• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần cuối cùng đi thăm Tân Tử cũng đã là mười ngày trước, trong mười ngày đó Trầm Lạc có đến Vấn Cung hai lần, đưa cho Tân Tử ít quần áo cùng bánh ngọt. Nhờ có Trầm Lạc mà mối quan hệ của Tân Tử ở Vấn Cung càng ngày càng tốt, không còn ai dám khi dễ nàng ta. Cho dù thế nào Tân Tử vẫn mãi tìm một cơ hội để Trầm Lạc đưa nàng ta về Đông cung, nàng ta muốn cả đời đi theo phục vụ Trầm Lạc. Trầm Lạc hiểu rõ, những lời nói ra đều bênh vực Tân Tử, để Tân Tử chờ đợi gấp gáp. Tân Tử vô cùng vui vẻ, lôi kéo tay Trầm Lạc trong miệng ngọt ngào gọi Thái tử phi.

Ở hậu viện Đông cung sen hồng nở rất đẹp, Trầm Lạc ngồi dựa vào lan can đỏ thắm trong đình vừa ăn ô mai vừa thưởng thức sen hồng trong hồ. Mấy hôm nay nàng rất thích ăn chua, ô mai, dưa chua, v.v… Không có vị chua Trầm Lạc cảm thấy không thoải mái. Hôm nay không nóng như hôm qua, gió nhẹ phất qua mặt mang theo hơi nước lành lạnh, Trầm Lạc xoay xoay đầu, bóp bóp thắt lưng, mắt híp lại.

“Thái tử phi, nô tỳ nghe nói Hạ quận chúa đã vào cung rồi, đầu tiên là đến Thái Hòa cung của Hoàng hậu, bây giờ đang ở Thượng cung của trưởng Công chúa.” Trong ngự thiện phòng ở Đông cung không có ô mai, Thái tử phi một ngày đều muốn ăn thật nhiều. Bích Liên liền đến ngự thiện phòng của hoàng cung lấy thật nhiều. Nhưng trên đường trở về Đông cung nàng nghe được một chút chuyện từ cung nữ về Hạ quận chúa. Cho nên sau khi trở về Đông cung để ô mai trong ngự thực phòng lập tức đến hậu viện Đông cung tìm Thái tử phi.

Trầm Lạc khẽ ừ một tiếng, sau đó sửa sang lại vạt áo, ngẩng đầu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bích Liên nhíu lại, Trầm Lạc bật cười: “Bích Liên, chuyện này đâu phải chuyện lớn gì, Hạ quận chúa tới thì thế nào, chúng ta như thế nào thì cứ như thế đó đi.” Trầm Lạc dứt lời sau đó nghiêng đầu nhìn về phía hồ sen, đưa tay lấy từ dĩa sứ bên cạnh một miếng ô mai từ từ nhai nuốt.

“Thái tử phi, Hạ quận chúa là người trong gia tộc Hoàng hậu.” Bích Liên sợ Trầm Lạc trách tội thích nói chuyện luyên thuyên, nên mấy lời này nàng cũng chỉ nói một nửa. Khi còn nấu thuốc ở Tư Dược phòng, các cung nữ cũng có nói một số chuyện thú vị trong cung. Hạ quận chúa luôn được Hoàng hậu triệu vào trong cung, chỉ cần Hạ quận chúa vừa tới là Điện hạ sẽ đến Thái Hòa cung. Nàng vốn tưởng rằng người Điện hạ để ý là Hạ quận chúa. Hiện giờ cho dù Thái tử đã có Thái tử phi Hoàng hậu vẫn như cũ cho triệu Hạ quận chúa vào cung. Thái tử mới thành hôn hơn mười ngày, Hoàng hậu đã sốt ruột như thế rồi.

“Bích Liên, ta hiểu ý ngươi. Nhưng chỉ cần ta giữ được tâm của Điện hạ thì cho dù Hoàng hậu có triệu mưới mấy hai mươi nữ tử vào cung cũng vô dụng thôi.” Sau khi Trầm Lạc dứt lời liền đứng lên. Đi ra khỏi đình nghỉ mát, Bích Liên chợt giật mình. Điện hạ là người tâm tư tinh tế thâm trầm, Thái tử phi cũng vậy. Bích Liên khẽ cười một tiếng, đem đĩa sứ trắng trên bàn cầm lên nhanh chóng đuổi theo sau Trầm Lạc.

