Sầm Triều nhướng mày: “Cậu quen tôi?”
Thật sự là Sầm Triều? Tề Điềm cau mày, cô ta chỉ học xong sơ trung, sau đó vẫn lăn lộn xung quanh Ngũ Trung, nghe nói Ngũ Trung có một nữ sinh đánh
nhau đặc biệt lợi hại, một mình có thể đánh thắng mấy tên nam sinh, lần trước còn làm cho người ta nhập viện mới bị trường đuổi học.
Tề Điềm từ xa liếc nhìn Sầm Triều, không ngờ tới thật sự là cô ta, cô ta vậy mà tới Nhất Trung.
Ngô Xu che trán la lên: “Đây…con mẹ nó, cô ta cùng một bọn với Ôn Nguyệt!” Tề Điềm không kiên nhẫn hét: “Cậu con mẹ nó im miệng.”
Cô ta mặt không biến sắc nhìn Sầm Triều, không dám tuỳ tiện khiêu khích cô ta, mấy người cô ta dẫn đến sợ không đủ.
Ngô Xu không quản nhiều như vậy, duỗi tay đẩy Sầm Triều, Tề Điềm chửi tục cũng không ngăn nổi Ngô Xu.
Sầm Triều lạnh mặt tránh ra, cố hết sức ổn định thân thể mới không ngã xuống, chỉ có cô mới biết cái chân đá cửa vừa nãy vẫn đang run rẩy.
Ngô Xu đẩy không thành liền đẩy thêm một lần nữa. Sầm Triều túm cổ cô ta, quăng một cái tát sau đó trực tiếp đẩy ngã xuống đất, Sầm Triều nắm cổ áo cô ta lạnh lùng nói: “Cậu đoán xem, vì sao tôi lại chuyển tới Nhất Trung?”
Cái tát này làm cho Ngô Xu ù tai, trong đầu như có đoàn tàu chạy qua rầm rầm, đợi một hồi lâu vẫn không thể làm dịu xuống, căn bản không nghe rõ Sầm Triều đang nói gì.
Cô ta đẩy mạnh, lần này Sầm Triều không tránh được, bị đẩy lùi lại phía sau, phải dựa vào tường mới ổn định được thân thể.
Tề Điềm luôn đứng một bên nhìn đột nhiên bừng tỉnh, cười nham hiểm nói: “Sầm Triều tiếng tăm lừng lẫy, hôm nay lại làm cho tôi mở mang tầm mắt nha, hóa ra cũng chỉ có như thế thôi.”
Đám người vây quanh Sầm Triều, Tề Điềm nâng cầm thích thú nhìn cô: “Chậc chậc, có lợi hại như thế nào thì cũng bị giẫm dưới chân bố mày thôi.”
Tề Điềm định tát cô một cái: “Là mày làm bố mày điên lên.”
Nhưng cổ tay cô ta bị Sầm Triều dùng hết sức bắt lấy, Tề Điềm đau đớn, cảm giác cổ tay như bị vỡ vụn.
“Có muốn xem mày là thứ gì không?” Sầm Triều tuy không đánh lại nhưng cũng không để ai bắt nạt.
Tề Điềm thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi quát đám nữ sinh đi theo: “Bọn mày con mẹ nó mù rồi à?”
Đám nữ sinh kia lập tức bẻ tay Sầm Triều, một mình cô không thể địch lại, nắm đấm lần lượt từng cái rơi xuống người cô, cô không thể tấn công, chỉ có thể cố hết sức chống đỡ.
Ôn Nguyệt nhân lúc không ai chú ý đến mình đang run rẩy nhắn tin cho Nhan Phóng, nhìn thấy Sầm Triều đang gặp nguy hiểm cô đem tin nhắn mới viết được một nửa gửi đi.
Cô cầm cái xô bên cạnh úp lên đầu Tề Điềm, cầm chổi đánh lên đầu bọn họ, cả phòng vang lên tiếng la hét.
Ôn Nguyệt cầm chổi chống lại bọn người kia, chắn trước mặt Sầm Triều ôn hoà nói: “Đừng sợ.”
Sầm Triều sững sờ, thân hình bé nhỏ ấy một lần nữa chắn trước mặt cô. Cô là đến giúp Ôn Nguyệt, nhưng ngược lại cô ấy lại đến bảo vệ cô, bảo cô đừng sợ.
Nhất thời làm cho Sầm Triều cảm thấy xấu hổ vô cùng, ý định ban đầu là trì hoãn thời gian, cô thật sự đã đánh giá cao bản thân mà không suy nghĩ chu toàn.
Tề Điềm không đặt Ôn Nguyệt vào mắt, cười cợt: “Ôn Nguyệt, mày muốn chết?”
Ngô Xu che gương mặt đã sưng lên, chế nhạo: “Hai đứa đê tiện này! Hôm nay đừng nghĩ đến việc ra khỏi đây.”
Tức chết cô ta rồi, sắp đến lượt cô ta biểu diễn nhưng mặt đều sưng phồng thế này làm sao biểu diễn được nữa chứ, cô ta cười dữ tợn: “Phá nát mặt hai đứa nó, để xem sau này làm sao quyến rũ đàn ông được nữa.”
Một nữ sinh từ trong túi lấy ra một chiếc dao cắt giấy ra hiệu. Trương Linh Lị đứng bên cạnh nuốt nước bọt. Mặc dù bình thường đánh nhau ác liệt, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cảnh lớn như vậy, bắt đầu muốn lùi bước.
Ôn Nguyệt nắm trong tay cây gậy đang phát run nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
Cô luôn đối xử chân thành với người khác, khi người ta tôn trọng cô một phần, thì cô tôn trọng người ta ba phần. Ngày trước cô đối xử tốt với Ngô Xu vì cô xem cô ta như người của mình, nhưng thực tại nói với cô: lúc đấy cô bị mù rồi.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Cô không dám tiếp xúc với người khác, càng không dám bộc lộ bản thân. Vì Nhan Phóng, cô một lần nữa có dũng khí đối diện với mọi người.
Vì Sầm Triều đối với cô thật sự rất rất tốt, cô có thể cảm nhận được chân thành của Sầm Triều, Ôn Nguyệt cô nên đáp lại.
Cô không muốn Sầm Triều chịu tổn thương, đối với sự chân thành của Sầm Triều, cô cam tâm tình nguyện chịu thương tổn.
Tề Điềm nghe xong ngẩn người ra, tại sao cô ta không nghĩ ra cách này. Trước đây ở trường không tát Ôn Nguyệt chủ yếu không muốn dính phiền phức, bây giờ không giống rồi, cô ta không sợ gì nữa. Anh trai cô ta là côn đồ, có thể che chở cho cô ta.
Cô ta cho Ngô Xu ánh mắt tán thưởng: “Vẫn là cậu đủ độc ác, ai nghĩ tới trước đây cậu cùng với nó là bạn tốt chứ, người nào không biết còn tưởng nó đào mộ tổ tiên nhà cậu lên đấy.”
Ngô Xu cũng không tức giận khi nghe thấy lời này, dương dương tự đắc, muốn đá một cú vào Sầm Triều ở phía trước liền bị Ôn Nguyệt cầm chổi doạ lui trở về, cô ta mới sờ sờ tóc: “Mấy người chơi đi, tôi còn phải thi đấu.”
Cô ta muốn nhanh chóng đi đắp mặt nạ, nếu không một lát nữa làm sao biểu diễn được chứ. Nói xong cô ta mở cửa đi ra ngoài.
Tề Điềm thu hồi ánh mắt, chuyển lên người Ôn Nguyệt, không nói lời nào phất phất tay, đám người kia liền xông lên.
Ôn Nguyệt sức yếu, dựa vào cây chổi để chống lại đám người kia, nhưng rất nhanh cây chổi cũng bị bọn họ giành lấy mất.
Ôn Nguyệt bị đẩy ngã xuống đất, có hai người đè lên cánh tay của cô, Tề Điềm chống cằm, dùng con dao trên mặt cô làm vài động tác: “Vẽ cái gì mới tốt đây, đáng lý ra nên mang Tiểu Lục tới, cô ấy là thợ xăm, vẽ như thế nào cũng đẹp.”
“Nhưng mà đáng tiếc, hôm nay không có Tiểu Lục, chỉ có thể để Ôn Nguyệt của chúng ta chịu ủy khuất rồi.”
“Con mẹ nó, mày giỏi thì đến đánh tao này, dùng dao thì tính là gì chứ” Sầm Triều bị đẩy sang một bên, nhìn thấy cảnh này thì hét lớn.
Tề Điềm chỉ cười, thong thả nói: “Yên tâm đi, đợi lát nữa lại đến lượt mày.” Ôn Nguyệt nhìn cô ta chằm chằm hỏi: “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
“Tại sao? Hahaha” Tề Điềm giống như là nghe thấy chuyện cười, “Nếu mày không quyến rũ Hoa Thiên Liêm thì làm gì có kết cục thế này.”
Hoa Thiên Liêm?
Ôn Nguyệt vốn dĩ không biết người này là ai! Hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào.
Ôn Nguyệt cảm thấy buồn cười, chỉ vì một người không quen biết mà lại bị hoạ lây.
Nhất thời không biết bản thân đáng thương hay Tề Điềm đáng thương.
Ôn Nguyệt đem hết phẫn nộ tích trữ trong lòng đều bộc phát ra, cô hét lên, “Tôi thật sự không biết ai là Hoa Thiên Liêm cả.”
“Cậu đúng là đáng đời! Bản thân không có khả năng làm cho người ta thích cậu, thì cậu đem sự kém cỏi cùng phẫn nộ đổ lên đầu người vô tội.”
“Cậu thật đáng thương”
“Người được cậu thích lại càng đáng thương hơn nữa.”
Không biết có phải bị lời nói của Ôn Nguyệt kích thích hay không, Tề Điềm điên cuồng la hét, con dao trong tay hướng về phía mặt của Ôn Nguyệt đâm xuống.
Con ngươi Sầm Triều co thắt lại: “Ôn Nguyệt!!!” “Aaaaaaaaa!!!!!!”
- -----oOo------