“Sao? Buổi tối và chiều hôm qua không thỏa mãn nàng sao? Xem cái miện nhỏ nhắn chu lên kìa.” Sau khi dứt lời đảo thân mình, tay trái ở trên cánh môi mềm mại của nữ tử miết miết nhẹ.
“Tối hôm qua chàng dùng sức quá mạnh, hiện giờ toàn thân đều chua xót đau đớn. Chàng thì hưởng thụ nhưng ta hiện giờ phải chịu tội đây nè. Sau khi cân nhắc ta quyết định về sau ba ngày mới làm chuyện phòng the một lần. Vả lại chỉ có thể làm buổi tối.” Trầm Lạc vừa nói vừa đẩy tay Vũ Văn Thượng ra, quay người lại đưa lưng về phía Vũ Văn Thượng.
Sau khi nghe Trầm Lạc nói xong, trong lòng Vũ Văn Thượng trầm xuống. Nếu thật sự đáp ứng Lạc nhi, ba ngày mới có thể làm một lần, hơn nữa chỉ có buổi tối mới có thể… Vậy sao được, thân thể Vũ Văn Thượng lập tức hướng lưng Trầm Lạc sáp lại, tay trái chậm rãi vuốt ve mái tóc mượt mà.
“Lạc nhi, về sau ta không dùng sức nữa được không? Hoặc là về sau có làm nàng ngồi ở trên hông ta tự mình động, nhanh hay chậm, nhẹ hay nặng đều nằm trong tay nàng được không? Ba ngày mới có thể làm chuyện phòng the, ta không thể đồng ý với nàng.” Vũ Văn Thượng chậm rãi nói, Trầm Lạc đưa lưng về phía hắn nặng nề hừ một tiếng. Ngón tay thon dài của Vũ Văn Thượng ở trên vai thơm Trầm Lạc vuốt ve thật lâu, cũng không nghe thấy Trầm Lạc nói gì. Hắn chỉ đành từ chăn mỏng chui ra, xuống giường mặt xiêm áo vào, chuẩn bị đến giờ vào triều rồi.
Sau khi mặc xong, Vũ Văn Thượng cất bước đi đến trước giường, cúi người xuống vươn tay ra giữ lấy mặt Trầm Lạc. Không ngờ trên mặt Lạc nhi lại mang ý cười. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu hung hăng hôn cánh môi Trầm Lạc, sau một hồi mới buông ra, Trầm Lạc giơ tay điểm điểm ngực Vũ Văn Thượng: “Là chàng nói đó, về sau chỉ cho ta đè ép chàng không cho phép chàng đè ép ta. Chuyện phòng the ta nói thế nào thì là thế đó.”
Nhìn Trầm Lạc mân mê cánh môi vừa mới bị mình dày xéo, Vũ Văn Thượng chỉ đành gật đầu một cái, mũi cọ cọ lên mũi Trầm Lạc:” Nàng cái quỷ tinh linh này, để nàng ngồi ở phía trên ép ta khiến nàng cao hứng như thế sao?” Trầm Lạc hướng về phía Vũ Văn Thượng làm cái mặt quỷ “Có thể đè ép nam tử tuấn mĩ nhất Nguyệt Tường quốc là vinh hạnh của tiểu nữ.”
Vũ Văn Thượng sau khi nghe xong cụng vào trán Trầm Lạc một cái “Cái miệng nhỏ càng ngày càng ngọt. Lạc nhi, tối này không cần chờ ta dùng bữa. Tối nay ta phải cùng phụ hoàng bàn bạc chuyện tháng sau Đại Mạc phái sứ thần đến đây.”
Trầm Lạc gật đầu một cái, đưa tay đẩy ngực Vũ Văn Thượng: “Chàng mau đi đi, ta ngủ thêm một lát.” Trong lòng Vũ Văn Thượng như bị hắt một chậu nước lạnh, quả nhiên tiểu nương tử không thể quá nuông chiều nếu không sẽ không cho ngươi mặt mũi.
Ở ngoài sảnh Đông cung, Tiểu Phúc tử cảm thấy Điện hạ rất lạ, cả gan nhìn dung nhan người, Hả? Thái tử phi lại giận dỗi Thái tử rồi sao? Không đúng hôm qua mặc dù là ban ngày mà Điện hạ còn cùng Thái tử phi trong tẩm điện thật lâu mà.
