vệ sinh trên hành lang này rất ít người tới, hơn nữa hai phòng biểu diễn bên cạnh đều còn trống.
Trái tim Ôn Nguyệt đập nhanh như trống, cô dừng lại, xoay người bỏ chạy.
Những người nấp trong bóng tối không nghĩ cô cảnh giác như vậy, bọn họ chạy ra từ phòng biểu diễn bên cạnh, đẩy Ôn Nguyệt ngã xuống đất.
Hai tay Ôn Nguyệt bị hai người kẹp chặt, không thể dùng sức, cũng không thể động đậy, cô mím môi, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, cả người run rẩy.
“Đã lâu không gặp, Ôn Nguyệt.”
Giọng nói này giống như ác ma, quỷ mị kêu Ôn Nguyệt.
Cô gái trang điểm tông màu khói, trên tai đeo hoa tai lớn hình tròn, mặc áo hai dây, bên ngoài mặc đồng phục học sinh của trường Trung học số 1. Mang phong cách Punk, đồng phục và váy học sinh có vẻ không hợp với nhau.
Miệng nhai kẹo cao su, cô ta cười toe toét: “Mày mau quên thật đấy. Mới mấy ngày đã quên tao rồi à?”
Ôn Nguyệt làm sao sẽ quên cô ta cho được, Tề Điềm, chị đại của trường trung học, nếu nói ở trường trung học Ngô Thiến là người tiếp thêm lửa, thì người trước mặt cô chính là người châm ngòi.
Tát, đá vào bụng, đem cô nhốt ở nhà vệ sinh. Sau khi cô báo cảnh sát, cảnh sát đã đi tìm Tề Điềm, bởi vì có mối quan hệ quen biết, nên cô ta chỉ bị giáo dục một trận, lúc đó càng mạnh bạo với cô hơn.
Nhốt cô ở ngoài ban công rét lạnh, nhốt cô trong một căn phòng nhỏ tối tăm ở tầng hầm trường học, dùng vải bông chùm lên đầu cô, dội nước nóng vào người cô. Quấn cô trong một chiếc áo khoác, dùng gậy đánh.
Tề Điềm có địa vị cao là bởi vì cô ta và đám lưu manh bên ngoài là anh em, cuối cùng đem Ôn Nguyệt đẩy vào đám lưu manh.
Lúc ấy cô cực kỳ sợ hãi, cô không biết vì sao cô ta có thể độc ác như vậy.
Tuy đám kia nam sinh kia ăn trộm ăn cắp, nhưng đều không phải người gây ra tội ác tày trời, bọn họ bảo cô nhận họ làm anh em, họ sẽ bảo vệ cô.
Tề Điềm có chút thu liễm, cuộc sống của cô từ đó cũng tốt hơn một chút, nhưng về sau đám lưu manh đó, toàn bộ đều đã đi tù, cuộc sống của cô lại như lúc trước.
Sau khi cô tốt nghiệp, liền cách xa đám người kia, cho rằng cô như vậy thì có thể thoát khỏi họ.
Tề Điềm vỗ khuôn mặt sững sờ của Ôn Nguyệt: “Nghe nói mày lại dụ dỗ người đàn ông khác, con mẹ nó, đúng là hồ ly tinh.”
Nói xong liền muốn ra tay, thì Ngô Xu sau khi bốc thăm xong vội vàng chạy tới, cắt ngang, đẩy bọn họ vào nhà vệ sinh: “Chị Tề! Mau vào đi!”
Ngô Xu cứng họng, có thể kiềm chế một chút được không? Nhiều người, nhiều ánh mắt, bị người khác chú thì phải sao.
Tề Điềm mím môi, hạ tay xuống, túm tóc Ôn Nguyệt, đem cô kéo vào trong góc nhà vệ sinh, một đám người vây quanh cô. Có rất nhiều người cũ, cũng có những cô gái lớp dưới, còn có Ngô Xu cùng Trương Linh Lị.
Cảnh tượng quen thuộc này khiến cổ họng Ôn Nguyệt thắt lại, không nói nên lời, lồng ngực phập phồng, hít thở cũng trở nên khó khăn.
Cô chịu đựng đau đớn, bóp lòng bàn tay của mình, ép mình phải thật bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Cô không dám nhìn Tề Điềm hung hãn giống như ác ma kia, cô lo lắng rụt rè.
Cô run rẩy, như mọi khi, Tề Điềm cười lạnh một tiếng: “Con mẹ nó, Ôn Nguyệt mày ngoại trừ quyến rũ đàn ông ra, thì không có chút tiến bộ nào à.”
Ngô Xu lấy một xô nước lạnh, dội lên người cô, thời tiết đã là mùa thu, sự lạnh lẽo làm cô trở nên tỉnh táo.
“Hưởng thụ đi.” Ngô Xu ném xô xuống, vén tóc lên, tâm tình rất tốt.
Nói xong cô ta nhìn trong chốc lát, thấy thời gian sắp đến, nói với Tề Điềm: “Chị Tề, chơi vui vẻ nha.”
Một chân Tề Điềm đạp vào eo và bụng của Ôn Nguyệt, Ôn Nguyệt kêu lên một tiếng đau đớn, lấy tay che bụng. Cô ngẩng đầu, lấy hết can đảm nhìn cô ta: “Vì sao không chịu buông tha tôi!?”
“Hồi cấp ba, cô suýt chút nữa đã giết chết tôi rồi!”
“Tôi đã làm cái gì không thể tha thứ sao, khiến cô đối xử với tôi như vậy?”
Tề Điềm gần đây đang gặp rắc rối với gia đình, vẫn luôn cãi nhau với người trong nhà, đúng lúc không có chỗ nào để chút giận, chân vẫn luôn đá vào eo của Ôn Nguyệt.
“Mày không biết sao? Mày không cướp người đàn ông của tao, tao mẹ nó sẽ quản quan tâm mày sao?”
“Tao hối hận lúc đó tại sao lại không đánh chết mày cho rồi.”
“Để mày dụ dỗ người của tao, bọn tao là đang thay trời hành đạo.”
Ôn Nguyệt chịu không nổi, thảm thiết kêu lên, một tay che mình, một tay âm thầm nắm chặt điện thoại.
Sầm Triều bởi vì đau bụng kinh, vẫn luôn ngồi ở hậu trường nghỉ ngơi, nhưng nhìn Trương Linh Lị với Ngô Xu thì thầm nói cái gì đó, cô nổi lên lòng nghi
ngờ. Ngô Xu không phải đăng ký cuộc thì ngâm thơ với giáo viên ngữ văn hay sao?
Sao lại vào hậu trường biểu diễn văn nghệ, còn lén lút, cô đột nhiên nghĩ tới Ôn Nguyệt.
Nhớ rõ hai người này luôn đối phó với Ôn Nguyệt.
Cô chịu đựng đau bụng muốn báo cho Ôn Nguyệt và Nhan Phóng biết, nhưng chưa tìm được hai người, lại thấy Ngô Xu ở cuối hành lang, trực giác nói cho cô ấy biết có chuyện không ổn, liền đi theo.
Nghe được trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Ôn Nguyệt, cô ấy hiện tại không có sức chiến đấu, lập tức lấy điện thoại ra muốn gọi cho Nhan Phóng mới phát hiện cô không có số của cậu. Vì thế cô liền báo cảnh sát trước, sau đó liên lạc với một vài người bạn ở hàng phía sau, kêu bọn họ dẫn người tới.
Cô ấy lo lắng đứng bên ngoài.
Bên trong, Tề Điềm càng đá càng tàn nhẫn, Ôn Nguyệt đau đến đổ mồ hôi lạnh, một cô gái phát hiện cô đang cầm điện thoại, hô to: “Trên tay cô ta cầm điện thoại!”
Bên ngoài Sầm Triều cũng nghe thấy những lời này, cô ấy nhìn bệ cửa sổ, bất chấp tất cả, nhảy ra, mở camera điện thoại lên, đưa điện thoại lên bệ cửa sổ nhà vệ sinh, nhìn hình ảnh bên trong, cô ấy tức giận tới mức đầu muốn chảy máu.
Cô ấy quay lại, lấy hết sức, một chân đá vào cửa, cửa không nhúc nhích. Nhưng làm cho người bên trong chú ý, cô ấy lại lần nữa đá tung cánh cửa, đụng ngã Ngô Xu đang định mở cửa.
Ngô Xu bị đụng, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ.
- -----oOo------