• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hôm nay, chúng ta lớp chúng ta chào đón một bạn học mới. Chúng ta cùng vỗ tay hoan nghênh nha.” Cô Trương đứng ở bục giảng, cười đến không khép được miệng.

Một sinh bước về phía trước, đứng ở trên bục giảng, nhoẻn miệng cười, ôn nhu hào phóng mà giới thiệu bản thân.

“Chào mọi người, tôi tên là…”

“Ngô Xu.”

Ôn Nguyệt bỗng chốc ngẩng đầu, đồng tử co chặt, nhìn nữ sinh sáng lạn gọn gàng trên bục giảng.

Cả người khống chế không được mà rét run.

Bốn phía đều là những thanh âm ồn ào, tiếng vỗ tay như sấm tỏ vẻ vô cùng hoan nghênh với nữ sinh này.

Trương Linh Lị hừ lạnh, thấp giọng nói với bạn ngồi cùng bàn: “Mẹ nó làm sao lại tới thêm một đứa nữa, vừa thấy liền biết là một cái bóng đèn phát sáng hết công suất.” Nói xong lại liếc qua hướng Sầm Triều bên kia.

Sầm Triều nhìn cô ta hếch cằm, giơ ngón giữa khoa tay múa chân, cô ta tức điên xoay người không nhìn nữa.

Mà trên bục Ngô Xu chỉ nhìn Nhan Phóng, nở nụ cười ngọt ngào, cô ta đã luyện tập luôn giữ nụ cười hoàn mỹ trên gương mặt, nhưng không thấy cậu ngẩng đầu. Thấy cậu chỉ quan tâm tới cô gái ngồi bên cạnh…… Cô gái kia còn không phải là người mà mình gặp được ở sảnh khu giải trí sao?

Bọn họ thế mà ngồi cùng bàn?!

Cô ta suýt chút nữa nghiến đến sứt răng.

Cô ta thậm chí còn không nghe thấy cô Trương sắp xếp vị trí chỗ ngồi cho cô ta. Nhan Phóng nắm chặt tay Ôn Nguyệt, đặt tay lên trán cô, không có phát sốt.

Người cô run như cầy sấy, dù gọi cô thế nào cô đều không có đáp lại.

“Làm sao vậy!? Ôn Nguyệt?” Nhan Phóng không nói hai lời, đem Ôn Nguyệt bế lên chạy ra ngoài phòng học.

Cô Trương trừng mắt, ai mà không có quy không củ như vậy, trước người một trận gió mạnh thổi qua, lưu lại một đạo tàn ảnh, bà đang định bắt đầu mắng, tập trung nhìn vào lại thấy đó là Nhan Phóng: “Em……”

Nghiến răng nghiến lợi duy trì gương mặt ôn nhu giả tạo: “Em cẩn thận dưới chân một chút.”

Sầm Triều cũng phản ứng lại, Ôn Nguyệt đã xảy ra chuyện, vứt sách đang cầm trong tay, vội vàng chạy theo ra bên ngoài.

Cô Trương chống nạnh: “Sầm Triều, em đi theo đi làm gì…… Khụ khụ khụ.”

Bà mở miệng, Sầm Triều chạy nhanh như bay, bà đột nhiên hít vào một luồng gió, sặc đến ho khan.

Cô Trương điên tiết gào to: “Vô pháp vô thiên!*”

(*Vô pháp vô thiên: không có quy củ, không coi phép tắc kỷ cương là gì cả.)



Phòng y tế

Nhan Phóng đem Ôn Nguyệt đặt ở trên giường, nắm chặt tay cô. Cả người thấm đẫm mồ hôi, môi vô ý mà khép mở, lẩm bẩm tự nói.

“Ôn Nguyệt?”

Cậu cúi người bên miệng cô lắng nghe, không nghe rõ cô nói cái gì, giọng nói đứt quãng.

Nhan Phóng ôm chặt cô, cô giống như thể đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng, gắt gao ôm chặt cậu.

Bác sĩ đang phơi nắng ngoài hoa viên thì bị Sầm Triều lạnh lùng túm cổ áo kéo tới phòng y tế, nhìn đến một màn này, che mắt lại: “Này, còn liên quan gì tới tôi nữa?”

Nhan Phóng liếc mắt nhìn qua, bác sĩ ho khụ khụ, tiến lên kiểm tra.

Ông bước đầu kết luận là chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, cô hiển nhiên đã lâm vào hôn mê, yêu cầu Nhan Phóng đưa cô vào bệnh viện trước, cô cũng lên cơn sốt cao vào ngày hôm đó.

Mãi đến tận đêm khuya, cơn sốt cao mới hạ xuống, Nhan Phóng vẫn luôn canh giữ ở bên người cô, không dám chợp mắt.

Trong lúc ngủ mơ cô hoảng hốt gọi tên của cậu, đôi tay vung lên khắp nơi, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Cậu nắm lấy tay cô, đem cô ôm vào trong ngực, dỗ cô đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau Sầm Triều tới bệnh viện thăm Ôn Nguyệt, dưới những tia nắng ban mai giản dị, hai người ôm nhau mà ngủ, đẹp đẽ như trong truyện cổ tích. Cô không có ý quấy rầy bọn họ, đóng cửa lại trở về.

Ôn Nguyệt cảm giác như đang ở bên trong nước sôi.

Mơ thấy bản thân quay về những năm cấp 2, trong thời tiết băng tuyết rơi đầy đường bị nhốt trên sân thượng, đồng phục bị nhét đầy những quả bóng tuyết. Cô cầu cứu người ngoài cửa, kết quả chỉ đổi lấy sự châm chọc mỉa mai từ bọn họ.

Cô nhìn về phía đám người đó, Ngô Xu, người bạn duy nhất của cô, ngày hôm qua còn cùng cô đi dạo phố, cùng nhau uống trà sữa.

Ôn Nguyệt kêu tên cô ta, nhưng cô ta như là nhìn thấy thứ đồ gì dơ bẩn, xoay người rời đi.

Chuông vào học vang lên, đám người họ nhốn nháo đi khỏi sân thượng, để cô lại một mình.

Cuối cùng một người nữ sinh cười nhạo cô: “Thật là buồn cười mà, còn gọi Ngô Xu à? Tôi nói cho cậu biết rằng việc ba mẹ cô nhặt ve chai, còn có chuyện cô đi ra ngoài bán hàng, là ai nói cho chúng tôi biết?”

Cô ta xì một tiếng khinh miệt: “Đừng có quan hệ gì với tôi, tôi đây chê cô bẩn.”

Ôn Nguyệt nghe bọn họ nói giống như là bị thiên lôi đánh, những lời bọn họ nói là có ý gì?

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK