Đôi mắt cậu ánh lên những tia sáng tinh xảo, ôn nhu như vòng xoáy, khiến cô như chết chìm trong đó.
Đột nhiên cô cảm thấy cô cũng được người ta nắm trong lòng bàn tay.
Vì sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, sẽ khiến cô nghĩ cậu luyến tiếc cô.
Thậm chí cô cảm thấy miệng vết thương cô cẩn thận giấu đi, bây giờ lộ ra trước mặt cậu cũng không có gì to tát.
Cậu có thế tin cậy được.
Nhan Phóng thấy cô im lặng, cậu cau mày quay mặt đi.
Rõ ràng rất thích cậu vậy mà không chịu nói cho cậu biết, vì cái gì chứ??? Cô đang đùa với tình cảm cậu dành cho cô sao?
Trong đầu cậu nghĩ tới gì đó, còn chưa kịp hỏi, đã bị Ôn Nguyệt cắt ngang, định hỏi gì lại quên mất tiêu.
“Thực ra cũng không có gì, là trải qua một lần bị bạo lực học đường.”
Giọng cô vẫn nhẹ nhẹ nhàng nhàng như thường ngày, như gió xuân ấm áp thổi trên đầu cành lá non, một lời nói nhẹ nhàng nói cho cô biết thời kỳ trung học cơ sở tối tăm.
Nhan Phóng quay lại nhìn cô với vẻ mặt thương xót và phức tạp, Ôn Nguyệt áp vào ngực cậu và vòng tay ôm lấy eo cậu.
Nói những lời này, ngọn núi vô hình uốn cong sống lưng của cô lập tức biến mất, cô có thể nghĩ ngơi được rồi…..
Cô nghĩ sẽ rất khó nói, nhưng đột nhiên thấy rằng đó không phải là vấn đề lớn. Không thể giải thích được tại sao lại là cô? Người làm hại cô phải áy náy trong lòng mới đúng chứ.
Cô cảm nhận được sự nhẹ nhõm..…
Cô bình tĩnh miêu tả lại những ngày tháng cấp ba của mình, từ ngày bắt đầu là cô gái kiêu ngạo, cuối cùng là danh tiếng bê bối.
Cô chỉ nói ngắn gọn, tình tiết thật sự không có gì đáng nói, vết thương cô chịu đựng đã lành trong vòng tay cậu.
Lúc trước khi buồn Ôn Nguyệt chỉ có thể ôm chặt chính mình, hiện tại cô có thể ôm cậu.
Nhan Phóng nghe xong chỉ có thể vươn tay ôm lấy cô, cậu biết trải qua một lần bị ức hiếp sẽ không nhẹ nhàng như cô nói.
Hai tay nắm thành đấm, vẻ mặt đầy sương mù, hàm răng nghiến chặt, quai hàm căng thẳng. Nhưng vòng tay ôm cô vẫn rất mềm mại.
Cậu thực sự không biết tại sao những người đó dám! Đây là người mà cậu chỉ ôm thôi cũng đã sợ làm đau cô.
“Không sao.” Ôn Nguyệt ngẩng đầu khỏi vòng tay cậu, dỗ dành Nhan Phóng đang tức giận: “Bây giờ em đã ổn rồi.”
Nhan Phóng hỏi: “Chuyển trường mới.” Cậu chú ý đến Ôn Nguyệt khi thấy Ngô Xu thì sẽ mất khống chế.
“Anh không được phép đánh người.” Ôn Nguyệt vội ngắt lời cậu khi thấy dáng vẻ chuẩn bị dùng dao chém người của cậu, suy nghĩ một chút nói: “Anh không được làm chuyện… phạm pháp.”
Cô cách cậu một chút, nhìn vẻ mặt cậu một chút lại nói thêm: “Em tự làm được.”
Nhan Phóng nhìn cô với dạng vẻ bất đắc dĩ.
Ôn Nguyệt chọc má cậu: “Trước đây có thể em không được như bây giờ thì có thể.”
Có tình yêu là có niềm tin.
Cô trước đây bất lực không cách nào cầu cứu, lúc đầu sẽ đánh lại, sau này vô dụng nên nhiều lần chịu đựng.
Bây giờ đã khác, cô có cậu rồi.
Nhan phóng gật đầu đáp lại, trong lòng cậu đã có tính toán, xóa đi u ám trong mắt, ôm cô vào trong lòng.
Cậu vùi mặt vào cổ cô.
Xin lỗi vì đã không gặp em sớm hơn.
“Nhan Phóng” Ôn Nguyệt vỗ lưng cậu chậm rãi gọi cậu.
“Hửm, làm sao thế?” Nhan phóng nhắm mắt lại tựa mặt vào vai cô. Một cách thoải mái, nhỏ giọng đáp lại.
“Em nhớ anh đã nói với em rằng em có thể ghen.”
Trái tim Nhan Phóng căng thẳng khi nghe thấy điều này, cậu đột nhiên mở mắt ra, trong lòng cảm thấy vừa vui mừng vừa lo lắng.
Trong lòng nghĩ mấy ngày nay không tách rời cô, trên bàn không có thư tình, trong bàn cũng không có đồ ăn vặt của những nữ sinh khác.
Cô ấy ghen ở đâu?
Lại nghe cô nói: “Ngày đó bên trong ghế lô có một nữ sinh ngồi bên cạnh anh, là học sinh mới chuyển đến.”
Cô nói thế nào cũng cảm thấy người đó có chút quen mắt, hóa ra Ngô Xu chính là kẻ thù cũ.
Nhan Phóng không có ấn tượng gì, ngày đó có người ngồi cạnh cậu sao? Mà còn là con gái nữa chứ?
Cậu không để ý.
Nhan Phóng còn đang dựa vào đầu cô, bị cô đẩy lên ngồi ngay ngắn, cô hung dữ nhưng vẫn mềm mại với anh: “Chuẩn bị xong em sắp bắt đầu ghen rồi.”
Nhìn cô hung dữ và nghiêm túc như vậy, cậu không thể không phát ra âm thanh.
Ôn Nguyệt trầm mặc một lúc, giây tiếp theo nước mắt lại trào ra, đầy bất bình: ” Anh vẫn cười nhạo em…..huhu.”
Vừa rồi nói lời trầm trọng mà cô cũng chưa khóc, cậu còn nghĩ túi khóc nhè có bao nhiêu tiền đồ hiện tại cậu chỉ cười một cái thôi mà cô đã khóc lớn rồi.
Nhan Phóng buông ra vội vàng dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc, anh thật sự không cố ý.”
Ôn Nguyệt dùng góc áo cậu lau nước mắt: “Anh nói rõ ràng, em có thể ghen.”
Nhan Phóng ôm cô vào lòng, vỗ vỗ lưng cô: “Anh nói rồi. Em có thể ghen với bất cứ thứ gì em muốn.”
Ôn Nguyệt liệt kê từng bằng chứng của cậu: “Anh còn nói chuyện với cô ta, còn dính vào cô ta nữa.”
Nhan Phóng thật oan uổng mà: “Anh thực sự không có, anh không biết bên anh còn có một người, mẹ nó.”
Cậu lo lắng đến mức đầu muốn to ra, vô thức chửi tục ngay bên cạnh cô.
Cậu thật sự không biết phải làm sao, nhẹ nhàng nói: “Anh sai rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa.”
Không có đáp lại, Ôn Nguyệt đã ngủ say trong vòng tay cậu.
Cô gục đầu vào ngực cậu, đôi tay nhỏ bé vẫn nắm chặt áo cậu, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi trên má, cô nức nở từ lúc nào không hay.
Cậu hít một hơi dài và xoa đầu nhỏ của cô.
Cậu thực sự không thể giúp cô. Lần sau cậu sẽ không dám làm cho cô ghen nữa.
Cậu bế cô trở lại giường, dùng khăn ấm và ẩm lau nước mắt cho cô, nhéo chóp mũi của cô: “Khóc cũng thật đáng yêu.”
Lập tức bước ra khỏi cửa, nửa đêm mưa gió trở về, ôm cô ngủ thiếp đi. Không gian thật bình yên.
- -----oOo------