“Thái tử phi hôm nay nô tỳ mới đến Ngự Thiện phòng mang ô mai mới đến đây, người có muốn nô tỳ bê một chút đến phòng khách để nếm thử không?”

Trầm Lạc gật đầu một cái “Vậy càng tốt, càng mới càng chua.” Bích Liên cầm cái đĩa trắng cúi đầu nhìn bụng Trầm Lạc. Cuối cùng ấp úng mở miệng: “Thái tử phi có muốn mời ngự y tới bắt mạch hay không? Chua là con trai lạt là con gái, có phải tiểu thế tử…”

Thân thể Trầm Lạc dừng lại, đưa tay sờ sờ bụng mình. Nếu mang thai mới có mấy ngày ngự y cũng không thể chẩn đoán ra được. Có điều chuyện chua là con trai lạt là con gái ở Huyện Vân Hà nàng cũng được nghe mấy người già trong nhà nói qua. Khi mẫu thân nàng mang thai đệ đệ, không phải cũng đặc biệt thích ăn chua sao? Trầm Lạc nhẹ nhàng vuốt vuốt bụng mình, nếu sinh con trai mặt mũi nhất định sẽ cực kỳ giống Vũ Văn Thượng.

Chỉ là nàng nhất định sẽ dạy nó thật tốt, không để con học theo Vũ Văn Thượng, đã có một phu quân vô sỉ, nàng nhất định không thể có thêm một con trai vô sỉ.

Lúc này Vũ Văn Thượng đang ở ngự thư phòng thảo luận chuyện Đại Mạc thì mí mắt đột nhiên giật giật, đương kim Hoàng thượng của Nguyệt Tường quốc đang ngồi trên ghế giương mắt nhìn mặt Vũ Văn Thượng, chậm rãi mở miệng: “Theo ý của con là muốn Hạ nhi cưới Công chúa Chiêu Tuyết của Đại Mạc?” Vũ Văn Thượng nghiêm túc gật đầu, “Phụ hoàng, nghe nói Công chúa Chiêu Tuyết dung mạo phi phàm, đối đãi với mọi người luôn yên tĩnh lạnh lùng, cao ngạo cực kì. Tính tình không khác biệt với hoàng đệ cho lắm, hai người này mà ở gặp nhau khả năng rất cao là chung sống được. Công chúa của một nước muốn liên minh với một nước khác người đó nhất định phải là Hoàng tử, vả lại nhất định phải là chánh phi. Nhi thần đã có Thái tử phi, hoàng đệ cũng không có bất kì con trai nào.”

Hoàng đế Nguyệt Tường quốc cười khẽ một tiếng, cầm tấu chương trong tay quăng lên bàn “Tâm tư của con phụ hoàng còn không rõ sao? Nếu không muốn mẫu hậu con đưa người đến Đông cung…” Không để cho Hoàng đế nói xong, Vũ Văn Thượng đã lên tiếng nói: “Mấy ngày nay Lạc nhi rất thích ăn ô mai chua, mười ngày nữa, nhi thần sẽ triệu Trương ngự y đến bắt mạch cho Lạc nhi, xem chừng là một tiểu thế tử đó.”

Hoàng đế Nguyệt Tường quốc vuốt vuốt trán, hơi hơi nhếch môi qua một hồi suy tính kĩ lên tiếng: “Sau khi Hoàng tôn ra đời, phụ hoàng muốn đem toàn bộ triều chính giao lại cho con.” Thân thể Vũ Văn Thượng cứng lại, ngẩng đầu nhìn phụ hoàng: “Phụ Hoàng thân thể người vô cùng khỏe mạnh.”

Hoàng đế thở dài một tiếng: “Khi còn trẻ phụ hoàng đã phụ lòng Cẩm nhi, không muốn lại phụ thêm lần nữa. Mẫu hậu con, giúp ta chăm sóc, tất cả đều giao cho con.”

Vũ Văn Thượng biết Cẩm nhi trong miệng Hoàng thượng là Vạn Quý phi của Chiêu Dương cung. Phụ Hoàng yêu Vạn Quý phi sâu đậm, khi tuổi đã già muốn đền bù cho bà, nhưng rốt cuộc lại vẫn muốn tổn thương mẫu hậu hắn.