Buổi trưa Trầm Lạc vừa dùng xong ngọ thiện lúc này đang uống nước ô mai. Mấy ngày nay càng ngày càng nóng, buổi trưa mà uống chút nước ô mai thật sự là rất sảng khoái. Sau khi Trầm Lạc uống xong chén nước ô mai, vừa định gọi Bịch Liên mang vào thêm một chén nữa, thì nhìn thấy Bích Liên đi vào phòng khách khuôn mặt nhỏ nhắn biểu thị sự lo lắng.
“Thái tử phi, ở tẩm điện của Thái tử phi truyền đến tin tức. Hôm qua Tân Tử được Chúc đại nhân mang về tẩm điện, sau đó cũng không trở thành người trong phòng Chúc đại nhân. Chúc đại nhân phân Tân Tử làm thô sử nha hoàn trong tẩm điện. Tối hôm qua Tân Tử bị những thô sử nha hoàn đó khi dễ.” Bích Liên càng nói càng gấp, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhíu lại.
Sau khi Trầm Lạc nghe xong trong lòng vui mừng. Nàng còn muốn tìm cách đến tẩm điện của Chúc dịch phong, không nghĩ tới Chúc Dịch Phong lại tự mình cho nàng cơ hội này. Đã thế, nàng liền mở lòng nhân từ đi thăm Tân Tử một chút, nghĩ đến đây Trầm Lạc đặt cái chén trong tay xuống bàn, sau đó đứng lên. Sửa sang lại quần áo hằn giọng nói: “Lập tức đến tẩm điện của Chúc đại nhân, Tân Tử là do Điện hạ ban cho Chúc đại nhân, vừa là người nhà của mẫu thân ta. Chúc đại nhân đối xử với nàng ấy như thế thật sự là không còn gì nói nổi.”
Sau khi dứt lời Trầm Lạc liền nhấc chân đi ra khỏi Đông cung, Bích Liên theo sát phía sau Trầm Lạc, đi khoảng một khắc thì Trầm Lạc đến được tẩm điện của Chúc Dịch Phong. Ở trên tấm biển ở tẩm cung viết hai chữ cứng cáp mà hữu lực Vấn Cung. Tấm biển còn mới tinh có lẽ vừa mới làm ra rồi treo lên.
Trầm Lạc nhìn hàng cung nữ thái giám quỳ trên mặt đất, Hoàng thượng đối xử với Chúc Dịch Phong thật tốt, thái giám cung nữ ở đây so với Đông cung còn nhiều hơn. Đưa ngón tay chỉ thái giám gần mình nói: “Đưa bổn cung đến phòng ở của những cung nữ thô sử, bổn cung muốn đến thăm Tân Tử.”
Thái giám vừa nghe tên Tân Tử thân thể càng cúi thấp hơn: “Thái tử phi, phòng của những cung nữ thô sử không phải là nơi người nên đi.” Trầm Lạc không lên tiếng mà hướng về phía Bích Liên nháy nháy mắt, Bích Liên liền hiểu ý: “Lệnh của Thái tử phi ngươi không nghe sao? Không sợ ăn gậy hả?”
Thái giám đang quỳ trên mặt đất thân thể thoáng chốc run lên, giọng nói nói ra cũng mang theo run rẩy: “Dạ dạ nô tài đưa Thái tử phi đi.”
Phòng ở của những cung nữ thô sử đều cũ nát chật hẹp, đẩy cửa phòng ra bên trong lập tức bay ra một mùi quái dị. Trầm Lạc cau mày bước vào phòng, phòng rất nhỏ, bên trong có đặt một dãy giường đá. Sau khi thấy Tân Tử nằm bên trong giường đá, Trầm Lạc chậm rãi bước đến gần Tân Tử.
Thái giám thấy Tân Tử nằm trên giường đá không nhúc nhích chút nào, lập tức lên tiếng khiển trách: “Tân Tử, Thái tử phi đến thăm ngươi. Còn không mau rời giường thỉnh an.” Trầm Lạc khoát khoát tay “Trong người Tân Tử có thương tích, những quy củ của hoàng cung liền miễn đi.”
Tân Tử nằm trên giường giật giật thân thể nhỏ bé, Tân Tử hai mắt nhỏ bé mở thật lớn, sau khi định thần lại, bất chấp thương thế trên người xốc chăn lên muốn hành lễ. Trầm Lạc vội tiến lên đỡ Tân Tử, nhìn khuôn mặt nhỏ bé lem luốc của Tân Tử Trầm Lạc lộ vẻ đau lòng. Nếu không phải biết trước Tân Tử và Chúc Dịch Phong có quan hệ, Trầm Lạc chắc chắn sẽ bị Tân Tử lừa. Hiện tại đã biết trong lòng Trầm Lạc ngũ vị hỗn độn. Trong thiên hạ sao lại có người như vậy? Trong lòng thì suy nghĩ khác nhưng trên mặt lại biểu hiện khác.
“Thái tử phi, nô tỳ không muốn sống ở đây. Người đưa Tân Tử đi đi, Tân Tử ở chỗ này thật là khổ. Bọn họ khi dễ nô tỳ.” Tân Tử kéo kéo ống tay áo Trầm Lạc nước mắt tràn mi. Thân thể nhỏ bé cũng run rẩy theo, trong lòng Trầm Lạc liên tục tán thưởng. Diễn xuất thật là tốt.
Nhẹ thở dài Trầm Lạc lấy một chiếc khăn tay từ trong tay áo ra lau nước mắt cho Tân Tử: “Ta cũng không còn cách nào. Đây là lệnh của Điện hạ không ai dám làm trái. Tân Tử xin lỗi vì đã không thể mang ngươi quay trở về.” Tân Tử vừa nghe như thế trên mặt lộ ra sự tuyệt vọng, buông ống tay áo Trầm Lạc ra. Hướng về phía tường lao tới, sau lưng Bích Liên sợ hãi mà kêu lên, Trầm Lạc nhanh tay nhanh mắt bắt lại. Tân Tử không thể chết được muốn chết cũng đợi sau khi trị được tội Chúc Dịch Phong đã.
“Tân Tử tội tình gì ngươi phải làm thế? Ta đáp ứng nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn. Về sau có rảnh nhất định sẽ đến thăm ngươi. Để ta xem còn có cung nữ nào dám bắt nạt ngươi?” Trầm Lạc nói đến chỗ này cố ý quay lại lạnh lùng nhìn về phía cung nữ phía sau lưng, lời nói ra hết sức có lực, chắc chắn những cung nữ đứng ở góc tường kia cũng có thể nghe được.
“Thái tử phi…Tân Tử có điều này muốn nói với người.” tiếng Trầm Lạc càng nói càng nhỏ, Trầm Lạc hiểu ý phất tay ý bảo Bích Liên cùng tên thái giám kia lui xuống. Chờ sau khi trong phòng chỉ còn hai người, Tân Tử mặt nghiêm túc mở miệng: “Thái tử phi, người hãy nói Điện hạ đề phòng Nhị hoàng tử, đêm hôm qua Nhị hoàng tử có đến gặp Chúc đại nhân, chiêu dụ Chúc đại nhân trợ giúp ngài ấy giành ngôi vị Hoàng đế. Chúc đại nhân không đồng ý, ôm hận rồi đi còn uy hiếp Chúc đại nhân nữa.”
Trầm Lạc nghe xong cố ý lộ vẻ kinh hãi khẩn trương, kéo tay Tân Tử Trầm Lạc nóng nảy lên tiếng: “Chuyện này là thật sao? Chính tai ngươi nghe được?” Tân Tử gật đầu liên tục: “Thái tử phi, Nhị hoàng tử có dị tâm. Nếu không diệt trừ, người và Điện hạ chỉ sợ là…”
Trầm Lạc hiểu ý gật đầu “Tân Tử ngươi ở đây cẩn thận lưu ý.” Tân Tử dạ một tiếng, ngay sau đó lại để lộ ra vẻ mặt dịu dàng “Thái tử phi, sống ở đây không phải là kế sách lâu dài. Là một cô nương luôn muốn tìm được một phu quân, giúp chồng nuôi dạy con cái.”
Trầm Lạc vỗ vỗ tay Tân Tử “Tân Tử không cần lo lắng, dựa vào quan hệ Bạch gia và Tân gia, ta chắc chắn sẽ tìm cho ngươi một phu quân tốt. Ngươi chỉ đi theo bên người Chúc Dịch Phong một thời gian thôi, về sau ta sẽ nghĩ cách cho ngươi thoát thân.” Trên mặt Tân Tử để lộ sự vui mừng, vội vàng nói Thái tử phi thật tốt.
Sau khi ra khỏi tẩm cung Chúc Dịch Phong trong lòng Trầm Lạc không khỏi cười lạnh liên tục. Chiêu này của Chúc Dịch Phong thật hay, khiến cho Vũ Văn Thượng và Vũ Văn Hạ sinh hiềm khích, hắn ở giữa thêm một cước, hoàng thất nhất định là không an bình rồi. Chúc Dịch Phong rốt cuộc là dùng biện pháp gì khiến Tân Tử bán mạng cho hắn? Bích Liên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Thái tử phi có chút nghi ngờ. Tân Tử là người nhà bên mẫu thân đẻ của Thái tử phi, dựa theo trình độ Thái tử cưng chiều Thái tử phi. Chỉ cần Thái tử phi chịu mở miệng muốn mang Tân Tử về cung, Điện hạ nhất định sẽ đồng ý. Thái tử phi nói với Tân Tử như thế không lẽ người căn bản không muốn mang Tân Tử về?
Đêm khuya
“Tân Tử, Trầm Lạc thật sự bị lừa sao?” Khóe miệng Chúc Dịch Phong hiện lên nụ cười nhạt, trong tay vuốt vuốt một viên ngọc màu xanh. Lúc này Tân Tử đang mặc trên người một bộ quần áo bằng tơ lụa trong suốt, nhìn thấy rõ ràng chiếc yếm màu vàng bên trong. Trên mặt không còn vẻ điềm đạm đáng yêu như ban ngày, hai gò má được thoa một tầng phấn thật dày, đôi mắt hếch lên, mang theo sự xinh đẹp mê hoặc.
“Chúc đại nhân, Trầm Lạc vô cùng tin tưởng, thiếp đã làm xong chuyện cho Chúc đại nhân không biết đại nhân sẽ thưởng như thế nào đây?” Tân Tử vừa nói vừa bước đến trước người Chúc Dịch Phong.
Chúc Dịch Phong nhìn y phục tối nay của Tân Tử, thoáng chốc cười to. Vươn cánh tay dài kéo Tân Tử vào trong lòng, tay phải ở trước ngực Tân Tử nhẹ nhàng vuốt. Tân Tử mặc cho Chúc Dich Phong vuốt hơn nữa còn cố ý nghiêng người sang. Đùi nhẹ nhàng cọ xát chân Chúc Dịch Phong. Chúc Dịch Phong hiểu ý vén quần áo Tân Tử lên, phát hiện phía dưới không mặc gì cả nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Thật là một tiểu tiện nhân.”
Tân Tử cười duyên, tay phải nhẹ nhàng ở trước ngực Chúc Dịch Phong vẽ vẽ: “Ngài không phải thích thiếp như thế sao? Chúc đại nhân tiểu nữ đã nói rồi. Tân Tử làm cơ sở ngầm cho ngài, về sau khi ngài lên ngôi vị Hoàng đế nhất định phải giúp đỡ Tân gia trở thành đệ nhất thủ phủ ở Nguyệt Tường quốc.”
Chúc Dịch Phong cúi đầu hôn lên môi Tân Tử, tay phải ở trên đùi Tân Tử cũng không ngừng động tác: “Còn sợ ta đổi ý sao? Chỉ cần nàng có thể thuận lợi tranh thủ được sự đồng tình của Trầm Lạc, để nàng ta đưa ngươi về Đông cung. Chỉ cần nàng mở miệng ta nhất định sẽ đáp ứng nàng.”
Tân Tử trước khi Chúc Dịch Phong tiến vào dịu dàng nói: “Hôm nay Trầm Lạc có nói đây là lệnh của Điện hạ nàng ta không dám vi phạm.”