“Lạc nhi”Vũ Văn Thượng khàn khàn gọi tên Trầm Lạc, hầu kết lên xuống liên tục, dược tính ngày hôm nay mãnh liệt hơn so với hôm qua rất nhiều. Từng đợt từng đợt lửa nóng sôi trào xông thẳng lên đỉnh đầu sau đó lan ra toàn thân. Nhìn thấy đầu Trầm Lạc vẫn tránh né tròng mắt Vũ Văn Thượng tối sầm lại, một tay vuốt ve eo Trầm Lạc một tay khác chuyển lên trên đầu nàng vội vàng ép giữ không cho nàng di chuyển nữa.
“Lạc nhi.” Một tiếng khàn khàn khẽ gọi, âm thanh vừa rơi xuống thì đôi môi cực nóng của Vũ Văn Thượng và đôi môi Trầm Lạc đã chặt chẽ gắn bó với nhau.
Cảm giác thân thuộc từ thân thể hiện lên Trầm Lạc chịu không nổi Vũ Văn Thượng lửa nóng triền miên bá đạo như vậy, nàng hít thở không thông. Đôi tay nhỏ bé dời đến trước ngực Vũ Văn Thượng dùng hết khí lực đẩy ra. Nếu muốn làm chuyện kia thì nàng cũng muốn Vũ Văn Thượng phải tỉnh táo. Vì tác dụng của Hợp Hoa Tán mà cùng Vũ Văn Thượng hoan hảo trong lòng rất bài xích.
Mắt thấy áo mình sắp bị Vũ Văn Thượng kéo xuống, trong lúc bối rối Trầm Lạc nhớ lão đại phu từng nói qua huyệt ngủ ước chừng là ở dưới gáy một ngón tay. Đúng lúc Trầm Lạc muốn đem tay phải chuyển đến gáy Vũ Văn Thượng thì bỗng chốc đôi tay Vũ Văn Thượng mạnh mẽ dùng lực, thân thể nhào tới mãnh liệt đè Trầm Lạc xuống giường.
Đôi tay cực kỳ nóng bỏng dao động trên người Trầm Lạc, Vũ Văn Thượng cắn chặt cánh môi âm thanh khàn khàn không khống chế được phá chui ra, cả người bởi vì hợp hoa tán mà run rẩy: “Lạc nhi nếu nàng không muốn, thì hãy đánh ngất ta đi. Phía sau gáy xuống một tấc, mau.” Vừa dứt lời tròng mặt tạm thời thanh tỉnh chỉ trong nháy mắt lại tối xuống.
Sau khi nghe xong Trầm Lạc lập tức vươn tay ra phía sau gáy Vũ Văn Thượng nhanh chóng tìm được vị trí dừng lực đè mạnh xuống. ‘A’ một tiếng Vũ Văn Thượng còn chưa bị đánh ngất thì Trầm Lạc đã nhịn không được mà nhỏ giọng kêu. Vũ Văn Thượng chỉ một lần đã kéo được quần áo của nàng xuống, cởi dây của chiếc yếm màu đỏ ra, đôi tay trên ngực nàng hung hăng mà vuốt ve mỗi một cái đều mạnh mẽ. Đột nhiên chịu những động tác mãnh liệt như vậy Trầm Lạc thật sự chịu không nổi. Nàng đã cùng Vũ Văn Thượng làm chuyện đó mấy lần rồi, có điều những lần đó Vũ Văn Thượng mặc dù không nhịn được nhưng vẫn luôn để ý cảm nhận của nàng. Không giống như hôm nay dùng lực lớn như vậy.
Động tác của Vũ Văn Thượng càng lúc càng lớn, trước ngực Trầm Lạc đã hồng một mảnh, hai đóa hồng mai cũng vì động tác quá mạnh mà run rẩy dựng đứng lên, Nhìn những biến hóa trên ngực Trầm Lạc mà con ngươi Vũ Văn Thượng càng ngày càng tối, chỉ một lát sau đầu Vũ Văn Thượng chợt thấp xuống hé miệng ngậm đóa hồng mai kia hung hăng mà mút vào.
Trầm Lạc dùng sức nhấn lên gáy Vũ Văn Thượng, nhưng do Vũ Văn Thượng dùng sức quá lớn không chút nào dịu dàng, Trầm Lạc bị đau nước mắt muốn rớt ra.
“Chàng nhẹ một chút, nhẹ một chút.” Hai chân Trầm Lạc đạp hai bắp đùi Vũ Văn Thượng, tay phải vẫn như cũ đặt trên gáy Vũ Văn Thượng, tay trái chuyển đến eo Vũ Văn Thượng không chút lưu tình mà nhéo.
Dần dần tay phải Vũ Văn Thượng theo đường cong nơi eo Trầm Lạc trượt xuống nhấc quần áo Trầm Lạc lên, mắt thấy nơi kia sẽ bị sờ thì có hai tiếng ken két vang lên, theo đó cửa phòng được mở ra rồi đóng lại, Vũ Văn Thượng vẫn không dừng động tác vuốt ve ngực Trầm Lạc, tay phải cũng ở nơi kia của Trầm Lạc mà vội vàng vuốt ve, bất chấp tất cả như là muốn đem toàn bộ quần áo cản trở xé vụn.
Trong lòng Trầm Lạc khẩn trương tim đập thình thịch như muốn ngảy ra ngoài, đè lại những động tác của Vũ Văn Thượng trước ngực nàng , hốt hoảng mà nhìn người đang đi đến. Là Lưu ma ma….cảnh tượng như thế này bị người ngoài nhìn thấy thì làm sao đây? Trong lòng Trầm Lạc vừa vội vừa xấu hổ lại càng hốt hoảng. Mà đầu sỏ gây nên chuyện này như không có việc gì chỉ lo theo dược tính mà hưởng thụ , nếu mà có sức Trầm Lạc thật muốn đem Vũ Văn Thượng một cước đạp xuống giường.