“Lúc mới bắt đầu chiều trính hỗn loạn, nếu phụ hoàng cứ khư khư cố chấp, chỉ sợ Nguyệt Tường quốc cứ thế mà chôn vùi. Phụ hoàng đem Nguyệt Tường quốc quốc thái dân an trao lại cho con, con nhất định phải đưa Nguyệt Tường quốc tiến đến thời kì phồn vinh thịnh thế”.

Trong thư phòng phụ thân con hai người nói chuyện rất nhiều. Khi Vũ Văn Thượng từ trong thư phòng bước ra, Ngô ma ma lĩnh chỉ của Chu Hậu triệu Vũ Văn Thượng đến Thái Hòa cung. Ngô ma ma nhìn Điện hạ vui vẻ như thế, trong lòng càng thêm vui mừng. Điện hạ vẫn còn nhớ Hạ quận chúa, Hạ quận chúa vào Đông cung không phải là không được.

Đông cung

Trầm Lạc ở trong phòng khách chờ Vũ Văn Thượng trở lại cùng nhau dùng bữa tối, nếu khi Vũ Văn Thượng không trở về Đông Cung dùng bữa thì buổi sáng trước khi đi nhất định sẽ nói với nàng. Nhưng hôm nay lại có việc gì mà trễ?. Nhìn một bàn đầy món ăn, Trầm Lạc lần nữa ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Thôi vậy, món ăn sắp nguội rồi, hay là nàng ăn trước vậy. Đang muốn cầm đũa lên thì Tiểu Phúc Tử và Bích Liên vội vội vàng vàng đi vào phòng khách.

“Nô tài tham kiến Thái tử phi, hôm nay Điện hạ ở Thái Hòa cung dùng bữa, Thái tử phi không cần chờ Điện hạ.” Tiểu Phúc Tử mới nói xong, Bích Liên lo lắng lên tiếng: “Hạ quận chúa hiện giờ đang ở Thái Hòa cung, Thái tử phi…” Khóe miệng Trầm Lạc mang ý cười, con ngươi đảo một vòng, sau đó đứng dậy: “Điện hạ cũng thật là, đi đến chỗ mẫu hậu cũng không nói với ta một tiếng. Ta vào Đông cung còn chưa đến chỗ mẫu hậu dùng bữa, chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay đi đi.”

Sau khi Bích Liên nghe xong thì trên mặt vui mừng. Lập tức đi theo Thái tử phi đến Thái Hòa cung. Tiểu Phúc Tử đứng thẳng người. Điện hạ thật sự đặt rất nhiều tâm tư vào Thái tử phi. Hắn ở bên ngoài ngự thư phòng chờ Điện hạ trở về Đông cung, Ngô ma ma cũng đến đây chờ Điện hạ. Điện hạ nháy nháy mắt với hắn, nói là đến Thái Hòa cung dùng bữa, Thái tử phi không cần chờ ngài. Ngô ma ma không hiểu, nghe Thái tử nói như thế thì khuôn mặt già nua hiện lên chút vui mừng.

Thái giám cung nữ Thái Hòa cung sau khi thấy Thái tử phi thì khom người hành lễ, thái giám đứng lên muốn đi bẩm báo với Hoàng hậu. Trầm Lạc ngăn lại, phân phó Bích Liên chờ ở ngoài cửa Thái Hòa cung, không một tiếng động đi vào Thái Hòa cung.

Trầm Lạc còn chưa tiến vào phòng khách Thái Hòa cung, dựa vào ánh nến lần đầu tiên Trầm Lạc thấy Hạ quận chúa tiếng tăm lừng lẫy. Hạ quận chúa quả thực là một mĩ nhân khuynh thành, khuôn mặt trái xoan trắng nõn hồng hào, hai hàng mi như lá liễu, phía dưới là hai mắt sáng ngời. Một đôi tay ngọc cầm bình rượu trên bàn lên cẩn thận rót rượu cho Vũ Văn Thượng. Chu Hậu ở bên cạnh khuôn mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, Trầm Lạc hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ Chu Hậu bây giờ theo như lời của mấy tân nương tử ở Huyện Vân Hà là một mẫu thân chồng tàn ác. Vũ Văn Thượng ngồi quay lưng lại phía nàng, không thấy được vẻ mặt.

“Mẫu hậu, một bàn lớn đồ ăn ngon như vậy, sao lại không gọi con dâu vậy? Chỉ gọi Điện hạ tới thật là thiên vị.” Trên mặt Trầm Lạc mang ý cười thật sâu đi vào trong phòng khách Thái Hòa cung, sau đó hướng về phía Chu Hậu thi lễ, lập tức ngồi ở bên người Vũ Văn Thượng, lời nói ra thể hiện rõ sự thẹn thùng.

Hạ quận chúa đang rót rượu cho Vũ Văn Thượng không rõ chân tướng, tầm mắt không ngừng đảo qua trên người Trầm Lạc.

Chu Hậu kinh ngạc không thôi, bà đâu có mời Trầm Lạc đến đây, bình thường bày vẻ yếu đuối, tối hôm nay lại không mời mà tới.

Vũ Văn Thượng khẽ cười, không để ý mẫu hậu cùng biểu muội Hạ Lan là người ngoài, trắng trợn sờ sờ bụng Trầm Lạc “Nhiều ngày ăn ô mai như vậy, không cảm thấy chua chút nào sao?”

Chu Hậu vừa nghe như thế thân thể cứng lại. Miệng nhỏ của Hạ quận chúa nhếch lên, sau đó đặt bầu rượu lên trên bàn. Ánh mắt nhìn về phía Chu Hậu mang theo vài phần bất mãn. Biểu ca sủng ái Trầm Lạc như thế mà cô cô dám lừa gạt nàng nói biểu ca thích nàng.

Trong lòng Chu Hậu căng thẳng, tay giấu trong tay áo không tự chủ được nắm thật chặt.

“Thượng nhi, Hạ Lan thật khó mới vào cung một chuyến, chú ý một chút.” Sau khi dứt lời chân mày Chu Hậu nhíu thật chặt tỏ vẻ bất mãn. Trầm Lạc cười khẽ một tiếng, trở tay cầm lấy tay Vũ Văn Thượng đang còn đặt trên bụng mình “Mẫu hậu, con dâu tới đây không phải chỉ muốn dùng bữa tối. Còn có chuyện muốn nói với người, khi con dâu ở huyện Vân Hà có nghe qua, chua là con trai nhạt là con gái. Mấy ngày gần đây con dâu đặc biệt thích ăn ô mai. Xem chừng là có hỉ rồi.”

Hai chữ có tin mừng Trầm Lạc cố ý nhấn mạnh, Hạ quận chúa vừa nghe như thế, sắc mặt lúc này không nén được giận. Đôi đũa trên tay thoáng chốc rớt trên mặt đất. Trầm Lạc hướng về phía Vũ Văn Thượng ồ lên một tiếng “Điện hạ, đây chính là mĩ nhân biểu muội kia sao? Dáng dấp thật sự tốt”. Vũ Văn Thượng gật đầu một cái, nhìn Hạ Lan: “Sao vậy? Không phải từ nhỏ miệng rất ngọt sao? Thấy hoàng tẩu không gọi một tiếng?”

Hạ Lan liếc Trầm Lạc một cái, rất không tình nguyện mở cánh môi gọi Trầm Lạc một tiếng hoàng tẩu.

“Mẫu hậu, mỹ nhân đẹp khuynh thành như thế, đã có hôn phối rồi chưa? Con dâu thấy Chúc đại nhân ở Vấn cung không tệ.”

Lúc này tay Vũ Văn Thượng từ tay Trầm Lạc rời khỏi bụng, len lén đưa về phía eo Trầm Lạc, bấm một cái. Trầm Lạc bị đau quay đầu trợn mắt nhìn Vũ Văn Thượng.

Một màn này toàn bộ rơi vào trong mắt Hạ quận chúa, Hạ quận chúa không giữ được biểu cảm. Hỉ nộ ái ố đều hiện cả trên mặt, lúc này cũng không vui. Đứng lên nhếch cái miệng nhỏ nhắn: “Cô cô, thân thể Hạ Lan không khỏe, muốn lui xuống trước.”

Nhìn Hạ Lan tức giận rời đi, lại nhìn khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng của Trầm Lạc, Chu Hậu tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK