Ngước mắt lạnh lùng nhìn về phía cung nữ mặc xiêm y màu xanh: “Ngươi là người cung nào? Tên gì?” Cung nữ mặc quần áo màu xanh mặc dù tim đập lợi hại nhưng vẫn mạnh miệng, cực kỳ phách lối mà mở miệng: “Ta là cung nữ hầu hạ Chúc thiếu gia tên Chu Đào. Ngươi thật sự là Thái tử phi sao? Ta xem chắc không phải, Thái tử phi gì mà chỉ có một cung nữ đi theo sau, còn đến nơi hoang vắng này.”
Bích Liên đứng một bên nghe xong càng bất mãn, miệng nhỏ mấp máy nhưng bị Trầm Lạc cản lại. Trầm Lạc đỡ Tân Tử đứng lên, để Bích Liên dìu nàng ta. Sau đó bước từng bước hướng về phía Chu Đào: “Không biết là cung nữ của cung nào mà phách lối như thế, thì ra là cung nữ của Chúc Dịch Phong. Chủ tử ngươi không nói cho ngươi biết sao. Cho dù có là chủ tử đi chăng nữa, ở trong cung mà vận dụng tư hình đều đã phạm vào cung quy. Ngươi chỉ là cung nữ nho nhỏ mà thôi, chán sống rồi đúng không?”
Không đợi Chu Đào đáp lời, Trầm Lạc liền quay đầu nhìn những cung nữ mặc quần áo màu vàng đang quỳ trên mặt đất: “Đứng dậy áp giải Chu Đào đến Tân Khố phòng. Như thế bổn cung sẽ không trừng trị các ngươi.” Trầm Lạc vừa dứt lời nhóm cung nữ đang quỳ trên mặt đất lập tức đứng lên, trước sau không chút do dự giữ chặt lấy Chu Đào.
Chu Đào bị giữ chặt oán hận nhìn về nhóm cung nữ gió chiều nào xoay chiều ấy, khi nhìn về phía Trầm Lạc ánh mắt càng âm độc: “Ta là người của Chúc Thiếu gia, mặc kệ ngươi có phải là Thái tử phi hay không, không được sự đồng ý của Chúc Thiếu gia, thì không thể tự ý đưa ta đến Tân Khố phòng”.
Tân Khố phòng là nơi nào chứ? Nếu đã tiến vào đó không chết thì cũng bị lột da.
Trầm Lạc khẽ cười một tiếng: “Hãy để chủ tử của ngươi đến Đông cung nói chuyện với bổn cung, giải xuống đi.” Chu Đào vừa nghe như thế lại hô to gọi nhỏ.
Tân Tử được Bích Liên dìu trong hốc mắt thoáng hiện nước mắt. Sau khi Trầm Lạc quay người lại nháy mắt với Bích Liên. Bích Liên gật đầu một cái, đỡ Tân Tử ra khỏi rừng cây đi về hướng Đông cung.
Chu Đào vẫn như cũ ở trong rừng cây hô to gọi nhỏ, không lâu lắm, Hàn Thống Lĩnh Hàn Dịch dẫn năm thị vệ vào rừng cây, trong đó hai thị vệ nhận được chỉ thị của Hàn Dịch lập tức tiến lên dùng dây thừng trói Chu Đào lại. Chu Đào thấy Hàn thống lĩnh thân thể liền mềm nhũn, gấp gáp nhìn bốn phía, tại sao chủ tử còn chưa đến cứu nàng? Nàng nhận chỉ thị của chủ tử mới đi tìm Tân Tử gây phiền toái mà? Sao biết Tân Tử và Thái tử phi có quen biết, hơn nữa lại đúng lúc đụng phải Thái tử phi.
“Áp giải Chu Đào đến địa lao, coi giữ cẩn thận.” Hàn Dịch lạnh lùng phân phó, hai thị vệ nhận lệnh áp giải Chu Đào mắt hồng hồng xuống: “Sao người có thể thay đổi ý chỉ của Thái tử phi, nô tỳ không đi địa lao, nô tỳ muốn đến Tân Khố phòng.” Hai chân Chu Đao run run, cả thân thể cũng khống chế không được mà run rẩy.