Mặt Lưu ma ma lộ vẻ lo lắng, nhanh chóng bước tới bên giường nhỏ. Tình huống khẩn cấp Lưu ma ma cũng không hành lễ với Trầm Lạc mà trực tiếp nhỏ giọng mở miệng: “Lạc chủ tử đợi lát nữa lão thân kéo hai vai Điện hạ ngài dùng lực đẩy người Điện hạ. Lão thân sẽ nhanh chóng cho Điện hạ ăn một viên thuốc để giải trừ dược tính.”
Trầm Lạc gật đầu một cái với Lưu ma ma, thấy Lưu ma ma hướng về phía mình nháy mắt, Trầm Lạc hơi nhếch môi, đôi tay đẩy ngực Vũ Văn Thượng. Dời khỏi nơi mát mẻ Vũ Văn Thượng rất là bất mãn, giơ chân lên đá văng người cản trở là Lưu ma ma, Lưu ma ma nhanh tay lẹ mắt vội vàng từ trong tay áo lấy ra một bình dược, trút viên thuốc nhét vào trong miệng Vũ Văn Thượng.
Nhìn hầu kết Vũ Văn Thượng lăn một vòng, trống ngực nhảy thình thịch trong lòng nãy giờ cuối cùng cũng từ từ bình tâm lại. Sau khi ăn viên thuốc Vũ Văn Thượng trực tiếp ngã lên giường lần nữa đè nặng lên người Trầm Lạc. Lưu ma ma di chuyển tầm mắt khom người thi lễ một cái. Chậm rãi lên tiếng: “Lạc chủ tử, trong một khắc nữa Điện hạ sẽ tỉnh lại. Lão thân sẽ đi cầu ngự y xin phương thuốc, viên thuốc này chỉ là hóa giải dược tính mà thôi. Còn lại tất cả đều phải dựa vào Lạc chủ tử rồi. Buổi duyệt chọn tú nữ tối nay Điện hạ nhất định đòi phải dời từ Đông cung đến Huệ Minh cung.”
Sau khi nghe xong Trầm Lạc gật đầu với Lưu ma ma, sau đó cửa phòng lại vang lên két một tiếng, Lưu ma ma đã rời đi.
Trầm Lạc nhìn cửa phòng khép chặt, lại nhìn người đang an tĩnh ngủ Vũ Văn Thượng. Nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng, Trầm Lạc đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc bay toán loạn của hắn. Một lần lại một lần, trong lòng Trầm Lạc cảm thấy rối rắm. Không thể nghi ngờ vừa rồi Vũ Văn Thượng cứ như phát điên vậy. Hợp Hoa Tán là xuân dược cực mạnh, thuốc này Trầm Lạc cũng chỉ nghe Vân Vân nói qua mà thôi. Nếu người nào ăn trúng nó nhất định phải cùng một người giao hợp. Nếu không thì loại thuốc đó đối với thân thể không tốt. Còn nếu giao hợp, người làm thuốc giải kia sẽ hết sức khổ sở.
Nhẹ nhàng dời đầu Vũ Văn Thượng đi, lách người qua, sự áp bách từ thân thể Vũ Văn Thượng không còn, Trầm Lạc nhìn ngực bản thân mình đã bầm tím một mảnh. Hai đóa hồng mai bị gặm trở nên hồng rực, Trầm lạc đưa tay nhẹ nhàng sờ.
Đau đến nhíu mày.
“Lạc nhi, Lạc nhi đừng đi.” Đang mê man Vũ Văn Thượng mê sảng phát ra tiếng, dáng vẻ bất lực trong mắt Trâm Lạc làm tâm nàng mềm nhũn ra. Haiz Trầm Lạc thở dài chậm rãi sửa sang lại quần áo, sợ rằng Vũ Văn Thượng cũng không biết tối nay đã xảy ra chuyện gì, cô nương trong hoàng cung thủ đoạn rất nhiều, nếu về sau Vũ Văn Thượng còn gặp những người phụ nữ như thế nữa, biết làm sao được, chỉ cần Vũ Văn Thượng chú ý đến bọn họ, nếu có con thì địa vị những người phụ nữ đó sẽ được bảo vệ.
Sau khi sửa sang lại quần áo Trầm Lạc mang giày thêu vào. Lẳng lặng ngồi trên ghế, chờ Vũ Văn Thượng đang mê man trên giường tỉnh lại. Trước khi Vũ Văn Thượng tỉnh lại Trầm Lạc đã nghĩ ra một chiêu. Lúc gần lúc xa lúc ẩn lúc hiện, nàng phải lạnh nhạt Vũ Văn Thượng một thời gian. Không được để hắn tùy tiện dỗ dành nói mấy câu ngon ngọt là mềm lòng. Tuy Triệu Ninh kê đơn Vũ Văn Thượng nhưng nếu hắn không để cho Triệu Ninh đến gần thì có thể trúng Hợp Hoa Tán sao?
Vũ Văn Thượng vẫn còn đang ngủ mê man không thể nào biết được suy nghĩ trong lòng Trầm Lạc. Haiz những ngày kế tiếp của Vũ Văn Thượng khẳng định là sẽ không chịu nổi. Ngựa mà mất móng thì đó thực là một trừng phạt nặng nề. Nhiều năm về sau khi Vũ Văn Thượng ôm giai nhân trong ngực nhìn con trai đang ngủ ngọt ngào trên giường nhỏ, nhớ đến đoạn thời gian đã trải qua này quả thật hận đến nghiến răng.
Chưa qua một khắc thì Vũ Văn Thượng nằm trên giường đã giật giật thân người sau đó đỡ cái gáy của chính mình mà ngồi dậy. Hung hăng vỗ vỗ lên trán, Vũ Văn Thượng ngẩng đầu nhìn Trầm Lạc. Lúc này Vũ Văn Thượng đã khôi phục lí trí, lửa trong mắt đã hoàn toàn thối lui.
“Lạc nhi.” Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng kêu, trong giọng nói có sự bất đắc dĩ cùng khẩn cầu, Trầm Lạc ngồi trên ghế cũng chỉ ừ một tiếng, sau đó cầm bình trà trên bàn rót một chén trà, đưa chén trà về phía Vũ Văn Thượng.
“Uống trà cho đỡ khát, ta đi lấy lược cho chàng chải đầu. Xong rồi thì chàng hãy trở về Đông cung điện.” Trầm Lạc đưa chén trà trong tay cho Vũ Văn Thượng, vẻ mặt hết sức bình thản ngữ điệu cũng không nghe ra hỉ nộ ái ố.
“Lạc nhi.”Vũ Văn Thượng ngẩng đầu cẩn thận nhìn Trầm Lạc, tay cũng không nhận chén trà mà cầm thật chặt cổ tay Trầm Lạc. Trúng Hợp Hoa tán nhật định hắn đã làm tổn thương Lạc nhi rồi. Vũ Văn Thượng hết sức hối tiếc bản thân đã thương tổn Lạc nhi. Nhìn ánh mắt Lạc nhi càng ngày càng lạnh nhạt, Vũ Văn Thượng càng khẩn trương lo lắng.
“Cầm, nếu không ta sẽ buông tay, chén trà rớt xuống thì chàng tự đi mà rót.” Trầm Lạc dứt lời thật sự buông lỏng tay, Vũ Văn Thượng lập tức tiếp trà. Trầm Lạc liếc Vũ Văn Thượng một cái, trực tiếp đi đến bên bàn trang điểm, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc lược gỗ.
Không nóng không lạnh mà hết sức lạnh nhạt. Vũ Văn Thượng thà như hồi nãy nàng cắn hắn đánh hắn cũng không cần giống như bây giờ đối mặt với hắn hết sức bình thản, hoàn toàn không nhìn ra một chút cảm xúc nào. Trầm Lạc như vậy so với Trầm Lạc mà Vũ Văn Thượng quen biết hoàn toàn khác hẳn, trước kia Trầm Lạc mỗi cái nhăn mày, nụ cười, giận dữ đều thể hiện hết trên mặt. Nào giống như hôm nay?
“Uống nhanh ta chải đầu cho chàng. Dây tóc của chàng không biết rơi ở đâu rồi, tạm thời ta dùng sợi dây màu xanh này buộc tóc cho chàng. Chờ khi ta tìm được dây cột tóc của chàng sẽ tìm cơ hội trả lại. Chàng đã từng nói qua hết ngày hôm nay ta sẽ dời đến sương phòng, sau này chàng nên ít đến đó tìm ta, còn nữa, mật đạo kia nên lấp đi thì hơn.” Trầm Lạc không nặng không nhẹ nói, tay cầm cây lược gỗ chậm rãi chải đầu cho Vũ Văn Thượng.
Chén trà Vũ Văn Thượng đang cầm trên tay không thể uống được, lời nói của Trầm Lạc như một tảng đá đập vô lòng hắn: “Lạc nhi, ta mới…”
Trầm Lạc cắt đứt lời nói của Vũ Văn Thượng: “Mới rồi ta với chàng không có làm chuyện kia. Lưu ma ma đã tới kịp thời, cho chàng ăn một viên thuốc. Hiện giờ Lưu ma ma đã đến chỗ ngự y lấy thuốc giải rồi. Chàng mau trở về Đông cung đi, chú ý thân thể chính mình.”
Rõ ràng là lời nói quan tâm nhưng Vũ Văn Thượng lại không cảm thấy một chút ấm áp nào cả. Chợt ném chén trà trong tay đi ôm Trầm Lạc vào ngực, khiến Trầm Lạc mở chân ra ngồi trên đùi hắn.
“Lạc nhi, đừng giận ta nữa được không? Ta cho nàng cắn một cái được không?”
Trầm Lạc lắc đầu một cái bình thản mà lên tiếng: “Ta không có giận, mới vừa rồi cắn chàng đánh chàng là ta không đúng.”
Vừa dứt lời Trầm Lạc xuất ra một lực lớn dùng dằng từ trong lòng Vũ Văn Thượng đứng dậy, Vũ Văn Thượng ý thức được nguy hiểm Lạc nhi đang cách xa hắn, nếu cứ như thế này thì nàng sẽ càng ngày càng cách xa hắn. Khồng bằng để Lạc nhi yên tĩnh một chút, đợi sau khi nàng hết giận hắn mới trở lại hảo hảo dỗ dành nàng.
Trầm Lạc đứng lên nhanh chóng buộc tóc cho Vũ Văn Thượng, sau khi buộc xong Trầm Lạc vỗ vỗ quần áo chính mình. Hướng về phía Vũ Văn Thượng nói: “Chàng mau đi đi.”
Vũ Văn Thượng thở dài ngồi dậy, trước khi đi hỏi Trầm Lạc một câu: “Buổi tuyển chọn tú nữ tối nay….” Trên mặt Trầm Lạc lộ ra nụ cười thản nhiên hắng giọng nói: “Ta sẽ chuẩn bị thật tốt.” Vũ Văn Thượng gật đầu một cái trong lòng rất không muốn nhưng cũng phải bước ra ngoài. Đôi tay nắm thật chặt, hắn cho Trầm Lạc 5 ngày, nếu 5 ngày sau mà nàng vẫn đối với mình như thế này thì mặc kệ dùng biện pháp gì, hắn cũng nhất định kéo Trầm Lạc về lại bên mình.
Đông cung.
Cung nữ thái giám trong lòng run sợ nhìn Điện hạ gương mặt lạnh lùng bước tới, bị dọa sợ tất cả phịch một tiếng đều quỳ trên đất hành lễ. Vũ Văn Thượng tay cũng không thèm giơ lên trực tiếp bước vào phòng khách. Cung nữ thái giám quỳ trên mặt đất đôi tay đã toát mồ hôi lạnh, chuyện của Triệu Ninh đã truyền ra khắp Đông cung điện, tiếng gào khóc thảm thiết kia nghe vào trong tai rất sợ hãi. Triệu Ninh vốn do Hoàng hậu nương nương thưởng cho Điện hạ làm cung nữ thông phòng, ở trong Đông cung cũng được coi là nhất đẳng đại cung nữ, sao lại đi lên con đường không có lối về?
Phiên ngoại nhỏ 1
Trong khách điếm Huyện Lăng Nguyệt mặc trên người hình yêu mị nằm nghiêng trên ghế, phần áo chỗ cổ được mở rộng để lộ da thịt trắng nõn. Khuôn mặt dài nhỏ như hồ ly vểnh lên, những ngón tay thon lúc này đang lật xem cuốn sách trong tay. Có vài lọn tóc mềm mại xõa ra che phủ trên vai, nếu không phải chỗ cổ có hầu kết thì tất cả mọi người sẽ cho rằng đây là một cô nương.
Trầm Vân vui vẻ rạo rực đứng trước cửa khách điếm ở huyện Lăng Nguyệt, Vũ Văn Thượng trước khi rời đi có nói với nàng Lăng Thiếu đang ở trong khách điếm này. Đường tỷ không cùng đến đây, nói muốn trong hai tháng còn lại ở nhà làm một ‘nha đầu ngoan’, Trầm Vân thoáng chốc cảm thấy sầu não lo lắng. Sau đó nghĩ lại cuối cùng đẩy hết mây mù đón một ngày mới, không phải nàng đã đến đây rồi sao. Hà đại mĩ nhân ngài hãy ngoan ngoãn đợi đi, để ta xem thử có đúng như lời đồn đại hay không.
Đệ nhất mĩ nam của Nguyệt Tường là Thái tử Điện hạVũ Văn Thượng, người đứng thứ hai lại là Lăng Thiếu gia. Thật ra thì hai người này không phân biệt được cao thấp, có người thấy Lăng Thiếu đẹp nhất, cũng có người nói Lăng Thiếu là đàn ông nhưng lại mang trên mình sự mị hoặc của phụ nữ, quá mức xinh đẹp. Không như Thái tử Vũ Văn Thượng vẻ ngoài khí khái anh tuấn tiêu sái.
“Cô nương, chuyện này không thể nói được, sao có thể tùy tiện đem số phòng cho ngươi biết được chứ?” Chưởng quỹ hết sức buồn bực, tiểu nha đầu này không biết từ đâu tới, mở miệng đòi biết số phòng của Lăng Thiếu gia. Làm nghề này cũng có quy củ, chuyện này thật sự không thể tiết lộ được. Trầm Vân vừa nghe như thế thì mất hứng, khách điếm Lăng Nguyệt này là một cửa hàng của Trầm gia, vì tránh tai mắt của mọi người nên Trầm Vân mới không đem thân phận của mình nói ra.
Sau đó Trầm Vân đột nhiên nghĩ ra một kế, hướng về phía chưởng quỹ cười ngọt ngào: “Chưởng quỹ ta là nha đầu trong phủ của Hà đại thiếu gia. Lão gia phái ta đến huyện Lăng Nguyệt chuyển lời thiếu gia mau mau trở về phủ, nếu làm trễ nải, ta làm sao báo cáo kết quả với lão gia đây?” Nói đến chỗ này Trầm Vân bày ra dáng vẻ ủy khuất.
Chưởng quỹ rất nghi ngờ, cô nương này thay đổi sắc mặt không khỏi quá nhanh đi. Lời giải thích này rốt cuộc là thật hay giả? Trầm Vân thấy mặt chưởng quỹ vẫn mang theo nghi ngờ, trong lòng đã sớm hận đến ngứa ngáy rồi. Nếu không cho nàng biết số phòng, thì nàng đành phải ở dưới chờ thôi, nàng không tin cái vị Lăng Thiếu gia đó sẽ không ra khỏi phòng. Ai, nàng lén lén lút tới Huyện Lăng Nguyệt, nhất định không thể tiết lộ thân phận của bản thân được, phụ thân và mẫu thân vẫn còn ở huyện Lăng Nguyệt nếu mà rơi vào tay hai người họ, nhất định sẽ bị xách về, nửa tháng cũng không cho ra khỏi cửa.
Người nằm nghiêng trên ghế dựa rốt cuộc cũng đứng lên, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, hôm nay không cần để người trong khách điếm đem cơm lên phòng, Thái tử đã đi, trưởng Công chúa thì không có tin tức. Lăng Thiếu cười khổ một tiếng, bị trưởng Công chúa để mắt tới đúng thật là bất hạnh của hắn. Để cuốn sách lên trên bàn, Lăng Thiếu đứng đậy chỉnh sửa lại cổ áo, sau đó đẩy cửa phòng đi ra ngoài, chuẩn bị xuống lầu ăn trưa.
Lăng Thiếu làm thế nào cũng không nghĩ đến có một nữ tử so với trưởng công chúa còn dũng mãnh hơn đang kiên trì chờ đợi bên dưới. Càng không ngờ từ đây mình sẽ bị cô nương này để mắt tới, lại càng thêm không bao giờ ngờ, cô nương này sẽ trở thành nương tử mình nâng niu trong tay thương yêu trong lòng. Một giai thoại ra đời từ đó ở Nguyệt Tường quốc.
Trầm Vân nhàm chán uống trà ở dưới lầu, khi thấy một nam tử mặc xiêm y uốn lượn xinh đẹp như hoa đang thản nhiên từ trên cầu thang đi xuống thì phút chốc mắt trợn to. Nàng tự nhận là đã thấy qua rất nhiều nam tử tuấn mĩ, nhưng dáng vẻ này thì nàng chưa nhìn thấy bao giờ. Bất kì từ ngữ nào để tán dương sắc đẹp của nữ tử cũng có thể dùng trên người nam tử này, xinh đẹp kiều diễm, ướt át như hoa... quá mức bình thường, thật là quá tà mị quá xinh đẹp rồi, trong lòng Trầm Vân kích động thình thịch như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Lăng Thiếu từ khi bước xuống cầu thang, cũng cảm thấy có một ánh mắt nóng hừng hực nhìn chằm chằm mình. Tướng mạo là do phụ mẫu ban cho, sống là đàn ông mà dung mạo còn xinh đẹp hơn nữ tử, mỗi ngày Lăng Thiếu gia đều bị những ánh mắt khác thường như thế nhìn. Về sau đó cũng trở thành thói quen, nhưng cảm giác hôm nay lại khác biệt… dựa theo trực giác, Lăng Thiếu tìm được ánh mắt đang nhìn mình, đó thế nhưng lại là một bé gái.
Phiên ngoại nhỏ 2
Lăng Thiếu quay đầu lại, kéo bé gái đang dính sát trên lưng mình xuống, sau đó xoa xoa đầu Trầm Vân: “Cô gái nhỏ, ngoan ngoãn về nhà đi.” Mọi người xung quanh khôi phục lại vẻ mặt, rồi cẩn thận suy nghĩ thấy cũng đúng, Hà đại thiếu gia xinh đẹp như hoa, bé gái này bị sắc đẹp hấp dẫn cũng là hợp tình hợp lý, đứa nhỏ nào mà không thích bươm bướm nhiều màu sắc, và những sợi len hồng hồng.
“Ngươi đừng có nhìn vóc người ta nhỏ, ta không phải con nít. Thêm năm nữa thì ta làm lễ cập kê rồi.” Khóe miệng Trầm Vân nhếch lên , trên mặt mang theo nụ cười tươi rói. Người đàn ông tuấn mĩ thế này, tất nhiên là phải lừa đến tay. Ừmh, đã lâu rồi nàng mới tìm được người thật sự khiến nàng yêu thích. Diện mạo này thật khiến nàng kinh hãi mà, nếu nàng lấy hắn thì có thể ngày ngày làm bạn cùng hắn, khẳng định ngày tháng trôi qua sẽ rất sảng khoái.
Lăng Thiếu gia thật sự chưa bao giờ gặp qua bé gái nào lại lớn mật như thế, ngoài mặt thì ngây thơ, nhưng những lời nói ra thì thật không giống những lời mà lứa tuổi này nên nói.
Trầm Vân nhìn trên má Lăng Thiếu, trùng hợp lúc này ngoài cửa sổ ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt hắn, làm dáng vẻ của hắn như có tầng tầng vầng sáng xinh đẹp bao xung quanh, trong lòng Trầm Vân cảm thấy nhộn nhạo, cứ như vậy xâm nhập vào lòng nàng. Nhìn đôi chân mày dài kia phía đuôi còn nhếch lên. Những ngón tay trắng nõn thon gần như trong suốt. Trầm Vân cúi đầu nhìn ngón tay mình, ừmh, xem ra không bằng. Không trắng được như Lăng Thiếu, uh, cũng không đẹp như Lăng Thiếu.
Lăng Thiếu không nhìn Trầm Vân, trực tiếp phân phó tiểu nhị: “Chuẩn bị ba món nhẹ, một chút thức ăn và một bát cơm mang lên phòng cho ta, ta trở về đó ăn.”
Tiểu nhị gật đầu liên tục, xoay người đi về phía phòng bếp. Lăng Thiếu đứng lên nhìn Trầm Vân một cái, sau đó liền đi lên lầu, Trầm Vân lập tức theo sau hắn đi lên lầu.
“Bé gái , ngươi theo ta làm gì, mau về nhà đi.” Dù sao cũng chỉ là con nít, Lăng Thiếu cũng không thể lớn tiếng khiển trách.
Trầm Vân sờ sờ gáy, rất ngây thơ vô tội nói: “Ta đói bụng, muốn ăn cơm. Sau khi ăn xong ta sẽ đi ngay. Ngươi gọi ta Vân nhi đi, bé gái thật là khó nghe.” Lăng Thiếu không biết nên trả lời thế nào, hôm nay là ngày gì vậy, đáng ra hắn không nên ra ngoài, nên ở trong phòng đọc sách.
Không thể làm gì khác Lăng Thiếu chỉ đành phải đồng ý để Trầm Vân theo hắn đi vào trong phòng ăn cơm. Trong lòng Trầm Vân hết sức vui vẻ, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên. Sau này hắn mới biết mình bị chơi xỏ, cô nương này không chỉ muốn cùng ăn cơm với hắn mà còn muốn ngủ cùng hắn nữa. Hắn đi đến chỗ nào nàng đều theo đến đó, cứ quấn lấy hắn bỏ rơi không được. Lăng Thiếu cũng không biết rằng, một ngày nào đó cô nương nhỏ bé này đột nhiên biến mất, trong lòng hắn sẽ trở nên trống trải, chỉ đành tự mình tìm đến Trầm gia bắt nha đầu đó trở về. Chỉ là cho đến tận lúc đó, Trầm Vân vẫn chỉ là một bé gái . Một nữ tử chưa cập kê.
Bên trong phòng.
Trên bàn để ba món thức ăn nhẹ cùng một bát cơm, Lăng Thiếu thở dài, đặt chén cơm xuống trước mặt Trầm Vân: “Ăn đi, ăn xong về nhà.” Trầm Vân chu mỏ, lắc đầu một cái, mắt mở to hướng về phía Lăng Thiếu liều mạng chớp chớp: “Ngươi đút ta ăn đi.” Giọng ra lệnh, đứa nhỏ này cũng cho hắn thật nhiều ‘kinh hỉ’ đi, Lăng Thiếu cảm thấy đầu mình đau nhức từng đợt, nhíu mày.
“Í, ngươi nhức đầu hả? Ta xoa bóp giúp ngươi.” Trầm Vân thấy được thời cơ, vọt một cái đứng dậy, nhanh chóng đi đến sau lưng Lăng Thiếu. Không để ý ngăn cản của hắn, tay nhỏ bé đặt trên đầu hắn. Thỉnh thoảng nhẹ nhàng xoa bóp, Lăng Thiếu thở dài, không thể không thừa nhận, nha đầu này xoa bóp rất thoải mái.
Tròng mắt Trầm Vân xoay chuyển, nàng nên tiếp tục giả vờ thuần khiết, ngốc ngốc, như vậy mới có thể đến gần Hà mỹ nhân, Trầm Vân càng nghĩ càng thấy kích động. Hà đại mỹ nhân ngươi hãy ngoan ngoãn theo bản tiểu thư đi thôi.
“Được rồi, ngươi ngồi xuống ăn cơm đi.” Lăng Thiếu quay lại chụp lấy tay Trầm Vân, Trầm Vân nảy ra ý hay. Khóe miệng khẽ nhếch, dựa theo sức lực của Lăng Thiếu ngã vào trong lòng hắn. Lăng Thiếu vội đẩy Trầm Vân ra, Trầm Vân lại cố ý ôm chặt hông hắn. Đầu vùi sâu vào trong ngực hắn, ừm, người hắn rất thơm. Trầm Vân hít mạnh vào, thân thể Lăng Thiếu cứng đờ, hắn chưa bao giờ gặp cô gái nào thế này. Quá háo sắc, Lăng Thiếu nhíu mày một cái, tướng mạo của hắn là phụ mẫu cho, đẹp đẽ thế này, có nam tử nào mong muốn chứ. Bây giờ ngay bé gái cũng chạy lại chỗ mình, thật không ổn.
“Người ngươi thơm quá.” Trầm Vân từ trong ngực Lăng Thiếu đứng dậy, chớp chớp đôi mắt to cẩn thận nhìn hắn. Rồi đưa tay điểm điểm môi hồng của Lăng Thiếu, rất là ngu ngốc mở miệng: “Môi của ngươi đỏ quá nhỉ, ngươi dùng cái gì đó vẽ lên hả?”
Khụ khụ, Lăng Thiếu ho khan một hồi, Trầm Vân liên tục vỗ lưng cho hắn, thuận tiện ở sau lưng hắn sờ loạn từ trên xuống dưới, ừh không tệ, lưng rất thẳng. Mặc dù dáng vẻ như con gái, nhưng có thể cốt tráng kiện của một người đàn ông.
“Đứa nhỏ này, học ở đâu cái trò này.” Lăng Thiếu giữ lấy tay Trầm Vân lạnh lùng mở miệng. Trầm Vân thoáng chốc không hiểu rõ tính khí của hắn, miệng xị xuống, oa một tiếng khóc lớn, đôi tay đánh lên lồng ngực Lăng Thiếu: “Ngươi, ngươi, khi đễ ta.” Ừh lồng ngực hắn sờ cảm giác không tệ.
“Ngươi đừng khóc.” Tay chân Lăng Thiếu luống cuống cả lên, nếu để Vũ Văn Thượng nhìn thấy, khẳng định sẽ cười nhạo chết hắn.
Trầm Vân kéo ống tay áo Lăng Thiếu qua, lau hết nước mắt nước mũi lên đó. Chiếc áo tinh xảo của Lăng Thiếu trở nên dơ bẩn cực kì.
“Ngươi ôm ta một cái ta sẽ không khóc nữa. Ở nhà không có ai chơi với ta cả, có được không?” Trầm Vân rốt cuộc ngừng khóc, khóe mắt mang theo lệ ,điềm đạm đáng yêu nhìn Lăng Thiếu.
“Không được.”
Vừa dứt lời, Trầm Vân một lần nữa oa lên một tiếng khóc lớn. Lăng Thiếu cảm thấy thật đau đầu, không còn cách nào đành phải khuất phục Trầm Vân, rất là bất mãn gật đầu một cái.
Cứ như thế, Lăng Thiếu bước lên một bước vĩnh viễn ‘không có đường về’. Từ đó Trầm Vân liền bám dính vào hắn, hắn đi đến đâu Trầm Vân đi đến đó. Từ huyện Lăng Nguyệt đến Huyện Ngũ Lĩnh, từ Nguyệt Tường quốc đến Đại Mạc quốc. Tin tức nhị tiểu thư Trầm gia mất tích, truyền đến tai Trầm Quân, Trầm Quân vẫn lạnh lùng hờ hững không thèm để ý, chỉ có Thang Viện là cực kỳ lo lắng. Con gái ngây thơ như vậy, lại chưa làm kê lễ, bây giờ còn mất tích, biết phải làm sao đây. Trầm Quân vỗ vỗ vai kiều thê, nói con gái nhà mình đi gieo họa cho người khác chính là chuyện tốt, mình không cần phải lo lắng.
Lời này của Trầm Quân rất đúng, thật sự là không cần lo lắng. Khi Thang Viện biết được khuê nữ nhà mình cùng đệ nhị mỹ nam của Nguyệt Tường quốc Lăng Thiếu gia đi du sơn ngoạn thủy, thấp thỏm trong lòng cuối cùng cũng buông xuống. Sau khi Bạch Ngữ Yên biết được, dở khóc dở cười, Vân nha đầu này thật sự là háo sắc mà.
Huyện Ngũ Lĩnh, trên núi Ngũ Lĩnh một ngôi nhà lá giữa rừng trúc xanh tươi, trước nhà lá có một cô nương hoạt bát ngây thơ đang ngồi trên ghế gỗ, nhìn những chú gà con đang ăn trong chuồng. Nghe tiếng ken két của cổng cô nương lập tức đứng lên, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng đi đến đỡ củi cho nam tử, nâng tay áo lau mồ hôi cho hắn. Nam tử mặc quần áo bình thường, nhưng gương mặt không phải của người phàm tục. Mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều đẹp, đặc biệt đôi chân mày nhếch lên cực kỳ quyến rũ, thật sự so với nữ tử còn mĩ lệ hơn. Nếu là con gái, nhất định sẽ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
“Phu quân, chàng mệt rồi, ta giúp chàng bỏ củi xuống.” Trầm Vân nâng lên khuôn mặt tươi cười, tay hướng đến sau lưng Lăng Thiếu. Lăng Thiếu xoay người, tránh thoát khỏi tay nàng, đặt bó củi xuống chuồng gà bên cạnh. Trầm Vân trừng to hai mắt, hừ, lại bị hắn tránh được. Nhưng không sao, hôm nay nàng đã chuẩn bị thuốc rồi, Lăng Thiếu hôm nay nhất định phải chiếm được tiện nghi của ngươi.
Hơn mấy tháng ở chung, Lăng Thiếu đã sớm thăm dò tính tình Trầm Vân. Ngoài mặt thì cực kỳ hoạt bát đáng yêu, trong đầu lại vô cùng tà ác. Ngàn vạn lần đừng để bị khuôn mặt của nàng mê hoặc, đừng cho nàng là một đứa nhỏ cái gì cũng không biết, thật ra thì, hiểu biết của nàng so với những cô gái bình thường còn hơn rất nhiều. Nhưng vẫn không chịu được, cô nương này cứ đi theo mình, lại còn mở miệng ra là gọi phu quân, muốn vứt bỏ cũng vứt không xong.
Cho đến bây giờ, Lăng Thiếu vẫn chưa biết bé gái đang quấn lấy hắn đó chính là nhị tiểu thư của Trầm gia, Trầm Vân.
“Phu quân chàng đi nấu cơm hả? Ta đi chuẩn bị rượu, tối hôm qua còn một chút.”
Lăng Thiếu nghe thấy rượu hôm qua, chợt giật mình. Tối hôm qua nha đầu này không ngừng chuốc rượu hắn, rót cho hắn uống càng lúc càng nhiều, thần trí cũng trở nên mơ hồ. Khi trời sáng, phát hiện ra toàn thân mình trần trụi, mà nha đầu này lại ăn mặc chỉnh tề đứng trước giường nhìn hắn cười. Mặc dù tướng mạo của hắn khiến cho mọi người tưởng nhầm là hoa hoa đại thiếu gia, nhưng hắn giữ mình hết sức trong sạch, trừ mẫu thân cùng muội muội, còn những người phụ nữ khác thì một mực tránh không kịp.
Trầm Vân nhón chân lên vỗ vỗ lưng Lăng Thiếu “Yên tâm ta sẽ không làm gì chàng đâu. Chuyện tối qua là lỗi của ta, chính chàng uống rượu say, rồi cởi xiêm y, ta không ngăn cản nổi. Rượu hôm qua uống còn dư lại cũng không nhiều, chàng nhất định sẽ không say đâu.”
Tròng lòng Trầm Vân cười hắc hắc, rượu còn rất ít, người sẽ không say, nhưng nàng đã chuẩn bị sẵn một gói thuốc bột. Lăng Thiếu, ta muốn sờ thử cái kia của ngươi, xem một chút có bao nhiêu dài bao nhiêu thô. Trong sách có nói, căn cứ vào vật kia dài ngắn, lớn nhỏ thế nào sẽ có thể đánh giá năng lực của người đàn ông về phương diện kia. Không biết Lăng Thiếu thuộc loại nào, nhìn dáng vẻ dịu dàng, ừhm, hy vọng trung đẳng là tốt rồi, nàng cũng không mong cầu thượng đẳng, đoán chừng thượng đẳng nàng sẽ không chịu nổi.
Trầm Vân chưa làm lễ cập kê, Lăng Thiếu cũng đã hơn hai mươi tuổi. Tuổi của hai người không phải chỉ chênh lệch một chút xíu, huống chi còn có trưởng Công chúa.
Trong hoàng cung.
Khuôn mặt xinh xắn của Vũ Văn Thượng Tú nhíu lại, hàm răng nghiến chặt. Đôi tay nắm thật chặt, cung nữ đứng một bên nơm nớp lo sợ, mấy ngày qua Công chúa thường xuyên nổi giận cũng là vì đại thiếu gia của Thừa Tướng Lăng Thiếu gia, mỗi lần bị đánh cũng chỉ có cung nữ các nàng mà thôi.
“Nhìn cái gì, cảm thấy ta đáng thương lắm phải không?” Vũ Văn Thượng Tú hung hăng vỗ bàn, Lăng Thiếu tại sao lại đối xử với nàng như thế, nàng là Công chúa duy nhất của Nguyệt Tường quốc, phụ hoàng che chở trên tay, mẫu hậu bảo vệ trong lòng. Chưa bao giờ nàng lại chịu uất ức như thế. Lăng Thiếu ngươi lại cùng một bé gái chưa làm kê lễ dây dưa không rõ, chuyện này nếu truyền vào trong cung tất cả mọi người đều biết, nàng một chút thể diện cũng không còn. Trầm Vân, nhị tiểu thư Trầm gia, đường muội của Trầm Lạc. Ha ha, Trầm Lạc không phải đang ở trong Huệ Minh cung sao, phụ nữ của Trầm gia không ai tốt lành cả, nàng tuyệt đối không để người như vậy lên làm Thái tử phi đâu.
“Đến phủ thừa tướng, ta muốn xem nha đầu Hà Oánh sao rồi. Lần trước vào cung, toàn thân nàng ta lên sởi. Bổn cung xem xem nàng ta có đỡ hay không”. Vũ Văn Thượng Tú hất tay áo lên, lập tức đi về phía phủ Thừa Tướng.
Cung nữ ở bên cạnh biết Công chúa muốn đến phủ Thừa Tướng tạo áp lực, buộc Hà đại thiếu gia phải trở về kinh.
So với không khí khẩn trương ở Hoàng cung, trong ngôi nhà lá trên núi Ngũ Lĩnh đang diễn ra một màn hương sắc tươi đẹp. Gương mặt Trầm Vân cười xấu xa đang vô lực nằm hừ hừ trên giường, Hừ, thuốc tốt, rấthiệu quả.
Trầm Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, ngay sau đó bò lên giường. Đặt mông ngồi bên cạnh hông Lăng Thiếu, chân mày Lăng Thiếu thoáng chốc nhíu lại, thân thể Trầm Vân cúi xuống, tay nhỏ bé ở trên mặt Lăng Thiếu chậm rãi vuốt ve, từ chân mày đến mắt rồi đến mũi, cuối cùng đi đến cánh môi mềm mại, Trầm Vân liếm liếm môi, môi mềm mại như vậy sờ lên thật tốt, nếu mà hôn lên, chắc hẳn cảm giác cực tốt.
Nghĩ thế nào Trầm vân liền làm thế ấy. Cúi đầu chụt một phát dính vào môi Lăng Thiếu. Đưa lưỡi liếm một vòng cánh môi hắn. Tay cũng không ngừng ở trên thân thể vuốt ve.
Ưm, Trầm Vân bị đau. Ngay sau đó không thể tin được trợn mắt, nhìn Lăng Thiếu luôn tránh mình như mãnh thú thế nhưng lại chủ động hé môi, còn xấu xa cắn môi nàng.
Đúng lúc này Lăng Thiếu mở mắt ra, tầm mắt vừa vặn đối diện tầm mắt Trầm Vân, trong lòng Trầm Vân run lên bần bật, đôi môi mọng nước đôi mắt đắm đuối đưa tình nhìn mình, xiêm áo rộng mở để lộ da thịt trắng nõn như ngọc. Xinh đẹp cực kì, Trầm Vân không tự chủ được nuốt nước miếng.
“Vân nhi….” Thân thể nam tử khẽ run, đôi môi đỏ mọng. Âm giọng ôn nhuận như nước chảy vào lòng Trầm Vân. Sắc tâm của nàng chợt động, hạ thấp thân thể xuống, hôn lên mặt Lăng Thiếu. Mặt mày rồi đến đôi môi đỏ mọng, không bỏ sót chỗ nào. Trong đầu Trầm Vân ong ong, những gì trong sách vẽ cuối cùng hôm nay nàng cũng có thể lĩnh hội được một chút.
“A “Trầm Vân kêu khẽ một tiếng, Lăng Thiếu đã đặt nàng dưới thân thể, nhìn hắn ngồi ở trên mình nàng nhếch khóe miệng, mắt dài nhỏ híp lại. Mặt Trầm Vân nhanh chóng đỏ bừng. Quả nhiên, thuốc kia không tệ, khi quay lại phải thưởng tiền cho chưởng quỹ kia mới được.
“Tiểu nha đầu nhà ngươi, không quay về nhà cứ quấn lấy ta làm gì?” Lăng Thiếu cảm thấy choáng vàng, thân thể rất nóng, có cảm giác như đang nằm mơ.
“Đương nhiên là coi trọng ngươi, Lăng Thiếu chờ ta đi. Qua một năm nữa ta làm kê lễ rồi, đến lúc đó ngươi hãy cưới ta.” Trầm Vân nâng lên khuôn mặt tươi cười, gương mặt hồng hồng nổi bật trên làn da trắng.
“Cưới ngươi? Tuổi ta chênh lệch so với ngươi quá lớn, không được.”
Trầm Vân trơ mắt nhìn Lăng Thiếu sau khi nói xong nằm vật xuống, còn té ngủ trên bụng nàng, tiếng hít thở nhẹ nhàng truyền đến. Trầm Vân thoáng chốc cảm thấy hận, giống như mèo cào trên giường, chưởng quỹ gạt người, thuốc này rõ ràng là làm cho nam tử không kìm lòng được, mới vừa rồi sắc mặt Lăng Thiếu đỏ bừng tưởng rằng hiệu nghiệm. Ai ngờ không lâu lắm lại ngủ thiếp đi.
Lúc này Trầm Vân nào có biết, chưởng quỹ nhìn vóc người nhỏ nhắn của nàng, thuần phác đáng yêu. Nào dám chân chính bán thuốc cho nàng, a, tướng mạo hại chết người.