bàn tán xung quanh, cô ta sợ hãi, che lại tóc mái, ánh mắt né tránh, không dám nhìn ánh mắt dò hỏi của mọi người.
Thẩm duy Ngọc từ ngoài đi vào, nhìn thấy cảnh này, liền chạy tới giải quyết: “Xem ra là bị thương rồi, đi đến phòng y tế trước đi.”
Nói xong cậu đi đến đỡ Ngô Xu, Sầm Triều đang ở một bên xem kịch vui thì nhìn đến cảnh này, lập tức đẩy Trương Linh Lị ra: “Không phải là chị em tốt
sao? Còn không mau đưa người ta tới phòng y tế đi, thất thần cái gì?”
Trương Linh Lị bị đẩy ngã vào người Ngô Xu, chạm đúng chỗ tay bị trật khớp của cô ta, khiến cô ta đau càng thêm đau, tiếng hét của cô ta như là tiếng giết lợn.
Thẩm duy Ngọc liếc Sầm Triều một cái, cậu ta không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy, sờ sờ chóp mũi, tán thưởng nói: “Đúng là chị em tốt, quan tâm tới mức bị loạn.”
Mọi người vội vàng đỡ Ngô Xu đi, Ôn Nguyệt không hiểu Nhan Phóng vì sao lại tức giận.
Thậm chí đồ ăn mà cậu thích nhất cũng không dỗ được, mặc dù vẫn ăn hết nhưng cậu vẫn không để ý tới cô.
Cô nói những điều tốt đẹp, nhưng cậu vẫn phớt lờ cô.
Cô đề nghị hôn môi, cậu không nhịn được mà hôn cô, nhưng cậu vẫn phớt lờ cô.
Giống một đứa trẻ không muốn kẹo.
“Nhan Phóng, anh có chuyện gì vậy?” Ôn Nguyệt dựa vào ngực cậu, tay nhéo mặt cậu, môi mỏng mím lại, nhìn rất đáng yêu, cô không nhịn được mà mỉm cười.
Nhan Phóng liếc cô: “Anh đang tức giận! Cực kỳ nghiêm túc!”
Ôn Nguyệt nhịn không được đưa hôn nhẹ lên miệng cậu: “Ồ, siêu cấp nghiêm túc luôn!”
Cô bĩu môi than thở: “Đã hơn 4 tiếng, anh không để ý đến em rồi.”
Cô choàng tay lên cổ cậu và hỏi một cách chân thành: “Sao anh lại tức giận, nói cho em nghe được không?”
Cậu hừ một tiếng, quay mặt đi. Không muốn nhìn cô.
Cô ôm mặt cậu, quay mặt cậu lại, hai người nhìn nhau, cô nói nhẹ nhàng: “Nói cho em biết đi, A Phóng ~”
Bọn họ nhìn nhau một lúc lâu, Nhan Phóng thua cuộc.
“Ôn Nguyệt, anh không hỏi không có nghĩa là anh không muốn biết, anh muốn em tự mình nói với anh.”
Nhan Phóng nhìn cô, không biết từ lúc nào trong lòng cậu luôn tò mò về cô. Mẹ cậu đã dạy cậu rằng, người hoặc động vật cậu yêu, cậu phải luôn tôn trọng.
Vì vậy, từ lúc cậu quan tâm cô, cậu không dám tìm hiểu về quá khứ của cô vì sợ cô tổn thương.
Cậu muốn cô tự nói với mình.
Nhưng thay vì nói ra mọi chuyện thì cô lại chọn cách im lặng, làm cậu cảm giác mình bị tách biệt với thế giới của cô.
Cậu khao khát được cô ỷ lại.
- -----oOo------