Hàn Dịch lạnh cũng nhìn Chu Đào, hai thị vệ áp giải Chu Đào không dám chần chừ, nhanh chóng đem Chu Đào đi. Những cung nữ còn lại sau khi thấy Hàn thống lĩnh lại lần nữa quỳ gối, nhỏ giọng cầu xin tha thứ.
“Giải toàn bộ đến Tân Khố phòng.” Sau khi Hàn Thống lĩnh dứt lời đi ra khỏi rừng cây, lưu lại một đám cung nữ khóc lóc thảm thiết.
Cho đến khi rừng cây an tĩnh lại, một bóng đàn ông cao lớn mới từ trên cây to bước ra. Người này thân hình cao lớn thon gầy, đôi mắt dài nhỏ híp lại. Ánh mặt trời chiếu qua kẽ lá rơi trên khuôn mặt hắn trong bóng tối càng lộ vẻ âm u.
“Thái tử phi, đây là…” Tiểu Phúc Tử giương mắt nghi ngờ nhìn Tân Tử, cung nữ trong Đông cung đều đã điều đi hết, Thái Tự phi lại tự mình mang cung nữ đến sao?
“Tiểu Phúc Tử, tìm gian phòng cho Tân Tử ở. Tân Tử là người nhà mẫu thân ta, không phải người ngoài.” Sau khi Trầm Lạc dứt lời giơ tay lên cho phép Tiểu Phúc Tử đứng dậy. Tiểu Phúc Tử vội vàng nói dạ, ngay sau đó phân phó một tiểu thái giám đi thu dọn một gian phòng.
Sau khi Trầm Lạc an bài thỏa đáng cho Tân Tử liền trở về tẩm điện Đông cung. Nghĩ đến những điều Tân Tử nói với nàng, thì ấn tượng của nàng về Chúc Dịch Phong càng không tốt. Người này cũng thật sự quá âm hiểm, Tân Tử cũng không hề trêu chọc hắn. Là Chúc Dịch Phong muốn làm khó Tân Tử thôi, muốn Tân Tử theo hắn. Dưới tình thế cấp bách Tân Tử đã tát Chúc Dịch phong một cái. Hắn ghi hận trong lòng phân phó tỳ nữ thân cận Chu Đào đi tìm Tân Tử gây phiền phức.
Bây giờ Chu Đào đã bị nàng phạt mang đến Tân Khố phòng rồi. Cho dù Chu Đào có là nô tỳ thân cận đi chăng nữa thì Chúc Dịch Phong cũng không đi cứu, thật sự là một chủ tử tốt. Trầm Lạc cười lạnh một tiếng, cầm ly trà trong tay vuốt vuốt. Trước khi vào cung Chúc Dịch Phong đã cùng Trầm gia kết thù oán, nếu nàng không sớm một chút đuổi hắn xuất cung, hắn chắc chắn sẽ tìm cơ hội xuống tay với nàng.
Bích Liên vẫn chăm sóc Tân Tử, thỉnh thoảng cũng đến ngự y viện, Mẫn ngự y đang bận, nàng cũng không dám quấy rầy Mẫn ngự y. Chỉ dựa vào nhiều năm nấu thuốc mà bốc một chút dược thảo cho Tân Tử. Lúc gần đi cũng không quên cảm tạ Mẫn ngự y. Tân Tử dưới sự chăm sóc chu đáo của Bích Liên, đã ngủ thật sâu rồi, ngủ thẳng cho đến khi màn đêm buông xuống, mới vội vàng ăn một chút đồ ăn.
Sau khi có sức Tân Tử lập tức muốn đứng dậy đi tạ đại ân đại đức của Thái tử phi. Bích Liên ngăn Tân Tử lại nói: “Bây giờ đừng đi, Thái tử phi không thích nô tỳ buổi tối quấy nhiễu người, sáng mai hãy đến tạ ơn Thái tử phi.” Tân Tử sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong Trầm Lạc ngồi trên ghế, tầm mắt chuyển một cái liền nhìn thấy ngọc tiêu treo trên tường. Dựa theo tính tình của Vũ Văn Thượng tối nay nhất định sẽ bắt nàng thổi tiêu. Trong lòng buồn bực một hồi, cuối cùng Trầm Lạc thở dài. Thổi thì thổi, không lẽ nàng lại sợ sao?
Sau khi đợi thật lâu Trầm Lạc không đợi được Vũ Văn Thượng trở lại. Ngáp một cái Trầm Lạc bò lên giường vén chăn mỏng lên chui vào.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Trầm Lạc cảm thấy chăn trên người bị xốc lên. Ngay sau đó lưng dán vào một lồng ngực cực lớn. Mùa hè đã đến, buổi tối rất nóng. Nến là mùa đông Trầm Lạc nhất định sẽ dựa vào nguồn nhiệt này. Nhưng đang là mùa hè Trầm Lạc tránh còn không kịp.
“Nóng” Trầm Lạc khẽ mấp máy môi, ngay lập tức đẩy lồng ngực nóng hổi kia ra, lăn ra đầu giường.
Mặt Vũ Văn Thượng khẽ nhíu lại, hắn đã tỉ mỉ đem thân mình tắm qua một lần, còn gắn chút cánh hoa ở trên đầu. Sau khi mặc xong xiêm y, để phòng ngừa ngộ nhỡ, lại còn cởi áo bào ra cẩn thận bôi một chút Hoa Quế cao lên phía trên. Vui mừng hớn hở trở về tẩm điện, khi thấy giai nhân nằm trong chăn mỏng ngủ thật thoải mái thì Vũ Văn Thượng thở dài xen lẫn cô đơn, cô đơn cùng không cam lòng.
Lạc nhi sao có thể ngủ chứ? Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Vũ Văn Thượng quay đầu nhìn liền thấy ngọc tiêu treo trên tường, trong lòng càng cảm thấy chua xót.
“Lạc nhi để vi phu làm cho nàng mát được không?”
Trầm Lạc đã ngủ căn bản không nghe được lời nói của Vũ Văn Thượng, Vũ Văn Thượng khẽ cười một tiếng xem như nàng đã đồng ý. Một đôi tay hết sức thuần thục cởi yếm và quần của Trầm Lạc. Sau khi tay đụng phải da thịt tinh tế của giai nhân, Vũ Văn Thượng càng sờ càng lấn sâu hơn. Đến cuối cùng nhấc chăn mỏng lên trực tiếp ném xuống đất.
Nữ tử da thịt trắng nõn hoàn mĩ đang ngọt ngào ngủ. Trong giấc mộng nàng dù thế nào cũng không ngờ toàn thân đã bị lột sạch, đang bị một con sói vô sỉ dùng ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn. Vũ Văn Thượng nhìn xuống phía dưới người Trầm Lạc, khóe miệng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Trầm Lạc bị đánh thức, hai mắt vừa mở ra liền thấy Vũ Văn Thượng nằm phía trên người nàng nở nụ cười càng lúc càng yêu mị. Người vừa mới tỉnh ngủ ý thức còn mơ hồ, vì vậy Trầm Lạc ngẩng đầu nâng thân thể lên, gọi một tiếng, thanh âm lộ ra mị hoặc vô cùng, truyền vào tai Vũ Văn Thượng không thể nghi ngờ là xuân dược mạnh nhất. Từng đợt từng đợt tiếng vang kiều diễm vang vọng trong tẩm điện, trăng sáng trên bầu trời đêm cũng phải thẹn thùng trốn sau những rặng mây.
“Lạc nhi tỉnh rồi sao?” Vũ Văn Thượng từ giữa hai chân Trầm Lạc nhô đầu ra, híp mắt cười cười nhìn Trầm Lạc, Trầm Lạc trừng mắt liếc Vũ Văn Thượng, hắn dám thừa dịp nàng ngủ mà làm chuyện đó với nàng.
“Động tác mạnh như thế có thể không tỉnh sao? Đêm đã khuya rồi, ngủ đi.” Sau khi Trầm Lạc dứt lời đá Vũ Văn Thượng một cái, rồi xoay người muốn ngủ tiếp.
Vũ Văn Thượng thất bại, Lạc nhi đã mềm như thế rồi mà còn muốn ngủ? Khóe môi nhếch lên nụ cười tà ác, Vũ Văn Thượng cúi thấp người xuống, le lưỡi liếm vành tai Trầm Lạc, nhỏ giọng nói:” Lạc nhi nàng còn ngủ được sao? Không phải nói tối nay sẽ thổi tiêu ư?”
Thổi tiêu…Thổi tiêu! Mắt Trầm Lạc bỗng chốc trợn to, Vũ Văn Thượng bắt được cơ hội, cố ý mở hai chân ra, nhảy lên quỳ gối ở hai bên hông Trầm Lạc.
Trầm Lạc không thể tưởng tượng được nàng như lời Vũ Văn Thượng đã nói phải thổi tiêu, nhưng…Không đợi cho Trầm Lạc có bất kì phản ứng nào, Vũ Văn Thượng lại lần nữa đặt Trầm Lạc trên người nhẹ giọng dụ dỗ: “Lạc nhi ngoan, hôm nay ta đã tắm rửa sạch sẽ rồi, còn bôi chút Hoa Quế cao lên nữa. Nàng ngửi xem có phải rất thơm hay không?”
Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đắc ý và mong đợi của Vũ Văn Thượng, lại nhìn cái thứ gần ngay trước mắt mình Trầm Lạc khẩn trương giật cánh môi, cái đó đã được rửa qua rồi khẳng định không bẩn, nhưng cũng đâu đạt đến mức có mùi thơm chứ?
“Lạc nhi” Vũ Văn Thượng một lần nữa lên tiếng. Trầm Lạc biết nếu hôm nay nàng mà không làm cho hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho nàng. Như vậy vẫn là nên thổi đi, Trầm Lạc sáng suốt ra quyết định sau khi cân nhắc thiệt hơn.
Trầm Lạc chỉ mới mở cái miệng nhỏ nhắn ra không có nhiều động tác. Trong lòng Vũ Văn Thượng đã vì kích động mà nhảy thình thịch. Trầm Lạc nhìn cái phía trước cuối cùng cắn răng nhắm mắt di chuyển đầu về phía trước. Muốn tiến thêm về phía trước, Trầm Lạc bất đắc dĩ phát hiện, nàng quả thật không thể thổi tiêu được, quai hàm thật đau nhức.
Thổi tiêu cũng thật không dễ dàng gì, sớm biết như thế còn không bằng để Vũ Văn Thượng ở trong rừng cây làm cái kia còn hơn. Yêu cầu vô sỉ quả nhiên không thể dễ dàng đồng ý được, lần này thì tốt rồi, sáng mai không những xương sống thắt lưng bắp đùi mà cả quai hàm cũng đau.
Xen lẫn ánh nến lập lòe, tiếng gầm nhẹ của nam tử truyền ra không ngừng từ tẩm điện Đông cung. Mây trên bầu trời đêm giống như xấu hổ âm thầm dời sang một bên. Ánh trăng núp sau áng mây vạn bất đắc dĩ nhô ra.
Mà ở trong địa lao tối tăm, tứ chi Chu Đào đều bị cột trên giá gỗ. Roi da của thị vệ từng cái từng cái quất vào người Chu Đào, Hàn Dịch mắt lạnh ngồi đó nâng ly trà. Nặng nề mở miệng: “Chúc Dịch Phong sai ngươi làm?”
Chu Đào bị trói trên giá gỗ toàn thân vô lực, những giọt máu tươi theo vạt áo nhỏ tí tách trên mặt đất, mắt vô thần nhìn về phía Hàn Dịch, mệt mỏi mở miệng: “Cái gì nô tỳ cũng nói, đừng đánh nữa.”
Hàn Dịch nặng nề đặt ly trà trên tay lên ghế, mắt lộ tia sắc lạnh: “Nói”